Hoàn Nhan Trọng Tiết cả kinh, vội vàng đã nắm lấy y phục che chắn ở trước hai bầu vυ' của mình, Tống Thanh Thư trấn an nàng:
-Đừng lo lắng, chỉ là người đưa cơm mà thôi.
Hắn sớm đã nghe được có người tiếp cận đến gian phòng này, sở dĩ bất động thanh sắc cũng là bởi vì nghe được chính là tên sai nha kia.
-Công tử, ăn khuya đã chuẩn bị xong.
-Đã biết, cứ để tại bên ngoài đi.
Tống Thanh Thư đáp lại, lúc này trong phòng có một Hoàn Nhan Trọng Tiết, y phục lại không chỉnh tề, không thể để cho tên sai nha kia đi vào được..
-Bẩm vâng..
Để xuống trước cửa phòng, tên sai vặt rời đi ra, chờ đi ra đến bê ngoài tiểu viện, trong miệng hắn lẩm bẩm:
- Hôm nay thiếu gia thật đúng là đổi tính, thường ngày còn phải hà miệng đưa cơm tới, lần này lại tự mình động thủ cầm cơm vào phòng a…
-Ngươi đang nói cái gì?
Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến một thanh âm trầm thấp.
Gã sai vặt nhìn lại, thấy Cổ Tự Đạo đang đứng tại cách đó không xa, cau mày nhìn mình, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán:
-Lão …lão gia …
Trong tâm hắn cho là đã xong đời, thiếu gia là người mà lão gia ưa thích nhất, giờ nghe được hắn lẩm bấm nói sau lưng, nếu không chết cũng sẽ bị lột da.
-Vừa rồi ngươi nói thiếu gia làm sao vậy?
Cổ Tự Đạo hỏi.
Gã sai nha chân mềm nhũn, lập tức nằm úp sấp trên đất dập đầu như bằm tỏi:
-Tiểu nhân nhiều chuyện, về sau cũng không dám nữa..
-Câm miệng.
Cổ Tự Đạo khẽ quát một tiếng, ngươi mới vừa nói cái gì ?
Gã sai nha giật mình, gặp đối phương tựa hồ không có trách cứ lời nói của mình, mừng rỡ vội vàng đáp:
- Là như vậy, trước đó thiếu gia bảo tiểu nhân chuẩn bị bữa ăn khuya, sau đó …
Hắn đem sự tình vừa rồi kể lại..
Nghe xong gã sai nha trả lời, Cổ Tự Đạo mày nhíu lại sâu hơn, quay đầu lại hỏi thị vệ sau lưng:
-Ta nghe nói vừa rồi trong phủ có náo thích khách
-Bẩm vâng…,hộ vệ trong phủ tuy rằng đả thương thích khách kia, nhưng không có bắt được hắn.
Thị vệ kia đáp.
Cổ Tự Đạo sắc mặt thay đổi, vội vàng hướng thư phòng bên kia đi:
-Đi theo ta.
Trong thư phòng, Tống Thanh Thư lại đang trêu đùa cùng với Hoàn Nhan Trọng Tiết, bỗng nhiên Tống Thanh Thư bỗng nhiên biến sắc:
-Nguy rồi, có người tới..
Trước đó theo hắn dự đoán, Cổ Tự Đạo không có nhanh như vậy quay trở về, mà cho dù là có quay trở về, theo từ tiểu viện đến cửa ra vào thư phòng nơi đây còn cách một đoạn, cũng đủ thời gian để hắn kịp phản ứng.
Thế nhưng không biết làm sao, Cổ Tự Đạo theo từ tiểu viện đến cửa ra vào cơ hồ là một đường phóng đến, do đó hắn không có kịp thời gian đem Hoàn Nhan Trọng Tiết đưa ra ngoài.
-Làm sao bây giờ?
Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề..
-Đứng có hoảng hốt, cứ nghe theo lời của ta, lát nữa cô nương cứ làm như vậy…như vậy….
Tống Thanh Thư một bên giúp nàng mặc lại y phục tử tế, một bên tại bên tai nàng thấp giọng dặn dò.
Cũng không lâu lắm, cửa thư phòng bị người từ bên ngoài đá bật ra, một đám thị vệ vây quanh Cổ Tự Đạo nối đuôi nhau vào, khi thấy rõ tình hình trong phòng, Cổ Tự Đạo mặt âm trầm càng lợi hại hơn rồi.
Chỉ thấy trong thư phòng ngoại trừ Cổ Bảo Ngọc, còn có thêm một cô nương xinh đẹp được không thể tưởng nổi, chỉ là Cổ Tự Đạo thời điểm này không có chú ý đến mỹ mạo của nàng, bởi vì lúc này nàng đang ở sau lưng Cổ Bảo Ngọc, tay cầm một thanh đoản kiếm lạnh lóng lánh để ngang tại trên cổ Cổ Bảo Ngọc.
Cổ Tự Đạo kiến thức rộng rãi, liếc qua thấy ra thanh đoản kiếm này là bảo kiếm, chỉ cần hơi chút dùng sức, trong nháy mắt nhi tử mình sẽ đứt ngang cổ, vậy thì cho dù lão có bản lĩnh thông thiên đến đâu cũng không cách nào cứu chữa được..
-Cô nương là ai? Vạn Sĩ Tiết phái ngươi tới hay Hàn Thác Trụ ?
Cổ Tự Đạo phất tay ngăn lại bọn thị vệ hành động, trầm giọng hỏi, lấy quyền thế của lão, dám đến Cổ phủ sinh sự cũng không có mấy người rồi, hơn nữa hôm nay trong nội cung của triều đình chuyện phát sinh, cho nên lão cho rằng đối phương chính là người của một trong hai kẻ thù chính trị của mình phái tới đấy, hơn nữa Vạn Sĩ Tiết lại có khả năng cao hơn một chút.
-Lão không cần quản đến bổn cô nương là ai phái đến đấy, mau tránh ra…
Hoàn Nhan Trọng Tiết kiều hừ một tiếng, mũi kiếm nhẹ nhàng chúi xuống,
-Nếu không mở đường tránh ra, đừng trách bổn cô nương không khách sáo..
Cảm nhận được trên kiếm hàn khí, Tống Thanh Thư trên cổ da thịt nổi da gà, hắn thuận thế hơi lùi phía sau lưng, tiếp xúc chặt chẽ với đôi bầu vυ' mềm mại có nhiều xúc cảm của Hoàn Nhan Trọng Tiết lập tức thư thái hơn rất nhiều.
-Này cô nương, coi chừng trượt tay làm đứt cổ ta a.
Tống Thanh Thư truyền âm nhập mật nói, một bên âm thầm đem hộ thể chân khí bao quanh tại trên cổ, dù sao cũng phải có chút phòng bị, nếu Hoàn Nhan Trọng Tiết thật sự hạ quyết tâm trả đũa hắn chuyện sờ soạng vừa rồi, hắn chỉ sợ là cái cổ nhỏ này phải mạng lấy vết sẹo a…
-Bây giờ biết sợ rồi phải không? Vừa rồi đánh mông của ta, còn thoát y phục sờ ..sờ thân thể của ta, lúc đó như thế nào không biết sợ a…
Hoàn Nhan Trọng Tiết lợi dụng thân thể Tống Thanh Thư ngăn trở ánh mắt những người khác, cắn lỗ tai của hắn nói.
-Nếu Bảo Ngọc mất một sợi tóc, lão phu sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Cổ Tự Đạo cả giận nói.
Tống Thanh Thư chú ý tới thân hình của lão hơi lung lay, hiển nhiên là đã có ý định ra tay, chỉ là chưa có mười phần nắm chắc, vì vậy cuối cùng vẫn ngừng lại.
-Thật không?
Hoàn Nhan Trọng Tiết cười lạnh, liền từ theo trên mái tóc Tống Thanh Thư giật xuống mấy sợi tóc,
- Hắn mất nhiều sợi tóc như vậy, lão làm gì ta?
Tống Thanh Thư không có ngờ tới nàng đột nhiên có hành động như vậy, hít sâu một hơi, một bên giả ra vẻ mặt buồn rười rượi đối mặt Cổ Tự Đạo, một bên hung dữ mà truyền âm nhập mật:
- Hay cho cô nương, xem ta sau này như thế nào chỉnh đốn ngươi…
Hoàn Nhan Trọng Tiết thờ ơ, lại thuận tay nhổ xuống thêm mấy sợi tóc của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi nhẹ:
-Ngươi nói thêm câu nữa, ta liền giật xuống thêm mấy sợi tóc, cứ vậy đến khi nào ngươi không nói nữa thì mới thôi.
Tống Thanh Thư dở khóc dở cười, thật sự là phong thủy luân chuyển, vừa rồi hắn đánh mông uy hϊếp nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị trả thù trở về.
Lấy góc độ nơi đứng Cổ Tự Đạo, thì chỉ có thể nhìn thấy Hoàn Nhan Trọng Tiết tựa hồ đối với Cổ Bảo Ngọc đang nói gì đó, bởi vì đối phương dán sát lỗ tai nói, nên lão nghe không rõ hai người đang nói cái gì.
Bất quá chứng kiến Hoàn Nhan Trọng Tiết liên tiếp giật tóc Cổ Bảo Ngọc xuống, Cổ Tự Đạo da mặt co rúm lại, lão vừa mới nói nếu hắn mất một sợi tóc thì nàng muốn sống không đượ, muốn chết không xong, nào ngờ tới nàng lại không xem lời lão là gì, cứ liên tiếp giật tóc hắn xuống, từ khi lão nắm quyền lực đến nay, đã rất lâu không ai dám chống đối với lão như vậy.
-Không được hồ đồ nữa, trước chạy đi rồi hãy nói. ..
Tống Thanh Thư một hồi đau đầu, Hoàn Nhan Trọng Tiết thật sự là to gan lớn mật, rõ ràng tại nơi này lại hồ nháo như vậy.
Hoàn Nhan Trọng Tiết trong tâm lại nổi lên nghịch ngợm, cái loại cảm xúc này tựa như trên mũi đao nhảy múa kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho nàng hưng phấn, nàng biết rõ nếu là lúc khác, nàng chỉ phải ngoan ngoãn nghe theo lời của Tống Thanh Thư, thật vất vả mới có một lần cơ hội trao đổi vị trí, làm cho đối phương ngoan ngoãn nghe lời nói của nàng, cho nên không có cam lòng lãng phí không công…
-Ngươi thả Bảo Ngọc, lão phu lấy danh dự Xu Mật Sứ triều đình đảm bảo, thả ngươi bình an rời đi.
Đoản kiếm trên cổ Cổ Bảo Ngọc lấp lánh chói mắt, Cổ Tự Đạo rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói.
-Dừng, lão cho ta là tiểu hài tử a, nếu thả bảo mệnh phù này, bổn cô nương đâu còn có đường sống ..
Hoàn Nhan Trọng Tiết kiều hừ,
-Tất cả đều tránh ra, chờ bổn cô nương đến địa phương an toàn, đương nhiên là sẽ thả hắn ra.
Cổ Tự Đạo đồng tử co lại, trầm ngâm một lúc thì mới phất tay, ý bảo thị vệ tránh ra một con đường….
Hoàn Nhan Trọng Tiết cười đắc ý, áp lấy Tống Thanh Thư đi ra ngoài, trên đường Tống Thanh Thư cũng làm giả vô tình ngăn trở một góc chết, để cho cao thủ ẩn núp trong bóng tối không thể đối với nàng ra tay.
Thì cứ như vậy mãi cho đến cổng lớn, Hoàn Nhan Trọng Tiết chợt cả giận nói:
-Ta lúc trước đã bảo chuẩn bị cho ta con tuấn mã đâu rồi, như thế nào còn chưa có mang tới?
Cổ Tự Đạo cười lạnh:
-Tuấn mã lúc nào cũng có thể đưa tới, bất quá ngươi trước phải thả người, nếu không lão phu làm sao có thể để cho ngươi cứ như vậy đem hắn mang đi chứ?
-Hừ…ta nếu thả người trước, còn có thể rời khỏi nơi này sao?
Hoàn Nhan Trọng Tiết đồng dạng cười lạnh nói.
-Vậy thì chúng ta cứ giằng co lấy đi, xem ai hao tổn trước….
Cổ Tự Đạo nói xong liền nhắm mắt lại, như lão tăng nhập định vậy.
Lúc này đến phiên Hoàn Nhan Trọng Tiết trợn tròn mắt, lén lút hỏi:
-Tống đại ca, làm sao bây giờ?
Tống Thanh Thư liếc nhìn Cổ Tự Đạo, trong lòng bội phục, đúng là một lão hồ ly chính đàn phúc vũ phiên vân lại làm sao có thể bị một cô nương nắm mũi dẫn đi chứ?
Kỳ thật muốn phá Cổ Tự Đạo một chiêu này cũng đơn giản, chính là xem ai ác hơn mà thôi, nếu như Hoàn Nhan Trọng Tiết cưỡng ép thật sự Cổ Bảo Ngọc, lúc này chém đứt hắn một ngón tay, dù gì cũng làm cho hắn phải đổ ra ra chút huyết, Cổ Tự Đạo dĩ nhiên là sẽ đứng ngồi không yên.
Đương nhiên đây chỉ là một Cổ Bảo Ngọc giả mạo, Tống Thanh Thư thì làm gì mà muốn mình bị đoạn đứt ngón tay gì gì đó….
Đang trong lúc do dự, Cổ Tự Đạo bỗng nhiên mở to mắt, Trần Kiên ở bên cạnh lão dường như tâm hữu linh tê ( tâm ý tương thông ) bỗng nhiên liền bạo khởi khó, một ánh đao lạnh thấu xương hướng phía trên đầu Hoàn Nhan Trọng Tiết bổ tới, một đao kia vừa nhanh vừa chuẩn, song phương rõ ràng cách xa nhau khoảng cách một, hai trượng, thế nhưng là vừa thấy hắn rút đao, thì đao đã như thái sơn áp đỉnh bổ tới nơi rồi.
Tống Thanh Thư cả kinh, kỳ quái Cổ Tự Đạo vì sao dám mạo hiểm làm như vậy, bất quá trong nháy mắt kịp phản ứng, Cổ Tự Đạo vừa rồi nói như vậy chính là chờ xem Hoàn Nhan Trọng Tiết phản ứng như thế nào, trong lúc Hoàn Nhan Trọng Tiết nhất thời không có chủ ý, trong nháy mắt lão liền bắt được nội tâm đối phương mềm yếu, nên mới khiến cho cao thủ dưới tay tung ra hiểm chiêu..
Tống Thanh Thư muốn nhắc nhở nàng cũng không còn kịp rồi, quả nhiên không ngoài sở liệu Cổ Tự Đạo, Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng không nghĩ tới đối phương lại không quản đến tính mạng Cổ Bảo Ngọc ra tay, vốn tay cầm thành đoản kiếm hướng phía trước Tống Thanh Thư ngăn cản đao là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng là trong nháy mắt đó Hoàn Nhan Trọng Tiết không có hiểu rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, bởi vì lo lắng làm Tống Thanh Thư bị thương, vì vậy nàng lại lựa chọn lách mình hướng phía sau trốn tránh.
Hoàn Nhan Trọng Tiết võ công không tệ, kịp thời tránh thoát một đao khí phách lạnh thấu xương của Trần Kiên kia, chỉ tiếc trong chớp nhoáng này nàng đã đã mất đi cơ hội khống chế đối với người mà nàng cầm cố, lập tức chung quanh các cao thủ một loạt xông lên, đem Tống Thanh Thư đoạt lấy trở về, những người còn lại tức thì đem Hoàn Nhan Trọng Tiết bao bọc vây quanh.