CHƯƠNG 1042: SÁNG SỚM SINH HƯƠNG.
Tống Thanh Thư lập tức liền ngây người ra, vẻ mặt nghiền ngẫm mà quan sát nàng:
-Lục phu nhân nhất định mời ta lên giường, chẳng lẽ phu nhân không sợ ta sẽ làm cái chuyện không nên làm gì đó sao?
Trình Dao Già sắc mặt trở nên hồng, cúi đầu nói ra:
-Ta biết rõ ngươi là chính nhân quân tử, sẽ không... sẽ không lợi dụng lúc người gặp khó khăn đấy.
-Ta đối với chính mình cũng không có lòng tin như Lục phu nhân vậy,
Tống Thanh Thư lắc đầu,
-Không được rồi, nếu làm vậy sẽ bại hoại danh tiết của phu nhân.
Trình Dao Già khuôn mặt đỏ đến lợi hại hơn rồi, nhỏ giọng nói ra:
-Ta dù sao cũng đã lên giường trong phòng ngủ của người rồi, làm gì mà còn cái danh tiết để nói chứ?
Tống Thanh Thư cười nói:
-Chuyện này không giống nhau, rõ ràng Lục phu nhân thanh giả tự thanh, cây ngay không sợ chết, sau này phu nhân có thể cùng tôn phu nói rõ ra hết thảy, tin rằng hắn sẽ không trách phu nhân; còn nếu như chúng ta quả thực ngủ chung trên một cái giường rồi, dù là trong lòng của tôn phu có rộng rãi đến đâu đi nữa, chỉ sợ cũng rất là khó tin tưởng chúng ta cái gì cũng không có phát sinh …..
-Dù sao hắn sớm cũng đã không tin ta.
Trình Dao Già bi thương thở dài một hơi,
-Trong lòng của hắn, thì đã cho là ta cùng ngươi làm cái…chuyện đó..
Tống Thanh Thư vỗ đầu vai của nàng an ủi:
-Chỉ là hiểu lầm thì cuối cùng cũng cởi bỏ đấy, có muốn hay không đến lúc đó ta sẽ đến gặp hắn giải thích?
-Ngàn vạn lần không muốn!
Trình Dao Già vội vàng lắc đầu, chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của hắn, liền nói ra,
-Hắn cho rằng... ngươi... đã khi dễ ta, hiện tại hận không thể gϊếŧ ngươi, ngươi đi giải thích chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu, tác dụng hoàn toàn ngược lại.
-Um… cũng là….
Tống Thanh Thư trầm ngâm nói,
-Xem ra chỉ có thể là từ Lục phu nhân chậm rãi hướng hắn giải thích rồi.
-Ừ.
Trình Dao Già nũng nịu ừ một tiếng, cả gian phòng lại lâm vào một loại yên lặng mập mờ.
-Ngươi... ngươi đến cùng là lên hay không lên? Nếu không lên, thì ta ngủ trước.
Trình Dao Già chuyển người nhích vào bên trong nằm nghiêng, quay lưng về phía Tống Thanh Thư.
-Nếu như Lục phu nhân đã có lời mời thịnh tình, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Tống Thanh Thư cũng không phải là chính nhân quân tử cái gì, nếu không lên giường thì sẽ tối nay khó khăn ngủ trên sàn nhà sao? Hắn cũng sẽ không ngu gì mà bạc đãi bản thân mình..
-Ai nào thịnh tình mời ngươi chứ?
Trình Dao Già trong lòng cực thẹn, thở phì phì kéo cái chăn màn phủ kín trên đầu mình.
Tống Thanh Thư thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm ngươi rõ ràng một mực mời ta, đương nhiên hắn cũng biết rõ nữ nhân thì mặt mũi mỏng, có một số việc không thể nói quá lộ ra.
-Là ta không lựa lời nói, mong Lục phu nhân bỏ qua cho.
Tống Thanh Thư nhẹ nói,
-Hai người chúng ta trong lòng phong quang tế nguyệt, không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
-Um….
Trong chăn truyền đến Trình Dao Già tiếng um của nàng, Tống Thanh Thư tu vi tinh thâm, nếu không thì cũng không có nghe được rõ ràng.
-Lục phu nhân đừng có um, lời nói ừ thì phải nói rõ ràng a.
Không biết Trình Dao Già có nhìn thấu bụng dạ khó lường của hắn hay không, nàng cũng liền khẽ nói um không bỏ được….
Tống Thanh Thư nhãn châu xoay động, lập tức thoát ra y phục ngoài, nảy ra ý hay:
-Lục phu nhân, ta có chút lạnh, có thể cùng vào trong chăn chung không?
Trong chăn thân thể nàng rõ ràng run lên, nhưng như cũ không có trả lời.
-Nếu như phu nhân không nói lời nào, ta đây coi như phu nhân đã đáp ứng đấy..
Tống Thanh Thư bản lĩnh chai mặt thì chỉ sợ cũng có thể xếp đến đệ nhất thiên hạ rồi.
Chui vào ổ chăn, Tống Thanh Thư lập tức liền nghe thấy được một mùi thơm thấm vào ruột gan, hiếu kỳ nói:
-Lục phu nhân tắm rửa dùng cái gì mà có mùi vị thật thơm vậy?
-Lục phu nhân ngủ rồi…
Thật lâu sau đó, Trình Dao Già biệt xuất một câu trả lời nói.
Tống Thanh Thư mỉm cười, không nói thêm gì, hai tay vòng qua, đem bờ eo của nàng ôm.lấy..
-Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Trình Dao Già không tự chủ được phát run lên, thời điểm này nàng đột nhiên đã thấy được mình nhất thời mềm lòng để cho hắn lên giường chính là một sai lầm.
-Lục phu nhân yên tâm, ta chỉ là lúc ngủ, nếu không ôm cái gì thì ngủ không được, tuyệt đối sẽ không làm sự tình khác.
Tống Thanh Thư vừa nói một bên uốn éo một cái, phảng phất là điều chỉnh lại tư thế…
Trình Dao Già trầm mặc không nói lời nào, nhưng là khuôn mặt như bôi mỡ, nàng nghĩ thầm nếu như không phải ngươi cứng rắn từ chối lời đề nghị dâng hiến thân thể của ta, thì lời này còn có mấy phần có thể tin được
Bất quá nàng hôm nayđã tiến vào cái cửa ải này, thì cũng đã làm tốt chuẩn bị trong lòng, coi như là đối phương nếu đối với nàng làm cái gì, thì nàng cũng sẽ không phản kháng, dù sao nàng vẫn là muốn cầu đối phương đi cứu trượng phu của mình.
Nào ngờ nàng căng thẳng đợi thật lâu, nam nhân phía sau đều không có động tĩnh nào bước tiếp theo, nàng lén quay liếc nhìn lại, thì phát hiện đối phương đã nằm ngáy o..o... rồi.
Trình Dao Già vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ thầm hắn có phải là nam nhân hay không? Nằm ôm mình một mỹ nhân như hoa như ngọc mà lại có thể ngủ say rồi?
Bất quá nàng lại thật sâu thở phào nhẹ nhỏm, tâm trí căng thẳng cả đêm giờ rốt cuộc mới trầm tĩnh lại, chợt một hồi buồn ngủ dâng lên, bất tri bất giác cũng lâm vào mộng đẹp.
Phía sau lưng nàng, Tống Thanh Thư lúc này mới mở mắt, hắn rõ ràng dù là nữ nhân biểu hiện lớn gan như thế nào đi nữa, nước đến chân khó tránh khỏi là sợ hãi đấy, nếu như mình không ngủ trước, nàng sẽ tuyệt đối không dám chìm vào bên trong giấc ngủ đấy.
Nhìn xem nàng ngủ, đôi mi của nàng nhăn cùng một chỗ, Tống Thanh Thư thở dài một hơi, trong khoảng thời gian này nàng thật sự lo lắng hãi hùng rất nhiều.
Hai ngày này chuyện đã xảy ra quá nhiều, Tống Thanh Thư cũng nghiêm túc suy nghĩ kế tiếp ứng đối như thế nào. Hắn đang đau đầu như thế nào để phá hư minh ước giữa Lý Khả Tú cùng Nam Tống, ai ngờ lại trời đưa đất đẩy để cho Nhữ Dương Vương phủ thay hắn giải quyết xong cái vấn đề khó khăn này.
Bất quá cũng không có thể cao hứng được quá sớm, dù sao Mông Cổ cũng muốn lôi kéo Lý Khả Tú đấy, vạn nhất Lý Khả Tú bị Vương Bảo Bảo thuyết phục, lúc đó thì lại càng hỏng bét.
Vì vậy sứ đoàn Nam Tống thì mình tất nhiên là phải cứu đấy, đồng thời dựa theo thời thế để lấy thêm sự hảo cảm của Trình Dao Già. Nhưng lúc nào cứu thì mới có thể thu được lợi ích lớn nhất cho mình, bản thân lợi ích thay đổi rất lớn, nhưng là cái vấn đề khó khăn không nhỏ.
Hơn nữa Nhữ Dương Vương Phủ cao thủ nhiều như mây, muốn cứu người, cũng tuyệt không phải chuyện dễ.
Trong đầu suy nghĩ đến những chuyện này, Tống Thanh Thư cũng bất tri bất giác đã ngủ quên.
……………………………………………………………………………..
Sáng hôm sau, Trình Dao Già nhanh tỉnh dậy, trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy bên dưới hạ thể của mình có chút trầm trọng, vô thức nhúc nhích thân thể, thân người bỗng nhiên cứng lại, chậm rãi mở to mắt, thì phát hiện nam nhân nằm sau lưng mình hai cái đùi tráng kiện của hắn chăm chú quấn lấy, hạ thể của hắn càng là dính sát tại phía trên cái mông mình, cái đồ vật kia đang như cái lều vải lớn đang chỉa thẳng vào giữa hai chân mình..
Trình Dao Già mặt đỏ như trái cà chua chín, nàng không phải là hoa cúc khuê nữ, lại há lại không biết cái đồ vật kia là gì, nàng nhúc nhích lấy cái mông, ý đồ thoát ra khỏi cái đồ vật kia, thì phát hiện thân người bị hắn ôm sít sao, căn bản một tia buông lỏng cũng không có.
-Hả?
Tống Thanh Thư trong lúc mơ màng lẩm bẩm một tiếng, trong miệng thì thào không rõ nói,
-Thật mềm …
Trình Dao Già toàn thân cứng ngắc, không thể tin liếc nhìn qua, phát hiện đối phương một đôi đại thủ không biết từ lúc nào đã luồn vào bên trong cái yếm của nàng đặt hai bàn tay trên đồi bầu vυ' sung mãn của nàng rồi…