CHƯƠNG 1134: THIÊN MA ẢO CẢNH.
Tống Thanh Thư trước đây từng đã nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đã cho ra một kết luận: Nếu như hắn bị địch nhân nghiêm hình tra tấn, hắn cũng không xác định có thể hay không đầu hàng; nhưng nếu như địch nhân sử dụng mỹ nhân kế, thì hắn hơn phân nửa là chống cự không được sự dụ hoặc đấy.
- Thiên Ma đã cuất ra hết vốn liếng rồi đấy, rõ ràng cuối cùng để cho nữ nhi của mình tự thân xuất mã, còn thoáng cái phái ra ba nàng….
Tống Thanh Thư tặc lưỡi…
Tống Thanh Thư trúng Kim Ba Tuần Hoa chi độc, là thuộc về độc tố thực vật, mà thực vật độc tố phần lớn là tác dụng vào tâm trí của người, vì vậy người trúng độc thường thường gặp phải ảo giác.
Ba ma nữ oanh oanh yến yến, tại bên người Tống Thanh Thư bày ra các loại tư thái xinh đẹp, thỉnh thoảng còn dùng thân thể uyển chuyển đυ.ng vào thân hắn, không ngừng truyền đến mùi thơm tiêu hồn thực cốt, Tống Thanh Thư cười nói:
-Xin hỏi ba vị mỹ nhân phương danh?
-Ta là Đặc Lợi Tất Na..
-Ta là La Đế…
-Ta là La Già….
Ba ma nữ xinh đẹp ngọt chán tận xương đáp nói.
- Đặc Lợi. . Tất Na?
Tống Thanh Thư cười khổ,
-Danh tự này thật đúng là khó nhớ.
-Ngươi cũng có thể gọi ta Ái Dục.
Đặc Lợi Tất giờ đã nằm tại trong ngực hắn, cầm lấy tay của hắn thả lến trên chính bâu vυ' mềm mại của mình, ngửa đầu mị hoặc nhìn hắn.
-Cũng có thể gọi ta là Nhạc Dục.
La Đế khanh khách cười, quỳ gối bên cạnh Tống Thanh Thư, tiến đến bên tai hắn nhẹ nhàng thổi ra một hơi.
-Còn ta là Tham Dục.
La Già tức thì đem thân thể của nàng dính sát tại sau lưng hắn, một đôi tay trắng như tuyết tinh tế chậm rãi trượt vào bên dưới hạ thể của hắn.
Cái thủ đoạn xuống tay, thân thể Tống Thanh Thư đều xốp giòn hơn phân nửa:
-Danh tự êm tai, ta cũng đúng là ưa thích …
Hắn mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có chút giống như lúc Phật Tổ chứng đạo bị ma quỷ xuất hiện quấy phá, bất quá Tống Thanh Thư rất nhanh liền ném sau đầu, chẳng quản nó đâu đến, hắn đâu có phải là Phật Tổ, huống chi các nàng là chủ động yêu thương nhung nhớ, Tống Thanh Thư lại nào có đạo lý cự tuyệt chứ?.
Thò tay kéo một phát đem La Đế, La Già cùng kéo vào trong lòng ngực, Tống Thanh Thư lập tức bao phủ tại trong hải dương khoái lạc…
Chỉ bất quá trong lúc mơ hồ này lại cảm thấy dung mạo Đặc Lợi Tất Na trở nên cùng Thích Phương có vài phần tương tự, làm cho hắn thêm chút mờ mịt, nhưng sự ham muốn của hắn đã bị ba ma nữ triệt để bắt đầu hun nóng dục hỏa lên rồi, rất nhanh liền đem nghi kị trong lòng ném qua sau đầu.
Cho dù là Thích Phương thì như thế nào, hiện tại tên đã trên dây không phát không được, hơn nữa gia tôn Vạn Sĩ Khuê làm hại mình thành cái dạng này, Tống Thanh Thư vừa nghĩ tới chuyện đem thê tử cừu nhân cùng tôn tức phụ áp dưới thân thể, lại còn có một loại hưng phấn khác thường.
Đương nhiên những thứ này cũng chỉ là sâu trong nội tâm một điểm nhỏ âm u của hắn mà thôi, lúc nay đang chìm đắm tại bên trong ảo cảnh, đối phương là Ái Dục, Nhạc Dục, Tham Dục, ba ma nữ ái dục, đương nhiên hắn không cần gì cố kỵ rồi.
………………………………………………………………………………..
Tống Thanh Thư huyết mạch sôi trào cả thân thể như thiêu đốt, dưới nơi bí đạo của nàng nhìn một cái không sót gì, hai bên mép ngoài đầy đặn khép chặt lấy, khe nứt non mịn phấn hồng ở giữa, tiết lộ ra ti bên trong xuân quang.
Thích Phương kinh hô, hai tay liền hướng xuống cái âʍ ɦộ mình che lại, ai ngờ Tống Thanh Thư sớm trước một bước, hai ngòn tay đều xuất hiện, để ở hai mép ngoài màu mỡ đột nhiên vạch ra, một bức lưu tinh khởi cảnh kinh tâm động phách đập vào bên trong mắt.
-A….
Phụ nhân thân thể yêu kiều như nhũn ra. Tống Thanh Thư hô hấp dồn dập, không kịp chờ đợi cúi đầu lưỡi chọn chính giữa mép trong môi hút quấy, không biết yêu tinh này chất lỏng trai ngọc so với xuân đan mị thuốc còn lợi hại hơn, chẳng khác gì thôi tình động dục, bất giác như si như say, càng lúc càng khó có thể tự kềm chế.
Thích Phương phút chốc thân thể cũng run rẩy yếu vô lực hừ ngâm nói:
-Đừng..... đừng có.. chỗ...đó…
Tống Thanh Thư đột nhiên đứng lên, đem phụ nhân đẩy ngã xuống, Thích Phương xoắn chặt hai chân kinh hãi tránh xoay không thuận theo, lúc này
Tống Thanh Thư mạch máu nơi cổ phồng lên như muốn vỡ ra đến, dục tính chưa bao giờ đói khát giống như vậy quá, lập tức hai tay chụp lấy đầu gối của nàng, sử dụng sức mạnh tách ra hai chân nàng đang xoắn lại.
Mắt thấy liền sắp thực hiện được, ai ngờ Thích Phương đột nhiên nẩy người ra lăn một vòng bên cạnh, kinh hoàng thở gấp chạy trốn tới góc giường, một tay che bộ ngực sữa, một tay che cái âʍ ɦộ….
Tống Thanh Thư bị câu chọc cho càng thêm cuồng loạn, nhào qua, tựa như con báo bắt được con mồi, Thích Phương trốn tránh, xoay người nằm ở trên giường, trong miệng kêu lên:
-Không muốn... hỗn đản ngươi… ngươi như thế nào …
Tống Thanh Thư nóng như lửa đốt, thấy nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hạ, hai bên mông đẹp phì nộn to tròn vạn phần mê người, liền đơn giản liền từ phía sau hai tay kiềm nhanh mông eo phụ nhân, bên dưới đưa cây côn ŧᏂịŧ tới ngay cửa miệng âm động nàng, lưng đột nhiên thúc một cái, qui đầu cây côn ŧᏂịŧ cứng rắn, nhất thời nhập vào bên trong cái lổ nhỏ mềm mại.
Thân thể của nàng cũng đã là nằm ngửa rồi, nếu như tại cái thời điểm ai đem Thích Phương lôi đi không cho Tống Thanh Thư làm tới mà nói, hắn tuyệt đối dù chết cũng sẽ liều mạng, hắn tách rộng ra cặp đùi Thích Phương để cho cái âʍ ɦộ của nàng xông ra nổi bật, liền không chút do dự đem cây côn ŧᏂịŧ hung ác dùng lực cắm xuống .
-Á….
Vốn đã là xụi lơ trên giường kiều thở hổn hển, Thích Phương đột nhiên bị Tống Thanh Thư dùng lực mạnh cắm côn ŧᏂịŧ vào, lập tức giống như là lò xo bắn ra nhảy lên một cái…
-Này.. ta có phải là rất lợi hại, ta hôm nay sẽ cạo chết các ngươi, sau khi các ngươi chết ta lại gian da^ʍ thân xác của các ngươi ….
Nói xong những lời này trong ảo ảnh, Tống Thanh Thư liền đã phát động ra hung hãn trùng kích, côn ŧᏂịŧ đâm vào toàn bộ chui hết vào đến tận gốc rễ trong âm động của nàng, Thích Phương gọi to một tiếng, lập tức cảm thấy âm động bị quái vật khổng lồ điền vào tràn đầy, tuy đau thốn phồng trướng, lại vô cùng phong phú, chiều sâu đạt đến từ trước đến nay chưa từng có, nàng bị chọc vào toàn thân run rẩy, một cỗ âm dịch kìm lòng không được phun ra…
Thích Phương trong tiếng kêu vừa vui sướиɠ vừa thống khổ, nàng không nghĩ đến côn ŧᏂịŧ khổng lồ Tống Thanh Thư có thể nhồi hết vào âm động của mình, lại làm cho Thích Phương tựa như nhớ lại đêm tân hôn, lúc bị trượng phu lần đầu phá qua thống khổ.
Bởi vì côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư to dài, thoáng cái đã đội đến hoa tâm tĩnh mịch dấu diếm của nàng, làm cho nàng thể nghiệm loại tê dại đau xót ngứa ngáy này, loại này cảm giác kỳ diệu, hàm sướиɠ thoải mái, quả thực khiến nàng phiêu phiêu dục tiên, như lên tiên cảnh, loại này cực độ sảng khoái làm cho hai chân Thích Phương hoàn toàn vô pháp khắc chế cong lên dùng sức mở rộng ra, cả người hoàn toàn chìm đắm tại trong ngôn ngữ vui vẻ không tả xiết.
Đồng thời Tống Thanh Thư cũng từ quái vật khổng lồ truyền đến cực độ kɧoáı ©ảʍ, chỉ cảm thấy mật huyệt Thích Phương sinh ra một cỗ hấp lực, chăm chú mυ'ŧ lấy mãng đầu xâm lấn, thành thịt non tầng tầng lớp lớp nếp gấp da thịt mềm mại xiết lại không còn khe hở, hòa với âm dịch không ngừng bài tiết đè ép nghiền lấy cây côn ŧᏂịŧ, cảm giác vô cùng sảng khoái hàm nhanh, lại làm cho Tống Thanh Thư nhịn không được thẳng lưng lắc mông, thay đổi tốc độ rất nhanh hung ác chọc vào ….
Tống Thanh Thư côn ŧᏂịŧ dưới háng tựa như chiến sĩ đấu tranh anh dũng, dũng mãnh nhanh nhẹn tiến lên không lưu tình chút nào. Thích Phương tuy vẫn còn cảm thấy đau đớn, nhưng Thích Phương dù sao cũng đã là sinh ra hài tử, động tác cuồng dã thô lỗ Tống Thanh Thư chốc sau đã thực sự dẫn phát nàng vô cùng kɧoáı ©ảʍ, lại làm cho nàng nhịn không được thở gấp hừ hừ, ưm lên nhiều tiếng da^ʍ khiếu…
Cây côn ŧᏂịŧ lửa nóng tráng kiện của hắn hung ác đại lực đút vào, mỗi một lần đút vào đều là toàn lực đánh tới hoa tâm mẫn cảm Thích Phương, trên mãng đầu nhô lên theo động tác xả chọc vào, không ngừng tại trên hành lang non mềm u cốc cạo lộng lấy, cái loại tê dại đau xót ngứa này làm kɧoáı ©ảʍ Thích Phương như mộng ảo bài sơn đảo hải mất hồn đánh úp, loại này không cùng cảm giác sảng khoái so sánh được, khiến Thích Phương cũng nhịn không được nữa, đem mông đẹp trắng nõn đẫy đà hẩy lên, phối hợp với côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư ra sức cuồng chọc vào mãnh đưa, điên cuồng đỉnh vươn thẳng.
Thích Phương quả nhiên thì có một loại cảm giác bị cạo chết như lời hắn nói, chỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật sự là quá cường liệt rồi, bản thân thông đạo rất chặc bị một cái đại đồ vật đông tây cắm vào, ma sát rất mạnh, huống chi hắn vẫn cứ là như thế nhanh chóng đánh mạnh xông tới, tự nhiên cơ thể của nàng là hàng loạt run rẩy, mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ cũng làm cho nàng cảm thấy một hồi mơ hồ..
Cứ như vậy, mãnh liệt làm cho đại não của nàng đã là càng lúc càng mơ hồ , nàng cảm giác mình giống như là dẫm nát trên đám mây, có chút hư vô mờ mịt…
Thích Phương thực sự là sung sướиɠ sảng khoái ngoài ý liệu, bởi vì của nàng thông đạo vẫn còn là tương đối chặt chẽ, nhất là lúc này cơ bắp co giật, càng là đem cây côn ŧᏂịŧ kia nắm lấy thật chặc …..
………………………………………………………………………………
-Ai ui…
Thích Phương rên lên nũng nịu, hai tay nắm chặt ga giường, Tống Thanh Thư xua quân thẳng trước, qυყ đầυ thô bạo xé ra nội dính âʍ đa͙σ mỹ thịt, mạnh mẽ đột hướng đến chỗ sâu.
-Á…..
Thích Phương lại kêu một tiếng, nguyên lai âm động phụ nhân chẳng những màu mỡ núc ních, mà nộn trượt tường thịt liền từ bốn phương tám hướng chen ép, thống đến phần cuối hoa tâm, bên trên còn đảo tại một đoàn nhuyễn bắn vô cùng diệu vật, nhưng Tống Thanh Thư lúc này tâm trí mơ hồ, nơi nào còn hiểu được cầm giữ, thoáng một chút tựa như con ngựa hoang liệt câu tận tình rong ruổi lên.
-A... a... nhanh lẹ làm chết người a…
Thích Phương nhẹ nhàng rên lên, thân thể yêu kiều lmềm mềm sụp đổ xuống, tại trên giường đã phóng đãng tao ngâm. Tống Thanh thấy hạ thể phụ nhân càng lúc càng thấp xuống, quất nhô đút vào rút ra không thuận sướиɠ, liền hai cánh tay đem nàng hai chân nàng quấn chặt để lên phía bả vai của hắn, hạ thân của nàng cấp lên thật cao, không chỉ hạ thân khác thường thụ lực, hơn nữa tư thế thần kỳ da^ʍ mỹ, vạn phần trêu chọc người, chọc cho Tống Thanh Thư càng thêm cuồng mê, triệt để toàn bộ bất lưu dư lực.
-A... a... muốn bị… ngươi... chọc thủng... a... lại đâm á... ta sướиɠ chết mất...
Thích Phương dâʍ đãиɠ kêu la, âm dịch dinh dính tràn trề trào ra, cây côn ŧᏂịŧ nhanh chóng xuất nhập lòe lòe tỏa sáng, chỗ tiếp xúc bộ phận khí quan của hai người rất nhiêu âm dịch chảy ra, theo giữa hai chân chảy xuống, làm ga giường thấm ướt mảng lớn.
Tống Thanh Thư vùi đầu ngoan đảo, trong cổ hừ hừ như thú dại, cơ bắp ngực bụng khoẻ mạnh từng khối nổi lên, bên trên côn ŧᏂịŧ gân mạch thật cao hiện lên, tựa như từng đường mâm trụ rồng có sừng, xuất nhập, cạo kéo dây dưa bên trong âm động, Thích Phương vòng eo cong hơn, mông đít cùng được thêm vểnh, liên tiếp tư thái giống như cuộn sóng núi non.
-A... ma trướng chết người... muốn... muốn nứt rơi á...
Thích Phương kêu to không được.
………………………………………………………………………….
-Á…..
Hoa tâm Thích Phương như bị phỏng tê rần, thét tiếng chói đạt đến lần đầu tiên cao trào, âm tinh trơn ướt không ngừng trào ra, âm nội kỳ quỷ biến hóa, một hồi hoa tâm tựa như hút nhụy, làn da trên thân thể ẩn ẩn ánh lộ ra một loại ửng hồng quang hoa, đem thân thể nàng nhuộm đẫm câu hồn mỹ như mộng huyễn làm người ngạt thở
Tống Thanh Thư mồm to thở gấp, côn ŧᏂịŧ vẫn như cũ mài trong âm động của nàng, Thích Phương song má ửng đỏ, mắt khép hờ, thành non âm động màu mỡ liên tục không ngừng nhuyễn lui trói nắm, như là cũng thúc giục côn ŧᏂịŧ dục tiết.
Tống Thanh Thư côn ŧᏂịŧ bị buộc chặt, chỉ cảm thấy bên trong âm động nàng căng chùng cực thích, chỗ sâu lại có cổ hấp lực thần bí, bao phủ qυყ đầυ hút mυ'ŧ, không quá một hồi, hắn đã có dấu hiệu bắn tinh….
Thích Phương hổn hển thở gấp, Tống Thanh Thư đang nhanh chóng kéo ra đút vào mạnh mẽ bộc phát , hai tay chế trụ eo hông phụ nhân, côn ŧᏂịŧ hướng vào bên trong âm động cuồng tủng.
Thích Phương như hoa chi loạn điên, trong miệng run rẩy kêu rên, Tống Thanh Thư thì giống như liệt mã phát cuồng, thân thể yêu kiều của nàng từng khúc căng cứng hai tay gắt gao bấu lấy bả vai của hắn, qυყ đầυ Tống Thanh Thư tại trong chỗ sâu màu mỡ được phía trước giống như một cái miệng mềm nộn ngậm, một hấp lực làm hắn như muốn hỏng mất truyền đến, trực thấu mà vào mã nhãn, thật sâu xâm nhập tới hành căn, dương tinh tựa như giang hà vỡ đê tức giận bắn ra…
Thích Phương giờ phút này đã hoàn toàn say mê trong nɧu͙© ɖu͙©, tạm thời quên hết tất cảy, sâu trong âm động thừa nhận lấy vui vẻ đầm đìa đút vào, kɧoáı ©ảʍ giao cấu làm cho cái bờ mông to trắng nhịn trước sau hẩy lấy, nghênh hợp với côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư hoạt động…
-A …..a... đỉnh xuyên người rồi... á…a…..
Thích Phương run run nũng nịu lại kêu lên, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy nan át nan chỉ, mãnh liệt mênh mông cực nhạc không nói lời gì, vây quanh nóng rực dương tinh bật ra, qυყ đầυ được một đoàn mập nhuyễn vô cùng nộn vật nhanh ép chặt, tiếp lấy rất nhiều âm tinh tiết ra đổ xuống, trong đó không biết cất chứa cái gì kỳ quỷ, nhất thời gân ma cốt nhuyễn, côn ŧᏂịŧ bột nhảy lại là tiếp tục phun ra.
Thích Phương thân thể run rẩy hừ, tại dưới thân nam nhân xa lạ co giật, bộ dáng kịch liệt có chút dọa người, khuôn mặt cũng là càng thêm xinh đẹp kiều mỵ, trên làn lại bắt đầu lại ánh lộ ra lấp lánh màu hồng phấn, so với lần trước càng thêm xinh đẹp sinh huy.
-A... không được... lại nữa rồi a... tiết ra….
Một lớp không bình, một lớp lại lên, đầu Thích Phương ngưỡng về phía sau, mái tóc bay lên, thân thể yêu kiều rung động, lại thêm lần nữa đạt đến đỉnh phong, âm tinh tiết ra như rót, ồ ồ toát ra, theo cặp đùi trắng noãn như ngọc chảy xuống, nhỏ giọt trên giường…
Cuối cùng, Tống Thanh Thư buông lỏng eo hông của nàng ra, tứ chi nằm ngửa trên giường, miệng mở rộng thở gấp, từ lúc nhận biết mây mưa sung sướиɠ đến nay, một hồi cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có như vậy.
…………………………………………………………………………….
Mây tiêu mưa tễ, Tống Thanh Thư đem hai ngày này hậm hực cùng khẩn trương lo lắng thỏa thích phóng thích ra xong, trong lòng còn thấy có chút kỳ quái, cái giấc mộng sao mà có chút quá chân thực đấy.
Bỗng nhiên hắn ý thức được cái gì, nhanh mở mắt ra, chỉ thấy Thích Phương tóc mây tán loạn, ánh mắt mơ màng nằm dưới thân hắn, da thịt trắng nõn vẫn còn lưu lại động tình đỏ tươi, trên gương mặt lờ mờ có thể nhìn thấy vệt nước mắt.
-Vạn phu nhân….
Tống Thanh Thư lúc này xấu hổ muốn chết, trước đó không lâu, hắn còn vỗ ngực cam đoan tuyệt đối sẽ không đối với nàng làm ra cái gì, rồi chỉ trong chớp mắt đã gian da^ʍ với nàng, tuy rằng hắn không phải là có chủ tâm đấy, nhưng dù sao sự tình cũng đã làm.
-Tại hạ cũng không biết vì sao lại làm như vậy ..tại hạ….
Tống Thanh Thư một bên giải thích một bên theo trong cơ thể nàng rút cây côn ŧᏂịŧ ra.
Cảm nhân được động tác của hắn, âm động của Thích Phương liền nhiếu lại co rút thêm mấy lần, nàng lặng yên ngồi dậy, kéo qua xiêm y ở bên giường khoác lên người, sau đó ôm đầu gối ở góc giường không nói một lời.
-Thực xin lỗi!
Tống Thanh Thư cũng biết ba chữ kia là cỡ nào trắng bệch chả có ý nghĩa gì, thế nhưng loại tình huống này, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
-Đi ra ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Thích Phương có chút suy yếu nói, nàng giờ phút này tâm tình cực kỳ phức tạp, vừa rồi nàng cảm nhận được khả năng thân thể của một nữ nhân hưởng thụ khoái lạc sung sướиɠ đến cực hạn là như thế nào, cái loại cảm giác này thì trượng phu của nàng chưa bao giờ mang đến đấy, đồng thời trong lòng của nàng cũng là dày vò vô cùng, lương tâm khiển trách, đạo đức trói buộc làm cho nàng lâm vào thật sâu thống khổ áy náy.
Tống Thanh Thư thở dài:
-Vạn phu nhân có lẽ không tin tưởng, bất quá tại hạ vẫn muốn nói, vừa rồi ta thật sự một chút ý thức cũng đều không có, Kim Ba Tuần Hoa chi độc đã khiến tại hạ lâm vào một loại ảo cảnh …
Nói đến đây hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, lúc trước mình hình như là bị Kim Ba Tuần Hoa chi độc ngóc đầu cắn trả dẫn đến hôn mê, hiện tại vì sao thân thể một chút việc gì cũng không có?
Tống Thanh Thư phát hiện độc dược mặc dù không có được bức ra, nhưng đã quy về an tĩnh, nội lực tựa hồ lại khôi phục vận chuyển.
Vì sao lại như vậy?
Tống Thanh Thư tâm niệm cấp chuyển, chẳng lẽ là nhờ vào Hoan Hỉ Thiền Pháp?
Hắn lắc đầu, vừa rời tại trong huyễn cảnh hắn cũng không có vận dụng Hoan Hỉ Thiền Pháp để mà song tu, đương nhiên chưa nói tới giải độc rồi.
Bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy bờ môi có chút mui vị của sữa, Tống Thanh Thư sờ lên khóe miệng, thấy phía trên môi còn dính chít ít sữa non, lập tức thần tình cổ quái mà nhìn qua hai bầu vυ' của Thích Phương, quả nhiên hai bầu vυ' của nàng đã không còn sung mãn cổ trướng bằng như lúc trước ...
"Ồ, xem ra sữa của nữ nhân quả nhiên có hiệu quả giải độc." Nghĩ đến lúc trước khôi phục nội lực, cũng là bởi vì nhờ uống hết một chén sữa đầy do nàng nặn ra, Tống Thanh Thư biểu lộ lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, "Cũng không biết vừa rồi ta lại uống thêm được bao nhiêu sữa từ hai bầu vυ' của nàng? "
Thích Phương nghe được Tống Thanh Thư nói hắn là vì Kim Ba Tuần Hoa chi độc lâm vào ảo cảnh, không khỏi nghĩ thầm: “ Phu quân a phu quân, ngươi cơ trí tính toán tường tận, há lại đâu ngờ tới, chính là bởi vì ngươi hạ độc, làm hại thê tử của ngươi đã mất đi sự trong sạch, nói đến cùng, đều là bị gậy ông đập lưng ông a….
Nàng lại nghĩ đến mình mà xót cho thân, bỗng nhiên phát giác được ánh mắt Tống Thanh Thư đang nhìn chắm chú vào phía hai bầu vυ' của mình, khẽ giật mình, tiếp theo nổi giận cùng đến, một bên che ngực một bên cả giận nói:
-Ngươi hướng chỗ nào nhìn vậy?
Tống Thanh Thư ngượng ngùng, có chút lúng túng nói ra:
-Tại hạ có một vấn đề muốn thỉnh giáo phu nhân, thế nhưng lại lo lắng vấn đề này lại mạo phạm đến phu nhân
Thích Phương hừ lạnh:
-Chẳng lẽ ngươi mạo phạm ta còn chưa đủ sao này?
Tống Thanh Thư dần dần khôi phục ung dung như thường ngày, sự tình không nên phát sinh cũng đã xảy ra, hiện tại có xấu hổ làm vẻ ta đây cũng là vu sự vô bổ, còn chi bằng thản nhiên đối mặt, nhìn xem có hay không khả năng xuất hiện chuyển cơ.
Bất quá nghi ngờ trong lòng vẫn là muốn xác nhận một chút, Tống Thanh Thư mở miệng nói ra:
-Ách…. vừa rồi…. vừa rồi có phải là tại hạ…có mυ'ŧ hút trên…phong nhũ của phu nhân?
Cùng theo tầm mắt của hắn, Thích Phương nhìn thoáng qua hai bầu vυ' của mình, má ngọc liền phát sốt, nắm lên cái gối đầu bên cạnh liền đập tới:
-Vô sỉ, hạ lưu!
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
-Vạn phu nhân, tại hạ cũng không phải là cố ý mở miệng trêu ghẹo phu nhân, mà là muốn biết trong cơ thể của tại hạ độc dược đang được giảm bớt, có hay không bởi vì … từ nơi đó của phu nhân ?
-Không nói nữa….
Thích Phương nhanh tức giận đến hôn mê bất tỉnh, không nghĩ tới sữa của mình rõ ràng quả thật có thể giảm bớt Kim Ba Tuần Hoa chi độc,
-Trượng phu của ta tuy rằng hại ngươi, xem như hắn cũng thiếu nợ ngươi đấy, ta vừa rồi vừa đã dùng…dùng….thân thể thay hắn trả nợ cho ngươi, đồng thời ta cũng …..cũng….
Thích Phương trong lòng ngượng ngùng không chịu nổi, cắn bờ môi, tiếp tục nói:
-Đồng thời ta cũng thay ngươi giải độc Kim Ba Tuần Hoa, nếu ngươi tri ân đồ báo (*có ơn tất báo) mà nói, thì về cũng đừng có tìm trượng phu của ta báo thù, ta cũng không muốn ngươi xuất hiện ở trước mặt phu phụ chúng ta nữa…
-Chuyện đêm nay phu nhân không truy cứu sao?
Tống Thanh Thư kinh ngạc hỏi.
-Ta còn có thể như thế nào truy cứu chứ!
Thích Phương trong lòng đau khổ, phát sinh chuyện như vậy, nàng vốn nên dùng cái chết để giải thoát, thế nhưng lại nghĩ tới nhi nữ của mình mới sinh không lâu còn nhỏ như vậy mà mất mẫu thân, nàng đành phải buông tha cho ý niệm tự sát trong đầu.
Đồng thời Vạn Sĩ Khuê cho dù là không tốt, nhưng hắn cũng là trượng phu của mình, là phụ thân của nữ nhi, Thích Phương cũng không muốn bởi vì mình cứu được Tống Thanh Thư, cuối cùng dẫn đến trượng phu xảy ra chuyện gì, cho nên nàng chỉ có thể cầm việc này mà bức đối phương đáp ứng buông tha cho việc báo thù.
-Nếu như ngươi đáp ứng về sau không báo thù trượng phu của ta, chuyện đêm nay ta có thể cho rằng không có gì phát sinh.
Thích Phương lời vừa ra khỏi miệng, cả người liền như bị rút sạch khí lực, nàng cảm giác mình là một nữ nhân hư hỏng, rõ ràng cầm lấy sự trong sạch của mình với tư cách là thẻ đánh bạc.
-Vạn phu nhân đúng là một vị thê tử tốt.
Tống Thanh Thư thở dài,
-Đáng tiếc Vạn Sĩ Khuê lần này làm hại tại hạ thê thảm hại như vậy, thù này lại làm sao có thể mà không báo!
-Ngươi….
Thích Phương chân mày lá liễu dựng thẳng,
-Ngươi có cái gì mà thảm đấy! Không tệ, lúc trước đúng là ngươi chịu không ít gian khổ, thế nhưng là lúc này trong cơ thể ngươi độc dược cũng không còn làm khó, còn chiếm được thân thể của ta, ngươi còn có cái gì mà không hài lòng nữa chứ?
Thích Phương khóe mắt đau xót, nước mắt liền ngăn không được chảy ra, nghĩ thầm thảm nhất rõ ràng đó là chính ta mới đúng.
Thấy nàng rơi lệ, Tống Thanh Thư vội vàng cầm lên cái khăn gấm trên giường thay nàng lau mắt, Thích Phương lại cũng không cảm kích, liền quay đầu tránh đi, bỗng nhiên lại giống như ý thức được cái gì, quay đầu đỏ mặt một tay với lấy cái khăn gấm trong tay hắn đoạt lấy trở về.
Tống Thanh Thư lúc này mới nhìn đến tay mình cầm lấy cái khăn gấm thay nàng lau nước mắt, nhưng thật ra đó là cái yếm của nàng trước đó cởi ra, trên mặt hắn cũng nóng lên, vội nói sang chuyện khác:
-Vạn phu nhân vừa rồi nói nói sai rồi, trong cơ thể tại hạ Kim Ba Tuần Hoa chi độc cũng không có giải.
-Hừ…bộ dạng ngươi vừa rồi hung mãnh khỏe mạnh như vậy… đâu có giống như là còn trúng độc …
Thích Phương má ngọc ửng đỏ, nghĩ đến vừa rồi đối phương cường tráng giống như một đầu man ngưu hùng hục, làm gì nào có nửa phần trúng độc chứ? Trong lúc lơ đãng động tác khiến thân thể đau đớn, cảm giác thân dưới âm động vừa tê dại lại trướng lại đau, cuối cùng là không thể ức chế hồng thấu đôi gò má.
-Đó là bởi vì phu nhân ban cho tại hạ quỳnh tương ngọc dịch,
Tống Thanh Thư ánh mắt lại không tự chủ được hướng trước hai bầu vυ' của nàng nhìn sang,
-Chẳng biết tại sao, sữa của phu nhân tựa hồ có thể áp chế được độc tính trong cơ thể tại hạ, làm cho nội lực của tại hạ có thể khôi phục vận chuyển, chỉ cần nội lực khôi phục vận chuyển, tại hạ có thể từng chút một mà đem độc bức ra, chỉ bất quá ……