CHƯƠNG 705: TÌNH NHÂN VÀ TIỂU TẾ.
-Không được!
Tống Thanh Thư liền cự tuyệt,
-Ta muốn phu nhân cả đời này là nữ nhân của ta, chứ không phải chỉ mấy ngày này.
-Cả một đời tuyệt không có khả năng đó..
Hoàng Dung thái độ cũng rất kiên quyết,
-Nếu công tử cứ ép buộc, thì cùng lắm ta sẽ nói thắng với Tĩnh ca ca, tin rằng hắn sẽ không trách móc, còn nếu như công tử muốn gϊếŧ chúng ta, thì chúng ta cũng là một đôi đồng mệnh uyên ương.
Nhìn lấy ánh mắt kiên định của nàng, Tống Thanh Thư thở dài một hơi:
-Vậy thì cũng được, lấy mười năm làm hạn định, mười năm về sau có đủ lực trong tay, ta hẳn là có thể quang minh chính đại đến với phu nhân, giữa chúng ta không cần phải lén lút.
-Một năm… nếu như một năm vẫn chưa được thì bỏ qua…!
Hoàng Dung nghếch đầu lên, quật cường nhìn lấy hắn.
Tống Thanh Thư nhướng mày:
-Ba năm!
Thấy Hoàng Dung còn muốn nói, Tống Thanh Thư lạnh lùng nói ra:
-Đây là do ta quyết định, phu nhân phải biết..ta hoàn toàn có thể không đáp ứng phu nhân những điều kiện này.
Hoàng Dung sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên tâm trí đang kịch liệt giằng xé, Tống Thanh Thư đúng lúc nói ra:
-Phu nhân…, thật ra thì ta bận rộn nhiều chuyện như vậy, sau này phải bôn ba qua lại giữa các nước, một năm trôi qua cao lắm chỉ có một, hai lần mới có thể tìm đến gặp phu nhân, phu nhân cảm thấy số lần hiếm hoi như vậy, mà cũng rất khó tiếp nhận sao a?
Hoàng Dung biết hắn cũng không có nói dối, nếu là nam nhân bình thường, có được một nữ nhân quốc sắc thiên hương như mìnhlàʍ t̠ìиɦ nhân, có lẽ sẽ suốt ngày mê mẩn đeo dính tại bên cạnh mình, nhưng Tống Thanh Thư thì cùng người thường khác biệt, hắn lòng ôm chí lớn, cũng không phải là cái loại người cam tâm chìm đắm sa vào trong lòng của nữ nhân, huống chi bên cạnh hắn còn có nhiều nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ, có thể sau này cũng không có nhiều thời gian đến tìm mình.
-Thôi được.., ba năm thì ba năm, tuy nhiên công tử phải đáp ứng ta, thời điểm công tử tìm đến ta, không thể làm ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của ta, đồng thời để xem ta có nguyện ý với ngươi hay không thì còn phải nhìn vào tâm tình của ta có muốn hay không?
Hoàng Dung trên mặt một lần nữa dần hiện ra vẻ giảo hoạt như lúc xưa.
-Không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của phu nhân cũng không khó, tuy nhiên bồi hay không thì ta phải nhìn vào tâm tình của phu nhân, cái này đến lúc đó khẳng định phu nhân sẽ nói không nguyện ý a.
Tống Thanh Thư không phải là Âu Dương Khắc, hắn không vì sắc đẹp trước mắt mà quên hết tất cả.
-Nếu như chút ít ý muốn cũng không có, vậy ta chẳng phải chỉ là biến thành đồ vật để công tử phát tiết, vậy công tử có muốn ta chỉ là một công cụ hay không vậy?
Hoàng Dung cả giận nói.
-Cái này. . .
Tống Thanh Thư có chút chần chừ, Hoàng Dung tâm trí có nhiều ý đồ, vạn nhất không cẩn thận bị nàng lừa đưa đến trong hố, thì hắn liền sẽ lỗ lớn.
-Hừ, công tử không phải tự xưng là. . . là cái gì. . . cái gì công phu thiên hạ đệ nhất …trên giường a, nếu công tử quả thật lợi hại như vậy, còn sợ gì ta đến lúc đó không nguyện ý cùng công tử sao ?
Hoàng Dung nói xong liền đem mặt chuyển qua một bên, từ góc độ Tống Thanh Thư nhìn lại, có thể thấy được trên lỗ tai trong suốt của nàng tựa hồ hiển hiện một tầng hồng phấn.
Tống Thanh Thư rốt cục cười:
-Tốt, ta đáp ứng với phu nhân.
Thấy Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm mình, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh khiến cho Hoàng Dung có chút hoảng hốt, vội nói bổ sung:
-Còn có một điều kiện. . .
-Phu nhân nói đi.
Tống Thanh Thư không để bụng, có thể làm cho Hoàng Dung tự nguyện đáp ứng làʍ t̠ìиɦ nhân, vấn đề này lúc trước hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nhắc đến thì đúng chính là Đường phu nhân là bà mối, nếu không thì hai người làm sao có thể trời đưa đất đẩy phát sinh chuyện hoan ái đêm qua, không có đêm qua gạo nấu thành cơm, thì Hoàng Dung làm thế nào có thể đáp ứng dễ dàng như vậy?
Hoàng Dung thực ra vừa rồi chỉ muốn nói ra ba điều kiện kia, lúc này trong đầu rối bời, lại sợ nếu không nói, về sau sẽ không còn có cơ hội, đành phải nói lung tung lấy:
-Về sau thành Tương Dương nếu xảy ra chuyện gì, ta xin công tử trợ giúp một tay, công tử không được cự tuyệt."
-Có thể!
Tống Thanh Thư nghĩ lại, sự an nguy của thành Tương Dương thực ra cùng liên quan đến lợi ích của hắn sau này, phải biết Nam Tống bây giờ dựa vào địa thế hiểm trở của Trường Giang, mà thành Tương Dương là cửa ngõ của Trường Giang, một khi thành Tương Dương bị mất đi, đến lúc đó quân phía Bắc Phương sẽ xuôi dòng chảy xuống, triều đình Nam Tống liền sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt, cái mà Tống Thanh Thư bây giờ cần có, đó chính là thời gian, chỉ khi nào mấy đại quốc chế ước kềm chế lẫn nhau để giữ thăng bằng, thì hắn mới có thể thuận lợi, phát triển lớn mạnh lực lượng của mình.
Thấy Tống Thanh Thư đáp ứng, Hoàng Dung trong lòng vui vẻ, dù sao Tống Thanh Thư bây giờ không chỉ có võ công trác tuyệt, mà dưới trướng lại có mấy vạn tinh binh, có lực lượng này cường viện, về sau chuyện thủ thành Tương Dương sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
-Tuy nhiên mỗi lần ta đến giúp, trong thời gian hỗ trợ thì phu nhân nhất định phải theo giúp ta.
Tống Thanh Thư đột nhiên nói ra.
Hoàng Dung trong lòng nhảy dựng, cáu giận nói:
-Tĩnh ca ca cùng ta đều ở tại thành Tương Dương, đến lúc đó làm sao. . . làm sao …có cơ hội cùng ngươi chứ"
Tống Thanh Thư nhún vai:
-Vậy ta mặc kệ, đây là chuyện của phu nhân…
Hoàng Dung thần sắc mờ mịt, Tống Thanh Thư liền nhắc nhở nói:
-Phu nhân thông minh như vậy, đến lúc đó thì cứ tùy tiện viện ra một cái lý do nào đó tới tìm ta, ví như thương lượng với ta về cục diện kế hoạch. . . vậy thì Quách đại hiệp làm sao hoài nghi phu nhân được chứ?
Hoàng Dung nghe được mặt đỏ lên, kinh ngạc không hiểu nhìn lấy hắn:
-Công tử tuổi còn trẻ, cũng không biết từ nơi nào lại tiếp thu được nhiều thủ đoạn hạ lưu như vậy chứ…
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Cái này chưa là gì đâu, lát nữa phu nhân còn phải cảm tạ các vị nghệ thuật gia Nhật Bản diễn xuất trong phim JAV mà ta học hỏi theo, dùng để áp dụng trên người của phu nhân, đương nhiên còn có thực hành theo một số tác phẩm văn học 18 + a….. . .
Hoàng Dung nghe được như lọt vào trong sương mù, cái gì nghệ thuật gia, cái gì là bên trong phim JAV, cái gì là những tác phẩm 18+, nàng nghe mà một chút gì cũng không hiểu, chỉ có Nhật Bản nàng giống như có chút ấn tượng:
-Nhật Bản, là Uy Quốc phải không?
-Không tệ.
Tống Thanh Thư cười nói.
Thấy hắn cười đến quỷ dị, Hoàng Dung lường trước đây không phải là chuyện gì tốt, vội vàng ngừng lại mà không hỏi tới….
-Còn có điều kiện gì nữa không? Phu nhân nên nắm chắc cơ hội, quá hạn thì ta sẽ bỏ qua đấy ..
Tống Thanh Thư hỏi.
-Còn có,
Hoàng Dung vội nói, có thể trong lúc nhất thời nàng nghĩ không thêm ra còn có chuyện gì cần hắn tương trợ nữa, Tống Thanh Thư lại ở một bên hối thúc nàng, dưới tình thế cấp bách, nàng nghĩ đến một việc,
-Phù nhi trước đó đã chặt Dương Quá một cánh tay, Tĩnh ca ca rất tức giận, hắn muốn cũng chặt xuống Phù nhi một cái cánh tay để bồi lại cho Dương Quá, ta không thể làm gì khác hơn là để Phù nhi trốn đến Đào Hoa Đảo, tuy nhiên tính tình của Phù nhi ham chơi, nói không chừng bất cứ lúc nào lại chạy về đất liền, bây giờ giang hồ hung hiểm, công tử có có biện pháp gì có thể chiếu cố bảo hộ Phù nhi không vậy?
Tống Thanh Thư nhíu mày:
-Nếu Quách Phù chạy đến cảnh nội Sơn Đông, thì việc này không thành vấn đề, ch3 sợ nàng chạy đến địa phương khác, thì chỉ sợ ngoài tầm tay với.
Hoàng Dung thất vọng:
-Điều này cũng đúng.
-Lần này Dương Quá cùng với Hoàn Nhan Lượng đang đối phó với các người, chẳng lẽ Quách đại hiệp vẫn còn tâm trí suy nghĩ đến chuyện chặt cánh tay của Quách Phù sao a?
Tống Thanh Thư khó hiểu nói.
Hoàng Dung thăm thẳm thở dài một hơi:
-Tĩnh ca ca làm người chính trực, hắn luôn cảm thấy phu phụ chúng ta làm hại Dương Khang chết thảm, vốn là đối với Dương gia hổ thẹn chi tình, lần này Phù nhi lại chặt Quá nhi, chỉ sợ Tĩnh ca ca không dễ dàng tha thứ cho Phù nhi, vì thế ta cũng không dám đem Phù nhi mang về thành Tương Dương.
-Ta có một biện pháp chỉ dùng một lần mà suốt đời nhàn nhã, có thể khiến cho Quách đại hiệp không chặt tay của Quách Phù .
Tống Thanh Thư lời nói lập tức liền gây nên sự chú ý của Hoàng Dung.
-Biện pháp gì?
Hoàng Dung ngạc nhiên nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư khóe miệng nổi lên một nụ cười:
-Đến lúc đó phu nhân nói Quách đại hiệp đem lệnh thiên kim hứa gả cho ta, Phù nhi một khi trở thành vị hôn thê của ta, thì Quách đại hiệp làm thế nào có thể lại chặt đứt tay nàng chứ?
Hoàng Dung nhất thời tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy:
-Công tử thật là hỗn đản! Lại có. . . có cái ý nghĩ thế này, đã muốn có được thân thể của ta, lại còn…lại còn ..muốn chiếm cả thân thể nhi nữ của ta…