CHƯƠNG 1107: KHÔNG CÓ THUỐC NÀO CHỮA ĐƯỢC.
Lúc này một đôi ôm nhau đã sớm trầm mê bên trong, Tống Thanh Thư càng là dục hỏa phóng đại, hai tay của hắn rất quen thuộc giải khai đai lưng Tiêu Uyển Nhi hướng trên đất quăng ra, lập tức, xiêm y vốn là trói buộc bao vây lấy thân thể thành thục uyển chuyển Tiêu Uyển Nhi xõa xuống!
-Um…
Tiêu Uyển Nhi thần sắc mê ly, mặt đỏ ửng lo lắng nhìn chung quanh trước mắt bên ngoài sân, cuối cùng thẹn thùng vô hạn quay đầu chỗ khác, Tống Thanh Thư cũng không có đem xiêm y của nàng hoàn toàn cởi ra, mà để cho nàng quay lưng về phía mình, hai tay tốc lên làn váy để cái mông to của nàng cao cao nổi lên …
Bờ mông rất tròn với độ cong đầy đặn, hai tay của hắn tại trên hai mảnh mông thị của nàng không ngừng qua lại tùy ý xoa nắn lấy, cùng sử dụng lực đem thân thể mềm mại của nàng áp hướng thân thể của mình, lửa nóng cây côn ŧᏂịŧ nặng nề đỉnh lấy ngay chính giữa khe mông của nàng, theo thân thể nàng vặn vẹo mà không ngừng ma sát lấy.
Yết hầu Tiêu Uyển Nhi phát ra tiếng hừ lạnh, Tống Thanh Thư một tay đem bờ eo Tiêu Uyển Nhi ôm lấy, một tay vươn vào trong cái yếm của nàng, dùng tay nắm chặt lấy bầu vυ' kiên đỉnh kia, qui đầu cực đại vuốt ve bên dưới âʍ ɦộ nàng, còn bất chợt kɧıêυ ҡɧí©ɧ lấy hai mép trong của nàng, tại chính giữa hai mép nhỏ nhẹ nhàng xoay tròn hoạt động.
-A..... ..
Tiêu Uyển Nhi hai tay nắm chặc thanh gỗ lan can trước hiên nhà, cắn chặc hàm răng ngà, đem cặp mông đầy đặn trắng như tuyết hướng về sau một chút, mà lúc này Tống Thanh Thư cũng nhô lên côn ŧᏂịŧ ân về phía trước mạnh mà đâm tới!
-Um ..ui…
Cây côn ŧᏂịŧ lớn cứng rắn lập tức thế như chẻ tre mà thừa cơ khoan vào cửa âm động kiều nộn của Tiêu Uyển Nhi, tiến quân thần tốc, qui đầu thật sâu chạm vào sâu trong hoa tâm nàng!
-A…... nhẹ một chút ... nha...
Tiêu Uyển Nhi nhẹ nhàng giãy dụa bờ mông, ý đồ đạt được càng lớn kɧoáı ©ảʍ! Lúc này trượng phu La lập Thành đã bị nàng ném sau lưng rồi! Tống Thanh Thư dưới háng lập tức phát động ra từng trận trận va chạm! Đầu Tiêu Uyển Nhi tả hữu lắc lư lấy, hai chân nhón lên thẳng tắp bờ mông mạnh mẽ giãy dụa!
Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn xuống phía dưới, hắn có thể tinh tường thấy cây côn ŧᏂịŧ của hắn khí phách hiên ngang biến mất tại bên trong cái âm động màu mỡ non mềm của Tiêu Uyển Nhi, Đào Hồng hai mép trong bị cây côn ŧᏂịŧ phân lái đẩy ra lật rai hai bên, hai mép cánh hoa thật chặc bao vây thân cây côn ŧᏂịŧ,
đồng thời, Tống Thanh Thư cảm thấy được từ qui đầu đột nhiên truyền đến một trận tê dại nhột nhạt, càng lúc càng mãnh liệt, càng ngày càng ngứa, dường như qui đầu rồng đang bị một cái chổi lông nhỏ không ngừng từ trên xuống dưới cà quét, nhất thời toàn thân tất cả cơ bắp hắn đều căng lên, khó nói nên lời thoải mái kɧoáı ©ảʍ.
Tiêu Uyển Nhi ngượng ngùng đã bị triệt để xuyên phá, nàng cảm thấy trong đầu một đoàn lộn xộn,
-Đó...
Tiêu Uyển Nhi lại bắt đầu rêи ɾỉ lên, cảm nhận côn ŧᏂịŧ của hắn thoáng cái, thoáng cái ra vào bên trong hành lang âm động của mình, chính tai nghe được tiếng va chạm phát ra đút vào “ phạch..phạch…”
…………………………………………………………………………………
Trên côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư phát ra ánh sáng ướt sũng, phía trên dính đầy âm dịch của nàng, dùng sức tại trong động đào nguyên nàng đút vào, chặt khít hành lang mật huyệt của Tiêu Uyển Nhi bao vây lấy côn ŧᏂịŧ, dị thường co rút lại, làm cho hắn cảm thấy cao trào của nàng rất nhanh liền muốn tới đến, Tiêu Uyển Nhi dường như có chút mơ hồ, bờ mông rất tròn tựa như đã lên đủ dây cót vậy, có tiết tấu tự hướng lên cao vυ't, lần lượt sáo động lấy côn ŧᏂịŧ hắn.
Hai thân thể tại trước sân nhà tư thế như hai con chó động dục đang liều mạng quay cuồng tư quấn, phảng phất đã triệt để phóng túng mình, triệt để dung hợp cùng một chỗ, triệt để sa vào tại trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ giao hợp. mỗi một cái động tác Tống Thanh Thư, côn ŧᏂịŧ đều thật sâu đυ.ng chạm lấy hoa tâm âm động Tiêu Uyển Nhi, đêm nay phát sinh bên ngoài, khiến cho Tiêu Uyển Nhi cảm thấy thống khoái đầm đìa trước nay chưa từng có.
Rốt cục Tiêu Uyển Nhi cũng nhịn không được nữa.
-Ah….. không được... ta không được, nhanh... đừng ngừng...
Tiêu Uyển Nhi cái mông tuyết trắng đầy đặn không ngừng run rẩy, hồn phách phảng phất tại trong tam giới rất nhanh luân chuyển tới chuyển lui, cuối cùng chỉ có thế giới cực khoái rất nhanh mở rộng, hành lang phấn hồng mật huyệt kẹp chặt run rẩy, âm dịch trong suốt từng đợt từng đợt chảy ra, vô pháp khống chế phát ra kéo dài cao giọng tiếng rêи ɾỉ thanh thúy vui sướиɠ, nàng chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp giống như muốn hòa tan, thời gian hoàn toàn ngừng lại.
Lúc này Tống Thanh Thư cảm thấy hoa tâm của nàng giđã là mυ'ŧ vào lấy qui đầu của mình, mộng thịt giữa hoa tâm đã nhô lên, cao triều của nàng đã đến, theo một cỗ đậm đặc nóng hổi âm tinh theo sâu trong hoa tâm nàng phun ra tại trên qui đầu, nàng tiết thân, đến tuyệt đỉnh cao trào, hắn cũng cực độ hưng phấn, tiếp tục điên cuồng mà giao hoan lấy cực phẩm thiếu phụ đang ở dưới thân.
Tiêu Uyển Nhi lúc này mỗi một lần tiếng rêи ɾỉ dễ nghe đều cơ hồ làm Tống Thanh Thư muốn xuất tinh, nhưng hắn dựa vào cao siêu giường kỹ vẫn là nhịn được, cây côn ŧᏂịŧ vẫn là tích cực thẳng tiến, mãnh liệt co rúm, thân dưới Tiêu Uyển Nhi toàn thân có tiết tấu vặn vẹo, mãnh liệt lắc lư, Tống Thanh Thư không nghĩ tới Tiêu Uyển Nhi lại đầu nhập như thế, cây côn ŧᏂịŧ lại càng phát khởi mãnh liệt tiến công.
Bởi vì bên trong âm động của nàng tràn đầy âm tinh, khiến cho côn ŧᏂịŧ của hắn đút vào càng thêm thông thuận, rút ra chọc vào, chọc vào rút ra liên tục chỉ thấy cơ bắp hai bên cái mông tròn rộng với khe mông càng không ngừng co rúm lấy…
Trải qua mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiêu Uyển Nhi cảm thấy hai gò má khô nóng hừng hực, bên dưới cái âm động lại nhấc lên gió táp mưa sa tia chớp tiếng sấm, bên trong âm động lại thừa nhận lấy cây côn ŧᏂịŧ cường lực chạy nước rút, tốc độ đút vào xâm nhập đang không ngừng nhanh hơn, nàng chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ như một cây hỏa trụ, tại chính trong mật động mình hừng hực thiêu đốt lên, Tiêu Uyển Nhi không ngừng run rẩy lấy:
- Ân... sảng khoái...a…
Tiêu Uyển Nhi đã sớm bất chấp mình có phu chi phụ, tiếng rêи ɾỉ nổi lên bốn phía, đã kiều diễm mà lại vũ mị, tựa hồ toàn thân bốc cháy lên hỏa diễm, càng lúc càng thâm nhập, càng ngày càng phổ cập, thiêu đốt lên bụng, quán xuyến lấy toàn thân.
Tiêu Uyển Nhi xuân triều quay cuồng, bể dục giàn giụa, xuân sắc chọc người làm cho say, Tống Thanh Thư xem thấy Tiêu Uyển Nhi cũng đã tiếp cận thêm lần nữa cao trào, đột nhiên thay đổi chậm lại động tác, để cho nàng có cơ hội thở dốc, một hồi sung sướиɠ thâm nhập vào cơ thể tô ngứa về sau, vỗ vỗ bờ mông Tiêu Uyển Nhi, thay đổi tư thế, vẫn ở phía sau cái mông của Tiêu Uyển Nhi, để cho Tiêu Uyển Nhi quỳ bò trên mặt đất với đôi chân dang rộng ra, hắn hơi khom lưng đồng thời điều chỉnh khoảng cách thích hợp giữa hai người, sau khi cây côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào âm động nàng, hai tay hắn giữ lấy hai bắp đùi nàng từ từ đứng thẳng dậy, nâng bổng hai chân của nàng khỏi mặt đất.
Đây là tư thế "Lão Hán thôi xa", lực lượng tập trung ở nửa người dưới trên lưng, Tống Thanh Thư lại bắt đầu dũng mãnh rút ra chọc vào, thoáng cái so sánh thoáng cái thâm, thoáng cái so sánh thoáng cái hung ác, mỗi một cái qui đầu đều va chạm đến chỗ sâu trong hoa tâm...
…………………………………………………………………………..
Côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư không biết động đến bao lâu, lúc này hắn đã hạ hai chân nàng xuống, Tiêu Uyển Nhi giống như cẩu đàng bò trên mặt đất
-A... đó... thật thoải mái... a…
Tiêu Uyển Nhi thở gấp hồng hộc, xuân triều bành trướng, một thạch kích khởi ngàn trượng lãng, âm dịch chảy nhỏ giọt đón lấy côn ŧᏂịŧ, toàn thân nàng huyết dịch sôi trào lên, cái loại tư thế xấu xí bò quỳ này là Tống Thanh Thư ưa thích, đã mấy lần nàng củng làm với hắn, lúc này nàng cắn chặt môi, hiện lộ ra một loại dung mạo thư sướиɠ.
-Nhân gia thụ...... đừng ngừng... chậm một chút...... ui..... đó... muốn đến nữa rồi…a…
Nàng phát ra từng đợt tiếng rêи ɾỉ cực kỳ dâʍ đãиɠ, theo côn ŧᏂịŧ xâm nhập, xả chọc không ngừng thay đổi tốc độ, thì Tiêu Uyển Nhi nội tâm bất đồng cảm thụ lấy, Tống Thanh Thư lấy ra càng lớn khí lực, âm động bao chặt côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ hung ác khoan lấy hoa tâm, vân phong không thấu…
Tiêu Uyển Nhi say đắm trongc ái loại gian da^ʍ điên cuồng này, hai người giao cấu âm thanh cùng da^ʍ tiếng hô phiêu đầy toàn bộ trước sân nhà hoang vắng, Tống Thanh Thư động càng thêm đại lực, ước chừng thêm một chốc sau, Tống Thanh Thư như nổi điên lên rồi, mỗi một cái đẩy vào qui đâu đều nặng nề cắm sâu trong hoa tâm của Tiêu Uyển Nhi.
Tiêu Uyển Nhi yết hầu khàn giọng, cao trào dành dụm trong nháy mắt bộc phát.
-Á…a….a…….
Nàng hí cuồng loạn hô, thân thể yêu kiều cuồng uốn éo, giây khắc này, nàng hồn phách bồng bềnh đung đưa, không biết chỗ hướng, toàn bộ tâm trí, đều theo huyết dịch hòa hợp thành một, thân thể của nàng, lúc này không thuộc về nàng, lại đem Tiêu Uyển Nhi gian da^ʍ chết đi sống lại, dục tử dục tiên, cao trào thay nhau nổi lên,
Vừa la lên xong, thân thể Tiêu Uyển Nhi căng thẳng vọt tới tính cao phong, trên mặt mỹ lệ cao nhã lộ ra thần sắc tiêu hồn mê ly, mà Tống Thanh Thư cũng cảm thấy một cỗ mãnh liệt nhiệt lưu từ bụng mình tụ tập đến côn ŧᏂịŧ, giật nảy mình chấn động, nơi đó nào còn chịu được nữa, hắn hai chân đạp mạnh, vây côn côn ŧᏂịŧ mãnh đâm thêm vài chục, hai tay cầm giữ lấy bờ mông tuyết trắng Tiêu Uyển Nhi, côn ŧᏂịŧ hung hăng cắm vào chỗ sâu nhất hoa tâm, bị vách tường non âm động bao trùm rung động lấy bạo phát, từng cỗ nóng hổi tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâng lên ra, nóng hừng hực dương tinh thật sâu phun ra tại trong hoa tâm nàng, trào ra lấp đầy âm động của nàng .
…………………………………………………………………………………..
Sau khi trở lại biệt viện, Tống Thanh Thư đẩy ra cửa phòng của mình.
“ Ồ, như thế nào lại có một chậu hoa chứ? “
Vừa vào cửa Tống Thanh Thư liền chú ý đến trên mặt bàn trong phòng có một chậu hoa rực vàng…
“ Còn rất thơm đấy…”
Tống Thanh Thư không có chút nào sinh nghi, dù sao những thứ loại này trong phủ quan lại quyền quý mỗi ngày đều có thay đổi đấy, chắc là do nha hoàn mang đến..
Đóng lại cửa phòng, Tống Thanh Thư nằm ở trên giường, đang định ngủ, Tống Thanh Thư đột nhiên cảm giác được trong đầu của mình một hồi mê muội truyền đến, không khỏi ngạc nhiên nói: “ Rượu này tác dụng như thế nào lớn như vậy chứ? “
Tống Thanh Thư cười khổ: “ Như thế nào tửu lượng càng ngày càng không được rồi…”. Vừa nói qua vừa nhắm mắt lại.
Thoáng cái sau đó, hắn bỗng nhiên mở to mắt, trong ánh mắt hơn nhiều vài tia ác liệt, có gì không đúng, lấy tu vi, thì có thể nghìn chén không say rồi, nếu hắn dùng nội lực làm bốc hơi rượu khi có cảm giác say, thì uống rượu sẽ như là uống nước vậy, há lại truyền đến cảm giác mê muội như bây giờ.
-Chẳng lẽ là trúng độc.
Tống Thanh Thư sắc mặt khó coi, nhớ lại chi tiết trong buổi tiệc vừa rồi, mọi dùng thức ăn đều là giống nhau, rượu cũng là chung một cái cái bình đổ ra, với tu vi của hắn, nếu muốn ở trong bữa tiệc hạ độc hắn thì không có khả năng. Huống chi thân thể của hắn, tuy rằng không tính là bách độc bất xâm, nhưng mà độc dược bình thường hoàn toàn không gây thương tổn được hắn.
Nếu như không phải trong bữa tiệc, vậy thì trúng độc từ nơi nào.
Tống Thanh Thư nhớ lại sau khi rời tiệc, thì tiến đến chỗ ở của Tiêu Uyển Nhi cùng nàng giao cấu ở bên ngoài sân, không có phát sinh bất cứ hiện tượng dị thường nào, sau đó liền quay trở về nơi biệt viện…
Thời điểm này hắn bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, bắt lấy trong đầu lại một trận mê muội truyền đến, Tống Thanh Thư bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm chậu hoa màu vàng vào lúc trước đó...
“ Chẳng lẽ là nó ..”
Tống Thanh Thư không dám tiếp tục ở trong phòng, vội vàng chạy ra ngoài, trong sân gió mát làm cho tinh thần hắn hơi phấn chấn hơn.
“ Quả nhiên là xuất phát từ chậu hoa này..”
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn chậu hoa kia, bông hoa ánh vàng rực rỡ tựa hồ tản mát ra một loại hào quang âm trầm quỷ dị.
“ Cái chất độc gì mà lợi hại như vậy? ..”
Tống Thanh Thư liền vận khởi nội lực bức độc, rồi lại hoảng sợ phát hiện nội lực của hắn lúc đứt lúc nối, rõ ràng không cách nào vận chuyển bình thường, hắn cả kinh, đây có thể không phải là chuyện đùa, phải biết rằng chân khí trong cơ thể hắn tự thành chu thiên tuần hoàn lặp đi lặp lại, vòng đi vòng lại, sinh sôi không ngừng, nào ngờ lúc vận hành chân khí lại có chút cầm giữ không nổi..
“ Chẳng lẽ là Thất Tâm Hải Đường..”
Tống Thanh Thư trong đầu nổi lên các loại độc dược nổi danh ..
Bất quá hắn rất nhanh liền lắc đầu, Thất Tâm Hải Đường vô sắc vô vị, đặc tính cùng hoa này hoàn toàn bất đồng.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía nơi hành lang.
Một tràng vỗ tay truyền đến:
-Kim Xà vương quả nhiên không hổ là Kim Xà vương, Kim Ba Tuần Hoa chi độc, rõ ràng còn có thể duy trì lâu như vậy mà không té ngã.
-Kim Ba Tuần Hoa?
Tống Thanh Thư biến sắc, hắn há lại không biết loại độc dược này, Tống Thanh Thư xem ra, loại độc này trình độ thậm chí còn phía trên Thất Tâm Hải Đường, Thất Tâm Hải Đường vô sắc vô vị, làm cho người bị chết không có thống khổ, hơn nữa cho dù kịch độc vô cùng, thì cũng có phương pháp giải độc.
Kim Ba Tuần Hoa thì khác, cũng là kịch độc, nhưng mà không có thuốc nào chữa được..
May là Tống Thanh Thư công lực thâm hậu, vì vậy hắn lúc này có thể miễn cưỡng chèo chống.
Kỳ thật đây cũng không phải là do người hạ độc sơ sẩy, Vạn Sĩ Khuê đã sớm thoa khắp trong phòng, trên bàn, trên giường Kim Ba Tuần Hoa chi độc, Tống Thanh Thư chỉ cần da thịt dính đến, liền hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng là Vạn Sĩ Khuê kiến thức thiển cận, không biết đến Tống Thanh Thư loại tu vi này, toàn thân của hắn lúc nào cũng mơ hồ có một tầng chân khí lưu chuyển hộ thể, cho nên những độc phấn kia đâu có thể tiếp xúc đến da thịt của hắn, chỉ tiếc là chân khí hộ thể có thể tránh được độc phấn, lại vô pháp ngăn lại mùi thơm Kim Ba Tuần Hoa, vì thế Tống Thanh Thư vẫn là trúng độc.
Phát giác được một thân công lực dần dần tiêu tán, Tống Thanh Thư trong lòng lạnh buốt một mảnh, bất quá hắn rất nhanh thu liễm tâm trí, nhìn chằm chằm vào đàn người đang xông vào trong sân.
Người cầm đầu đương nhiên là là Vạn Sĩ Tiết, chỉ là Tống Thanh Thư không có nhận ra, hắn chỉ chú ý tới người bên cạnh lão, giật mình hỏi:
-Vạn khuê, tại sao là ngươi?
Vạn Sĩ Khuê cười dữ tợn:
- Không nghĩ tới chứ gì? Những năm qua, ta biết rõ ngươi cùng Địch Vân âm thầm điều tra ta, đáng tiếc hiện tại ngươi lại phải chết trước trong tay ta .
Tống Thanh Thư hừ lạnh, một quầng kiếm khí liền hướng trên người hắn bắn tới.
Vạn Sĩ Khuê không có ngờ tới đối phương còn có năng lực phản kháng, Vạn Sĩ Tiết thì không khỏi kinh hãi, bên cạnh sớm có hộ vệ xuất ra tấm khiêng bảo vệ tại phía trước hai người.
“ Phù..” một tiếng, tấm khiêng trong nháy mắt bị kiếm khí xuyên qua, tên hộ vệ trước người Vạn Sĩ Khuê, ngực bị thủng một lỗ máu, ngay sau đó Vạn Sĩ Khuê cũng kêu thảm một tiếng, hướng sau té ngã trên đất.
-Khuê nhi…
Vạn Sĩ Tiết vội chạy tới, đám hộ vệ đi theo giơ lên nhiều tấm khiên ngăn chận tại phía trước hai người, khiến cho Tống Thanh Thư không còn có cơ hội hạ thủ.
-Đáng tiếc…
Tống Thanh Thư chau mày, hắn thân đang trúng kịch độc, công lực bị độc dược làm tiêu hao hết, mặt khác phải dùng một phần công lực để áp chế kịch độc trong cơ thể, vừa rồi động thủ sử dụng công lực chỉ sợ còn chưa đủ đến một thành, đã bắn thủng ngực tên hộ vệ cùng tấm khiên kia, kiếm khí như là nỏ mạnh hết đà, không đủ lực để đánh gục Vạn Sĩ Khuê rồi.
Lại thuyên chuyển chân khí, Tống Thanh Thư lập tức phát giác được trong cơ thể chất kịch độc bắt đầu cắn trả, hắn mặt âm trầm áp chế độc tính, không dám tái cử động, đáng tiếc Kim Ba Tuần Hoa chi độc thật sự quỷ dị, thời gian trôi qua mỗi khắc, chân khí trong cơ thể hắn lại bị ăn mòn một phần, cứ tình huống này tiếp tục không được bao lâu, Tống Thanh Thư sẽ bị trúng độc bỏ mình.
Tống Thanh Thư có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích rồi, Tống Thanh Thư ở trong phòng cùng Kim Ba Tuần Hoa một chỗ lâu như vậy, vậy mà rõ ràng còn có thể ra tay đả thương địch thủ.
Đây cũng là chỗ mà Vạn Sĩ Tiết cùng Vạn Sĩ Khuê tính sai, cho nên mới nghênh ngang không phòng bị đi tới gần hắn.
Chỉ tiếc Tống Thanh Thư trúng độc quá sâu, không thể thừa cơ thành công gϊếŧ bọn chúng đi.
Dù là như thế, bọn họ cũng là hoảng sợ vô cùng, một đám người liền lui về sau mấy trượng, mỗi người đều ngạc nhiên mà theo dõi hắn.
Vạn Sĩ Khuê miệng vết thương l*иg ngực sau khi qua xử lý đã không còn đáng ngại, hắn ân nấp ở sau lưng tên hộ vệ oán độc nhìn qua Tống Thanh Thư, vừa rồi một chiêu kia đã làm hắn khϊếp sợ, không dám lần nữa mở miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương, sợ đối phương liều chết sẽn lôi kéo mình chôn cùng.
Vạn Sĩ Khuê nghĩ thầm: “ Gia gia là tể tướng đương triều, bản thân hắn thì được xưng tụng tuổi trẻ tài cao, trong nhà còn có kiều thê cùng nhi nữ, có tương lai tốt đang chờ đợi mình, dù sao Tống Thanh Thư đã trúng phải Kim Ba Tuần Hoa chi độc, qua không được bao lâu, Tống Thanh Thư sẽ bị độc phát thân vong, thế thì mình làm sao có thể lấy thân mà phạm hiểm chứ…”
Trong thời khắc nguy cơ, Tống Thanh Thư trong đầu chợt chuyển qua một ý niệm khôi hài trong đầu: “ Sớm biết như vậy, vừa rồi Tiêu Uyển Nhi vẫn chưa có tận cùng thỏa mãn đấy, nàng có ý giữ hắn lại suốt đêm trong nhà, nếu ở lại giao hoan cùng nàng thì không đến mức trúng độc như thế này, đúng là câu có câu nói quân tử bất trường mệnh, hảo sắc hoạt thiên niên…
-Lý Khả Tú , nếu như đã đến vì sao không xuất hiện ra, là không có mặt mũi gặp ta sao?
Tống Thanh Thư nặng nề hừ nói, chuyện cho tới bây giờ hắn làm sao mà không rõ, đám người Vạn Sĩ Khuê kia có thể giơ đuốc cầm gậy xếp đặt thiết kế hại mình tại trong đô đốc phủ, nếu không có Lý Khả Tú trợ giúp thì làm sao có thể?
Khó trách lúc trước Lý Khả Tú chủ động tìm hắn, đơn giản đáp ứng đầu nhập vào Kim Xà doanh; khó trách buổi chiều trao đổi hợp nhất hai lực lượng, đối phương hầu như đồng ý các bước, nguyên lai cũng là vì để cho hắn chủ quan..
Tống Thanh Thư bỗng nhiên có chút đau lòng, không biết Lý Nguyên Chỉ kia có biết chuyện này hay không ?