Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1077: Đỉnh đầu mang một mảnh thảo nguyên

CHƯƠNG 1077: ĐỈNH ĐẦU MANG MỘT MẢNH THẢO NGUYÊN.

Nghĩ đến Chu Chỉ Nhược thanh lệ dung nhan, Tống Thanh Thư trong lòng ấm áp, sau đó đối với Lý Khả Tú nói ra:

-Cái loại chuyện này là không thể tính toán như vậy được, đương nhiên Lý thúc thúc nếu như cứ kiên trì phải có vị trí hoàng hậu mà nói, vãn bối cũng có thể đáp ứng, bất quá Lý thúc thúc chẳng lẽ đã quên vết xe đổ năm xưa của Lưu Tú, Quách Thánh Thông sao?

Lý Khả Tú lập tức biến sắc, lão thì như thế nào không biết câu chuyện cũ này, năm xưa Đông Hán khai quốc, hoàng đế Lưu Tú yêu thê tử Âm Lệ Hoa, bất quá về sau thay đổi để lấy mười vạn đại quân ủng hộ của Chân Định Vương, đành phải lấy nữ ngoại tôn của Chân Định Vương là Quách Thánh Thông làm thê tử, cùng tồn tại làm hoàng hậu, chỉ bất quá Lưu Tú chỉ yêu thích Âm Lệ Hoa, hơn nữa vì chuyện như vậy nên đối với Âm Lệ Hoa tràn ngập áy náy, sau này muốn đền bù cho nàng, cuối cùng kết quả chính là Quách Thánh Thông bị phế, mạch Chân Định Vương bởi vì dính đến mưu phản thiếu chút nữa thì bị diệt tộc.

Tống Thanh Thư lời nói này ý tứ cũng rất rõ ràng, ngươi đừng ép ta, cứ bức ta thì cũng có thể sẽ giống như Lưu Tú vậy, đáp ứng trước ngươi, sau đó thì qua cầu rút ván.

-Đã như vậy, hiền chất hãy cân nhắc đi, sau khi đã suy nghĩ kỹ, thì sẽ liên lạc lại với ta.

Lý Khả Tú đứng lên, mặt lộ vẻ vẻ không hài lòng, nhàn nhạt lưu lại câu nói, sau đó nghênh ngang rời đi.

Tống Thanh Thư cười khổ, hắn kỳ thật có thể hứa suống, chỉ bất quá cân nhắc không muốn làm trái lương tâm mà nói ngoa lừa gạt Lý Khả Tú. Hơn nữa không biết vì sao, hắn bỗng nhiên phạm vào làm người quân tử, chẳng lẽ là bởi vì có dính đáng đến Chu Chỉ Nhược này? Tống Thanh Thư lập tức lâm vào trầm tư.

Trình Dao Già ở bên ngoài chứng kiến người của Lý Khả Tú nối đuôi nhau đi ra, không khỏi nghi ngờ đi đến:

-Sự tình đã không có thành công sao này?

Nàng thì không rõ ràng lắm hai người nói về sự tình gì, nhưng xem sắc mặt Lý Khả Tú lúc đi ra ngoài, hiển nhiên là không hài lòng.

Tống Thanh Thư trong lòng thở dài,

-Đi thôi..

Tống Thanh Thư kéo Trình Dao Già cùng đi ra ngoài.

Trải qua qua trong khoảng thời gian ở chung này, hôm nay Trình Dao Già đã hình thành thói quen cái loại đυ.ng chạm thân mật này của hắn, liền đi theo với hắn.

Trên đường Tống Thanh Thư trầm mặc không nói, Trình Dao Già do dự thật lâu, vuối cùng khua lên dũng khí hỏi:

-Cái kia... sứ đoàn Kim quốc vì cái gì mà rút lui vậy?

Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn nàng, hai má trong trắng lộ hồng cực kỳ đáng yêu mê người, liền đưa tay nựng khuôn mặt nàng:

-Có phải phu nhân muốn hỏi Lục Quan Anh sẽ như thế nào đây phải không?

Trình Dao Già xấu hổ nghiêng mặt, tuy rằng mỗi tấc da thịt toàn thân nàng đối với Tống Thanh Thư sớm đã không còn gì là bí mật nữa, thế nhưng đây là ban ngày ban mặt tại trên đường cái mà cử động thân mật, làm cho nàng vẫn còn có chút chột dạ.

-Yên tâm đi, không ai làm khó hắn đâu, vừa rồi chỉ là giáo huấn hắn một chút mà thôi.

Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói, lúc trước bị đối phương mấy lần chỉ thẳng vào mặt thóa mạ, tuy rằng vì có Trình Dao Già kề bên, nên không tiện đối với Lục Quan Anh làm cái gì, nhưng giáo huấn nho nhỏ thì vẫn là có thể đấy.

-À…

Trình Dao Già lúc này mới thở phào, Tống Thanh Thư bỗng nhiên đưa tay lượn quanh ở bờ eo của nàng, ôm vào trong lòng, cúi đầu nhìn qua nàng:

-Phu nhân về sau có tính toán gì không?

-Hả?

Trình Dao Già bị hắn đột nhiên ôm chặt vào dọa sốc, chột dạ liếc nhìn chung quanh.

-Phu nhân có ý định tiếp tục theo Lục thiếu trang chủ làm hiền thê lương mẫu, hay là có ý định khác?

Tống Thanh Thư hỏi.

-Hiền thê lương mẫu ư?

Trình Dao Già cười, đắng chat:

-Ta bây giờ còn làm được như mấy chữ này sao? Hiền thê a, đã cùng với ngươi làm chuyện như vậy, thì còn cái gì mà là hiền thê nữa, ta cùng hắn kết hôn lâu như vậy, cũng không có con nối dõi, bà bà đối với với sự tình này đã không hài lòng, lại coi như là cái gì mà là lương mẫu..

Tống Thanh Thư tiếp cận qua nhẹ khẽ liếʍ lấy lỗ tai nàng, vừa cười vừa nói:

-Tối hôm qua ta đã thể nghiệm qua, thân thể phu nhân tuyệt đối không có vấn đề, không có con nối dõi hẳn là do vấn đề Lục thiếu trang chủ. Phu nhân nếu muốn ứng phó với bà bà mà nói, thì hãy để cho ta nhiều thêm vất vả cày cấy, để tiễn đưa cho phu nhân một hài tử?

-Ngươi như thế nào tiễn đưa?

Trình Dao Già mơ hồ hỏi, tiếp theo kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ lên

-Chán ghét, ngươi thật xấu …

-Thả thê tử ta ra …

Vừa lúc đó, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên, Trình Dao Già sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Tống Thanh Thư quay đầu qua, thấy Lục Quan Anh hai mắt đỏ lên trừng nhìn hai người.

Lục Quan Anh vốn bởi vì chuyện tối ngày hôm qua nghe lấy tiếng thê tử mình rêи ɾỉ khoái hoạt mà ở lì trong phòng bị dày vò, thẳng đến khi người hầu trong nha môn tới quét dọn phòng, thì hắn mới phát hiện người sứ đoàn Kim quốc toàn bộ đã đi hết rồi, hắn lập tức liền có loại cảm giác tiền mất tật mang.

Chuyện tối ngày hôm qua tuy rằng làm cho hắn thống khổ, nhưng chỉ cần có thể cứu ra đám người Hàn Thác Trụ, thì điểm hi sinh ấy cũng là hoàn toàn có thể chấp nhận, nhưng lúc nhìn sứ đoàn Kim quốc người đi nhà trống, hắn lập tức cảm thấy mình Đường Quát Biện lừa gạt.

Nghĩ đến thê tử bị người đè ra giao cấu không công, trong cơn giận dữ, không để ý đến thương thế trên người, cầm theo đao liền chạy ra đường tìm kiếm sứ đoàn Kim quốc, chỉ là sứ đoàn Kim quốc sớm đã ra khỏi thành, hắn làm gì mà tìm được?

Càng tìm không thấy, trong lòng của hắn lại càng biệt khuất, lửa giận trong lòng cũng liền càng thịnh, ngay vào lúc này, hắn chợt nhìn thấy Trình Dao Già cách đó không xa, vừa kinh hỉ vừa giận dữ, bởi vì lúc này thê tử cũng không phải là đi một mình, mà là đang thẹn thùng bị một nam nhân trẻ tuổi lôi kéo.

Vừa rồi Đường Quát Biện đã cắm trên đầu hắn nón xanh mơn mởn, hiện tại lại xuất hiện một nam nhân khác, hắn lập tức cảm giác trên đầu mình quả thực là đỡ đòn giống như một mảnh thảo nguyên a.

Càng nghĩ càng phẫn nộ, hắn cầm theo đao liền vọt tới, thanh đao hung hăng hướng trên thân hai người đâm tới, hận không thể đem đao này đối với gian phu da^ʍ phụ kết liễu.

Tống Thanh Thư đưa tay ra bảo vệ Trình Dao Già, dễ dàng kẹp lấy thân đao Lục Quan Anh, lạnh lùng nói ra:

-Lục thiếu trang chủ, ngươi chính là đối đãi với ân nhân cứu được thê tử của ngươi như vậy sao?

-Cái gì?

Đừng nói là Lục Quan Anh trong đầu mờ mịt, chính là Trình Dao Già cũng trợn tròn mắt, ngây ngốc mà nhìn qua nam nhân bên người, không biết hồ lô trong bụng hắn muốn làm cái gì.

-Ngươi có ý tứ gì?

Lục Quan Anh dùng giật thanh đao về, vẫn không chút nhúc nhích, chỉ có thể nhìn hắn hỏi.

-Ta hôm nay vừa lúc nhìn thấy tôn phu nhân bị đám người Kim quốc áp tải, liền xuất thủ cứu nàng, nghe nàng nói ngươi cũng bị người Kim quốc giam giữ, đang muốn chạy tới cứu ngươi, nào ngờ ngươi vừa tới không hỏi gì mà liền vung đao lên chém.

Tống Thanh Thư không nhanh không chậm nói, Trình Dao Già nghe được phải bội phục, trong thời gian ngắn như vậy rõ ràng có thể nói dối không thây đổi sắc mặt..

-Thực là như thế sao?

Lục Quan Anh bán tín bán nghi nhìn về thê tử.

Trình Dao Già sắc mặt trở nên hồng, chẳng biết tại sao, nàng thuận theo lời của Tống Thanh Thư nói tiếp:

-Đúng vậy, đúng là vị công tử này đã cứu muội..

Trong lòng bay lên áy náy, dù sao cũng là cùng ngoại nhân lừa gạt trượng phu mình, nói như thế nào cũng không tốt lắm, bất quá nghĩ đến trượng phu dồn ép mình làm cái chuyện như vậy, cũng tuyệt không phải đúng là điều mà một trượng phu nên làm, liền lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa mình cũng không có nói láo, mấy ngày qua Tống Thanh Thư hoàn toàn chính xác cứu nàng rất nhiều lần.

Lục Quan Anh lúc này mới vội vàng rút đao được, mặt áy náy đối với Tống Thanh Thư nói ra:

-Thật xấu hổ, đã hiểu lầm ân công, xin hỏi ân công cao tính đại danh?

-Tại hạ Kim Xà doanh Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư sửa lại giọng nói lúc trước của Đường Quát Biện, thái độ của hắn cũng trở nên khiêm tốn hữu lễ hơn trước rất nhiều.

-Các hạ chính là Kim Xà vương Tống Thanh Thư?

Lục Quan Anh mặt lộ vẻ khϊếp sợ,

-Các hạ uy danh đã như sấm bên tai, tại hạ trong lòng khâm phục, hôm nay diện mục chân nhân, thật sự là tam sinh hữu hạnh.

Bên cạnh Trình Dao Già nghe được trượng phu nói như vậy, lập tức sắc mặt cổ quái, nghĩ thầm ngươi nếu biết rõ tối hôm qua hắn tại trên người thê tử của ngươi rong ruổi tung hoành không chừa một chỗ nào, chính là cái người này, cũng không biết ngươi sẽ còn cảm thấy tam sinh hữu hạnh nữa hay không...

-Quy Vân Trang Lục thiếu trang chủ nghĩa bạc vân thiên, tại hạ cũng là cực kỳ bội phục.

Tống Thanh Thư khẽ cười nói.

Lục Quan Anh trên mặt nóng, nghĩ thầm danh xưng của mình so với hắn, thì coi là cái gì, tuy rằng biết rõ đối phương là lời khách sáo, bất quá trong lòng hắn vẫn có vài phần cao hứng.

-Tống công tử như thế nào lại nhận ra tại hạ vậy?

Lục Quan Anh bỗng nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt đại biến, chăm chú theo dõi hắn.

Trình Dao Già nghe vậy thân hình run rẩy, trái tim đều xách lên cổ họng rồi, thần sắc lo lắng nhìn qua nam nhân bên cạnh.

-Kim Xà doanh nếu đã muốn đặt chân khắp thiên hạ, thì một chút tin tức muốn biết thì sẽ có người hồi báo.

Tống Thanh Thư điềm tĩnh, thản nhiên nói.

Lục Quan Anh giật mình, lập tức không còn tiếp tục hoài nghi, hiện nay trong quần hùng nhập lại, mỗi thế lực đều đại lực tổ chức thu thập tin tức, Tống Thanh Thư thân là bá chủ một phương, thì tin tức biết mình là ai cũng không có gì là lạ..

Trình Dao Già trong lòng cũng thở phào, nhè nhẹ cắn môi, hai má dỏ lên, nghĩ thầm nam nhân này lừa gạt người đến thật sự là ánh mắt cũng không nháy.

-Không biết Tống công tử lần này tới Dương Châu có chuyện gì không vậy?

Lục Quan Anh hỏi dò.

-Trước đó không lâu, tại hạ nằm mơ mộng thấy tại Dương Châu sẽ gặp được người hữu duyên, vì vậy nên nơi này giải sầu.

Tống Thanh Thư nói qua bất động thanh sắc nhìn mắt Trình Dao Già.

Trình Dao Già bị hắn nhìn, trong lòng lay động, liền lại liếc nhìn trượng phu, thấy trượng phu không có chú ý tới mình, tâm tình buông lỏng, đột nhiên cảm giác được có loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác thường, thân thể có chút lại nóng lên..

Lục Quan Anh thật là không có chú ý tới hai người bọn họ mắt đi mày lại, chỉ là trong lòng đang tự hỏi, Tống Thanh Thư chuyến này khẳng định cũng là vì Lý Khả Tú mà đến, đó cũng là đối thủ cạnh tranh cùng Nam Tống, nhưng đám Hàn Thác Trụ lúc này thân đang trũng xuống bên trong nhà giam, tâm tình liền chán nản, lúc này đâu còn quản đến đối thủ cạnh tranh nữa.

Nghĩ đến tìm cách cứu viện đám Hàn Thác Trụ, trong lòng của hắn liền tà hỏa ứa ra, Đường Quát Biện thiên đao hỗn đản đáng chết kia, ăn xong lau sạch nhắc quần lên liền rời đi, hoàn toàn không có tuân thủ lời hứa cứu viện đám Hàn Thác Trụ

-Tống công tử, ta có vài lời muốn cùng nội tử nói, không biết...

Lục Quan Anh vội vã hỏi nàng vì có quan hệ đến sự tình Đường Quát Biện, đành phải ra mặt khó xử đối với Tống Thanh Thư nói ra.

-Hai vị xin cứ tự nhiên!

Tống Thanh Thư khẽ cười, đưa tay làm tư thế xin mời.