CHƯƠNG 759: CÔ NƯƠNG CÙNG HÁI HOA ĐẠO TẶC.
-Không làm gì, bản cô nương thích cắn thì cắn vậy thôi...
Hoàn Nhan Bình đắc ý nhăn nhăn mũi ngọc tinh xảo, tuy nhiên lúc nhìn thấy trên da thịt hắn lưu lại dấu răng thật sâu, nàng nhịn không được le lưỡi, nhẹ khẽ vuốt vuốt vết thương của hắn,
-Tỷ phu, có phải là rất đau?
-Nói nhảm, muội để cho ta cắn lại một cái thử xem thì biết…
Tống Thanh Thư tức giận liếc nàng.
-Tốt, vậy tỷ phu cắn đi a…
Nào ngờ Hoàn Nhan Bình liền vén lên tay áo, đem cánh tay trắng bóc của mình đưa lên trước mặt hắn.
-Ách, thôi không tính toán…
Tống Thanh Thư buồn bực nói ra.
-Hì… vẫn là tỷ phu đau lòng cho muội..
Hoàn Nhan Bình hai tay ôm lấy cổ của hắn, thuận thế đem đầu mình tựa ở trên l*иg ngực hắn.
-Tỷ phu….
-Um?
-Thật rất đau sao?
-Ừm…
-Để muội thổi qua cho bớt đau một chút…
Hoàn Nhan Bình nói xong liền nâng lên cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng thổi lên nơi chung quanh bả vai của hắn có dấu răng nàng…
Hơi thở nàng nhẹ nhàng như vuốt ve trên da thịt, bất tri bất giác Tống Thanh Thư đối mắt đỏ lên, nhịp tim đập đột nhiên nhanh hơn, trong khoảng cách gần như vậy Hoàn Nhan Bình hiển nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của hắn, tuy nhiên nàng cũng không có ý tứ lùi bước, ngược lại còn vùi đầu đến thấp hơn, bờ môi như là chạm lướt qua trên da thịt hắn.
Tống Thanh Thư cổ họng có chút phát khô, vô thức nói ra:
-Hảo hảo, ta hết đau rồi, mau tránh ra đi, dạng như thế này thì còn thể thống gì….
-Muội còn không sợ, thì tỷ phu sợ cái gì chứ?
Hoàn Nhan Bình thân thể trượt qua, đem đầu cành thêm sát trước mặt Tống Thanh Thư nhìn xem hắn, trong ánh mắt nhiễm một tầng hơi nước mê ly,
-Tỷ phu…huynh cũng không cần giả bộ, muội biết trong khoảng thời gian này thì tỷ phu cũng hay cố ý câu dẫn muội mà…
-Làm gì có, muội cứ suy nghĩ nhiều….
Tống Thanh Thư lần này bị xấu hổ, xem ra lần này kỹ năng đơn giản như thế, vậy mà ngay cả một cô nương cũng đều không gạt qua được.
-Tỷ phu lo cái gì, nhân gia . . nhân gia lại không ngại,
Hoàn Nhan Bình sắc mặt càng đỏ thêm,
-Thật ra…thật ra trong lòng còn. . . còn rất ..vui thích… Khi còn bé lần được tỷ phu cứu, lúc ấy muội đã âm thầm hạ quyết tâm, sau này lớn lên chỉ gả cho cho tỷ phu mà thôi, nào ngờ phụ hoàng lại đem tỷ tỷ gả cho tỷ phu, nếu đó là người khác, thì muội sẽ phản đối, nhưng còn tỷ tỷ thì từ nhỏ đã thương yêu muội như vậy, muội không thể nào tranh giành cùng tỷ tỷ, huống chi muội nhìn ra được tỷ tỷ cũng rất thích tỷ phu, nên muội không thể làm gì khác hơn là đem chuyện này cất giấu vào trong lòng….Những năm qua ở tại bên cạnh tỷ tỷ và tỷ phu, nhìn thấy cuộc sống hai người rất hạnh phúc, đối với muội mà nói thì cũng quá đầy đủ rồi, lúc đầu trong tâm trí của muội đã như giòng nước trôi qua, tuy nhiên trước đó không lâu, muội lại phát giác được tỷ phu tựa hồ đối với muội cũng có tâm ý, trong nội tâm của muội liền vừa cao hứng lại là sợ hãi. . ….
-Hả?
Tống Thanh Thư dở khóc dở cười, vì muốn lấy hảo cảm của nàng, chính mình phải nhảy xuống khe núi, lại còn hút máu độc, suýt chút cái mạng xong đời, kết quả cuối cùng ảnh hưởng đến nàng vẫn xem hắn chỉ là tỷ phu.
-Cho tới hôm nay khi muội nhìn thấy tỷ phu vì cứu muội mà quên mình, rốt cục thì muội mới nghĩ thông suốt, về sau không cần ẩn giấu tâm tư đối với tỷ phu nữa…
Hoàn Nhan Bình ánh mắt sóng nước lưu chuyển, chậm rãi cúi thấp đầu, dùng môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ hôn lên trên mặt Tống Thanh Thư
Tống Thanh Thư cho tới bây giờ cũng không có dám tự khoe là mình là một quân tử có mỹ nhân trong lòng mà vẫn không loạn, trước đó hắn sở dĩ xa lánh Hoàn Nhan Ca Bích, là vì lo lắng bị nàng phát giác ra được sơ hở của hắn, dẫn đến thân phận bại lộ, làm hại không có cách nào cứu ra được nhóm người của Tống Viễn Kiều.
Có thể nếu đối mặt với Hoàn Nhan Bình thì hắn không có sợ đến vấn đề này, nàng tuy cùng Đường Quát Biện rất là quen thuộc, nhưng không đến mức giống như tỷ tỷ của nàng quen thuộc thân thể của Đường Quát Biện tận chân lông kẻ tóc, bởi vậy Tống Thanh Thư không sợ nàng nhìn thấu ra cái gì, huống chi hắn vốn đang đau đầu làm cách nào từ trong ngực nàng lấy được giải dược Yên Chi Túy, hiện tại nàng tự hiến dâng lên ôm ấp yêu thương, hắn nào cam tâm vứt bỏ cái loại cơ hội thật tốt này chứ?
Về phần Hoàn Nhan Bình cho mình là tỷ phu của nàng, Tống Thanh Thư mỗi lần nhớ tới, cũng có một chút áy náy, bất quá bây giờ thì hắn lại có một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác biệt.
"Dù sao theo đạo lý mà nói, Đường Quát Biện trước khi chết, đã đem nữ nhân của hắn cùng với quyền sở hữu di sản đều giao cho ta, về phần Hoàn Nhan Bình theo một ý nghĩa nào đó, thì cũng có thể coi là nữ nhân của Đường Quát Biện." Tống Thanh Thư suy nghĩ tự mình an ủi lóe lên một cái rồi biến mất, hắn liền đắm chìm bên trong nụ hôn thơm ngọt của Hoàn Nhan Bình.
Tống Thanh Thư thưởng thức hương thơm ngọt ngào bờ môi của nàng, cảm thấy toàn thân càng lúc càng khô nóng, hận không thể đem nàng vò nát trong ngực mình, khi phát giác được bàn tay của Tống Thanh Thư đã bắt đầu luồn vào đến trong vạt áo của mình, Hoàn Nhan Bình vừa ngượng ngùng lại là khát vọng, cho nên nào có chú ý tới đối phương thừa cơ sờ soạng lấy đi giải dược Yên Chi Túy.
Giải dược đã tới tay, Tống Thanh Thư không phải không nghĩ tới chuyện thu tay lại, thế nhưng hương thơm khí tức của Hoàn Nhan Bình cùng với bộ dáng dâng hiến của nàng làm cho hắn triệt để hoàn toàn mất phương hướng..
Lúc này Hoàn Nhan Bình cũng đang động tình không ngừng, nhiều năm qua nàng kiềm chế cảm tình, bây giờ một khi được phóng thích, cả người trở nên phấn khích quên mình, lúc này nàng không muốn suy nghĩ đến hậu quả nếu làm như vậy, cũng không muốn suy nghĩ sau đó thì làm sao đối mặt với tỷ tỷ, trong đầu nàng chỉ có giọng nói: “ Ta muốn đem thân thể của mình dâng hiến cho tỷ phu…”
Lột ra y phục của Hoàn Nhan Bình, hiện ra ở trước mắt Tống Thanh Thư là một thân thể tràn đầy sức sống thanh xuân, so với phụ nhân đã kết hôn thì mềm mại nở nang khác biệt, thân thể của nàng lộ ra săn chắc co dãn nhiều hơn, Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời không khỏi có chút nhìn si ngốc.
-Tỷ phu…
Phảng phất là tiếng kêu hờn dỗi từ bên trong yết hầu mà ra, cái âm thanh gọi lên tỷ phu này của Hoàn Nhan Bình vừa ngọt lại vừa nũng nịu, Tống Thanh Thư đâu còn nhịn được, thân thể nặng nề liền đè qua lên người nàng, dù có chút ngượng ngùng, nhưng Hoàn Nhan Bình vẫn y nguyên rất là phối hợp….
Lúc Tống Thanh Thư dò xét trên cặp phong nhũ phập phồng của nàng, hô hấp Hoàng Nhan Bình lập tức khẩn trương lên, đôi bầu vυ' trước ngực nàng nhô lên không chỉ có hình dạng tuyệt hảo cùng với sự co dãn, hơn nữa còn cực kỳ mẫn cảm, Hoàng Nhan Bình như là bị chốt mở tính dục nhấn xuống, kìm lòng không được thấp giọng rêи ɾỉ lên, tiếng kêu đứt quãng từ yết hầu bay vào trong lỗ tai Tống Thanh Thư thật động lòng người, miệng hắn thừa cơ theo từ cổ ngọc của nàng trợt xuống, lưỡi hắn tại trên đầu núʍ ѵú nàng trơn trượt liếʍ vòng quanh, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng nhẹ gặm cùng đầu lưỡi mυ'ŧ lấy, Hoàng Nhan Bình hai tay giờ ôm chặc đầu hắn, thân thể nàng nhẹ nhàng run run, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, một tiếng rên nhẹ theo đáy lòng của nàng bay lên:
-Ah...
Tựa như gặp điện giật, hạ thể của nàng co rụt lại, lập tức bài tiết ra âm dịch, nàng cũng rõ ràng cảm giác được bên dưới cái tiểu nội khố của mình đã dính ướt rồi. Tống Thanh Thư tựa đầu dùng miệng ngậm lấy một bên đầṳ ѵú đỏ bừng, sau đó tay trái của hắn dời xuống nhập vào hạ thể của nàng, ngón giữa vuốt ve dọc theo hai mép lớn âʍ ɦộ, Hoàng Nhan Bình đỏ bừng lên mặt, càng hiện ra vẻ kiều diễm của nàng, hai đầu núʍ ѵú của nàng giờ thực đã vô cùng săn cứng rắn...
Trên người Hoàng Nhan Bình chỉ còn lại có một cái tiểu nội khố màu trắng, loáng thoáng có thể nhìn thấy âʍ ɦộ của nàng một mảnh nhu ti cỏ thơm nồng đậm, từ cái chỗ này, hơi phồng nhô vun lên, rất làm cho người ta yêu thích, bởi vì cái tiểu nội khố bị lệch qua một bên, toàn bộ cái mông của nàng lộ liễu ra trắng noãn mềm mại, cái tiểu nội khố chỉ có thể che khuất khe mông cùng với dọc theo kẽ nứt cái âʍ ɦộ thật sự là gợi cảm, nàng ngại ngùng khi hắn chậm rãi cởi ra cái tiểu nội khố nhỏ, theo mảnh vải lụa nhỏ rút đi, Tống Thanh Thư mở to mắt, thở dồn dập nhìn xem khu vực tam giác hoàn mỹ của mỹ nhân, lôиɠ ʍυ đen sẫm nhưng thưa thớt mềm mại, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ, một đôi đùi đẹp thon dài mượt mà kẹp chặt ở cùng một chỗ, cái mông đầy đặn săn chắc, Hoàng Nhan Bình động tình ửng hồng đầy mặt, nhìn thấy Tống Thanh Thư từ từ tách ra cặp chân của mình, có chút thẹn thùng nói:
-Tỷ phu…. …
Tống Thanh Thư mở to đôi mắt to con ngươi nhìn xem âʍ ɦộ nàng, hai mảnh môi mật màu mỡ đang từ từ hiển lộ ra, từ nơi trung tâm khe thịt hắn ngửi thấy được có một mùi vị hăng nồng dịch tiết cùng mồ hôi của nữ nhân truyền vào mũi của hắn, Tống Thanh Thư liền thấy cổ họng khô lại, nuốt thoáng nước nọt, đầu hơi cúi xuống, những ngón tay liền vươn hướng đến chỗ sâu giữa hai chân Hoàng Nhan Bình, nàng hai mắt nhắm mái tóc dài phiêu dật, thân thể uốn éo nhúc nhích, cái bụng bằng phẳng như gợn sóng phập phồng, hai chân run rẩy không ngừng, từ chính giữa hai bên môi mật hồng nhuận, chậm rãi một chút ít chất lỏng màu ngà sữa chậm rãi từ từ tiết ra..
Tống Thanh Thư cảm giác được cái âʍ ɦộ nàng phát trướng, hai mảnh mép ngoài cũng phát run, âm hạch non bị bao vây lấy đã hơi lộ nhú đầu ra cùng với cái lổ nhỏ âm động phấn hồng hơi mở ra, hắn dùng miệng lưỡi liếʍ lên toàn bộ cái âʍ ɦộ của Hoàng Nhan Bình, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ âm hạch nàng, lúc này âm hạch của nàng giống đồng dạng dựng lên như cây côn ŧᏂịŧ cứng rắn của hắn, bị hắn dùng răng nhẹ nhàng cắn lên, toàn thân Hoàng Nhan Bình run rẩy theo bản năng nâng lên cái mông của mình, Tống Thanh Thư liếʍ láp theo hành lang khe nứt âʍ ɦộ, tới nơi cửa miệng âm động trơn nhớt, hắn mυ'ŧ lấy âm dịch của nàng bài tiết ra, tiếp theo há mồm khẽ ngậm lấy đôi mép trong, miệng ngậm vài sợi lôиɠ ʍυ..
Nghe thanh âm Hoàng Nhan Bình thẹn thùng ôn nhu thở dốc, thân thể nàng đang tản phát ra dục hỏa động tình rêи ɾỉ, thỉnh thoảng phát ra tiếng:
-Um..um…um…
Cùng lúc hai chân Hoàng Nhan Bình nhịn không được co duỗi lấy, chăm chú kẹp lấy đầu của hắn, cặp bắp đùi thon dài không ngừng run rẩy, bờ mông cũng bắt đầu mãnh liệt cao thấp chuyển động; hơi thở của nàng càng thêm dồn dập, mà giờ khắc này hắn đang như đói khát mυ'ŧ nuốt lấy âm dịch nàng không ngừng tiết ra, trong lúc nhất thời toàn thân Hoàng Nhan Bình nóng bỏng, cái eo nhỏ nhắn cong lên, cơ hồ đã muốn cao trào tiết thân, cả người nàng thiếu chút nữa muốn nổ tung lên.
Tống Thanh Thư nhìn xem Hoàng Nhan Bình đã động tình không chịu nổi, dưới thân cây côn ŧᏂịŧ cứng cũng không còn có biện pháp nhịn được nữa với cái âʍ ɦộ của nàng hấp dẫn, liền tách ra hai chân mỹ nhân, lúc này cái âʍ ɦộ đang ẩm ướt một mảnh, Hoàng Nhan Bình cảm giác được sâu trong âm động mình xiết chặt, lại bài tiết ra them một ít âm dịch, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng nhích gần đến phía trước giữa hai chân nàng, qui đầu cây côn ŧᏂịŧ tại cửa miệng âm động nàng cọ lấy, đem hai mép nhỏ âʍ ɦộ như cánh hoa chậm rãi đẩy ra, đưa qυყ đầυ tiến vào bên trong đường hang âʍ đa͙σ, ngay lập tức thịt non mềm mại bao vây lấy qui đầu ngọ nguậy lấy, như nắm tay của tiểu hài tử ve vuốt lấy cây côn ŧᏂịŧ.
Lúc Hoàng Nhan Bình cảm nhận được cây côn ŧᏂịŧ cự đại tiến nhập vào thân dưới của mình, liền ngửa đầu kêu "A….", đôi mi thanh tú nhíu lại..
-Đau không?"
Tống Thanh Thư ôn nhu hỏi.
-Không đau, chỉ là có chút trướng….
Hoàng Nhan Bình run rẩy nói xong,thì sâu trong thân thể truyền đến một hồi đau nhức, lập tức lại có một loại cảm giác tê dại khác, có chút khó chịu, có chút thoải mái, Tống Thanh Thư chờ nàng dần dần thích ứng được, thì mới tiếp tục đem cây côn ŧᏂịŧ chậm rãi đẩy sâu vào, khi đến phía trước màиɠ ŧяiиɧ của nàng thì mới ngừng lại …..
-Muội chịu đựng chút ít... đừng khẩn trương... buông lỏng xuống... …
Tống Thanh Thư vẫn không có tiến sâu cây côn ŧᏂịŧ vào, nhưng cự mãng của hắn quá lớn, qui đầu kia càng cự đại hung ác; mới chỉ là tiến vào cửa miệng âʍ đa͙σ, đã chống phình đường hang làm cho Hoàng Nhan Bình đau thốn, cũng nhờ vừa rồi nàng bị khơi màu dục hỏa bùng lên như lửa đốt, trong u cốc âm dịch không ngừng tiết ra thấm ướt trơn trượt, thì sợ động tác của Tống Thanh Thư cắm cây côn ŧᏂịŧ vào sẽ chịu nhịn không được.
Lúc này đôi chân mày Hoàng Nhan Bình cau lại, hàm rang ngà khẽ cắn, bộ dáng lại như thống khổ lại như vừa ngọt ngào, pha lẫn thẹn thùng nhu nhược run rẩy, Tống Thanh Thư thưởng thức nhìn thấy nàng cỡ nào xinh đẹp động lòng người, trong nội tâm hắn sung tràn đầy; hắn bắt đầu chậm rãi vận động cây côn ŧᏂịŧ, hiện tại Hoàng Nhan Bình một bên chịu đựng dị vật to lớn kia nóng hừng hực thâm nhập làm đau đớn, một bên dần dần lấy lại được cảm giác, bên trong đau đớn lại có chút cảm giác sung sướиɠ kỳ dị càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng mãnh liệt, nàng thậm chí không có cách nào hình dung được cảm giác trên người mình đến tột cùng như thế nào….
Lúc này thân dưới của Hoàng Nhan Bình càng là trướng đến khó chịu, trong đầu nàng không dám tưởng tượng nếu cây côn ŧᏂịŧ dọa người kia toàn bộ chui vào bên trong cái âm động của mình thì có thể hay không bị xé thành hai nửa, Tống Thanh Thư nhìn xem nàng cau lại đôi mi, biết chắc nàng cũng chưa có thích ứng được xích tấc kinh người của cây côn ŧᏂịŧ mình, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hắn cắn răng thân dưới dùng sức, ngay lập tức đột phá tầng chướng ngại hơi mỏng kia trực tiếp xâm nhập đến trong hoa huyệt Hoàng Nhan Bình…
-Á..ui …
Toàn bộ đại cự mãng đều chui hết vào đường hang âm động của Hoàng Nhan Bình, mang đến một loại đau đớn kéo đến, cảm giác tựa như thân dưới bị một cây gậy nóng đâm vào, cái miệng nhỏ nhắn trầm thấp nghẹn ngào phát ra tiếng đau gọi tới, hai hàng thanh lệ nhịn chảy qua khuôn mặt, bộ dáng lê hoa đái vũ dịu dàng ngoan ngoãn làm cho người ta thương tiếc…
Còn Tống Thanh Thư cảm giác được cây côn ŧᏂịŧ của mình máy động đến cùng, khẩn trương ngọ nguậy lấy bên trong thảm thịt non mềm mại, cảm giác ấm áp làm cho hắn thoải mái đến thở hắt ra, đã vậy Hoàng Nhan Bình vừa mới hư thân đã có chút ít vũ mị phát ra, phối hợp với thanh âm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Tống Thanh Thư, hắn bắt đầu không cố kỵ, mỗi một lần cắm vào đều thật sâu đính vào trong thân thể của nàng, một lúc Hoàng Nhan Bình cũng bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ vui thích, hắn tận tình cố nén xúc động chạy nước rút, vừa quan sát lấy thân thể yêu kiều Hoàng Nhan Bình phản ứng, một bên điều chỉnh lấy lực đạo cây côn ŧᏂịŧ cắm vào sâu cạn, chậm rãi hưởng dụng lấy nhục cảm cái âm động non nớt khít chặt mê người của Hoàng Nhan Bình, còn có cái u cốc sâu hút kia, tuy nói Hoàng Nhan Bình đây là lần đầu tiên giao hoan, nhưng phản ứng ngọt ngào của cái u cốc kia đã như thế, đã làm cho tâm hắn ngứa ngáy khó gãi.
Hoàng Nhan Bình trong đau đớn rồi cũng thích ứng, tuy nói thống khổ hư than làm nàng bồi hồi không ít, tuy nói lần đầu cái u cốc thừa nhận cây côn ŧᏂịŧ khó tránh khỏi không khỏe, nhưng Hoàng Nhan Bình cũng đã theo trong khôi phục lại, tê tâm liệt phế phá qua đau nhức, đều dần dần chuyển thành ngọt ngào vui sướиɠ.
……………………………………………………………………………………
Hồi sau Tống Thanh Thư chậm rãi thả động tác, tại trong u cốc xử nữ mỹ nhân căng đầy, cây côn ŧᏂịŧ tại mỗi một lần ra vào thời điểm đều liếʍ trúng hoa tâm kèm theo âm dịch tràn lan, Tống Thanh Thư động tác cũng càng lúc càng hung mãnh, mỗi một lần hung hăng va chạm làm cho Hoàng Nhan Bình phát ra càng thêm mê người rêи ɾỉ.
-Tỷ phu... nhân gia... chết rồi...! A….quá sâu... rồi... đến... đáy... rồi…a..
………………………………………………………………………………………
Đỉnh động lúc lâu, Tống Thanh Thư đột nhiên cảm giác được cơn cường lực co rút nhanh, thời điểm còn không có kịp phản ứng đến, thì Hoàng Nhan Bình lần đầu tiên cao trào đến, đôi mắt nàng lại mở ra thật to, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp như không còn không khí, bàn tay nhỏ bé dùng sức bấu lấy trên thân của hắn, toàn thân nàng run rẩy, lập tức một cỗ ấm áp chất lỏng âm tinh bắt đầu từ sâu trong hoa tâm phun ra tới, làm dịu lấy chỗ kết hợp hai người, Tống Thanh Thư bất quá vẫn là yêu thương nàng nên tạm ngừng động tác, rút lấy cây côn ŧᏂịŧ ra trong chốc lát, chỗ hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hai người kết hợp rõ ràng lộ ra, âm tinh như hồng thủy tràn lan rồi, theo từ cái khe mông bắt đầu chảy xuống, vẻ mặt hắn hưng phấn nhìn cây cự mãng bao phủ dình lấy âm tinh tại trong thân thể của nàng, thấp thoáng ánh nước chất lỏng cùng với tơ máu xử nữ, càng có vẻ da^ʍ uế mê người.
……………………………………………………………………………………..
Hoàng Nhan Bình vô lực theo trong dư vận cao trào phục hồi tinh thần lại, Tống Thanh Thư lại bắt đầu đút cây côn ŧᏂịŧ vào âm động của nàng đỉnh dâng lên tới, lần này rất nhanh mỹ nhân bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ, nàng dần dần quên mất ngượng ngùng bắt đầu hòa cùng nâng kẹp, tiếng rêи ɾỉ dễ nghe cũng không hề cố kỵ đầy dẫy toàn bộ khắp trong hang. Toàn bộ còn lại chỉ có hô hấp thô trọng nam nhân, tiếng nữ nhân vui thích rêи ɾỉ, còn có mỗi một lần hai thân thể va chạm đánh ra âm thanh…
Cái âm động kia lần nữa bị xâm phạm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mặc dù vẫn có một chút đau đớn, nhưng rồi cơn sướиɠ đẹp làm Hoàng Nhan Bình khó có thể tự kềm chế; cái mông theo bản năng nhẹ giơ lên dịch chuyển, đón ý nói hùa để cho cây côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư xâm phạm, có Hoàng Nhan Bình phối hợp, hành động Tống Thanh Thư càng là như cá gặp nước, côn ŧᏂịŧ đẩy đưa càng đâm sâu vào chốn đào nguyên đang quấn lấy mυ'ŧ hút như vô tận, cảm thụ được Hoàng Nhan Bình dần dần lưu loát, động tác uốn éo đỉnh đón ý thuần thục lên, Tống Thanh Thư cũng không tăng quá nhanh động tác; hắn trong lòng biết tối nay sẽ là một trận ngao chiến, cũng không biết đêm nay mình sẽ cúc cung tận tụy bao nhiêu lần, huống chi Hoàng Nhan Bình xử nữ lần đầu phá, thiếu kinh nghiệm, lại nhịn không được động dục quá mức, nên hắn không quá dũng mãnh công kích mà khẽ đẩy trì hoãn, cây côn ŧᏂịŧ tại trong hang động u cốc Hoàng Nhan Bình không ngừng xoáy đâm ma sát, từng điểm từng điểm mài qua bồng môn sơ khai, gãi cho Hoàng Nhan Bình tê dại ngứa ngáy vạn đoan, lại chỉ có thể đợi lấy côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư đâm sâu vào gãi trảo; phương pháp ôn nhu nhẹ nhàng linh hoạt này mặc dù có chút không đủ lực, nhưng đối với Hoàng Nhan Bình mà nói mới nếm thử cái tư vị này lại là vừa đủ. nàng chậm rãi đỉnh động cái eo nhỏ nhắn, phối hợp Tống Thanh Thư đút vào, cảm thấy khoái ý từng điểm từng điểm tích lũy, Hoàng Nhan Bình trong miệng mặc dù nhịn không được khẽ rêи ɾỉ, trong cơ thể cảm giác càng lúc càng là ngọt ngào, mặc dù không biết tại trong cơ thể nàng kéo nhẹ trì hoãn đẩy đưa bao nhiêu lần, Tống Thanh Thư vẫn ức chế lấy xúc động mạnh mẽ công kích, chăm sóc nụ hoa nàng lần đầu bị phá khổ sở, còn Hoàng Nhan Bình chỉ cảm thấy sâu trong hoa tâm mình tê sướиɠ được như sắp nổi điên, mặc dù muốn cây côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư hung hăng đâm vào một hồi, lại không có mặt mũi mở miệng cầu hắn.
Chỉ nghe Hoàng Nhan Bình tiếng giòn ngâm, thân thể yêu kiều của nàng run nhè nhẹ, nước mắt thiếu chút nữa lại chảy ra, Hoàng Nhan Bình lại cảm giác trong u cốc cảm giác càng chướng bụng phong phú, cũng bị đính đến càng sâu, các loại tô ngứa này nâng lên rơi xuống, nhìn vào chỗ hai người giao hoan, thì thấy cây côn ŧᏂịŧ khuấy động, lúc ẩn lúc hiện trên than cây cự mãng hỗn tạp da^ʍ tinh uế vật, vết cũ không ngừng bị vết mới dấu đi không nói, thỉnh thoảng còn có tơ máu đỏ tươi đổ xuống đi ra, tơ máu kia tuy là không nhiều lắm, lại là chậm rãi tràn ra, từ trong cơ thể không ngừng tuôn ra khoái ý, chứng kiến chỗ giao hợp vài sợi vết máu, nhưng cơn động dục đang vượng nên nàng đã không cố kỵ rồi, gặp Hoàng Nhan Bình càng lúc càng là thoải mái, tuy nói phá qua đau đớn không thể diệt hết, nhưng trong cơ thể không ngừng bành trướng dục hỏa, thao túng làm nàng tận tình hẩy mông lên đón hùa, nàng chỉ cảm thấy khoái hoạt trướng đầy toàn thân…..
-Ừ... dùng sức…không... dừng lại….
Tống Thanh Thư một bên ra sức đâm chọc vào, Hoàng Nhan Bình có chút nói năng lộn xộn rồi, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra tràn ngập rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ, trên mặt đẹp nàng càng là đỏ rừng rực, đôi mắt phượng hơi khép hờ lấy, cặp cặp mà hồng đào tầm đó cũng bị nước mắt làm ẩm ướt, nhìn qua thân thể xinh đẹp động lòng người như vậy, dục hỏa Tống Thanh Thư thiêu đốt được càng thêm nóng bỏng!
-A….….lại nữa rồi…
Cuối cùng, Hoàng Nhan Bình kiều rên lên, song chưởng mười ngón chăm chú chế trụ nắm chặt, lông mày nhíu lại, thân thể mềm mại yêu kiều của nàng kịch liệt run rẩy, nàng chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần như muốn hòa tan; trong bất tri bất giác u cốc đem cây côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư kẹp lại càng chặt, sâu thẳm bên trong cơ thể chăm chú hút lấy qui đầu của hắn, thân thể nhất thời từng hồi run lên, hạ thân truyền đến trận trận kɧoáı ©ảʍ như dòng nước xiết trùng kích lấy giữa thần hồn điên đảo vui sướиɠ, âm tinh lần nữa lại vui thích tiết đi ra; lần này âm tinh tiết ra khoái mỹ phi thường khác lần đầu, tựa như cùng nàng hòa làm một…
Tống Thanh Thư cũng khó nhịn tiết ý, một hồi tiếng gầm, đã đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tận tình huy sái cuồng xạ bắn ra sâu trong hoa tâm Hoàng Nhan Bình, nàng lại là một tiếng kêu tô thấu tâm yêu kiều, cơ xương sụn tô, lại sướиɠ đẹp tiết ra âm tinh thêm một hồi…..
Giờ thì Hoàng Nhan Bình hơi thở mong manh, nàng tuy là sảng khoái đã cực, nhưng lại là cực kỳ hao tổn thể lực vì âm tinh xuất ra quá nhiều, thư tiết về sau Hoàng Nhan Bình chỉ cảm thấy cả người đều mềm liệt rồi, mặc dù tại dư vị cao trào nhuộm dần bên trong, lát sau đã hơi dần dần khôi phục lý trí, trong thân thể tuy là thỏa mãn đã cực, thế nhưng đã hư nhược co quắp không có cách nào nhúc nhích…..
………………………………………………………………………………………….
Trở mình Tống Thanh Thư để cho nàng ngủ ở trên người mình, theo mệt nhọc xâm nhập chậm rãi tiến nhập mộng đẹp, mỹ nhân vẻ mặt hạnh phúc thể nghiệm lần đầu tư vị khoái hoạt, cực đại cự mãng cũng đã mềm hoá nhưng vẫn còn ngâm tại trong u cốc Hoàng Nhan Bình, nơi kết hợp càng là một mảnh ẩm ướt, tản ra một mùi hương vị gay mũi và da^ʍ uế, nhiệt độ không gian trong hang lúc này mới từ từ chậm lại, tiếng thở hào hển cũng trở nên an ổn và trầm xuống…..