Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 776: Nhị vương tranh chấp

CHƯƠNG 776: NHỊ VƯƠNG TRANH CHẤP.

Tống Thanh Thư cũng hiếu kỳ, Ngụy Vương ương ngạnh, lúc trước hắn đã từng gặp tại điện Thái Hòa, hắn không đem Hoàng Hậu để vào mắt, tùy ý xử phạt tướng lãnh cấm quân, thật sự là một hạng người ngang ngược tới cực điểm, ngay cả Hoàn Nhan Lượng đều phải nhượng bộ lui binh, cũng không biết là ai dám cùng hắn tranh đoạt.

-Đi dò tra.

Hoàn Nhan Lượng nhìn chằm chằm về phía bên kia, thuận miệng phân phó nói, rất nhanh liền có thủ hạ đi ra ngoài.

-Ta tưởng là ai, nguyên lai là Thường Thắng Vương a.

Tên thủ hạ còn chưa có kịp trở lại, thì Ngụy Vương đứng tại cửa sổ phòng khách, đã gọi ra thân phận người này, cười lạnh không thôi.

"Thường Thắng Vương?" Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, hắn đến Kinh Thành thời gian cũng không ngắn, đương nhiên rõ ràng Thường Thắng Vương là ai, Thường Thắng Vương Hoàn Nhan Nguyên chính là thân đệ đệ của đương kim hoàng đế Hi Tông.

Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có gì cần phải che giấu tung tích, cửa sổ phòng khách của Thường Thắng Vương mở ra, chỉ thấy một nam tử chừng ba mươi tuổi nhàn nhã ngồi tại cửa sổ, một bên thổi nhiệt khí tách trà, một bên lạnh nói:

-Ngụy Vương điện hạ, đừng trách Bổn vương không có nhắc nhở ngươi, ngươi nên tôn xưng ta một tiếng là hoàng thúc, ngay cả những lễ nghi này trong hoàng gia cũng không biết sao?

-Ngươi….

Ngụy Vương giận tím mặt, bất quá hắn cũng rõ ràng là mình đuối lý, ngay trước nhiều người như vậy cũng phản bác không được.

Thường Thắng Vương khẽ cười, đứng dậy bên cửa sổ nhìn qua phía dưới vị mỹ nhân kia:

-Thế nào, chẳng lẽ Ngụy Vương cũng ưa thích mỹ nhân này?

-Nếu ưa thích thì thế nào?

Ngụy Vương lạnh hừ.

-Mười lăm vạn lượng hoàng kim, thật sự là đại thủ bút tốt,

Thường Thắng Vương đột nhiên lời nói xoay chuyển,

-Thế nhưng nếu như Bổn vương không có nhớ lầm, ngươi vẫn chưa có chính thức được phong thành (phong đất), làm sao lại có một khoản tiền lớn như vậy chứ?

-Ta. . .

Ngụy Vương sắc mặt đại biến, thực ra hắn đã có cái loại thân phận này, muốn ngân lượng thì quá là đơn giản, nhưng những ngân lượng này là quy tắc ngầm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên nào có thể ngay trước mặt nhiều người mà nói ra?

Thường Thắng Vương từng bước ép sát, ánh mắt sắc bén:

-Há, Bổn vương nhớ tới, Ngụy Vương điện hạ trong khoảng thời gian này phụ trách quản lý công việc hoàng hà thủy hoạn đê điều, không phải là người phía dưới tu đê cầu ngươi, nên lặng lẽ hiếu kính? Đừng trách thúc thúc lắm miệng a, ngươi trẻ tuổi không hiểu chuyện, cái dạng gì tiền nên cầm, cái dạng gì tiền không nên cầm, đừng có để cho những quan viên phía dưới kia luồn cúi lừa gạt, công việc trị sông xây đê có quan hệ đến tánh mạng trăm ngàn bách tính đấy, nếu chọc ra cái gì sai sót, thì hậu quả này chỉ sợ điện hạ đảm đương không nổi đâu.

Thường Thắng Vương lời nói này vừa nói ra, phía dưới người tuy nhiên khϊếp sợ quyền thế Ngụy Vương không dám biểu hiện quá mức, tuy nhiên lẫn nhau vẫn xì xào bàn tán, đối với Ngụy Vương chỉ trỏ ….

Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc: “ Thường Thắng Vương không để đối phương lối thoát, mà lại hoàn toàn vạch mặt ra? Ngụy Vương dù sao cũng là tương lai người thừa kế hoàng vị, Thường Thắng Vương làm thế thì lại quá là lỗ mãng?

Một bên Tiêu Dụ tiến đến Hoàn Nhan Lượng bên tai thấp giọng nói ra:

-Xem ra là trước đó Ngụy Vương đánh Hoàn Nhan Đặc Tư tám mươi trượng, đã hoàn toàn chọc giận đến Thường Thắng Vương.

Tiêu Dụ thanh âm rất nhỏ, bây giờ trong Thu Hương lâu lại ồn ào như thế, nếu không có ghé vào sát lỗ tai nói, chỉ sợ ngay cả Hoàn Nhan Lượng cũng nghe không rõ, tuy nhiên với tu vi Tống Thanh Thư, tự nhiên nghe được nhất thanh nhị sở.

"Nguyên lai Hoàn Nhan Đặc Tư là người của Thường Thắng Vương ." Biết được tầng quan hệ này, Tống Thanh Thư liền bỗng nhiên sáng ra, đồng thời âm thầm kinh hãi: “ Hoàn Nhan Nguyên thân là Thân Vương, thế mà lại kết giao với chưởng quản tướng lãnh cấm vệ của hoàng cung, muốn nói hắn không có ý đồ gì, quỷ cũng còn không tin.

Liên tưởng đến Kim Quốc xưa nay, chỉ sợ Thường Thắng Vương cũng có tâm tư tranh đoạt hoàng vị, khó trách hắn cùng Ngụy Vương như nước với lửa, công khai vạch mặt.

Chỉ bất quá Hoàn Nhan Lượng tại bên trong đang đóng vai nhân vật như thế nào? Nhìn Tiêu Dụ đối với hắn bộ dáng cung kính, không giống quan hệ thượng hạ cấp bình thường, ngược lại giống là gia thần của Hoàn Nhan Lượng, thực sự có chút quỷ dị.

-Nói vớ nói vẩn, Bổn vương xưa nay liêm khiết, làm thế nào có thể thu lấy hối lộ!

Ngụy Vương khuôn mặt đỏ bừng lên, kiên trì nói ra, trong lòng hận không thể một tay đập tới trên mặt của Thường Thắng Vương, bất quá hắn cũng rõ ràng, dù sao thế lực của Thường Thắng Vương cường đại cũng không kém gì hắn, đồng thời còn là thân thúc thúc của hắn.

-Ồ? Nếu điện hạ liêm khiết, thì làm gì mà có thể xuất ra mười lăm vạn lượng hoàng kim?

Thường Thắng Vương làm ra vẻ bừng tỉnh ra,

-Bổn vương minh bạch, điện hạ chỉ sợ là trước dùng một cái giá chỉ là khoa trương, đem người cạnh tranh dọa lùi, dù sao điện hạ là Ngụy Vương, chẳng lẽ người trong Thu Hương lâu lại không biết thời thế, lại dám tim đến Ngụy Vương mà thu nhiều tiền như vậy sao?"

Ngụy Vương sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vẫy tay:

-Xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!

Tống Thanh Thư tối thầm bội phục, thủ đoạn của Thường Thắng Vương quả nhiên cao minh, một bước đào một cái hố chờ lấy Ngụy Vương nhảy xuống, mặc kệ là tham ô nhận hối lộ, hay là dùng lấy quyền thế đè người không thanh toán, Ngụy Vương cho dù thừa nhận cái nào, cũng đều sẽ khiến bới đầy đất lông gà, nên đành chỉ xám xịt đào tẩu.

-Hai mươi lượng hoàng kim, Thường Thắng Vương chỉ sợ cũng rất khó mà lấy ra.

Tống Thanh Thư đột nhiên nghi ngờ nói, hắn bây giờ thân là Đường Quát gia, một trong ba thế gia của Kim Quốc tối cao, nếu muốn trong thời gian ngắn điều động nhiều ngân lượng như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa còn phải được trưởng lão hội trong gia tộc nghiêm ngặt xét duyệt, Hoàn Nhan Nguyên cho dù thân thế Vương gia, cũng không có khả năng tốt hơn nơi nào.

Một bên Tiêu Dụ cười rộ lên:

-Phò mã chắc không biết, mặc dù ra giá cao như vậy, nhưng có thể không có nghĩa là Thường Thắng Vương phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, giống như là hắn mới vừa nói, Thu Hương lâu không dám thu lấy đủ khoản ngân lượng của Ngụy Vương, chẳng lẽ lại dám thu đủ ngạch của hắn? Ít nhất 10 phần cũng phải sẽ chủ động giảm xuống chỉ còn 8 phần, mà Thường Thắng Vương chỉ sợ ngay cả giảm còn 8 phần ngân lượng cũng sẽ không giao.

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói:

-Chẳng lẽ hắn dám công nhiên giựt nợ sao?"

Tiêu Dụ cười lúng túng, liếc nhìn Hoàn Nhan Lượng, Hoàn Nhan Lượng cũng cười:

-Đường Quát huynh là người tính tình ngay thẳng, không hiểu môn đạo trong chuyện này cũng là bình thường, hiện tại tất cả ở đây là người một nhà, nên cũng không có gì mà phải che giấu, Tiêu Dụ ngươi hãy giải thích một chút đi..

Tiêu Dụ lúc này mới kỹ càng giải thích:

- Thường Thắng Vương đương nhiên sẽ không công nhiên quỵt nợ, mà chính là lựa chọn biện pháp xảo diệu khác, tỉ như thanh toán không phải duy nhất một lần, mà chính là chia ra làm mấy lần, Thu Hương lâu chẳng lẽ lại dám cự tuyệt? Thời gian dài trôi qua, sau cùng Thu Hương lâu đoán chừng chỉ có thể thu được một lần đầu tiên.

Tống Thanh Thư nghe được tắc lưỡi, nếu nói ra bằng cách nào lợi dụng quyền thế, hắn thuộc dạng vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp những thế gia quý tộc này, khó trách những người này động một chút, lại dung ngân lượng kêu giá..

Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề mấu chốt:

-Vậy thì lợi ích của mỹ nhân này không phải giao cho trong hoàng cung sao a, đến lúc đó trong cung, vị kia lấy không được tiền, chẳng phải là. . .