CHƯƠNG 1030: MỸ NHÂN RƠI LỆ.
Nghe được Cổ Tự Đạo nói, Liêu Oánh Trung trong lòng tim đập mạnh, liền hỏi:
-Chẳng lẽ chúa công muốn vận dụng lực lượng của đảo Hiệp Khách?
-Không!
Cổ Tự Đạo lắc đầu nói,
-Hiệp Khách đảo có quan hệ lớn đến kế hoạch của ta, tuyệt không thể bại lộ tại trước mắt người.
Liêu Oánh Trung đắng chát nói:
-Nếu không vận dụng lực lượng của Hiệp Khách đảo, thì cao thủ của chúng ta chưa hẳn so qua được với Tiểu vương gia bên kia, chúng ta lại không có thể động dụng lực lượng bên ngoài, mà cao thủ trên giang hồ, có thể thắng được Bạch Liên giáo chỉ sợ không có nhiều lắm.
Cổ Tự Đạo khinh thường hừ một tiếng:
-Bạch Liên giáo trãi qua các triều đại đều là đối tượng triều đình đả kích, Triệu Bá Cửu đường đường là một vương gia, rõ ràng lại kết giao với loại thổ phỉ này, xem ra hắn vì cái vị trí kia nên đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi.
Liêu Oánh Trung cười nói:
-Đương kim thánh thượng không có nhi tử, nên phải tuyển lựa sẵn trong tôn thất làm thừa tự hai người, mọi người cũng nhìn ra được hoàng đế tương lai tất nhiênmột trong hai người này. Bất quá những năm qua trong nội cung truyền tới đủ loại dấu hiệu cho thấy, tựa hồ Triệu Bá Tông hy vọng càng lớn, hơn nữa Hàn Thác Trụ cùng Triệu Bá Tông lại có giao hảo, cũng khó trách tiểu vương gia phải dùng một số thủ đoạn.
-Có ích gì không? Bạch Liên giáo đối với triều đình chi tranh, một chút trợ giúp cũng không có, bây giờ chuyện chém gϊếŧ trên giang hồ cũng làm không xong.
Hiển nhiên Cổ Tự Đạo đối với cách làm của vị Tiểu vương gia kia không cho là đúng.
Liêu Oánh Trung đáp:
-Bạch Liên giáo nếu dùng vẫn có chỗ tốt, đó chính là sau khi chuyện này thành công thì Bạch Liên giáo có thể bị lọt xuống hố lửa. Dù sao chuyện hành thích đại thần, đây chính là trước nay chưa từng có, sau này triều đình nhất định sẽ tra rõ việc này, vì vậy thuộc hạ đề nghị chúa công lần này cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, bởi nếu là tham dự vào, rất có thể gặp dẫn lửa thiêu thân.
Cổ Tự Đạo lắc đầu:
-Ta lúc trước cũng làmuố như vậy n đấy, cho nên mới tùy ý để cho Triệu Bá Cửu hành động, bất quá sự thật chứng minh thủ hạ của hắn cũng không đáng tin cậy, mà ta thì lại không muốn Hàn Thác Trụ còn sống trở về, nên chỉ có thể tự mình động thủ….
-Thế nhưng là...
Liêu Oánh Trung còn muốn nói điều gì, lại bị Cổ Tự Đạo khoát tay ngăn lại.
-Ta biết rõ ngươi đang lo lắng cái gì, yên tâm, ta không có ngu ngốc như vậy, Triệu Bá Cửu biết mượn đao gϊếŧ người, ta há lại làm sao lại không biết chứ?
Cổ Tự Đạo vuốt vuốt ria mép bên miệng, dường như đã tính trước.
-Không biết chúa công ý định mượn đao người nào?
Liêu Oánh Trung thỉnh giáo hỏi.
Cổ Tự Đạo mỉm cười:
-Lần trước Hiệp Khách đảo bên kia, Trương Tam Lý Tứ từng đã hồi báo nói, bọn họ đυ.ng phải một cái nhân vật cổ quái, tên gì... cái gì là Cẩu Tạp Chủng đấy?
-Nếu không phải là vì hắn có cái danh tự quá kỳ quái, chắc hẳn chúa công cũng không nhớ được người này.
Liêu Oánh Trung thuận miệng phụ họa, nói tiếp,
-Hắn hình như tên kêu Thạch Phá Thiên, một thân nội lực kinh thế hãi tục, ngay cả Trương Tam, Lý Tứ cũng không bằng, may mắn là hắn có chút ngây ngốc đấy, Trương Tam, Lý Tứ mới có thể thừa cơ cùng hắn kết làm huynh đệ, hóa thù thành bạn.
Hắn thân là phụ tá Cổ Tự Đạo, công việc bình thường chính là tập hợp tin tức, bởi vậy có trí nhớ rất tốt, hơi chút suy nghĩ một chút liền đem tư liệu nói ra.
Cổ Tự Đạo gật đầu:
-Đúng vậy, ta sở dĩ đối với người này có ấn tượng, ngoại trừ tên của hắn quá mức... quá mức thoát tục, còn bởi vì hắn là môn hạ của phái Tung Sơn.
Liêu Oánh Trung khẽ động, rất nhanh liền bắt được ý nghĩ của Cổ Tự Đạo:
-Chẳng lẽ chúa công muốn mượn đao là phái Tung Sơn.
-Đúng vậy, phái Tung Sơn theo ta điều tra, Tả Lãnh Thiền lòng dạ độc ác, mưu tính sâu xa, nếu không có nhấn thân sâu trong chốn giang hồ, tuyệt đối là một nhân tài quan trọng, phái Tung Sơn thế lực khổng lồ, hắn lại kết giao rất nhiều cao thủ tà đạo, chính là một thanh đao phù hợp.
Liêu Oánh Trung nghi ngờ hỏi:
-Thế nhưng là Tả Lãnh Thiền không phải ngu ngốc, há lại sẽ đồng ý đi gϊếŧ Hàn Thác Trụ sao?
Cổ Tự Đạo vỗ vỗ bờ vai của Liêu Oánh Trung:
- Đây chính là vì sao mà ngươi chỉ là phụ tá ưu tú, mà không thích hợp làm người chỉ huy. Ta sẽ làm cho Tả Lãnh Thiền bất tri bất giác trở thành thanh đao cho ta sử dụng, há lại nói rõ ràng nói cho hắn biết gϊếŧ Hàn Thác Trụ?
-Thuộc hạ ngu dốt, mong rằng chúa công chỉ giáo.
Liêu Oánh Trung cung kính thi lễ.
Cổ Tự Đạo cười cười:
-Ngươi cảm thấy Tả Lãnh Thiền hiện giờ ham muốn nhất là lấy được cái gì?
-Tịch Tà Kiếm Phổ!
Liêu Oánh Trung lập tức thốt ra, hắn luôn chú ý đến gió thổi cỏ lay trong giang hồ, biết rõ đoạn thời gian trước Ngũ Nhạc kiếm phái đều có người tiến đến Phúc Châu, tất cả đều muốn lấy được Tịch Tà Kiếm Phổ, chỉ tiếc là cuối cùng cũng là không công mà lui.
-Trong tay chúng ta cũng không có Tịch Tà Kiếm Phổ, lại nói tiếp cũng lạ, dựa theo tin tức từ mạng lưới Hiệp Khách đảo thật vất vả mới tra được Tịch Tà Kiếm Phổ có khả năng cất giấu ở Lâm gia, hướng tây ngõ hẻm khu nhà cũ tổ tiên để lại trong nội đường thờ Phật, người của chúng ta đã đi điều tra, chỉ thấy được trên xà ngang một nơi có dấu vết của đồ vật cất giấu qua, hiển nhiên Tịch Tà Kiếm Phổ đã bị người nhanh chân đến trước lấy mất, cũng không biết là đãrơi vào đến trong tay ai.
Liêu Oánh Trung nghi hoặc không thôi.
-Chúng ta trong tay mặc dù không có Tịch Tà Kiếm Phổ, nhưng có thể lừa dối Tả Lãnh Thiền, làm cho hắn tin rằng có trong tay một người.
Cổ Tự Đạo cười cực kỳ giảo hoạt.
-Người nào?
Liêu Oánh Trung lông mi khẽ động, hỏi.
-Ngô -Thiên - Đức!
Cổ Tự Đạo nhấn mạnh.
Liêu Oánh Trung lập tức gõ nhịp tán thưởng:
-Hay a! Ngô Thiên Đức lúc trước tại nhiệm, võ công rất bình thường, nhưng đột nhiên trở nên có võ công cao cường, kiếm pháp tinh tuyệt, hơn nữa lúc trước hắn lại là tham tướng Tuyền Châu, lúc hồi kinh báo cáo công việc thì tất nhiên sẽ đi ngang qua Phúc Châu, nói hắn đã lấy đượcTịch Tà Kiếm Phổ quả thực hợp tình hợp lý a... Ồ…nhưng mà Tịch Tà Kiếm Phổ sẽ không phải thực lọt vào trong tay hắn sao?
Cổ Tự Đạo lắc đầu:
-Chỉ là một quyển Tịch Tà Kiếm Phổ mà thôi, không đáng để cho chúng ta hao tâm tốn sức, quản nó nằm trong tay ai. Dù sao chỉ cần Tả Lãnh Thiền tin rằng Ngô Thiên Đức có được Tịch Tà Kiếm Phổ, tất nhiên sẽ phái toàn bộ cao thủ chém gϊếŧ đoạt lấy kiếm phổ, lấy tính cách tàn nhẫn của Tả Lãnh Thiền, nhất định sẽ đem tất cả những người liên quan diệt khẩu, Hàn Thác Trụ cũng liền sẽ gặp nạn lây theo, chẳng khác nào cá nằm trong chậu rồi.
-Chúa công chiêu này cao minh thật là khéo, vậy thì không có ai đoán được thật ra thì Hàn Thác Trụ mới thật sự là mục tiêu.
Liêu Oánh Trung lại là một phen thổi phồng, làm cho Cổ Tự Đạo không khỏi tự đắc.
-Bất quá như thế nào đem tin tức truyền đến cho Tả Lãnh Thiền, để cho hắn không hoài nghi, để rồi sau đó triều đình không cách nào truy xét đến trên người chúng ta đây?
Liêu Oánh Trung ý thức được đến vấn đề mấu chốt.
-Vấn đề này còn phải rơi vào trên thân tên Cẩu Tạp Chủng kia,
Cổ Tự Đạo lại vuốt ve ria mép cá trê, chậm rãi nói ra,
-Để cho bang chủ Bối Hải Thạch của Trường Nhạc bang nhận được thẻ bài Thưởng Thiện Phạt Ác, trên danh nghĩa hắn sẽ đưa tên Cẩu Tạp Chủng mời về làm bang chủ để thế mạng, hắn nếu là môn nhân của phái Tung Sơn, Tả Lãnh Thiền tất nhiên sẽ đi điều tra trước. Tả Lãnh Thiền dã tâm thật lớn, có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên sẽ tiềm phục tại sau lưng tên Cẩu Tạp Chủng để thừa cơ khống chế Trường Nhạc bang. Kế tiếp thì từ Trường Nhạc bang cho thám tử nói với Cẩu Tạp Chủng trên danh nghĩa bang chủ tra ra được tung tích Tịch Tà Kiếm Phổ đang ở đâu, Tả Lãnh Thiền tự nhiên cũng sẽ biết.
Liêu Oánh Trung bừng tỉnh đại ngộ:
-Bởi như vậy bất luận Tả Lãnh Thiền lão hồ ly cho dù thông minh đến đâu, khi biết tin tức này thì sẽ chặn lại không cho ai biết, nhưng lại không biết là do chúng ta tận lực cho lão biết đấy. Hơn nữa sau đó triều đình dù thế nào điều tra, cũng tra không được trên người chúng ta.
-Hồ ly giảo hoạt làm sao đấu hơn được liệp nhân ( thợ săn ) đây .
Cổ Tự Đạo ý vị thâm trường nở nụ cười.
………………………………………………………………………………….
Lúc này Tống Thanh Thư đương nhiên không biết tại phía xa Lâm An phủ phát sinh những âm mưu này, sau khi rời đi, hắn lựa chọn theo bức tường Ngọc Thanh Quán ở phía bờ sông nhảy ra, rồi dọc theo đường sông tản bộ, một bên suy nghĩ như thế nào ứng đối cục diện bây giờ.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, bỗng nhiên loáng thoáng nghe được phía trước truyền đến tiếng tiếng khóc của nữ nhân, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân mỹ mạo điềm đạm nho nhã đang ngồi ở bờ sông ôm đầu gối rơi lệ, chờ đến khi thấy rõ hình dạng đối phương, Tống Thanh Thư giật mình:
-Nơi này cách Ngọc Thanh Quán xa như vậy rồi, nàng làm sao lại chạy đến nơi đây chứ?