Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1181: Tương kế tựu kế

Nhìn xem bộ dáng hắn vội vã rời đi, Lý Nguyên Chỉ mỉm cười, tâm nghĩ tới chúng ta lưỡng tình tương duyệt ( hai bên yêu nhau ), như thế nào lại giống như mình hồng hạnh xuất tường yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.

Phát giác được người ở phía ngoài đẩy cửa vào, Lý Nguyên Chỉ liền kéo qua chăn gấm che tại trên thân thể, dựa theo trước kế hoạch giả như đang ngủ say.

-A …

Trong phòng vang lên tiếng kinh hô cung nữ, hiển nhiên đám người kia cũng thấy rõ trên giường lộn xộn tấm đệm, trong không gian còn tràn ngập khí tức mùi vị dương tinh âm khí làm cho người mặt đỏ tới mang tai, Lý Nguyên Chỉ nằm ở trong chăn tóc mây tán loạn, hai gò má ửng hồng, kẻ ngu thấy qua cũng biết vừa mới xảy ra chuyện gì.

Một đám người lập tức như là nổ tung, dâʍ ɭσạи trong cung đình là chuyện tày đình bao nhiêu, ai cũng bị dọa đến ngây người, đứng tại chỗ phát run, chủ tử xảy ra chuyện như vậy, các nàng chỉ sợ cũng tránh khỏi vận mệnh bị diệt khẩu.

Tống Thanh Thư núp trong bóng tối quan sát trong chốc lát, thấy Lý Nguyên Chỉ tạm thời cũng không có gì nguy hiểm, lúc này mới yên lòng ly khai.

Lúc trước hắn phát giác có người lợi dụng Lý Nguyên Chỉ để đối phó Cổ thị nhất tộc, rất nhanh ý thức được đây là một cơ hội thật tốt. Hắn chính lo lắng như thế nào mới có thể không bại lộ thân phận mà lại có thể ly khai rời khỏi Lâm An đi trợ giúp A Cửu công chúa cùng Viên phu nhân, lần này trong hoàng cung chuyện đã xảy ra chuyện, vừa vặn cung cấp cho hắn cơ hội.

Hôm nay hết thảy chứng cứ đều biểu hiện ra là do Cổ phi xuất phát từ ghen ghét tìm gọi chất nhi đến làm hỏng thanh bạch của Lý Nguyên Chỉ, mà Lý Nguyên Chỉ là khâm định phi tử, về sau sẽ là người hữu lực cạnh tranh vị trí hoàng hậu, sau lưng còn có tể tướng Vạn Sĩ Tiết cùng với mười vạn đại quân của Lý Khả Tú, thân phận thật sự mẫn cảm vô cùng.

Dù là Cổ phi trong cung địa vị cao cả, Cổ Tự Đạo có quyền thế ngập trời, cũng không cách nào đem chuyện này áp xuống được, bởi vì là Cổ Bảo Ngọc, đã đè ra hoàng hậu tương lai của hoàng đế gian da^ʍ, dù là Triệu Cấu trên thân đã là thái giám, tuy nhiên vẫn không thể chịu đựng được mang danh là bị cắm sừng, huống chi coi như là Triệu Cấu chấp nhận chịu đựng, Vạn Sĩ Tiết cùng Lý Khả Tú làm sao có thể chịu đựng được?

Dâʍ ɭσạи hậu cung, đây chính là liên lụy tội lớn tru di cửu tộc, cho dù Cổ Tự Đạo quyền thế ngập trời, không đến mức bị gϊếŧ cửu tộc, bất quá với tư cách kẻ gây ra sực việc là Cổ Bảo Ngọc, như thế nào cũng không giữ được tính mạng rồi.

Tống Thanh Thư tính toán, Cổ Bảo Ngọc là tâm can bảo bối của Cổ gia, Cổ Tự Đạo đương nhiên cũng không có khả năng ngồi nhìn nhi tử của mình chịu chết, xét thấy lão cùng với Hiệp Khách đảo có quan hệ không rõ ràng, có khả năng nhất chính là để cho người Hiệp Khách đảo đem Cổ Bảo Ngọc mang đi, chờ thêm một thời gian rồi hãy nói.

Chỉ cần có thể ra khỏi Lâm An thành, trên đường đi thì có quá nhiều biện pháp có thể dựa theo người của Hiệp Khách đảo chạy trốn. Về phần Lý Nguyên Chỉ, bởi vì nàng có thân phận đặc thù, nếu nàng gặp được chuyện như vậy thì sẽ không giống như các phi tần bình thường, được ban cho một dải lụa trắng tự sát, hậu quả nghiêm trọng nhất là thu xếp đem nàng biếm trong lãnh cung, tạm thời nhận lấy ủy khuất, chờ Tống Thanh Thư ra tay thu xếp, sẽ đem nàng cứu ra ngoài.

Lần này hắn vào hoàng cung được hưởng hết ôn nhu trinh tiết của một cô nương, mà còn giải quyết được chuyện đang đau đầu, Tống Thanh Thư cảm thấy tâm tình thật tốt, su khi rời khỏi hoàng cung, hắn không có vội vã quay về Cổ phủ, mà là hướng tiến đến Hồng Tụ viện..

Đi vào trong phòng ước định, thì phát hiện Lam Phượng Hoàng cũng đã tới đây, đang cùng Chu Chỉ Nhược trò chuyện với nhau thật vui vẻ, hai nàng nhìn thấy hắn đến, liền đứng lên nghênh đón hắn.

Tống Thanh Thư đối với Chu Chỉ Nhược gật đầu, sau đó nhìn về phía Lam Phượng Hoàng:

-Lam tỷ, bên kia an bài thỏa đáng xong rồi sao?

Lam Phượng Hoàng cười duyên nói:

-Yên tâm đi, có trưởng lão của Ngũ Độc giáo đồng hành hộ tống nàng, cam đoan tình nhân của người một sợi tóc cũng không thiếu được, mà vừa bước vào đây, công tử liền hỏi thăm đến nữ nhân khác, không sợ Chu phu nhân ghen sao a.

Tống Thanh Thư cười nói:

-Lam tỷ….ta thật sự là sợ cái miệng cay của tỷ đấy…

Lam Phượng Hoàng cười khanh khách nói:

-Công tử làm sao biết… cái miệng của ta cay, chẳng lẽ là đã thụ hưởng qua sao….

Chu Chỉ Nhược ở một bên cười dịu dàng nhìn xem hai người đấu võ mồm, nàng hiểu được phong cách hành sự của Lam Phượng Hoàng, nên cũng không đến mức nghe qua mà tức giận gì đó.

Tống Thanh Thư nghe được một đầu hắc tuyến, nghĩ thầm nếu cứ lại cùng nàng dây dưa, có quỷ mới biết nàng còn có thể kéo ra thêm chuyện gì đó, liền vội vàng nói sang chuyện khác:

-Tầm hai ngày nữa, có thể Cổ Tự Đạo sẽ an bài Cổ Bảo Ngọc rời khỏi thành, đến lúc đó các người ra tay bắt cóc hắn, ta âm thầm tương trợ, dùng kế Kim Thiền Thoát Xác, trong khoảng thời gian này Cổ Tự Đạo đang có địch nhân rất nhiều, cho nên sẽ chỉ hoài nghi đến kẻ thù chính trị của lão mà thôi, sẽ không nghĩ tới mặt khác đâu.

Chu Chỉ Nhược nhẹ gật:

-Đây thật là biện pháp tốt, thế nhưng ngươi như thế nào lại xác định Cổ Tự Đạo nhất định sẽ trong tầm hai ngày này mà an bài Cổ Bảo Ngọc ra khỏi thành

Tống Thanh Thư cười cười, cũng là thản nhiên đem chuyện vừa rồi đã xảy ra kể qua…

Hai nàng nghe được vẻ mặt cổ quái, Lam Phượng Hoàng cười nói:

- Khó trách công tử vừa mới tiến vào đây, trên người đã có một cái mùi vị khác thường của nữ nhân, làm ta còn tưởng rằng lúc công tử tiến Hồng Tụ viện nổi hứng đã lại cùng vui vẻ với cô nương trong đây rồi, đang thắc mắc kỳ quái là cô nương nào xinh đẹp tới mức công tử phải thưởng thức có, nguyên lai là nương nương trong nội cung a.

Ngược lại là Chu Chỉ Nhược thay hắn giải vây:

- Lý cô nương lúc trước hi sinh danh dự nữ nhi gia để cứu hắn, đương nhiên là đối với hắn đã có tình ý, lần này nàng gặp nạn, may mắn là gặp hắn, bằng không thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, hôm nay xem ra cũng có thể đó là một chuyện tốt.

Lam Phượng Hoàng ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, không nghĩ tới Chu Chỉ Nhược lại đại độ như vậy, liền oán thầm: “ Nàng tuy nói vậy nhưng lúc này trong nội tâm khẳng định vị chua đến lợi hại…”

Cho dù Lam Phượng Hoàng đứng ở bên phía Đông Phương Mộ Tuyết, thế nhưng nàng cũng phải thừa nhận, Chu Chỉ Nhược trên thân càng ngày càng có khí chất ung dung của một đại phụ.

-Chỉ có Chỉ Nhược tốt là hiểu ta nhất..

Tống Thanh Thư một tay ôm lấy Chu Chỉ Nhược liền hôn lên miệng nàng, cũng mặc kệ bên cạnh còn có Lam Phượng Hoàng.

Lam Phượng Hoàng sắc mặt trở nên ửng hồng, cũng không có cái gì phản cảm, thân là Miêu gia nữ nhân, nàng thưởng thức cái loại biểu đạt ý nghĩ yêu thương này, chứ không phải giống như nữ nhân người Hán, huống chi trước đó hắn còn dám giao câu với Thích Phương ở trước mặt nàng, thì cái chuyện này chẳng là cái gì đối với hắn..

Chu Chỉ Nhược kinh hô một tiếng, vội vàng đẩy hắn ra, cười mắng:

-Rời ta xa một chút, trên người của ngươi còn có cái mùi của nữ nhân khác đây.

Tống Thanh Thư phiềm muộn nghỉ thầm, trước đó nàng đã cùng Thích Phương chung một lượt giao hoan với hắn điên cuồng thì có nói gì đâu, bây giờ hắn chạm qua nữ nhân khác, lại không cho phép đυ.ng nàng chứ? Tiếp đó trong lòng hắn suy nghĩ: “ Nếu ngày nào đó ta kéo được Triệu Mẫn, lại mang đến gặp Chu Chỉ Nhược cùng chung nhau hoan ái cho thỏa, cũng không biết đến lúc đó nàng sẽ có phản ứng gì….”

Vừa nghĩ tới trường cảnh hấp dẫn kia, Tống Thanh Thư tim đập nhanh hơn vài phần, hắn vội vàng bình tâm yên tĩnh, không suy nghĩ thêm nữa những sự tình ngổn ngang đó…

Mấy người trò chuyện trong chốc lát, Tống Thanh Thư liền về quay về Cổ phủ, dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, thế lực khắp nơi thời điểm này có lẽ cũng đã bắt đầu phản ứng.

Khi hắn vừa bước vào cửa phủ, vừa vặn đυ.ng phải Tập Nhân đi ra:

- Ui….. công tử chạy đi đến nơi nào vậy, tất cả mọi người trong quý phủ đang chạy khắp nơi đi tìm …

-Tìm ta? Có chuyện gì?

Tống Thanh Thư trong lòng hiểu rõ, bất động thanh sắc hỏi.

-Vừa rồi không lâu, lão gia phái người truyền lời, bảo là toàn bộ người trong phủ phải giám sát chặt chẽ công tử, không cho phép công tử cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc, trên dưới người trong phủ đang đi tìm công tử đấy, Tập Nhân giữ chặt tay của hắn, vừa đi vừa nói.

-Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tống Thanh Thư hỏi dò, muốn biết người trong Cổ phủ đến cùng biết rõ sự việc đến bao nhiêu rồi.

Tập Nhân lắc đầu:

-Nha hoàn cũng không biết, bất quá lão gia chưa từng có tức giận nghiêm khắc như vậy, có phải công tử lại làm chuyện ong bướm gì khiến cho lão gia tức giận?

-Có lẽ là vậy…

Tống Thanh Thư lập lờ nước đôi đáp nói, nghĩ thầm xem ra chuyện đã xảy ra trong hậu cung vẫn là giới hạn rất ít người biết rõ, tiếng gió còn chưa có truyền ra bên ngoài.

Hai người đang đi tới, bỗng nhiên trước mặt gặp một tên sai nha, vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư lập tức thở một hơi dài nhẹ nhõm:

-Đã gặp được Bảo nhị gia rồi…

Thấy tên sai nha ngữ khí bối rối, Tập Nhân cau mày hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Tên sai nha thở không ra hơi:

-Lão gia đã trở về, bảo là đi tìm thiếu gia, gọi thiếu gia đến ngay trong thư phòng gặp mặt.

Tập Nhân bị hù nhảy dựng, vẻ mặt lo lắng nhìn về Tống Thanh Thư.

-Không có việc gì, không cần lo lắng cho ta…

Tống Thanh Thư liền sải bước hướng thư phòng bên kia mà đi.

Nhìn qua bóng lưng hắn rời đi, Tập Nhân mắt người trong hiện ra một tia mờ mịt: “ Trước kia công tử mỗi lần nghe đến gặp lão gia thì sợ vô cùng, lần này trở về, sao ta có cảm giác một chút thiếu gia cũng không có sợ …”

Lại nói Tống Thanh Thư đi vào thư phòng, phát hiện chung quanh hạ nhân đã cho rời khỏi không còn bóng người, phạm vi vài chục trượng ngoại trừ Cổ Tự Đạo cũng không có ngoại nhân.

Vừa bước vào trong phòng, thì trước mặt hắn liền bị phóng thẳng tới một chung trà, làm hắn nhảy dựng, đang định tránh né, nhưng hắn đang lấy hình dạng Cổ Bảo Ngọc, thì không thể tránh được….

Đang định chịu đựng chung trà đập vào mặt một cái, nào ngờ chung trà đang trên không trung, xẹt qua một đường vòng cung tránh khuôn mặt hắn, cuối cùng đập vào cây cột phía sau vỡ nát…

Tống Thanh Thư rùng mình, lấy nhãn lực của hắn rõ ràng có thể thấy được cái chung trà là hướng về phía mặt hắn đến đấy, cuối cùng đến trước mắt bỗng nhiên xẹt qua mặt hắn, hiển nhiên là bởi vì ám kình trên tay của Cổ Tự Đạo, thủ đ xuất chiêu cực kỳ cao minh, cao minh đến nỗi hắn trong lúc nhất thời cũng nhìn không ra.

Duy nhất làm cho hắn cảm thấy cao hứng, đúng là Cổ Tự Đạo đối với Cổ Bảo Ngọc yêu thương đến tận xương tủy, dù là đang nổi cơn thịnh nộ cũng không đành lòng làm bị thương hắn.

-Ngươi đã làm cái chuyện tốt …..

Cổ Tự Đạo phẫn nộ liền mắng,

-Bình thương ngươi muốn chơi đùa với nữ nhân nào, ta cũng chẳng muốn quản ngươi, nam tử hán đại trượng phu, làm vậy cũng không là cái gì, thế nhưng ngươi cũng phải có đầu óc, biết rõ nào nữ nhân đυ.ng đến, nữ nhân nào không được đυ.ng đến, Lý Khả Tú trong tay cầm trọng binh, lại là vừa quy hàng triều đình, lần này đem nhi nữ đưa đến Lâm An thành là đã định trước làm hoàng phi đấy, nữ nhân như vậy mà ngươi cũng dám đυ.ng vào…

Càng nói Cổ Tự Đạo càng tức giận đến, thò tay trên bàn vỗ, cái bàn chắc chắn kia lập tức gãy vụn…

Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, vừa rồi trong nháy mắt đó đối phương phóng xuất ra khí tức đó là một cao thủ siêu cấp, hắn vội vàng thu liễm tâm thần, để tránh bị Cổ Tự Đạo phát giác được mình thân mang võ công.

-Ngươi câm sao mà không biết nói gì?

Thấy hắn một mực trầm mặc, Cổ Tự Đạo cả giận hỏi.