Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1110: Một đường sinh cơ

CHƯƠNG 1110: MỘT ĐƯỜNG SINH CƠ.

Lý Khả Tú hiện tại có thể nói là vừa phẫn nộ lại hối hận, phẫn nộ là mình vất vả khổ cực nuôi nhi nữ vài chục năm như nước trong veo, củ cải trắng lại bị heo ăn mất rồi, hối hận lại là không nên cứ đơn giản mà đáp ứng kế hoạch của Vạn Sĩ Tiết, đối phó với Tống Thanh Thư.

Lúc này Lý Khả Tú suy nghĩ ở bên trong, đem nhi nữ gả cho Tống Thanh Thư đúng là so ra kém hơn nếu đến Nam Tống làm hoàng hậu, thế nhưng không thể phủ nhận, Tống Thanh Thư vẫn là lựa chọn thật tốt.

Huống chi hôm nay nhi nữ còn bị hắn làm cho lớn bụng..

Theo Lý Khả Tú biết, Tống Thanh Thư mặc dù có thê tử, bên người hồng nhan có không ít, nhưng cũng chưa có con nối dõi, như vậy ngoại tôn của mình chính là của trưởng tử của hắn, rất lớn khả năng còn có thể trở thành người thừa kế Kim Xà doanh.

Nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, Tống Thanh Thư thân đã trúng kịch độc, không có thuốc giải, quan hệ song phương cũng đã sinh ra vết rách, không còn có khả năng hợp tác lại, đồng thời bởi vì nhi nữ mang thai, hiệp nghị cùng Vạn Sĩ Tiết cũng rất có thể phá sản.

Uối cùng thì khiến cho gà bay trứng vỡ, trong đầu Lý Khả Tú toát ra một câu ” Chuyện cho tới bây giờ đã đâm lao phải theo lao, gϊếŧ Tống Thanh Thư cũng không phải, không gϊếŧ cũng không phải …”

Chú ý tới ánh mắt Lý Khả Tú âm tình bất định, Vạn Sĩ Tiết mí mắt nhảy lên, lo lắng đối phương làm ra chuyện không lý trí, vội bước qua hạ giọng đối với Lý Khả Tú nói ra:

-Lý đại nhân không cần phiền lòng, lệnh thiên kim nói không chừng chỉ là cố ý lừa ngươi, đợi lát nữa tìm kiếm ma ma mang tới kiểm tra thân thể là tốt rồi, hơn nữa cho dù là nàng thật sự mang thai, kỳ thật cũng không có quan hệ, đến lúc đó ta có thể lừa gạt, vẫn như cũ đem nàng đưa vào trong cung.

Lý Khả Tú lập tức hai mắt tỏa sáng, lão vừa rồi cũng là vì quá quan tâm nên bị loạn, nhi nữ đã trở về đã lâu như vậy, trong khoảng thời gian vừa qua chưa gặp qua Tống Thanh Thư, hôm nay dấu hiệu bụng lớn cũng không có, làm sao có thể là mang thai nhi tử của hắn được chứ?.

Bất quá lão cũng không dám xác định hoàn toàn, dù sao Tống Thanh Thư võ công rất cao, vạn nhất ngày nào đó, trong đêm thâu hương thiết ngọc xông vào khuê phòng nữ nhi, cũng không phải là không được. Bởi vậy nghe được Vạn Sĩ Tiết cam đoan, trong nội tâm vừa rồi một tảng đá lớn liền rơi xuống đất.

Bất quá khi Lý Khả Tú quay đầu lại chứng kiến thanh chủy thủ trong tay nhi nữ dính sát tại trên cổ, đã rịn chảy ra một tia vết máu rồi, lão lại thương yêu không dứt, lúng túng nhìn về phía Vạn Sĩ Tiết:

-Còn tiểu nữ thì làm sao bây giờ?

-Sự an toàn của lệnh thiên kim là trọng yếu.

Vạn Sĩ Tiết mỉm cười, nhỏ giọng đáp, trước cứ tạm thả Tống Thanh Thư rời đi là tốt rồi.

Lý Khả Tú muốn nói lại thôi, có chút kiêng kị nhìn liếc Tống Thanh Thư.

-Yên tâm, hắn trong thân trúng Kim Ba Tuần Hoa chi độc, sống không quá đêm nay,

Vạn Sĩ Tiết trên mặt nổi lên âm lãnh,

- Huống chi ta ở bên ngoài còn bố trí nhân thủ.

Lý Khả Tú giật mình, trong lòng có quyết định, bất quá lão cũng không tính trực tiếp thả Tống Thanh Thư đi, bởi vì lo lắng nhi nữ cùng hắn ly khai, chuyện đó lại càng phiền toái hơn rồi.

Vì vậy lão giả ra một bộ khó xử:

- Nguyên Chỉ, ngươi đây không phải là làm cho cha khó xử sao?

Nghe được ngữ khí phụ thân buông lỏng, Lý Nguyên Chỉ lập tức đại hỉ, lặng lẽ đẩy Tống Thanh Thư:

-Tống đại ca, đi mau đi, muội ở tại chỗ này canh bọn họ, không để cho bọn họ đuổi theo đại ca, hãy mau chóng ra khỏi thành đi.

Tống Thanh Thư thở dài một hơi, Lý Nguyên Chỉ dù sao trẻ tuổi, làm sao mà so ra vượt qua lão hồ ly phụ thân của này. Nàng tự cho là xem thấu tâm tư phụ thân, nào biết Lý Khả Tú chủ yếu là vì muốn tách ra hai người, nên mới cố ý bỏ mặc để cho một mình hắn ly khai.

Bất quá hắn cũng không muốn nói toạc, dù sao Lý Nguyên Chỉ đã vì mình làm quá nhiều rồi, không cần phải cứ để cho nàng một mực mạo hiểm, huống chi nàng đã thay hắn tranh thủ một đường sinh cơ, bên ngoài cho dù có cạm bẫy, cũng không giống nơi đây thập tử vô sinh.

-Tạ ơn muội, chính muội hãy bảo trọng…

Tống Thanh Thư thật sâu nhìn nàng, sau đó thất tha thất thểu đi ra ngoài.

Người chung quanh vừa muốn ngăn trở, Lý Nguyên Chỉ liền đem thanh chủy thủ dùng sức hướng vào cổ ép sát, Lý Khả Tú cả kinh vội vàng phất tay, đành thả Tống Thanh Thư rời đi.

Chứng kiến Tống Thanh Thư ly khai, Lý Nguyên Chỉ lúc này mới thở phào một hơi, Lý Khả Tú cười lạnh nói:

- Hừ, ngươi đã hài lòng rồi chứ?

Lý Nguyên Chỉ cắn bờ môi:

- Nhi nữ biết rõ hôm nay đã làm một chuyện khiên cho phụ thân tức giận, bất quá nhi nữ cũng chỉ có thể đành ra cái hạ sách này.

-Tốt rồi …tốt rồi,

Nhìn xem trên cổ non của nàng chảy ra huyết châu, Lý Khả Tú đau lòng nói,

-Mau đưa thanh chủy thủ hạ xuống đi.

-Không ….

Lý Nguyên Chỉ kiên định lắc đầu,

- Chờ Tống đại ca đi xa rồi hãy nói.

Lý Khả Tú xám xịt khuôn mặt, nặng nề hừ một tiếng.

Vừa lúc đó, bên kia hành lang truyền đến tiếng động lớn, Hàn Thác Trụ dẫn đám người xông vào, nguyên lai bọn họ nghe bên cạnh truyền đến động tĩnh, bất quá quải niệm đang là khách nhân trong phủ, nên bất tiện hỏi đến, chỉ là phái nhân thủ lặng lẽ đến điều tra.

Về sau mới biết được bên này đang đối với Tống Thanh Thư ra tay, Hàn Thác Trụ cả kinh, bởi vì đây không phải là chuyện đùa, Tống Thanh Thư có thể lấy quan hệ của hắn mà cùng với Mông Cổ giao dịch, bây giờ nếu hắn xảy ra chuyện gì, dẫn đến người Mông Cổ bên kia bội ước, thì thật đúng là sấm sét giữa trời quang, vì vậy vội vàng dẫn người xông qua.

Chứng kiến tình hình trong sân liền nhướng mày, khi thấy rõ hình dạng Vạn Sĩ Tiết, trong lòng càng là cả kinh:

-Tả tướng đại nhân, sao lại tới đây?

Vạn Sĩ Tiết vẻ bên ngoài thì cười, nhưng trong lòng không cười nói:

- Như thế nào, Hàn đại nhân có thể tới, bổn tướng không thể đến sao?

Ánh mắt lướt qua trên thân Vạn Sĩ Tiết cùng Lý Khả Tú, sống trong quan trường, Hàn Thác Trụ như thế nào không rõ hai người kia đã thông đồng cùng một chỗ, lập tức trong lòng trầm xuống:

-Cho tới nay, tất cả công việc tại Giang Hoài đều là ta toàn quyền chịu trách nhiệm, bên này tả tướng đại nhân chặn ngang một cước là có ý gì?

Vạn Sĩ Tiết chắp tay về phía nam:

-Hàn đại nhân nói lời này, bổn tướng nghe qua không hiểu rồi, ai cũng đều là vì hoàng thượng làm việc, làm sao lại phân ra ta và ngươi đây?

Gặp Vạn Sĩ Tiết mang ra hoàng thượng áp chế bản thân, Hàn Thác Trụ trong lòng hận cực, cũng không dám biểu lộ ra, chỉ là sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Vạn Sĩ Tiết tiếp tục nói:

-Huống chi bổn tướng nghe nói Hàn đại nhân thân trũng xuống nhà giam, nên mới ngàn dặm xa xôi đến đây nghĩ cách cứu viện đấy..

Hàn Thác Trụ ngắt lời nói:

-Không nhọc tả tướng hao tâm tổn trí, Hàn mỗ sớm đã thoát khốn, còn cùng Mông Cổ và Kim Xà doanh đạt thành hiệp nghị, có thể một lần nữa thu phục lại Tứ Xuyên, kết quả là do tả tướng đại nhân hôm nay náo như vậy, nếu khiến cho Mông Cổ bội ước, Tứ Xuyên chi địa được lại mất, trách nhiệm này tả tướng đại nhân đảm đương được sao?

-Hàn đại nhân đừng làm ta sợ,

Vạn Sĩ Tiết nhàn nhạt cười nói,

- Họ Tống kia chẳng qua là người trung gian mà thôi, hôm nay nếu như là đã cùng Mông Cổ đạt thành hiệp nghị, thì kẻ trung gian này cũng liền đã mất đi giá trị lợi dụng. Mông Cổ hiện nay tất cả tinh lực đề tập trung chiến tuyến phía tây, coi như là trong lòng có bất mãn, cũng sẽ không bởi vì Tống Thanh Thư mà đến gây chiến. Hàn đại nhân ý yên tâm, ngươi có công lao thu phục Tứ Xuyên không ai giành được đâu…

-Ngươi ….

Hàn Thác Trụ trong lòng nén giận,

- Chúng ta Đại Tống đường đường lễ nghi chi bang, làm sao có thể làm cái loại chuyện nói không giữ lời, để cho người trong thiên hạ chê cười?