CHƯƠNG 882: TÍNH KẾ.
Đồ Đan Tĩnh ngậm miệng, trong lúc này không biết nên trả lời như thế nào, cùng nhau phối hợp? Nói đùa cái gì vậy chứ, trong hoàng cung cho dù là nàng cùng trượng phu làm loại chuyện này mà bị phát hiện thì cũng là mang trọng tội, huống chi lại cùng làm với một nam nhân khác?
Nhưng đối phương nói đến cũng có đạo lý, trì hoãn càng lâu, khả năng bị phát hiện càng cao, mà nàng lại không biết trượng phu đang đi làm cái gì, vạn nhất trượng phu về đến không thấy mình, thì phát động cung nữ thái giám đi tìm kiếm, như vậy càng thêm hỏng bét.
Nàng do dự trong một chốc lát này, thì đã bị Tống Thanh Thư kéo tới đằng sau ngọn giả sơn với nhiều cây đại thụ um tùm, nàng ngơ ngác:
-Tại nơi này sao?
-Đây là nơi bình thường không có thái giám cung nữ nào tới, thi thoảng chỉ có hoàng thượng đi dạo mé ngoài, lại thêm hôm nay trong hoàng cung cử hành yến hội, vương phi có thể yên tâm ..
Tống Thanh Thư ra vào trong hoàng cung có thời gian lâu như vậy, những khu vực như thế này đã sớm đã mò thấy.
-Thế nhưng. . .
Đồ Đan Tĩnh cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, trong lòng kỳ quái làm sao hắn đối với trong hoàng cung sự tình lại quen thuộc như vậy.
-Không có nhưng cái gì …nữa..
Tống Thanh Thư kéo một tay nàng, mang theo nàng đi đến trước một nhánh cây lớn của cây đại thụ, Đồ Đan Tĩnh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, nhẹ nhàng giải khai dây thắt lưng, vén cái váy lên cao, cắn môi nhỏ giọng nói ra:
-Ngươi nhanh lên. . .
-Vương Phi có mệnh, làm sao đệ dám không tuân lời?
Đồ Đan Tĩnh vạt áo mở rộng, su khi cái váy vén lên cao, thoát ra cái tiểu nội khố, cái âʍ ɦộ hơi mở ra ướŧ áŧ, cái mông đầy đặn to mọng, hai bắp đùi trắng nõn, dưới tầm mắt của Tống Thanh Thư không hề giữ lại hiện ra, hắn lại cười vui vẻ hơn.
-Đến.. hai tay giử lấy trên nhánh cây!
Tống Thanh Thư đứng ở phía sau cái mông liền hai tay ôm lấy bờ eo nàng, từ phía sau dùng tư thế đưa cây côn ŧᏂịŧ tiến đến chạm vào cái âʍ ɦộ của vương phi xinh đẹp ..
Đồ Đan Tĩnh tựa đầu chuyển hướng một bên, đang muốn lần nữa khẩn cầu Tống Thanh Thư bỏ qua cho mình, thì lúc này nàng đột nhiên cảm giác được tại cái cửa miệng âm động dường như bị vật gì đó đứng vững, Tống Thanh Thư côn ŧᏂịŧ nhất trụ kình thiên, đáng ghê tởm là cái qυყ đầυ dọc theo cái khe hở âʍ ɦộ của nàng cà cạ lên xuống hoạt động, hai mảnh méo nhỏ nhẹ nhàng bị tách ra, Đồ Đan Tĩnh cảm thấy thấy cây côn ŧᏂịŧ kia như là muốn chen vào cửa miệng âm động của mình mà vào.
Tống Thanh Thư cũng không nôn nóng, Đồ Đan Tĩnh lần nữa rơi vào tay mình, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, bất quá hoàn cảnh bây giờ giữa hai người khiến cho hắn cảm thấy rất thú vị, cho nên Tống Thanh Thư cũng không có vội cắm cây côn ŧᏂịŧ vào bên trong mật huyệt của nàng, hắn chỉ là từ phía sau Đồ Đan Tĩnh đứng yên ở nơi đó, nhìn xem nàng tuyệt vọng giãy dụa, chẳng khác nào cự con nhện giăng tơ bắt được một con bướm mỹ lệ lệ, trước khi ăn no thì muốn tùy ý đùa bỡn một phen.
Đồ Đan Tĩnh vùng vẫy một hồi, phát hiện mình chẳng những không thể thoát khỏi khốn cảnh, ngược lại bởi vì động tác của mình, chẳng khác nào chủ động dùng cái khe thịt âʍ ɦộ qua lại ma sát lấy cái qυყ đầυ lửa nóng kia, nhết là bởi vì hai bên mép đã bị qυყ đầυ tách ra, nên không còn bảo vệ viên trân châu đài hoa, do đó âm hạch cũng theo động tác của mình nhiều lần bị qυყ đầυ cạo cọ đến, khiến cho thân dưới của nàng liền giống như có một đốm hỏa chậm rãi bốc cháy lên, bên trong hang huyệt, vách thành thịt non mềm mại cũng không biết liêm sỉ bắt đầu nhúc nhích đứng lên, âm dịch bắt đầu bài tiết, thậm chí từ cửa động khẩu cũng đã chậm rãi rỉ ra, làm bôi trơn lấy cái qυყ đầυ cự đại.
Đồ Đan Tĩnh cũng không thấy Tống Thanh Thư có thêm động tác gì, chỉ có mình chính đang không ngừng đỉnh động lấy thân thể, thẹn thùng dùng chỗ tư ẩn chủ động ma sát với qυყ đầυ của hắn, hiện trạng chẳng khác gì là nàng chủ động cầu ái. Đồ Đan Tĩnh xấu hổ không biết làm sao, đành phải dừng lại động tác, nhẹ giọng cầu khẩn:
-Um…... cầu ngươi... làm mau đi..chứ không… trượng phu của ta về tới..sẽ đi tìm..
Vừa nói xong, Đồ Đan Tĩnh đột nhiên cảm giác được hạ thể của mình hơi trầm xuống, mật huyệt dường như lập tức cảm nhận được một cây thịt to nhồi vào phong phú, nàng biết rõ, mình đã bị tên hỗn đản này lại lần nữa đâm côn ŧᏂịŧ vào thân thể, cơ thịt hành lang mật huyệt của nàng kịch liệt co rút lại, chăm chú bao lấy côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư.
-A ui..um..um..
Côn ŧᏂịŧ của Tống Thanh Thư bị âm động của Đồ Đan Tĩnh bóp chặt, cảm giác được vô cùng sảng khoái, còn Đồ Đan Tĩnh cảm giác được ở chỗ sâu trong âm động của mình, vách thành thịt non đã bắt đầu run rẩy, kɧoáı ©ảʍ từng đợt rồi lại từng đợt phản phục đánh sâu vào thân thể nàng, làm cho nàng càng thêm vô lực..” Tên hỗn đản này thật sự thật là lợi hại... cái đó của hắn... dài lớn, đã vậy còn mạnh mẽ như thế... trượng phu Hoàng Nhan Lượng lúc tuổi còn trẻ so với hắn cũng còn kém xa... dù sao... dù sao cũng đã bị hắn lần nữa... gian da^ʍ rồi... thôi thì cứ..... mặc kệ hắn đi a...”
Đồ Đan Tĩnh nhận mệnh hai mắt nhắm lại, chờ Tống Thanh Thư tiến thêm một bước động tác, lúc này hắn bắt đầu đẩy cây côn ŧᏂịŧ của hắn chậm chạm vào trong thân thể của nàng …
-Um..ui….
Đồ Đan Tĩnh cảm giác được uy lực của cây côn ŧᏂịŧ, hạ thân của mình bị nhồi kín vào, bối rối kêu lên, chỉ là cái loại âm động được lấp đầy tràn đầy phong phú cảm giác, có thể nói côn ŧᏂịŧ của tên hỗn đản thật sự là rõ ràng thô to như vậy... nàng không hề kháng cự, mà hắn thì cứ dùng tốc độ chậm chạm đẩy vào rút ra cây côn ŧᏂịŧ, sâu trong âm động ngứa nhột không chịu nỗi, nàng đành ngẩng khuôn mặt thở gấp nỉ non..
-Um..... ta bị ngươi... um... làm hại đến mức này... ân... còn chưa đủ sao..
Tống Thanh Thư kiên nhẫn xâm nhập lấy, rốt cục thì qui đầu cũng đội lên hoa tâm Đồ Đan Tĩnh, sau đó côn ŧᏂịŧ của hắn lại từ từ rời khỏi, Đồ Đan Tĩnh bị hắn làm khó chịu, khiến cho đôi chân hơi rướn, nâng cái mông thêm cao để thêm tiếp cận nghênh đón với động tác của hắn, trong âm động thì chặt chẽ dây dưa lấy cây côn ŧᏂịŧ, tựa hồ lúc cây côn ŧᏂịŧ lui ra thì không muốn, mật huyệt lại bài tiết ra càng nhiều âm dịch, trơn nhớt lấy dọc theo vách thành thịt non âm động, lại để cho côn ŧᏂịŧ của Tống Thanh Thư ra vào càng thêm thuận lợi hơn.
…………………………………………………………………………………
Khi Tống Thanh Thư động tác dần dần nhanh hơn. Đồ Đan Tĩnh tiếng rêи ɾỉ từ yết hầu phát ra không ngừng, sợ bị người phát hiện, đành phải liều mạng đè nén du͙© vọиɠ tiếng hô, nàng bị Tống Thanh Thư gian da^ʍ nhưng suy nghĩ giờ đã hoàn toàn hỗn loạn, từ bên dưới hạ thể không ngừng truyền đến kɧoáı ©ảʍ, làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, bởi vì nàng... cảm thấy sướиɠ khoái tựa như là... không phải bị hắn gian da^ʍ đấy...
Có thể là ý nghĩ đúng là bị gian da^ʍ như vậy, nhưng hoàn toàn không thể chặt đứt được cảm thụ sung sướиɠ giao hoan của nàng.
……………………………………………………………………………………..
Thời gian trôi qua, Tống Thanh Thư tăng lớn tốc độ cùng độ mạnh yếu của cây côn ŧᏂịŧ. Đồ Đan Tĩnh cảm giác được động tác của hắn càng lúc càng lớn, qυყ đầυ tại trên hoa tâm âm động nàng từng điểm từng điểm va chạm đến, có vài cái chạm mạnh cơ hồ đột phá hoa tâm của nàng, mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ đánh úp, khiến cho suy nghĩ của nàng trở nên bắt đầu mơ hồ, rốt cuộc chỉ còn là duyên dáng rên nói:
-Ui…ui... ngươi... ngươi nhẹ... điểm nhẹ... ui..ui…ừ...
Trong lúc nhất thời bên ngoài ngoại trừ tiếng gió lao xao cũng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của Đồ Đan Tĩnh, cũng chỉ còn lại có tiếng “ phạch..phạch..” của hạ thể hắn đánh mạnh vào cái mông thịt của nàng, bên trong mật huyệt Đồ Đan Tĩnh không ngừng chảy ra âm dịch, theo từ nơi tiếp giáp của cây côn ŧᏂịŧ cùng âm động tích táp nhiểu xuống đất.
-Ai ui….ừ….. nhanh... được chút được không... ân... ừ…
Sâu trong âm động ngứa nhột nóng vội, Đồ Đan Tĩnh khép chặt đôi mắt đẹp, khuôn mặt càng thêm đỏ lên, hai tay giơ nắm chặt lấy nhanh cây trước mặt, dùng sức mình lay động cái mông, để cho hành lang mật huyệt thêm chút ma sát côn ŧᏂịŧ của hắn, đối với một vương phi bị người gian da^ʍ, mà bây giờ có thể chủ động làm ra động tác cử động như vậy, thật sự cũng đã quá cực hạn của nàng, càng làm cho Tống Thanh Thư hưng phấn đến đỉnh, hắn cảm giác côn ŧᏂịŧ của mình cũng trướng được càng thêm thô cứng hơn.
……………………………………………………………………………………….
Đột nhiên trong lúc này, Đồ Đan Tĩnh đầu óc một hồi mơ hồ, sâu trong thân thể sinh ra một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho nàng muốn phi thăng, mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần cái cổ ngẩng lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lại không phát ra được thanh âm nào, đôi chân lại một hồi, một hồi nhếch lên, âm động run rẩy chăm chú mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư, từ trong hoa tâm một cỗ âm tinh lửa nóng mật phun ra đến trên mặt qυყ đầυ của hắn, nàng cao triều,Tống Thanh Thư cũng lập tức cũng cảm giác được thân thể Đồ Đan Tĩnh biến hóa, hắn biết rõ nữ nhân ở sau khi cao triều, đại não sẽ có một hồi ngắn ngủi khoảng trống, chỉ là hắn còn không có sướиɠ đủ, đương nhiên sẽ tiếp tục chứ không ngừng lại.
………………………………………………………………………………
Nhìn thấy Đồ Đan Tĩnh hai chân như muốn khụy xuống, Tống Thanh Thư thấy mình tràn ngập thắng lợi, mình rốt cục đã chiếm được thân thể thục phụ mị lực gợi cảm này, còn dễ dàng đem nàng duy trì đến cao trào. Đồ Đan Tĩnh còn đang theo trong dư vị cao trào, nhìn thấy Tống Thanh Thư bước tới một bước đỡ lấy mình đứng dậy đồi diện với hắn, cây côn ŧᏂịŧ của hắn vẫn còn cứng rắn như trước cạ vào trên bụng của mình, trong nội tâm một hồi cũng không biết là tiếp tục vui sướиɠ hay là bi thương…
Đang trong suy nghĩ thì lại phát hiện Tống Thanh Thư hai tay cũng đã từ bên bên cạnh đem giữ chặt hai bên đùi của mình bế thốc bổng lên phía trên người hắn như ôm lấy hài tử, hắn cứ như vậy vừa dùng lực. ..
-Ai ui…
Đồ Đan Tĩnh giật mình duyên dáng gọi lên, thân thể ngửa ra sau cơ hồ muốn té ngữa xuống, theo bản năng nàng liền dùng đôi bàn tay ôm lấy cổ của Tống Thanh Thư, hai chân kẹp chặt lấy hai bên hông hắn, đến lúc này thì đôii tay của hắn cũng đã nâng cái mông đầy đặn co dãn mười phần của nàng.
Đến lúc Tống Thanh Thư đứng vững vàng, Đồ Đan Tĩnh mới ngượng ngùng phát hiện, mình bị hắn dùng một loại tư thế dị thường dâʍ đãиɠ, hai chân tách ra kẹp vào bên trên hông hắn, tuy nàng nhìn không được bên dưới hạ thể của mình, nhưng từ thân dưới truyền đến nóng rực xúc cảm làm cho nàng tinh tường biết rõ, câu côn ŧᏂịŧ kia của hắn vừa vặn đỉnh tại trên cái lổ âm động của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào thân thể của mình.
-Không được a..
Hai tay của Đồ Đan Tĩnh vẫn dùng sức ôm lấy cổ của Tống Thanh Thư để giữ lấy thăng bằng, lại không nghĩ mình vừa vặn đem hai bầu vυ' của mình đưa đến bên miệng của hắn, cổ áo nghiêng lệch lấy rộng mở, cái yếm không hề ngăn cản được hai đầu núʍ ѵú đang còn săn cứng nhô lên hiện rõ bên làn vải tơ của cái yếm, Tống Thanh Thư thuận thế liền đem đầu núʍ ѵú kiều nộn của nàng ngậm tại trong miệng, hàm răng khẽ cắn nhay nhẹ cọ xát lấy nụ hoa mẫn cảm,
-A..um…
Từ trước ngực truyền đến tê dại kɧoáı ©ảʍ khiến cho thân thể Đồ Đan Tĩnh lại như nhũn ra, nàng xấu hổ giãy dụa, khiến cho trọng lượng thân thể hơi trầm xuống dưới, không ngờ bờ mông lại theo lấy động tác của nàng cũng hạ thấp theog, kɧoáı ©ảʍ đột nhiên từ dưới thân truyền đến, nguyên lai qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ của hắn lập tức chui vào bên trong cửa miệng âm động của nàng…
Đồ Đan Tĩnh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể càng thêm vô lực, lại tiếp tục trầm rơi xuống, cây côn ŧᏂịŧ đang dựng đứng lên cũng đâm theo vào một đoạn, cảm giác mãnh liệt phong phú cây thịt nhét vào hang động mật huyệt lại lần nữa truyền đến, trong mật động thịt non mềm mại không cảm thấy thẹn lại nhúc nhích chuyên động, cùng cây côn ŧᏂịŧ dây dưa cùng một chỗ.
Côn ŧᏂịŧ của hắn lại bắt đầu tại bên trong thân thể của nàng chậm chạp vận động, bất quá vì chiếu cố cảm thụ của Đồ Đan Tĩnh, Tống Thanh Thư thả chậm tốc độ đút vào.
-Ngươi.....
Đồ Đan Tĩnh cảm giác được bên trong cái âm động của mình đã bị độ dài cây côn ŧᏂịŧ nhét sâu hết vào trong, liền dứt khoát hai mắt nhắm lại, vặn vẹo lấy thân thể tỏ vẻ không thuận theo với cái tư thế xấu hổ này, ai ngờ lại làm lợi hại hơn, vốn đường hang âm động đã bị cây côn ŧᏂịŧ của Tống Thanh Thư chống lên tràn đầy, Đồ Đan Tĩnh sau vài lần vặn vẹo càng làm thêm ở bên trong âm động thịt non mềm mại ngọ nguậy lấy cùng côn ŧᏂịŧ giúp nhau áp bách lấy liên hồi dây dưa, lại làm cho kɧoáı ©ảʍ cơ thể nàng nhanh chóng sống lại, sợ tới mức nàng không dám cử động nữa….
Tống Thanh Thư nhẹ ôm mỹ phụ, tiếp tục thao túng cây côn ŧᏂịŧ tại trong cái mật động trơn ướt lòng vòng tốt một hồi, rốt cục Đồ Đan Tĩnh "Um..à..." rên lên, lần nữa lâm vào kɧoáı ©ảʍ nàng bất đắc dĩ khẩn cầu:
-Ngươi... muốn làm thì.. làm nhanh đi... trượng phu ta sắp về đấy... nhanh..nhanh mau đi...um á…
Nói xong, Đồ Đan Tĩnh xấu hổ nhẫn nhục chủ động lay động lấy cái mông đầy đặn của mình, để tăng lớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cây côn ŧᏂịŧ ma sát với đường hang âm động, đồng thời nàng cũng hy vọng có thể để cho tên bại hoại này mau chóng xong việc, cũng không biết lúc này Tống Thanh Thư cảm thụ như thế nào, chỉ có Đồ Đan Tĩnh lại khiến cho toàn thân của mình bủn rủn.
………………………………………………………………………………………
Lúc này Tống Thanh Thư nhanh hơn tốc độ hẩy lấy cây côn ŧᏂịŧ lên, giờ thì Đồ Đan Tĩnh cũng đã cảm giác mật động của mình đã bị xâm phạm đại lực, có nhiều lần qυყ đầυ đỉnh tiến sâu trong hoa tâm bức hϊếp lấy, hắn tiếp tục tại trong âm động nàng thật sâu ra ra vào vào…. Đồ Đan Tĩnh đã hoàn toàn bị cây côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư chinh phục, nàng xấu hổ uyển chuyển thân mình để cái âm động thêm vào hầu hạ côn ŧᏂịŧ của hắn…
…………………………………………………………………………………..
Lại qua không bao lâu, Đồ Đan Tĩnh thân thể kịch liệt run rẩy, nàng vội lấy tay bịt kín lại cái, đem tiếng rêи ɾỉ thật dài ngăn chặn, lại thêm một lần nữa nàng đạt đến cao trào, mà Tống Thanh Thư cũng dùng sức một kích, qυყ đầυ đột phá hoa tâm, đội lên sâu trong thân thể của nàng, qui đầu côn ŧᏂịŧ bị vách thịt trong mật huyệt cùng hoa tâm kịch liệt co rút nhúc nhích cường lực áp bách lấy, Tống Thanh Thư cũng đạt tới sướиɠ khoái, qui đầu run rẩy từng làn phún trào bắn ra…
-A…a..... lại bị ngươi..hại chết rồi…á …a…
Đồ Đan Tĩnh theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, muốn ngăn cản Tống Thanh Thư xuất tinh thì cũng đã đã muộn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi trực tiếp bắn thẳng vào hoa tâm của Đồ Đan Tĩnh, cơ hồ bị làm phỏng, hoa tâm cũng liền thất thủ, vỡ trận xì xì tuôn ra âm tinh..
-A….
Đồ Đan Tĩnh chỉ đành buông lỏng thân thể, đảm nhiệm để cho Tống Thanh Thư tùy ý tại trong cơ thể mình phun lấy hạt giống.
-Ngươi... bị ngươi... hại chết... sẽ... sẽ có hài tử đấy... um….a…
Đồ Đan Tĩnh đứt quãng nói ra lo lắng của mình, rồi mệt mỏi xụi lơ tại trong ngực của Tống Thanh Thư, hắn cũng không quản nhiều như vậy, cứ tận tình phóng ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó cũng có chút mệt mỏi, hắn nhắc ôm Đồ Đan Tĩnh nhấc hướng lên trên, đem cây côn ŧᏂịŧ giờ đã có chút mềm nhũn theo trong cơ thể Đồ Đan Tĩnh rút ra, mới ôm Đồ Đan Tĩnh vẫn để nàng trên dùi của hắn, ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
……………………………………………………………………………………..
Đồ Đan Tĩnh không có lên tiếng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, Tống Thanh Thư giờ cũng không đùa giỡn với nàng, hai người cứ như vậy trầm mặc, chỉ nghe Đồ Đan Tĩnh sâu kín nói:
-Ngươi... ngươi vịn ta... đứng lên... xuyên... mặc lại y phục... đi quay về..
Tống Thanh Thư nghe vậy, lại lần nữa ôm bờ eo của Đồ Đan Tĩnh, hai chân hắn vừa thu lại ôm lấy Đồ Đan Tĩnh đứng lên.
-Ah...
Đồ Đan Tĩnh lại bị Tống Thanh Thư bế bổng lên, lúc này cây côn ŧᏂịŧ nãy giờ nằm bên dưới cặp đùi của nàng ngọ nguậy nên cũng đã lại lần nữa hùng khởi hơi cứng dựng lên, thời điểm này cái khe thịt âm động nàng vừa vặn hơi mở ra ngậm nhẹ mà sát trên thâncây côn ŧᏂịŧ, bởi vì động tác Tống Thanh Thư lúc này đứng lên, côn ŧᏂịŧ cũng thuận tiện tại trên khe thịt âʍ ɦộ nàng qua lại ma sát vài cái, âm hạch non mịn mẫn cảm còn sung huyết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cho Đồ Đan Tĩnh một hồi hoảng hốt, nhẹ nhàng kêu ra một câu:
-Đừng thêm ..nữa…
Không đợi để nàng nàng phản kháng nhiều, Tống Thanh Thư quay người lại, hai tay dùng lực, đem Đồ Đan Tĩnh dựa tựa đứng trên thân cây đại thụ, lúc này lại khiến cho Đồ Đan Tĩnh cảm giác được có chút mất mát.
-Vương phi yên tâm đi, đệ không phải là loại người không biết sâu cạn, dù sao từ nay về sau chúng ta vẫn còn cơ hội rất nhiều, đúng không?
Tống Thanh Thư nói xong, bắt đầu giúp cho Đồ Đan Tĩnh chỉnh lý lại xiêm y, Đồ Đan Tĩnh cũng đáp úng.
-Ừ..
Thốt ra một chữ, Đồ Đan Tĩnh lại chợt phát hiện lời này chẳng phải là đồng ý với câu "Từ nay về sau chúng ta vẫn còn có cơ hội rất nhiều" ? Ta sao có thể trả lời như vậy chứ, chẳng lẽ từ trong nội tâm của mình đã thật sự khát vọng tên bại hoại này lặp đi lặp lại nhiều lần xâm phạm mình sao?
Nàng giờ đứng thẳng trên mặt đất, liền chặt đứt cái suy nghĩ cnày, xoay người đem cái tiểu nội khố mặc vào, Đồ Đan Tĩnh một lần nữa đem chỉnh lại xiêm y của mình nghiêm nghiêm thật thật, cuối cùng cũng đã khôi phục lại thần thái vương phi.
………………………………………………………………………………………..
Đồ Đan Tĩnh đỏ mặt đẩy ra nam nhân trên thân, đang muốn rời đi, lại bị Tống Thanh Thư kéo lại, nàng liễu mi dựng lên, thì nghe được đối phương nhỏ giọng nói ra:
-Im lặng, có người tới….
Đồ Đan Tĩnh gấp vội vàng che lại miệng mình, trái tim như là nhảy đến cổ họng, núp sát vào nơi um tùm bên cây đại thụ lắng nghe, cũng không lâu lắm bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng bước chân.
-Hải Lăng vương, bên trong có nhiều kẻ không đáng tin cậy, cho nên trẫm kéo ngươi tới đây đi dạo, nơi này nói chuyện, nghe xong bỏ qua, trẫm không muốn có người thứ ba biết.
Một giọng nói có vẻ âm nhu vang lên, Tống Thanh Thư nhận ra là tiếng của hoàng đế Hoàn Nhan Đản.
Đồ Đan Tĩnh thì là toàn thân như nhũn ra, trên mặt còn lưu lại thần sắc ửng hồng của cơn cực khoái rất nhanh liền rút đi, thay vào đó là một màu tái nhợt, bởi vì nàng cũng nhận ra đây là thanh âm của hoàng đế, càng đáng sợ là đang cùng với trượng phu của mình ở bên ngoài.
Quả thật vậy, thanh âm của Hoàn Nhan Lượng rất nhanh vang lên
-Bởi vì cái gọi là bất mật tắc thất, điểm đạo lý này thì thần vẫn là hiểu.
-Vậy là tốt rồi,
Hoàn Nhan Đản gật đầu, do dự một chút rồi nói,
- Ngươi có cảm thấy trẫm đối với Hoàn Nhan Nguyên có phải là có chút quá phận hay không? Trẫm chỉ còn có một thân huynh đệ là hắn, việc trước đó xảy ra bên trong Hoán Y Viện, có khả năng là trẫm hiểu lầm hắn hay không đây?
Hoàn Nhan Lượng giật mình, hắn mưu đồ lâu như vậy, chính là vì diệt trừ người thân cận nhất bên cạnh Hoàn Nhan Đản, để cho hoàng đế từng bước một trở thành người cô độc một mình, thế nhưng từ lời nói vừa rồi xem ra, Hoàn Nhan Đản cũng không trở nên xuẩn ngốc đến mức không còn có thuốc chữa, rõ ràng là bây giờ đã ý thức được hắn đã không còn có nhi tử nối dõi, nếu bây giờ lại không còn có thân đệ đệ, như vậy thì hoàng vị sợ rằng sẽ rơi xuống vào các thế lực khác…
May mắn ta đã sớm chuẩn bị!
Hoàn Nhan Lượng lúc này mới không chút hoang mang đáp:
-Hồi bẩm hoàng thượng, thực ra muốn xem thử Thường Thắng Vương trong lòng có quỷ hay không, thì thần đã có một phương pháp đơn giản….
-Ồ? Mau nói cho trẫm nghe qua một chút thử xem.
Cho tới bây giờ Hoàn Nhan Đản tuy vẫn hoài nghi sự tình Hoán Y Viện là do Thường Thắng Vương làm, thế nhưng chỉ tra được một số chứng cứ lập lờ chứ cũng không có vững chắc, bởi vậy trong lòng có chút do dự, bây giờ nghe được Hoàn Nhan Lượng có cách tra ra tâm tư của Thường Thắng Vương, thì hắn đương nhiên cảm thấy hứng thú.
Hoàn Nhan Lượng khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị khó mà phát giác:
-Hôm nay là ngày thọ yến của hoàng thượng, đến lúc đó hoàng thượng tìm một cơ hội ban rượu cho Thường Thắng Vương, nếu Thường Thắng Vương không chút do dự uống ngay, thì chứng minh hắn đối hoàng thượng một lòng chuyên nhất, nhưng nếu hắn do dự, thì đã chứng minh trong lòng của hắn…. chỉ sợ là…
Hoàn Nhan Đản gõ nhịp tán thưởng:
-Diệu kế a, quả nhiên là diệu kế! Hải Lăng Vương ngươi quả thực là Gia Cát tái thế …
Hắn thân là hoàng đế, tự nhiên biết trong lịch sử những điển tịch dùng độc tửu ban cho đại thần cái chết, lần này dùng tửu để lừa dối thử qua một chút Hoàn Nhan Nguyên, quả nhiên là diệu kế!
Tống Thanh Thư nghe được âm thầm tắc lưỡi, Hoàn Nhan Lượng thật sự là âm hiểm độc ác, vừa rồi hắn còn khuyên bảo Hoàn Nhan Nguyên là tuyệt đối đừng uống rượu, kết quả đảo mắt liền nói với hoàng đế ban rượu cho Hoàn Nhan Nguyên uống. . .
Đáng thương cho Hoàn Nhan Nguyên, chỉ sợ mình chết mà cũng không biết vì sao mình chết…
Tống Thanh Thư thầm thấy mình may mắn cho tới lúc này, bởi vì Hoàn Nhan Lượng ở ngoài sáng, mình thì trong tối, nếu không mà bị Hoàn Nhan Lượng tính kế, có trời mới biết Hoàn Nhan Lượng tung ra chiêu số âm hiểm gì…
Bên ngoài hai người tiếp tục trò chuyện một hồi, không còn có tin giá trị nào thêm nữa, rất nhanh bọn họ liền lần lượt rời đi, Tống Thanh Thư lúc này mới phát hiện Đồ Đan Tĩnh, sớm đã như là một bãi bùn nhão xụi lơ tại trong l*иg ngực của mình.
-Vương phi, hãy nhìn đôi mắt của ta..
Tống Thanh Thư lần này sở dĩ háo sắc như vậy, là muốn mượn hoàn cảnh đặc thù bên trong hoàng cung, để hoàn toàn đánh vỡ tâm phòng của Đồ Đan Tĩnh, khiến cho hiệu quả của Di Hồn đại pháp dùng ít mà công to, kết quả Đồ Đan Tĩnh lúc này tâm phòng giờ đã vô cùng yếu ớt, hắn liền lập tức thi triển Di Hồn đại pháp với nàng.
Đồ Đan Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng cũng dần dần tan rã.
Tống Thanh Thư thừa cơ đối nàng ra mệnh lệnh một hồi, Đồ Đan Tĩnh vô thức thì thầm đáp:
-Bẩm vâng…
…………………………………………………………………………….
Khi Tống Thanh Thư mang theo Đồ Đan Tĩnh quay trở lại đại điện, thì Hoàn Nhan Lượng đang bốn phía tìm nơi hạ lạc thê tử, lúc nhìn thấy hai người cùng lúc trở về, trong lòng có chút chua chua, cũng không biết Đường Quát Biện mang nàng ra ngoài làm gì.
-Phu nhân, vừa rồi đi đâu vậy?
Hoàn Nhan Lượng nhịn không được hỏi.
Đồ Đan Tĩnh mỉm cười, ôn nhu đáp:
-Chỉ là ở bên ngoài tùy tiện dạo chơi một chút.
-À…thì ra là thế..
Hoàn Nhan Lượng nghi ngờ nhìn thê tử liếc nhìn một chút, không biết có phải hay không là hắn ảo giác, vừa cảm thấy trên người Đồ Đan Tĩnh thoang thoảng cái mùi hương nhàn nhạt lại vừa xen lẫn cái mùi vị hăng hăng của một cuộc giao hoan vừa xong, còn gương mặt so trước đó thì kiều diễm thêm vài ba phần, bất quá mặc cho hắn tưởng tượng phong phú như thế nào đi nữa, cũng sẽ không tưởng ra được, chỉ trong một chốc lát này, thê tử của hắn thế mà đã bị Tống Thanh Thư mang đi ra bên ngoài, dùng côn ŧᏂịŧ đẩy đưa sướиɠ khoái đến mức sâu trong hang động xuất ra hai lần âm tinh….
Lúc này cũng đã không sai biệt lắm, toàn bộ các đại thần cũng đến đông đủ, Tống Thanh Thư lặng lẽ đối Đồ Đan Tĩnh nháy mắt, làm cho hai gò má của nàng ửng đỏ lên, hắn mỉm cười rồi thẳng hướng trong điện đi đến, Ca Bích sớm đã ngồi ở vị trí tốt…