Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 944: Thu lại sổ sách

CHƯƠNG 944: THU LẠI SỔ SÁCH.

Lần này đi theo đồng hành cùng Tống Thanh Thư ngoại trừ ba nghìn tinh binh bên ngoài, còn có Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn hai đại cao thủ, Tống Thanh Thư đã dùng hết các loại thủ đoạn thành công đem hai người kéo về cùng một chiến thuyền của mình, nhưng để tiến tới mối quan hệ thân mật thì cần có thời gian mới chứng minh được, lần này tiến về phía Trùng Dương cung cũng đúng là cơ hội thật tốt…

Đối với Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn mà nói, hai người đối với Trùng Dương cung cũng không có cảm tình gì, năm xưa Âu Dương Phong tại Trùng Dương cung suýt chút nữa đã bị Vương Trùng Dương phế bỏ Cáp Mô Công, bởi vậy hai người Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn cũng vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ lần này.

Mặt khác đại tiểu thư Bồ Sát gia tộc là Bồ Sát Thu Thảo, nghe nói năm xưa Dương Quá từng ở tại Trùng Dương cung học võ công, không biết xuất phát tâm tính như thế nào, cũng muốn xin đi theo đến Chung Nam sơn, Bồ Sát A Hổ Đặc biết rõ nhi nữ mình bởi vì Dương Quá cự tuyệt hôn sự, tâm tình hiện nay rất tệ, cho nên cũng nhân cơ hội này xin cho nàng đi theo để ra bên ngoài giải sầu.

Hiện nay Bồ Sát gia tộc và Đường Quát gia tộc đang trong thời kỳ hợp tác trăng mật, Tống Thanh Thư được nhiên cũng nể mặt đối phương không tiện từ chối, dù sao đi theo có ba nghìn tinh binh, còn có Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhẫn đại cao thủ lớn như vậy, thì Bồ Sát Thu Thảo cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Về chuyện tư thì Tống Thanh Thư lúc rời kinh còn mang theo cả Tử Sam Long Vương Đại Khỉ Ti, từ khi vào đêm chính biến nàng rơi vào trong tay hắn về sau, hắn cũng không có phản ứng gì đến nàng, chỉ là đem nàng nhốt tại trong mật thất, khoảng thời gian này Đại Khỉ Ti như người bị bỏ quên nên tinh thần bị đè nén như muốn bức điên lên, bất quá theo thời gian dần trôi qua, nàng từ tâm trí bất an, đến hôm nay thì đã hóa thành chết lặng.

Bởi vì Đường Quát Biện hôm nay trên danh nghĩa còn bị trọng thương, bởi vì thế Tống Thanh Thư quang minh chính đại nghỉ ngơi trong chiếc xe ngựa xa hoa, Đại Khỉ Ti cũng bị thu xếp ngồi cùng ở bên trong, ngoại trừ số ít người biết chuyện, phần lớn người thì không biết sự hiện hữu của nàng.

Lớp da Bạch Hồ làm thành cái đệm ngồi cực kỳ mềm mại thoải mái dễ chịu, trên mặt sàn thì phủ lên tấm thảm quý báu từ Tây Vực tiến cống, Tống Thanh Thư ngồi chểm chệ uống rượu nho đỏ, sinh hoạt thật sự là thích ý a.

Huống chi trước mắt còn có đang ngồi một vị mỹ nhân tú sắc khả xan tuyệt sắc, Tống Thanh Thư tâm tình rất tốt, đem ly tiến tới ngồi bên cạnh Đại Khỉ Ti:

- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,

dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.

Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu,

cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi…

Rượu ngon chén ngọc đã bày kia,

Chưa nhấp, tỳ bà dục ngựa đi.

Chớ cười chiến địa người say ngủ,

Chinh chiến xưa nay, mấy kẻ về....?

-Chỉ tiếc bồ đào rượu ngon hào khí cũng chưa đủ, nếu còn thiếu phu nhân mỹ nhân thiên kiều bá mị cùng đổi phối rượu này, phu nhân có muốn nếm chút chén rượu này cùng với tại hạ không?

Đại Khỉ Ti hừ một tiếng, lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.

Tống Thanh Thư cũng không tức giận, mỉm cười nói ra:

-Nếu như phu nhân không nói lời nào, thì tại hạ đây sẽ coi như là phu nhân thuận ý a.

Nói xong Tống Thanh Thư không nói lời gì xuất kỳ bất ý vươn một cánh tay nắm bắt cằm của nàng, thoáng cái hữu lực còn một cánh tay ôm nàng bờ eo nàng, để cho thân thể thành thục dán sát ại trên người của mình, ngay lập tức một loại xúc cảm thập phần mỹ diệu, làm cho Tống Thanh Thư toàn thân khẽ run lên, lúc này hắn chỉ cảm thấy, trên l*иg ngực của mình có hai bầu thịt co dãn đè ép trên ngực mình, thoang thoảng mùi hương thân thể thành thục thiếu phụ bay đánh tới, Đại Khỉ Ti muốn phản kháng, chỉ là, tại thời khắc này nàng lại ngây ngẩn cả người, khi Tống Thanh Thư đem rượu trong chén còn dư lại đã rót tràn vào bên trong môi của nàng.

-Khục..khục…

Đại Khỉ Ti rất nhanh bị sặc, màu rượu đỏ tươi theo từ khóe môi tràn ra chảy xuống, lướt qua cái cằm trơn bóng như ngọc, chậm rãi thuận theo nàng cái cổ thon dài tinh tế chảy đến khe ngực như ẩn như hiện kia, da thịt tuyết trắng cùng hoà lẫn màu đỏ tươi rượu nho, trong lúc vô tình cấu thành hình ảnh tuyệt mỹ, tràn đầy cảm giác dụ hoặc khác thường.

Tống Thanh Thư mỉm cười nhìn trước mắt tuyệt sắc mỹ phu nhân, nàng có chút lay động lông mi, tựa hồ đang cực lực nhẫn thụ lấy cái gì, nhưng là cặp mắt của nàng lại mị hoặc như tơ, môi son khẽ mở, thật sự là câu nhân tâm phách! Tống Thanh Thư ánh mắt cực kỳ xâm lược không ngừng tại trên hai bầu vυ' của nàng cùng với giữa hai chân nàng qua lại quét qua, Đại Khỉ Ti như ngầm cảm nhận được ánh mắt kia làm cho toàn thân nàng không thoải mái, tựa như có bàn tay chân thật vuốt ve tại trên người của mình!

Tống Thanh Thư nhịn không được tặc lưỡi:

- Da thịt tuyết trắng mịn màng của phu nhân so với nhiều tiểu cô nương, bọn họ cũng khó mà vượt được..

Chứng kiến Đại Khỉ Ti oán hận nhìn mình chằm chằm không nói gì, Tống Thanh Thư vỗ đầu:

-Xem ra là tại hạ đã quên giải huyệt cho phu nhân..

Lập tức bàn tay lăng không vẫy qua, Đại Khỉ Ti liền cảm thấy toàn thân mình được thả lỏng.

Đại Khỉ Ti vừa thoát khốn, liền muốn nhào đến phía trước xuất chiêu, bất quá nghĩ đến võ công hai người đối lập, nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, thực tế đánh nhau thì nàng khẳng định không phải là đối thủ của hắn, hơn nữa bên trong chiếc xe ngựa không gian chật hẹp như thế, đến lúc đó sáp lại giao phong thì có thể tứ chi hai người quấn giao, cuối cùng thua thiệt cũng là mình.

Nghĩ thông suốt quan hệ lợi hại trong đó, Đại Khỉ Ti đành phải nghiêm mặt ngồi trở về ngay ngắn, nhìn thấy trước ngực làn vải tơ dính sát trên hai bầu vυ', nàng vội vàng chà lấy vết rượu, đột nhiên sắc mặt nàng đỏ bừng, ngây ngẩn cả người! Nàng tựa như đã hiểu cái gì, trên mặt toát ra một loại kinh ngạc, thậm chí ngay cả ma trảo Tống Thanh Thư tại trên bờ eo của nàng khẽ vuốt vuốt cũng không có phát giác, bởi vì nàng phát hiện đến tột cùng có đồ vật gì đang tựa như ma sát bên cạnh đùi mình, cảm nhận được cái vật đó thật là to lớn, nhìn ánh mắt Tống Thanh Thư mắt, nàng liền hiểu được, vội vàng tức giận đẩy người hắn ra ra ..

Tống Thanh Thư mỉm cười, khó trách Đại Khỉ Ti năm xưa được công nhận là đại mỹ nhân của võ lâm, đem làm vô số anh hùng hảo hán trên Quang Minh đỉnh mê đắm thần hồn điên đảo, lúc này đang giận dữ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng.

-Ngươi đến cùng muốn mang ta đi đến chỗ nào đây?

Đại Khỉ Ti phẫn nộ mà chất vấn.

-Chỉ là tùy tiện mang phu nhân đi du sơn ngoạn thủy, đi qua Chung Nam sơn, rồi đến Giang Hoài.

Tống Thanh Thư giờ thì đứng đắn đáp lời.

-Chung Nam sơn, Toàn Chân giáo?

Đại Khỉ Ti lắc đầu, nàng đối với nơi này không cảm thấy hứng thú,

-Ta là hỏi là ngươi có ý định xử trí ta như thế nào?

-Xử trí như thế nào?

Tống Thanh Thư khẽ cười,

-Phu nhân muốn tại hạ sẽ xử trí phu nhân như thế nào đây?

Nghe ra trong giọng nói của hắn có chi ý lỗ mãng, Đại Khỉ Ti thầm mắng, lạnh lùng đáp:

-Ta nghĩ ngươi thả ta ra, có thể sao?

-Thả phu nhân ra? Đương nhiên là có thể a.

Tống Thanh Thư trả lời vượt quá dự liệu của nàng.

-Thật sự?

Mặc dù biết bên trong chắc chắn có lừa dối, Đại Khỉ Ti vẫn nhịn không được hỏi.

-Bất quá thả phu nhân bây giờ, thì phu nhân có thể đi đến chỗ nào đây?

-Đây không phải là chuyện cần đến ngươi quan tâm, ta nơi nào cũng có thể đi.

Đại Khỉ Ti hừ một tiếng.

-Thật sao?

Tống Thanh Thư không cho là đúng, thay nàng phân tích vấn đề,

-Phu nhân lần này là vì nhiệm vụ tổng giáo Ba Tư mà đến, hôm nay nhiệm vụ thất bại, cùng lúc Lưu Vân sứ và Diêu Phong sứ đã chết, còn Huy Nguyệt sứ mà nói, hiện tại đang bị nhốt tại tại trong mật thất hoàng cung, tại hạ tùy tiện chỉ là một câu nói thì có thể đem Huy Nguyệt sứ bán đến bên trong thanh lâu, lực lượng của phu nhân đã bị tổn thất thảm nặng như vậy, cho dù là nhi nữ của phu nhân là thánh nữ, nàng cũng bảo hộ không được cho phu nhân đâu…

Đại Khỉ Ti sắc mặt tái nhợt, nàng biết rõ hắn nói không phải là không có đạo lý, tổng giáo Ba Tư từ trước đến nay pháp lệnh nghiêm khắc, lần này tổn thất thê thảm như vậy mà nhiệm vụ thì không hoàn thành, coi như là nếu có quay trở lại tổng đàn Ba Tư, thứ chờ đợi nàng cũng là giàn thiêu đến chết mà thôi.

Tiểu Chiêu tuy rằng giờ đã lên làm giáo chủ, nhưng nàng niên kỷ còn trẻ, lại thuộc về dạng với cục diện không trâu bắt chó đi cày, chỉ có danh phận giáo chủ, còn quyền hành trong giáo là do thập nhị Bảo Thụ vương cùng với trưởng lão nắm giữ ở trong tay, những người kia vì tranh đoạt quyền lực giáo chủ, nếu có cơ hội diệt trừ Tiểu Chiêu há lại sẽ buông tha?

-Đây là chuyện của ta, không cần đến ngươi quan tâm.

Đại Khỉ Ti kiên trì nói ra.

-Vậy được rồi, vậy thì tại hạ sẽ nói đến nói một chút chuyện có cùng tại hạ liên quan đến.

Tống Thanh Thư từ trong lòng ngực lấy ra văn tự để tại trước mặt nàng,

-Phu nhân còn nhớ rõ đây là cái gì không này?

Đại Khỉ Ti nghi ngờ mắt nhìn, rất nhanh sắc mặt lại đỏ lên, cái văn tự này nàng làm sao mà không nhận biết, lúc trước Thường Thắng vương bị nhốt vào Thiên Lao, nàng vì muốn cứu, không tiếc dùng sắc đẹp dụ hoặc chủ thẩm Đường Quát Biện, văn tự này lúc ấy là lập ra chứng từ giao dịch.