Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 794: Huynh đệ kết nghĩa

Bờ môi Ca Bích hơi mở ra, dưới ánh đèn chiếu hết sức kiều diễm ướŧ áŧ, đầu lưỡi của Tống Thanh Thư rất nhanh duỗi vào khoang miệng nàng, rất nhanh trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Ca Bích dần dần hiện lên màu đỏ hồng say lòng người, trong đôi con ngươi mỹ lệ cũng toả ra thần thái mê người, một đôi đôi mắt đẹp xấu hổ khép lại, thân thể diễm lệ xinh đẹp theo hắn vuốt ve từng đợt run rẩy, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Tống Thanh Thư ôm lấy nàng vào trong, hắn đem Ca Bích nhẹ nhàng đặt ở trên cái giường rộng thùng thình, Ca Bích nhiều ngày một mình trông phòng quả thật nàng cũng quá đói khát rồi, trong cơ thể bị đè nén tính dục, hôm nay thoáng cái bạo phát ra.

Sau khi cởi bỏ xiêm y, ngoại trừ màu hồng phấn thϊếp thân cái tiểu nội khố nhỏ, ngọc thể linh lung Ca Bích đã cơ hồ không còn mảnh vải che thân, chỉ thấy nàng một thân trong suốt long lanh, làn da băng cơ tuyết trắng lóe ra vầng sáng y như ngà voi, giống như một đóa tuyết liên băng sơn đang khao khát mưa móc.

Cuối cùng khi Ca Bích cởi ra cái tiểu nội khố, Tống Thanh Thư thật vất vả mới ngăn chặn ý nghĩ xúc động lập tức nhào tới, thấy hắn ngưng thần ngắm nhìn soi mói mình, khuôn mặt tuyệt sắc xinh đẹp Ca Bích ửng đỏ nóng lên, phong tình vạn chủng hai mắt xấu hổ nửa khép, đôi lông mi dài run rẩy, đôi bầu vυ' cao ngất kiều nộn run rẩy đung đưa, trên đỉnh đầu núʍ ѵú đỏ hồng đã có chút ít hơi cứng rắn, mà khu vực dưới bụng với thảm cỏ thơm đen hình tam giác ngược, càng là xuân sắc vô biên làm cho người muốn hướng tới.

Tống Thanh Thư dịu dàng cúi xuống một bên ngậm lấy đầu núʍ ѵú nàng mυ'ŧ vào, một bên mở ra bàn tay ma lực vuốt ve bầu vυ' của nàng, trong miệng Ca Bích vẫn còn tràn ngập tư vị nước bọt của hai đầu lưỡi vừa rồi quấn quanh, mặt nàng như rặng mây đỏ, đỉnh đầu núʍ ѵú bị hắn mυ'ŧ hút sung huyết vểnh lên đứng thẳng, chung quanh đầu núʍ ѵú là một vòng quầng vυ' cũng trướng chuyển màu đỏ đậm, bên dưới hạ thể khu vực lôиɠ ʍυ đen bóng, hai mép trong hơi mở….

Ca Bích kìm lòng không được kịch liệt thở gấp lấy, trong đầu lúc này ngoại trừ tính dục thì cơ hồ trống rỗng, Tống Thanh Thư gia tăng kɧıêυ ҡɧí©ɧ vuốt ve, Ca Bích tính kinh nghiệm không nhiều lắm, cho nên thân thể cũng rất mẫn cảm, thân thể của nàng bình thường thì không có gì khác thường, nhưng một khi chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ thì bị nâng tình tựa như núi lửa, khó mà đè nén.

Dục hỏa như lửa đốt Ca Bích, nàng chỉ cảm thấy cảm giác trống rổng tô ngứa trải rộng toàn thân, bản năng nữ tính khát vọng cùng nam nhân tính giao khiến nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nóng hừng hực đỏ bừng, bất đắc dĩ trong xấu hổ nói:

-Tốt… được rồi... huynh cho vào đi…

Bởi vì vẫn là cải trang Đường Quát Biện, nên Tống Thanh Thư không dám lộ liểu quá nhiều, vì thế khi nghe Ca Bích nói, biết nàng đã rất nhanh động dục đến mức không chịu nỗi nữa, vì thế hắn cũng không thêm tiền hí, chậm rãi tách ra cặp đùi ngọc của Ca Bích, một tay ôm lấy bờ eo, một tay giữ cái mông rất tròn của nàng vểnh lên, để qυყ đầυ tròn đỉnh lên cửa miệng âm động, một thoáng ngạc nhiên rất nhanh thoáng qua trong đầu của Tống Thanh Thư, lẽ ra thông thường khi nữ nhân đã lên cơn động dục dục đến mức độ này, thì bên dưới âm động sẽ bài tiết ra âm dịch ướŧ áŧ mới đúng, còn Ca Bích chỉ là có chút ít rỉ ra…

Nhưng tên đã giương không thể không bắn, vì thế qui đầu của hắn rất chậm rãi xâm nhập, cây thịt kiên quyết từng chút một cắm vào trong huyệt mềm, âm động của nàng vẫn còn chặt khít mới lạ dù đã là thê phụ của người, qui đầu Tống Thanh Thư thâm nhập chen vào cũng không được thuận lợi, mỗi lần tiến đều cảm thấy bị vách thịt trong huyệt chăm chú bóp chặt, thật lạ kỳ khi toàn bộ qui đầu vừa chui vào hết trong âm động, ngay lập tức hắn có cảm giác nhiệt độ tăng lên, bên trong ngập tràn chất lỏng âm dịch dị thường, cơ bắp thịt non âm động như là nhúc nhích kí©ɧ ŧɧí©ɧ qui đầu của hắn…

Tống Thanh Thư lập tức hiểu rõ, âm động của Ca Bích tựa như xử nữ, đó bởi vì đây lại là cái âm động chính cống danh khí! Đổi thành nam nhân bình thường, vừa mới cắm vào chỉ sợ đã không nhịn được sớm xuất tinh rồi, Tống Thanh Thư hít sâu một hơi, dưới háng cây côn ŧᏂịŧ cắm vào ba phần, rồi mãnh liệt khởi xướng đột kích, cơ hồ tận gốc rễ thoáng nhập đính vào chỗ sâu nhất của nàng, lập tức từ hoa tâm của nàng tựa như có ba viên châu nhỏ trồi lên bám vào qui đầu xoa bóp lấy, làm cho hắn cũng suýt nữa là quăng mũ cởi giáp…

Với Hoàng Dung âm động có tên " Nhũ yến song phi “

Với Hoàng Nhan Ca Bích âm động có tên “ Tam châu xuân thủy “

Lúc này Ca Bích toàn thân rung động, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngượng ngùng rên lên:

- Thật lớn….. vào tận cùng rồi...

Theo dưới háng Tống Thanh Thư cây côn ŧᏂịŧ chậm rãi cắm vào thoáng cái biến thành rất mạnh đột kích, Ca Bích trong nội tâm đã bởi vì dục hỏa đốt người, khát vọng càng them bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt điên cuồng tình ái, bên trong thành âm động chăm chú vừa xiết chặt cây côn ŧᏂịŧ to dài vừa lay động nhúc nhích, toàn thân lửa nóng kɧoáı ©ảʍ chảy khắp từng tế bào của nàng, giờ thì âm dịch đã vẩy ra bên ngoài, đại lượng âm dịch theo chỗ mỗi hai người kết hợp, mỗi một lần cây côn ŧᏂịŧ mãnh liệt đút vào, không ngừng tuôn trào ra…

Nhiều ngày một mình trông phòng sau thoải mái tính giao , khiến nàng hai tay ôm lấy cái ót lớn tiếng duyên dáng gọi to:

-Um…sâu quá…a…

Biểu hiện Ca Bích sở dĩ hưng phấn như thế, một mặt là thân thể nàng đói khát đã lâu, về phương diện khác thì cây côn ŧᏂịŧ của Tống Thanh Thư thật sự quá cường tráng mạnh mẽ, tốc độ côn ŧᏂịŧ đâm vào âm động cực kỳ có kỹ xảo với mỗi lần từ bên trong huyệt mềm kéo ra đưa vào. Mỗi một cái đút vào, Tống Thanh Thư đẩy vào chậm chạp mà hữu lực, lúc theo từ trong hành lang âm động Ca Bích rút ra, chỉ chừa lại phần qui đầu bọc tại cửa miệng khẩu, trong cái quá trình này, động tác của hắn rất chậm, tận lực sử dụng côn ŧᏂịŧ to dài cùng với hành lang mềm mại chặt chẽ của âm động mà ma sát…

Lúc Tống Thanh Thư đem cây côn ŧᏂịŧ rút ra, cảm giác trống rổng khó tả khiến cho Ca Bích khó nhịn, nàng mở lớn đôi đùi ngọc thon dài, thân bất do kỷ nhô lên cái mông tròn tràn ngập co dãn, đôi mắt đẹp xấu hổ đóng chặt vặn vẹo bờ eo, cố nén hô hoán hắn dung cây côn ŧᏂịŧ tráng kiện hùng căn nhồi nhanh vào thật sâu bên trong âm động gãi ngứa, mỗi khi đến lúc này, Tống Thanh Thư liền lần nữa đem cây côn ŧᏂịŧ thoáng cái rất mạnh cắm vào, lập tức côn ŧᏂịŧ nhanh chóng làm trướng đầy hành lang mật huyệt của nàng, qui đầu tráng mãng nặng trọng đυ.ng chạm lấy chỗ sâu nhất hoa tâm, bị kích trúng làm cho toàn thân nàng sảng khoái rung động phảng phất hạn hán đã lâu, gặp được mưa rào y vậy…

Rốt cục có thể cùng nàng ân ái, Tống Thanh Thư cũng sảng đến tiêu hồn thực cốt, hắn vẫn rõ ràng cảm giác trong huyệt mềm nàng mỗi lần cắm vào rút ra cực độ kɧoáı ©ảʍ, vị mỹ nhân kia không chỉ trời sinh đoan trang, thanh nhã thoát tục, hơn nữa còn là cực phẩm danh khí. Bất quá, Tống Thanh Thư đồng thời cũng rất kinh ngạc, tuy Ca Bích hoan ái không đủ kinh nghiệm, nhưng nàng lại có thể rất nhanh hưởng thụ cây côn ŧᏂịŧ to lớn dưới háng hắn tấn công mạnh mẽ, mà trước kia hắn đã qua lại rất nhiều nữ nhân, cho dù là có thành thục phu nhân có kinh nghiệm phong phú, lần đầu tiên bị côn ŧᏂịŧ của hắn cắm vào cũng phải một lúc sau mới thích nghi được, có rất ít người thích ứng được nhanh như Ca Bích vậy, Tống Thanh Thư bất tri bất giác tăng nhanh hơn tiết tấu cự căn dưới háng đút vào, động tác côn ŧᏂịŧ xuất nhập kịch liệt vang lên khi hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© kết hợp với nhau…

"Phạch..phạch..!"

-Ui..ui…muội thích..đó…cứ vậy đó Oắt Cốt Lạc…a…

Đôi chân thon dài của Ca Bích theo mỗi một lần Tống Thanh Thư co lại mãnh chọc côn ŧᏂịŧ vào âm động vào mà vung vẩy, thân thể cùng tâm linh nàng say mê tại trong cuồng hoan, nàng vừa rêи ɾỉ gọi danh tự Đường Quát Biện, vừa cuồng nhiệt cùng Tống Thanh Thư như keo như sơn tận tình giao hoan!

Nghe qua tiếng rên này, trong nội tâm Tống Thanh Thư khó tránh khỏi có chút khó chịu, hắn càng ra sức tăng lớn động tác đút côn ŧᏂịŧ vào, còn dùng hai tay đè trên hai bầu vυ' Ca Bích qua lại nắn bóp tăng mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từng lớp từng lớp kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cho trong đôi mắt đẹp Ca Bích lập loè tình diễm cuồng nhiệt, tóc dài đen nhánh tại sau đầ nàng u rối tung phiêu đãng, đổ mồ hôi thâm ra trên làn da băng cơ tuyết trắng bịt kín một tầng động dục ửng đỏ, nàng đã nhanh muốn đến cực lạc cao trào nam nữ hoan ái.

-Ui…ui….muốn…muốn….đến…

Tống Thanh Thư thừa thế truy kích, đem cây côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào cái âm động phấn nộn, ngưng lại đại xuất đại nhập, cải biến thành chỉ tấn công nghiền qui đầu trên hoa tâm nàng với tiết tấu biên độ nhỏ chọc vào đẩy đưa, mỗi một phần không gian hành lang âm động đều bị hắn nhồi chen cây côn ŧᏂịŧ to dài vào, qui đầu đỉnh chặt chỗ sâu nhất hoa tâm, bộ vị mẫn cảm nhất trong cơ thể Ca Bích đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, nhịn không được phát ra từng hồi rêи ɾỉ, cặp đùi đẹp kẹo lại sau thắt lưng Tống Thanh Thư, cánh tay ngọc tiêm tú ôm chặc trên bờ vai của hắn, từ sâu trong hoa tâm mãnh liệt bắn ra một làn âm tinh sền sệt, nàng chính thức rốt cục nghênh đón cực khoái sau nhiều ngày một mình trông phòng ….

Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy khi đến trong cao trào, trong thành thịt non trong âm động Ca Bích so với trước càng thêm co rút lơi hại, theo làn âm tinh từ hoa tâm phun thẳng đến trên đỉnh qui đầu, hắn rống lên một tiếng, thân dưới lay động rồi cũng phun trào dương tinh ra rồi, đại lượng nóng rực dương tinh giội vào hoa tâm nóng như bị phỏng lấy, mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho hoa tâm Ca Bích tại trong cao triều lại phun ra lần nữa. ..

……………………………………………………………………………………

Cao trào qua đi, rút ra cây thịt, Tống Thanh Thư ôm lấy Ca Bích cùng một chỗ đắm chìm tại trong dư vận...

Từ cái miệng nhỏ nhắn của đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc phát ra liên tục tiếng thở gấp thấp giọng, thân thể tận tình giao hoan mồ hôi tươm đổ đầm đìa, mái tóc đen nhánh sáng bóng rối bời, trên khuôn mặt tú lệ cao nhã đỏ ửng như lửa, đó là bởi vì cao trào dư vị chưa hết, nhiều ngày một mình trông phòng làm cho Ca Bích thật sự là cô quạnh khó nhịn, lại thêm Tống Thanh Thư cường tráng cùng với xảo diệu cao siêu, khiến nàng ứ đọng du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, tại trong đêm nay thoáng cái bạo phát đi ra, cho nên hai người vong tình vùi đầu vào trận này không chỉ đơn thuần là bên trong tình ái….

……………………………………………………………………………………..

Lúc sau hắn vươn tay tại trên làn da băng cơ trơn trượt của nàng nhu hòa vuốt ve, ôm sát thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mềm mại của nàng lần nữa đặt ở thân dưới mình, Ca Bích cảm nhận đầy đủ được trên người hắn dương cương khí tức, dưới một đôi ma thủ củaTống Thanh Thư vỗ về trêu đùa, Ca Bích liền thấy đến trên dưới toàn thân lần nữa tê ngứa khó nhịn, vừa mới trải qua một lần cao trào, thân thể giờ lại nhóm lên da^ʍ hỏa.

Tống Thanh Thư một bên vê văn vê bầu vυ', một bên tựa đầu vùi sâu vào hai bầu vυ' cao ngất no đủ qua lại mυ'ŧ vào đầu núʍ ѵú, đối với nữ nhân, bầu vυ' cũng là bộ vị phi thường mẫn cảm, có một đôi bâu vυ' ngạo nhân như Ca Bích lại càng i như vậy, bộ ngực của nàng theo từ thời kỳ trưởng thành phát dục đưa tới ánh mắt mê đắm của nam nhân cùng với ánh mắt ganh ghét của nữ nhân. Nói thực ra, đêm nay Tống Thanh Thư lần đầu hoan ái với biểu hiện của Ca Bích khiến cho hắn có chút mừng rỡ, cũng có chút ghen ghét hâm mộ. hắn mừng rỡ chính là Ca Bích đã một vị ngọc nữ băng thanh ngọc khiết, cũng là nữ nhân một khi động tình sẽ kí©ɧ ŧìиɧ lửa dục như núi lửa phun trào, loại nữ nhân này không dễ dàng bị chinh phục, nhưng khi chính thức chiếm được thể xác và tinh thần của nàng, thì nam nhân có thể hưởng thụ được vô biên diễm phúc. hắn ghen ghét hâm mộ chính là Đường Quát Biện trượng phu của Ca Bích vậy mà có thể lấy được như vậy một nữ nhân cực phẩm tuyệt đẹp như vậy, hơn nữa còn chiếm được mỹ nhân này thâm tình chân ái. Có thể nói, nếu cho dù Đường Quát Biện có thường xuyên bên ngoài hát hoa ngắt cỏ, nữ nhân như Ca Bích dù đêm dài vắng vẻ như vậy, quyết cũng sẽ không bao giờ hồng hạnh xuất tường, hắn cười khổ xác thực đối với Ca Bích đã động chân tình.

Thoáng nghỉ ngơi xong, cây côn ŧᏂịŧ của hắn liền lần nữa hùng hổ nổi lên cứng rắn, lần này, hắn chuyển qua tấn công mục tiêu đến bên dưới cái âʍ ɦộ của nàng, thân thủ khẽ vuốt thảm cỏ lôиɠ ʍυ hình tam giác đen bóng, đùa bỡn cho đến cửa miệng âm động bắt đầu rỉ nước. hắn dùng một đầu ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ âm hạch nàng, một tay dựa theo theo âm dịch nhập khẩu thăm dò vào trong hành lang âm động lục lọi, thẳng đến lúc Ca Bích dục hỏa tăng vọt, khuôn mặt thanh tú càng phát ra đỏ bừng, Ca Bích mặc dù chìm đắm bên trong phong ba nɧu͙© ɖu͙© mãnh liệt nhưng vẫn phát ra dồn dập hơi thở dịu dàng rêи ɾỉ..

Gặp Ca Bích lần nữa trầm luân tại trong bể dục tình diễm, Tống Thanh Thư lại hôn sâu lên cặp môi đỏ mọng hương thơm của nàng, đem đầu lưỡi cùng với cái lưỡi non mềm thơm tho của nàng cuốn tại cùng một chỗ chặt chẽ quấn quanh, nụ hôn dài lửa nóng triền miên này làm cho Ca Bích đến khi thở không nổi, toàn thân hưng phấn run rẩy, trước ngực hai bầu cú cao ngất lay động kịch liệt, đôi đùi đẹp khẽ trương khẽ hợp run rẩy không thôi, bất chấp ngượng ngùng cầu khẩn nói:

- Um ..ui…muốn…

Nghe được Ca Bích nhịn không được rêи ɾỉ, Tống Thanh Thư thật là cao hứng, sau đó, hắn ngồi chồm hổm trên giường, thân thủ bắt lấy một đầu đùi đẹp Ca Bích gác ở trên đầu vai mình, đem thân thể của nàng lật nghiêng, nhô lên cây côn ŧᏂịŧ nóng hung tráng, nhắm ngay cửa miệng âm động trơn trượt ướŧ áŧ, hắn chậm rãi đem qui đầu dữ tợn mở đường tiên phong đỉnh tiến vào, khi qui đầu thành công xâm chiếm vào cửa miệng âm động chặt khít nhỏ hẹp của nàng, phần eo cường kiện cơ bắp của hắn mãnh liệt nhấn về phía trước một cái, cây côn ŧᏂịŧ to dài thoáng cái cắm mạnh vào huyệt mềm của nàng!

-Um…. lại vào nữa rồi!

Bị cây côn ŧᏂịŧ lần nữa cắm vào trong khoảng thời gian ngắn, Ca Bích vui sướиɠ kêu lên, trước đó nàng đã bị cây côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư đưa lêи đỉиɦ phong khoái lạc, giờ lại thêm mới một vòng kɧıêυ ҡɧí©ɧ mới, lúc này bên trong mật huyệt của nàng âm dịch đã ướŧ áŧ đầy đủ, cho nên so với lần trước, lần này Tống Thanh Thư rất thuận lợi đem cây côn ŧᏂịŧ thô to thoáng cái cơ hồ hoàn toàn đâm hết vào chỗ sâu nhất trong cái âm động nàng.

Tống Thanh Thư sau khi đút vào thì động tác càng thêm thô lỗ rất mạnh, qui đầu tại trong cái âm dộng danh khí Ca Bích tựa như xử nữ co lại mãnh liệt chọc vào, bởi vì tư thế lần này là bên cạnh giao vị, so với tư thế bình thường chọc vào càng thêm xâm nhập, Ca Bích chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ cắm trong âm động của nàng so với lần đầu càng thô càng dài, hơn nữa lại còn nhanh hơn mạnh hơn, mỗi một cái đều thẳng đỉnh đến hoa tâm âm động như muốn đột phá, lần này Tống Thanh Thư không hề lưu tình, duy trì bổn sự thả mãnh.

………………………………………………………………………………….

-Um…ui…ui…lại tới rồi…

Ca Bích vừa mới bắt đầu còn bảo trì thanh tỉnh, về sau chỉ có thể thở gấp vặn eo, tùy ý Tống Thanh Thư bài bố làm ra đủ các loại tư thế tính giao uyển chuyển hầu hạ.

Tống Thanh Thư quả thực như là một vị sắc trong ma vương, hắn dùng sức chịu đựng kinh người cùng tinh lực tận tình điều giáo Ca Bích, mãi đến khi Tống Thanh Thư mỏi mệt thì mới lật Ca Bích lại, đặt nàng nằm tại dưới thân chạy lần nước rút cuối cùng, đem cây đại nhục bổng tận tình giâm rễ nhập thẳng đỉnh trên hoa tâm, mãng đầu lại một hồi cuồng phong rung động, đem từng cỗ đậm đặc dương tinh nóng phỏng bắn thẳng nhập vào trong hoa tâm nàng, thời khắc đó toàn thân Ca Bích cũng cuống cuồng rung động, hành lang âm động co rút lấy từng cơn xiết chặt lấy cây côn ŧᏂịŧ hùng tinh kia, âm tinh trào ra như nước vỡ bờ tuôn chảy như muốn cạn kiệt .

…………………………………………………………………………………….

Vân tiêu vũ tễ qua đi, một lúc lâu sau Ca Bích mặt phiếm hồng triều tỉnh lại, tóc mây tán loạn nép vào ở trong ngực Tống Thanh Thư:

-Phu quân, không biết vì cái gì, hôm nay cùng huynh thân mật, muội luôn cảm thấy có gì là lạ…

Tống Thanh Thư trong lòng run lên, bất động thanh sắc hỏi:

-Là lạ ở chỗ nào?

-Muội cũng không rỏ lắm, Ca Bích trong mắt lóe lên một tia mờ mịt, nàng nhớ lại là lần này cái âʍ ɦộ được hắn nhét cây côn ŧᏂịŧ vào rất sâu đến tận cùng với cái cảm giác phồng trướng to lớn hơn ngày trước khá nhiều, từng đợt sướиɠ khoái cũng cường liệt đến liên tiếp khác hẳn bình thường, nhưng rồi rất nhanh mỉm cười lắc đầu,

-Có thể là do chúng ta cách biệt khá lâu, cho nên bây giờ cảm thấy có chút khác lạ…

Thấy nàng cũng không có muốn nói đến chuyện này nữa, Tống Thanh Thư buông lỏng một hơi, đưa tay qua eo nàng ôm thật chặt:

-Về sau chúng ta sẽ gần gủi nhiều hơn, thì sẽ quen thôi…

-Hừ…huynh không biết xấu hổ mà còn nói như vậy?

Ca Bích nhất thời hờn dỗi,

-Trong khoảng thời gian này, huynh đối với muội lạnh nhạt đến mức nào, nhân gia một mực chờ huynh đến tạ lỗi, nào ngờ huynh thế mà lại nhẫn tâm như vậy, một mực không có để ý tới muội…

-Chứ muội không cũng đâu có lý tới ta đâu?

Tống Thanh Thư nhịn không được nói.

-Ai bảo huynh. . .. . .

Ca Bích đột nhiên ngưng lời, liền xoay người sang chỗ khác.

Tống Thanh Thư cười tiếp cận theo qua, một bàn tay duỗi ra trước ngực nàng, vân vê lấy đầu núʍ ѵú của nàng:

-Bảo huynh làm sao a?

-Huynh làm sao vô lại như vậy chứ…

Thân thể mềm mại Ca Bích run lên, nàng muốn đẩy bàn tay làm ác của hắn ra, nào ngờ Tống Thanh Thư thái độ kiên quyết, nàng đẩy mấy lần đều không có đẩy được, đành phải tùy theo hắn, một chốc sau thì hai đầu núʍ ѵú của nàng đã lại săn cứng lên…

-Huynh bây giờ trong lòng chắc rất là đắc ý.

Ca Bích lườm hắn một cái….

-Đắc ý cái gì?

Tống Thanh Thư nhẹ hôn lên cái cổ thon dài tuyết trắng của nàng.

-Đừng…ngứa nhột..

Ca Bích khanh khách cười vài tiếng, thật vất vả mới đẩy hắn ra được, nhìn qua nam nhân bên người, thăm thẳm thở dài,

-Huynh bây giờ đương nhiên phải đắc ý rồi, cưới tỷ tỷ, lại trộm được muội muội, cũng không biết tỷ muội chúng ta đời trước có phải là thiếu nợ với huynh hay không, để rồi cả hai tỷ muội đều bị huynh chiếm lấy."

-Cái gì gọi là chiếm lấy?

Tống Thanh Thư có chút chột dạ nói,

-Rõ rang là Bình nhi cam tâm tình nguyện mà.

-Nếu không phải Bình nhi cam tâm tình nguyện, huynh cho rằng muội sẽ tha thứ cho huynh sao?

Ca Bích lườm hắn,

-Muội thực ra cũng biết, Bình nhi từ thuở bé đã đối với huynh có một loại tình cảm dị dạng, vốn muội cho rằng khi lớn lên, thì cái ý niệm này trong lòng nàng sẽ phai nhạt, ai ngờ. . . Hừ, nói cho cùng là cũng do muội tin lầm huynh, chứ nếu huynh kiên định, thì cho dù Bình nhi có ý tưởng, cũng sẽ không phát sinh ra sự tình gì đó…

-Lần đó cũng là cơ duyên xảo hợp mà thôi…

Tống Thanh Thư do dự một chút, liền đem chuyện phát sinh đêm đó tại trong khe núi chuyện kể qua cho Ca Bích nghe.

Nghe được Hoàn Nhan Bình rơi xuống vách núi, biết được về sau nàng không có việc gì, Ca Bích vẫn là giật mình, khi nghe Tống Thanh Thư trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vẫn giữ chặt Hoàn Nhan Bình, kết quả hai người cùng một chỗ lăn xuống khe núi, nàng chua xót nói:

-Vốn muội cho rằng Bình nhi nha đầu kia hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, không nghĩ tới huynh vì cứu nàng mà ngay cả mệnh của mình cũng không cần.

-Thực ra ta sở dĩ liều mạng như thế với Bình nhi, đó là bởi vì muội,

Tống Thanh Thư đã quen phong lãng, đối với loại tình huống này thì quá quen thuộc rồi, thấy thành công hấp dẫn sự chú ý của Ca Bích, hắn mới tiếp tục nói,

- Ta biết tỷ muội của muội tình thâm, nếu ta thấy chết không cứu, thì muội không phải oán niệm ta cả một đời sao? Đến lúc đó giữa chúng ta, cảm tình lại dù cho bổ cứu như thế nào cũng vô pháp khôi phục lại như lúc trước.

-Hừ, huynh chỉ nói lời dễ nghe để dỗ ngọt muội, muội cũng không tin huynh đối với Bình nhi một chút ý nghĩ cũng đều không có.

Ca Bích tuy nhiên ngoài miệng nói như thế, nhưng ánh mắt tràn đầy quang mang vui vẻ của nàng đã bán rẻ nàng.

Tống Thanh Thư cười ngượng ngùng:

-Ta không phủ nhận là đối với Bình nhi có hảo cảm, dù sao chúng ta cũng là nhìn nàng từ nhỏ đến khi lớn lên, một nha đầu xinh đẹp động lòng người như vậy, khó tránh khỏi làm ta cũng có mấy phần động tâm.

-Hừ…cái đuôi hồ ly đã lộ ra rồi,

Ca Bích nhéo bên hông hắn một cái, hừ lên,

-Thực ra Bình nhi nha đầu kia chỉ là ở trước mặt huynh mới xinh đẹp động lòng người, ở trong kinh thành, nàng trước mắt các vương tôn công tử nổi tiếng xa gần là ma nữ, cho nên mỗi lần khi muội nhìn thấy được nàng ôn nhu như đối với huynh như vậy, muội đã liền biết sẽ có một ngày này không thể tránh khỏi…

Tống Thanh Thư bây giờ thì còn có thể nói cái gì, chỉ đành có cười ngây ngô.

-À…. vừa rồi lời huynh nói với muội thì được, tuyệt đối đừng nói tại trước mặt Bình nhi huynh cứu nàng là bởi vì muội, Bình nhi thích huynh như vậy, nếu biết chân tướng, thì sẽ rất đau long đó.

Ca Bích đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn nói.

Nhìn lấy nàng một mái tóc dài đen nhánh phảng phất thác nước rủ xuống, Tống Thanh Thư lần nữa cảm thán sự mỹ lệ của nữ nhân này, hắn đưa tay đem tóc nàng vén qua, cười đáp:

-Yên tâm đi, ta cũng không phải là kẻ ngốc, đến lúc đó ở trước mặt nàng, ta sẽ nói khác, đến lúc đó thì muội cũng đừng trách ta.

-Muội như thế nào lại trách huynh chứ, tâm ý của huynh, muội còn không rõ ràng sao.

Ca Bích đem khuôn mặt dán tại trên l*иg ngực Tống Thanh Thư, ôn nhu nói.

Tống Thanh Thư đang cảm thán nữ nhân này cỡ nào thiện lương, thì chợt nghe nàng lại mở miệng:

-Hiện tại muội lo lắng lại là một chuyện khác, huynh định xử lý như thế nào sự tình của huynh cùng Bình nhi?"

-Xử lý như thế nào?

Tống Thanh Thư mắt trợn tròn, nói thật đối với Hoàng Nhan Bình, hắn phần nhiều chỉ là tận hưởng lạc thú trước mắt, tuy không đến mức bội tình bạc nghĩa, nhưng quả thật là hắn chưa từng cân nhắc qua vấn đề giải quyết tốt cái hậu quả này như thế nào.

-Bình nhi giống như muội cũng đều là công chúa, từ trước giờ Kim Quốc chúng ta, chưa từng nghe qua chuyện hai vị công chúa mà chỉ gả cho một vị phò mã, hôn sự này chỉ sợ hoàng huynh sẽ không đồng ý.

Ca Bích một mặt lo lắng nói.

Tống Thanh Thư có chút trầm mặc, hắn bây giờ nghĩ đến nhiều nhất là bằng cách nào để cứu nhóm Tống Viễn Kiều cùng với những công chúa trong Hoán Y Viện, còn chuyện hôn sự cái gì đó cùng với Hoàn Nhan Bình, đúng là quá xa xôi.

Nhìn thấy bộ dáng Tống Thanh Thư sầu mi khổ kiểm, Ca Bích vừa bực mình vừa buồn cười nói:

-Thì ra huynh vẫn chưa có cân nhắc qua vấn đề này sao? Hừ, may mắn là Bình nhi bây giờ còn trẻ tuổi, phải qua hai năm nữa thì hôn sự của nàng mới có thể bị đưa vào danh sách quan trọng của triều đình, cho nên trong khoảng thời gian hai năm huynh hãy nghĩ ra biện pháp, dù sao muội cũng sẽ không giúp chuyện đâu, mà cho dù có muốn, cũng không có cách nào giúp huynh, nếu muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc, thì huynh phải nỗ lực vượt qua mới được.

Tống Thanh Thư lúc này cũng hoàn toàn lậm vào nhân vật Đường Quát Biện, cười ha ha, một tay quàng lấy nàng ôm:

-Muội thân là chính thê, đã ngầm đồng ý ta cưới muội muội của muội, thì đó đã là trợ giúp lớn nhất rồi, ta làm thế nào lòng tham không đáy lại còn làm phiền muội chứ?

Thấy trượng phu lý giải cho mình, Ca Bích nhất thời cảm thấy việc mình làm đây cũng đáng, lúc nghe hắn nhấc đến Hoàn Nhan Bình, không biết nàng nghĩ đến cái gì, hơi đỏ mặt, do dự một lúc đột nhiên tiến đến sát bên tai Tống Thanh Thư hỏi:

-Huynh hãy trả lời cho trung thực, đến tột cùng là ưa thích lúc cùng với muội. . . hay là cùng với Bình nhi…

Thấy được nàng biểu lộ muốn nói rồi lại thôi, Tống Thanh Thư cố ý trêu đùa nàng hỏi:

-Cùng các ngươi ….cái gì vậy?

-Thì là ….cái chuyện vừa rồi… mới làm đó a, vậy trong hai người thì huynh ưa thích ai hơn?

Ca Bích cũng không ngờ tới chính mình đột nhiên lại hỏi ra cái loại chuyện khó xử này, thực ra khi nàng biết hai người bọn họ chuyện đã phát sinh qua i, sự nghi ngờ này vẫn xoắn xuýt trong lòng nàng, dù sao tương đây là thiên tính của nữ nhân, chỉ bất quá trước đó hai người giận dỗi không nói chuyện, nàng phải nhẫn nhịn không có hỏi, bây giờ hai người hòa hảo như lúc ban đầu, lại vừa kinh lịch một phen ngọt ngào thân mật, trong nội tâm nàng lại nhớ đến vấn đề này liền thốt ra.

-Ta nếu là lời nói thật, muội nghe xong thì không được tức giận.

Tống Thanh Thư lời nói xong khiến cho trong lòng Ca Bích cảm giác nặng nề, đành phải miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười:

-Yên tâm đi, muội không tức giận.

-Thực ra ta thích nhất là cùng. . .

Tống Thanh Thư cố ý đón chậm, khi Ca Bích đem lỗ tai lại gần, hắn nhanh chóng nói một câu,

-Ta thích nhất là cùng hai tỷ muội quấn cùng một chỗ. . .

-Huynh muốn chết rồi …

Ca Bích khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, vung đôi bàn tay trắng như phấn liền muốn đánh Tống Thanh Thư, chỉ bất quá đôi bàn tay trắng như phấn của nàng làm sao mà vượt qua được long trảo thủ của Tống Thanh Thư, ý thức được náo xuống thì người ăn thiệt thòi là mình, Ca Bích đỏ mặt ngưng chiến:

-Đúng rồi… chuyện này tạm thời trước huynh đừng tìm Bình nhi nói ra.

Tống Thanh Thư khẽ giật mình:

-Vì cái gì?

-Hừ, nha đầu kia từ từ ngày đó qua đi, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn muội như trước kia, muội cũng muốn xem thử nàng muốn tránh muôi cho đến khi nào đây.

Ca Bích hừ một tiếng.

Tống Thanh Thư:

-Bình nhi đối với chuyện này thì một mực rất áy náy, cho nên cố ý chọc ghẹo nàng như vậy thì không tốt lắm đâu.

-Chuyện mới đó, huynh liền bắt đầu thay nàng lời nói?

Ca Bích cắn môi trừng mắt Tống Thanh Thư,

-Nha đầu kia trộm nam nhân của tỷ tỷ, thì nên để cho nàng thụ thêm mấy ngày tâm trí bị khiển trách thì có làm sao chứ?

-Tốt.. tốt …tốt, cứ nghe theo lời muội vậy.

Tống Thanh Thư âm thầm tắc lưỡi, nữ nhân ôn nhu nhưng lúc xấu bụng thì cũng là rất lợi hại đáng sợ.

- Nếu không phải hôm nay muội gặp phải sự tình, thì làm thế nào để cho huynh dễ dàng tiện nghi chứ…

Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, giả như không biết gì hỏi thăm:

-Chuyện gì?"

Ca Bích liền đem chuyện trước đó kể ra:

-Tên Tống Thanh Thư kia quả thật là huynh đệ kết nghĩa với huynh sao a?