CHƯƠNG 719: TÂY ĐỘC PHÂN VÂN.
-Được rồi ta lập tức đóng cửa ngay!
Hoàn Nhan Lượng cười hắc hắc, liền đóng cửa phòng lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nữ nhân này chỉ sợ là bị nam nhân bỏ bê lâu, giờ phút này sớm đã động dục rồi..
Duy nhất để Hoàn Nhan Lượng có chút không vui, là bên dưới hạ thể của mình, tựa hồ vẫn không có phản ứng đối với Đường phu nhân, bất quá hắn lại nghĩ đến, lát nữa có thể để Đường phu nhân giúp mình bú ʍúŧ cây côn ŧᏂịŧ thì có thể nó sẽ trở lại bình thường, nên hắn không có quản nhiều như vậy.
Chỉ là khi hắn đón xoay người đóng cửa xong, quay lại thì nhìn thấy trước mắt không phải là Đường phu nhân, mà là nằm ở trên giường chính là một nam nhân đối với hắn đang cười quỷ dị.
-Có thích khách. . .
Hoàn Nhan Lượng vừa định kêu cứu, chỉ tiếc là thanh âm hắn tại trong yết hầu của hắn liền bị Tống Thanh Thư ép cho trở về, toàn thân không động đậy được mảy may.
-Hãy nhìn vào đôi mắt của ta…
đôi đồng tử Tống Thanh Thư trở nên giống như hai hố sâu, ánh mắt của Hoàn Nhan Lượng cũng dần dần mất đi thần thái.
Sau khi đưa mệnh lệnh vào tiềm thức của Hoàn Nhan Lượng, để cho rời đi, thì Hoàng Dung từ sau tấm bình phong lách mình đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Thanh Thư:
-Không nghĩ tới Di Hồn Đại Pháp của ngươi đã đạt tới loại cảnh giới .
Tống Thanh Thư tiến đến bên tai nàng nhẹ nói:
-Phu nhân vậy bây giờ cũng đã hiểu, nếu ta quả thật chỉ muốn đến thân thể của phu nhân, lthì là bực nào dễ dàng chứ?
Cho dù Hoàng Dung không muốn thừa nhận, thế nhưng nàng rõ ràng Tống Thanh Thư nói là sự thật, nhìn thấy hắn bày ra công phu Di Hồn Đại Pháp trên người của Hoàn Nhan Lượng, nếu hắn muốn áp dụng Di Hồn Đại Pháp trên thân của nàng thì quả thực là dễ như trở bàn tay, đến lúc đó nàng sẽ nghe theo lời nói đối phương như là thánh chỉ, tuyệt đối sẽ thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì mà hắn đưa ra…
-Ngươi vì cái gì mà không làm như vậy?
Đây chính là điều mà Hoàng Dung sầu lo nhất, nếu Tống Thanh Thư thật đối nàng thi triển Di Hồn Đại Pháp, đến lúc đó đừng nói là mình chủ động nằm chết dí dưới người hắn uyển chuyển xu nịnh cầu hắn giao hoan, mà lúc ngay trước mặt trượng phu của mình cùng hắn hoan ái, do bị khống chế, tâm trí của mình cũng sẽ không có chút nửa điểm phản bác mà còn hùa theo với hắn..
-Bởi vì ta ngay từ lúc đầu, đều ta muốn là phương tâm của phu nhân a.
Tống Thanh Thư tại nàng trong lỗ tai thổi một làn nhiệt khí, cười ha ha nói xong liền xoay người đi tìm Đường phu nhân.
Hoàng Dung tâm tư sra, rốt cuộc minh bạch vì sao trước đó Tống Thanh Thư ở trước mặt mình đều lam ra vẻ người khiêm tốn, nguyên lai là hắn muốn từng bước một thu phục hảo cảm của mình.
"Hừ, ngươi cho rằng có thể cảm hóa được trái tim bản phu nhân sao?" Hoàng Dung trong lúc lơ đãng khóe miệng có một đường cong đẹp mắt vô cùng, tuy nhiên vừa nghĩ tới hai người bây giờ đã có mối quan hệ chệch hướng ái muội như gần như xa, nàng không khỏi có chút buồn vô cớ.
Hoàng Dung hiện tại cũng không rõ chính mình đối với Tống Thanh Thư đến tột cùng là một loại cảm tình như thế nào, vì mình cũng dâʍ đãиɠ khi cây côn ŧᏂịŧ của hắn đưa nàng đến hết khoái lạc này đến khoái lạc khác hay là trong tiềm thức của một nữ nhân đã có hảo cảm chấp nhận con người của hắn? Nàng chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu khi nghĩ tới mấy điều này, tối hậu âm thầm suy nghĩ: “ Đối với ta, ngươi đã cưỡиɠ ɠiαи làm ra dạng sự tình như vậy, còn muốn lấy được tâm của ta? Hừ….chẳng phải là mơ ngủ giữa ban ngày sao, dạng này mà muốn ta yêu thích ngươi, lại còn láo xược tự cho mình trên giường mình có công phu thiên hạ đệ nhất!...”
Hoàng Dung trong lòng tức giận hừ một tiếng, nhưng lại nghĩ đến quá trình trong mấy lần giao hoan, nàng không xác định: “ Thế nhưng. . . quả thật lúc trên giường, tên hỗn đản này quả thật là vô cùng lợi hại. . . “
Bên tai truyền đến tiếng cười đùa rất mau làm nàng bừng tỉnh, Hoàng Dung quay đầu nhìn lại, thấy Tống Thanh Thư đang nằm nghiêng người tại trên giường cách đó không xa, gối đầu lên trên đùi Đường phu nhân sát bẹn háng của nàng, mà Đường phu nhân thì lúc nãy vì dẫn dụ Hoàn Nhan Lượng nên không có mặc lấy nội y bên trong, vì thế khuôn mặt của Tống Thanh Thư chẳng khác nào đang đưa gần vào cái âʍ ɦộ của nàng ta, biểu lộ của hắn tỏ ra rất hài lòng, mà Đường phu nhân lại vui vẻ bóc lấy từng trái bồ đào nhét vào trong miệng của hắn.
Hoàng Dung chợt thấy trong lòng khó chịu, tên hỗn đản này mới vừa cùng mình giao hoan xong, vừa xoay người liền chạy tới dúi đầu vào háng của một nữ nhân khác, thật đúng là một tên đại hỗn đản cực phẩm!
Nhất là nhìn thấy Tống Thanh Thư mấy lần đang ăn bồ đào còn cố ý thừa cơ le lưỡi liếʍ trên bẹn háng Đường phu nhân, nước bọt của hắn thấm ướt mảnh vải lụa mỏng làm hiện lên rỏ ràng làn da min màng của Đường phu nhân, thâm chí còn thấy được thấp thoáng vài sợi lông đen dài hiện rõ bên dưới nơi bị thấm ướt, Hoàng Dung lông mày cũng nhịn không được, có chút run rẩy đứng lên.
-Phu nhân… tại sao mặt của phu nhân xạm đen vậy, chẳng lẽ là đang ăn dấm?
Tống Thanh Thư tựa như luôn chú ý tới phản ứng của nàng.
-Ta vì ngươi mà ăn dấm sao?
Hoàng Dung hừ một tiếng, liền xoay người sang chỗ khác, thực ra nàng cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận, nguyên nhân ăn dấm này thì nàng tuyệt không cho là như vậy, nghĩ tới nghĩ lui nàng chỉ có thể dùng một cái lý do biện mình: Khi còn bé nếu nàng có được một món đồ chơi, cho dù là nàng không ưa thích, nhưng nếu phụ thân đem cái đồ chơi này đưa cho tiểu nữ hài khác, nàng lại phi thường khó chịu, nhất định phải tìm cách lấy cái đồ chơi này trở về, điều này cũng có thể là do thiên tính của nữ nhân cái gì cũng muốn độc chiếm ..
-Phu nhân…,đứng ở nơi đó làm gì, đến đây xoa nắn giùm vai cho ta đi..
Tống Thanh Thư thanh âm lần nữa truyền đến.
Hoàng Dung vừa thẹn vừa giận, nghe qua như thể không thể tin được:
-Ngươi muốn ta nắn vai cho ngươi?
-Có vấn đề gì sao a?
Tống Thanh Thư ánh mắt sáng rực nhìn qua nàng.
Hoàng Dung sắc mặt lúc trắng lúc xanh, một lúc thì nàng dùng truyền âm nhập mật nói:
-Ngươi đã đáp ứng ta, trước mặt người khác không làm bại lộ mối quan hệ thâm mật giữa chúng ta rồi mà…
- Ngay trước mặt Đường phu nhân ta không có cởi ra y phục của phu nhân, thì làm sao mà bại lộ quan hệ giữa chúng ta chứ?
Tống Thanh Thư không tim không phổi đáp.
-Ta nếu bây giờ nắn.. . . vai cho ngươi, ngu ngốc đến đâu cũng sẽ biết mối quan hệ của chúng ta.
Hoàng Dung dậm chân.
-Phu nhân cứ lo lắng quá nhiều,
Tống Thanh Thư cười cười,
-Cứ thản nhiên như giữa chúng ta cái gì cũng không có phát sinh, ta đã bốc lên mạo hiểm lớn như vậy thay phu nhân đi cứu trượng phu, chẳng lẽ còn không xứng đáng để cho phu nhân bóp vai cho ta sao a?
Hoàng Dung khẽ giật mình, đối phương nói cũng có mấy phần đạo lý, lúc nàng còn đang do dự, liền cảm giác từ bên trên thân eo truyền đến một làn đại lực, cả người không tự chủ được bị kéo đến ngã xuống giường.
-Ha ha… ngoài miệng phu nhân nói không muốn, nhưng thân thể vẫn là thành thật tự đến đây…
Tống Thanh Thư cười cười, vỗ vỗ đầu vai của mình,
-Đến, thay ta xoa bóp đi…
Hoàng Dung dở khóc dở cười, ngươi còn coi ta như là thị thϊếp của ngươi phân phó, tuy nhiên nàng rất nhanh nghĩ đến, nàng vẫn còn muốn ở lại trong gian phòng này để chờ đợi tin tức Hoàn Nhan Lượng đi lấy giải dược, còn nếu như bây giờ cứ đứng nhìn ở bên cạnh thấy hai người bọn họ tình chàng ý thϊếp, không gian không khỏi cũng quá xấu hổ, vì thế do dự một chút, nàng cuối cùng vẫn là ngồi xếp bằng đến phía sau lưng Tống Thanh Thư, hạ thấp người duỗi ra những ngón tay thon dài nắn bóp bả vai của hắn.
Đường phu nhân kinh ngạc liếc nhìn Hoàng Dung cái, thừa dịp lúc đút cho Tống Thanh Thư cho ăn bồ đào úp sấp trên người hắn bên tai nói:
-Công tử thật sự là quá bản lĩnh, thế mà lại đem Hoàng nữ hiệp vang danh thiên hạ dạy dỗ nghe lời đến như thế.
-Ngươi nói cái gì…
Hoàng Dung nghe được cực kỳ khó chịu, bị Đường phu nhân đâm một kích như thế, mặt liền biến sắc.
…………………………………………………………………………………………
Trong lúc hai nàng đang đối chọi gay gắt, thì Hoàn Nhan Lượng đã đã tìm gặp Âu Dương Phong, nghe được Hoàn Nhan Lượng yêu cầu giải dược, Âu Dương Phong nghi hoặc trầm giọng hỏi:
-Vương gia vì sao đột nhiên tìm đến ta muốn lấy loại giải dược này?
Hoàn Nhan Lượng cười hắc hắc cười:
- Nội công của Quách Tĩnh đã đạt đến hóa cảnh mà vẫn chống cự không nỗi loại độc này của Âu Dương tiên sinh, bổn vương cảm thấy cần phải phòng ngừa trước tai hoạ, nhỡ có một ngày nếu không cẩn thận cũng trúng loại độc này.
Âu Dương Phong giật mình, trong đầu liền cho rằng Hoàn Nhan Lượng đối với lão có phòng bị, tình huống bây giờ nếu lão không cho Hoàn Nhan Lượng giải dược, chỉ sợ hắn sẽ lại càng có ý nghĩ xấu trong tâm, lấy tính tình tàn nhẫn của Hoàn Nhan Lượng, tuyệt sẽ không dung cho mình. . .
Thật ra thì lấy võ công của Âu Dương Phong thì không có gì mà phải sợ Hoàn Nhan Lượng, bất quá lão còn có rất nhiều chuyện cần phải nương nhờ quyền thế của Hoàn Nhan Lượng để hoàn thành, nếu lúc này trở mặt thì không có sáng suốt; thế nhưng Âu Dương Phong đồng dạng rõ ràng, Hoàn Nhan Lượng người này âm hiểm ngoan độc, nếu đã có chi tâm nghi kỵ, e là cho dù mình đưa cho hắn giải dược, thì trong lòng của hắn vẫn y nguyên có cây gai.
"Đến tột cùng cho hay là không cho giải dược?"
Âu Dương Phong nhất thời do dự.