Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 671: Phương thức gọi người rời giường

CHƯƠNG 671: PHƯƠNG THỨC GỌI NGƯỜI RỜI GIƯỜNG.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thư lúc thức giấc, vừa sờ bên cạnh, thì người đã đi nhà trống, hắn có chút thất vọng mất mát.

Nghĩ đến tối hôm qua cuồng phong vui vẻ lâm ly, Tống Thanh Thư mỉm cười, hắn đã thật lâu không có sảng khoái qua tinh thần như thế, Đường phu nhân kia không chỉ có thân thể mềm mại, mà lại còn nhiều sung mãn. Âm dịch của nàng trào ra quả nhiên là nữ nhân trong nữ nhân, là lợi khí cực phẩm thực chiến, lưu một thê tử ở trong nhà thiên kiều bách mị lại là độc thủ khi ở không giường, cũng không biết trượng phụ nàng thì sẽ chịu đựng như thế nào, chính mình cũng còn phải vất vả, có hai lần xuất tinh đến cạn kiệt, thôi thì cố gắng thay hắn tưới tiêu mẫu ruộng tốt trong cái nhà này.

Tống Thanh Thư tự lẩm bẩm, nghĩ đến tối hôm qua chính mình đem một cái danh môn quý phụ đè lên trên giường để phát tiết, chính hắn cũng thấy có chút xấu hổ.

“ Kẹt ..kẹt ..”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh uyển chuyển bưng một chậu nước ấm đi tới, nhìn thấy Tống Thanh Thư ngồi ở trên giường nhìn mình, đã làm thê tử người nhiều năm, nàng lại có vẻ ngượng ngùng của một cô nương:

-Công tử…. để ta phục vụ ngươi rời giường.

Đường phu nhân hôm nay mặc một bộ thϊếp thân vải tơ váy dài, khiến cho thân thể đầy đặn thướt tha câu lặc phát huy vô cùng tinh tế, gương mặt vũ mị mang theo một tia nhàn nhạt đỏ ửng, ngay cả đã nhìn quen sắc đẹp cua mỹ nhân, Tống Thanh Thư cũng không thể không thừa nhận, trước mắt nữ nhân thật sự là một cực phẩm!

Khi nàng đi đến bên giường cúi người đem chậu nước để xuống, như ẩn như hiện trước ngực trắng như tuyết điểm xuyết đỏ tươi nhiều dấu vết hôn mυ'ŧ của đêm qua, Tống Thanh Thư thấy trong lòng nóng lên, đây chính là chiến quả hiển hách của mình a.

Nhìn ánh mắt Tống Thanh Thư, Đường phu nhân cúi đầu xem xét, nhịn không được sẵng giọng:

-Công tử đêm qua đối với nhân gia như vậy, vậy ngày hôm nay nhân gia làm sao gặp người đây.

Tống Thanh Thư dở khóc dở cười, ngươi một buổi sáng sớm ra ngoài đi một vòng, thay váy áo còn không nói, đã vậy còn bưng thau nước vào đây, đã gặp không biết bao nhiêu người, làm sao lúc đó không có ý tứ đó...

Đường phu nhân đem khăn mặt vặn tiến đến, mỉm cười nói với Tống Thanh Thư:

-Công tử, rời giường đi…

Tống Thanh Thư cười hắc hắc:

-Phu nhân muốn người rời giường, chỉ là phương pháp không đúng lắm a.

-Hả…. vậy phải làm sao?

Đường phu nhân vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua hắn.

Tống Thanh Thư vẫy tay, ra hiệu nàng đến gần gập lưng xuống, tại bên tai nàng nhỏ giọng nói ra:

-Dạng như thế này. . .

Đường phu nhân gương mặt lập tức liền đỏ, tức giận lườm hắn:

-Không nghĩ tới công tử là người như vậy…

-Người Hán của tại hạ có câu, đã ta đến nhà của phu nhân làm khách, phu nhân đương nhiên phải thỏa mãn đủ yêu cầu theo khả năng.

Tống Thanh Thư da mặt sớm đã luyện được so với thành tường còn dày hơn, dõng dạc đáp.

-Thật sự là sợ công tử rồi, đúng là hỗn thế ma vương.

Đường phu nhân vừa nói vừa đem tay vén lên tóc mai, cúi đầu đưa đến giữa háng của Tống Thanh Thư.

-Um…

Rất nhanh trên mặt Tống Thanh Thư lộ ra một bộ cực kỳ hưởng thụ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông đầy đặn của Đường phu nhân, khoan thai nói,

-Đúng rồi…. đây mới là chính xác tư thế gọi nam nhân rời giường.

Đường phu nhân hai má ửng đỏ, cảm thấy mùi vị nam tính đậm đặc xộc thẳng vào mũi, vừa thẹn thùng, lại vừa hưng phấn kịch liệt, mắt phượng long lanh, đưa đầu lưỡi liếʍ lên cây côn ŧᏂịŧ, Tống Thanh Thư mỉm cười gật đầu, đưa tay du hí trên thân ngọc của nàng, cuối cùng Đường phu nhân cũng há miệng đem cây côn ŧᏂịŧ ngậm sâu vào, hết nuốt vào, lại nhả ra làm cho Tống Thanh Thư thoải mái thở hắt ra.

Đường phu nhân cũng há miệng ra thở dốc, liền cảm thấy qui đầu côn ŧᏂịŧ lại vọt vào trong miệng mình, đầu lưỡi nàng liền cuốn lấy qυყ đầυ không ngừng liếʍ láp, Tống Thanh Thư vui sướиɠ kêu lên:

-Phu nhân… đầu lưỡi của phu nhân thật mềm mại, thật là thoải mái.

Cây côn ŧᏂịŧ theo miệng lưỡi của Đường phu nhân liếʍ láp phập phồng, lúc này hắn xem cái miệng nhỏ của nàng như cửa miệng âm động, liền giữ lấy đầu của nàng rồi nhanh chong đút vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc cũng xuất hiện liên tục..

Đường phu nhân "um, um" kêu, hai bầu vυ' đầy đặn phập phồng, nàng cảm giác cây côn ŧᏂịŧ của Tống Thanh Thư càng lúc càng trướng lớn, đột nhiên qυყ đầυ thẳng hướng nhập trong cổ họng nàng, theo tiếng gầm nhẹ của hắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâng lên trào ra, nàng chỉ cảm thấy trong miệng của mình tràn ngập nóng bỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙, rất nhanh tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngập tràn đầy trong miệng Đường phu nhân theo khóe miệng của nàng chảy ra, nhỏ giọt nhiểu xuống, Tống Thanh Thư mỉm cười, duỗi ra ngón tay giữ lấy cái cằm nàng, nhẹ nhàng dùng chỉ điểm phong điểm nhẹ ở phía trên cổ nàng một cái, cổ họng Đường phu nhân trượt xuống, “ ực, ực..” tiếng nuốt nhất thời trong phòng vang lên.

- Thịnh tình của phu nhân không thể chối từ, tại hạ sẽ rời giường đây.

Tống Thanh Thư hài lòng gật đầu.

Đường phu nhân sau khi đã nuốt sạch sành sanh tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn vào bụng, vội vàng từ trong ngực móc ra cái khăn tay lau khóe miệng, nhịn không được hung hăng nguýt hắn một cái, tuy nhiên khi nhìn thấy nam nhân trước mắt này tuấn lãng cương nghị, nàng lại thấy mình thế mà không có chút nào sinh khí:

-Công tử chậm rãi rửa mặt đi, ta phải đi xem ca ca như thế nào rồi.

Nói xong cũng không đợi Tống Thanh Thư trả lời, Đường phu nhân uốn éo cái mông đi ra ngoài, tuy nhiên bước chân vội vàng biểu hiện trong nội tâm nàng cực kỳ hốt hoảng, hiển nhiên nàng sợ hãi nếu tiếp tục lưu lại nơi này, sẽ không biết Tống Thanh Thư lại còn có cái yêu cầu hoang đường gì nữa.

Nhìn lấy bước chân Đường phu nhân dao động, dáng dấp bóng lưng yểu điệu, Tống Thanh Thư tấm tắc lấy:

"Nữ nhân này thật là thú vị .."

Tống Thanh Thư rửa mặt xong, đi đến trong đình viện, thấy Đường phu nhân vẻ mặt nhăn nhó đang đi quay lại, liền cười nói:

-Xem ra phu nhân vẫn là còn muốn tiếp tục nha, sao rồi…. Đường huynh đã thức dậy chưa vậy?

Đường phu nhân cong miệng nói:

-Ta đi gọi hắn rời giường, lại bị hắn đuổi ra, còn bảo hôm nay đừng có quấy rầy hắn, hắn phải ngủ cả ngày để lấy sức lại. Hừ, vậy mà còn tự xưng là thiên bôi bất túy, tối hôm qua cả hai ngươi đều uống nhiều như vậy, kết quả cuối cùng công tử vẫn giống như mãnh hổ giày vò ta suốt một đêm, buổi sáng vẫn còn nguyên sảng khoái còn bắt ta…miệng nhỏ của ta phục vụ đến khi xuất ra đầy một miệng ta thì mới chịu, còn hắn thì lại vẫn say như một tử quỷ…Hừ…chờ đến khi hắn tỉnh rượu lại, để ta chế giễu hắn một phen, nhìn xem hắn còn suốt ngày ở trước mặt ta nói khoác về tửu lượng hay không ...

-Lệnh huynh tửu lượng đúng là rất kinh người, nếu không phải nhờ đêm qua tại hạ ở trên thân của phu nhân đổ mồ hôi như mưa, làm cho hơi rượu xuất ra qua da, chỉ sợ sáng nay cũng chẳng khác gì lệnh huynh đâu..

Tống Thanh Thư vừa nói, ánh mắt một bên nhìn ở trên người nàng …

-Công tử thật là xấu, cứ trêu đùa ta….

Đường phu nhân nện hắn một đôi bàn tay trắng như phấn.

Một trận chơi đùa đùa giỡn qua đi, Đường phu nhân sửa sang lại y phục có chút lộn xộn, đỏ mặt nói ra:

-Công tử lâu lắm mới tới Khai Phong thành, hay để cho ta tận tình làm địa chủ, bồi tiếp công tử du lãm chung quanh trong tòa cổ thành này …

Tống Thanh Thư đang muốn tìm cơ hội để nghe ngóng về tin tức bọn người Tống Viễn Kiều, nghe vậy liền nói ra:

-Tại hạ cầu còn không được.

Hai người một đường đồng hành, nhìn ra Đường phu nhân rất là hào hứng, chẳng khác gì là một cô nương, ngang qua chợ ở chỗ này xem chút, câm đồ vật lên sơ một cái, một mỹ phụ kiều diễm như hoa đương nhiên gây nên không ít ánh mắt nhìn tới, bất quá khi mọi người thấy được theo sau lưng nàng là những thị vệ, nên không ai đui mù đến gần để chuốc lấy phiền toái.

Tống Thanh Thư đem tất cả tình huống thu hết vào mắt, trong lòng âm thầm thấy may mắn, trước đó lúc ra ngoài đi dạo, Đường phu nhân không muốn mang theo thị vệ, cho rằng có hắn đi cùng thì cũng đủ để bảo vệ an toàn, nhưng đám thị vệ thì không biết võ công của Tống Thanh Thư đến đâu, nên không dám để chủ mẫu cứ như vậy một mình ra ngoài, giằng co cuối cùng vẫn là Tống Thanh Thư làm chủ, bảo cứ để những thị vệ này đi theo, dù sao hắn mặc dù có thể bảo vệ được Đường phu nhân an toàn, nhưng Đường phu nhân một bộ mỹ mạo chiêu phong dẫn điệp, trên đường đi khó tránh khỏi gặp phải vài tên tiểu mao tặc đui mù, nếu cái gì mình cũng đều từ ra tay, thì cũng quá mức phiền phức, nếu mang theo những thị vệ này, chí ít có thể phòng ngừa một ít rắc rối có thể xuất hiện.

-À…. ca ca của phu nhân gánh vác trách nhiệm thủ vệ hoàng cung, tại sao lại có thời gian chạy đến Khai Phong thành vậy?

Tống Thanh Thư làm như lơ đãng hỏi, hắn cảm thấy Đường Quát Biện lúc này xuất hiện ở đây, cùng với chuyện các vị sư thúc Võ Đang mất tích có thể không thoát khỏi can hệ.

-Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, có nghe hắn đề cập qua, chuyến này trên danh nghĩa là nghỉ ngơi, nhưng âm thầm còn có một chuyện trọng yếu phải làm.

Đường phu nhân đang từ ven đường cầm lấy một xâu mứt quả của người bán hàng rong, hiển nhiên đang chú ý đến xâu mứt này ngon hay không, nên không có để đến Tống Thanh Thư đang dò hỏi thăm dò mình.

Tống Thanh Thư không tiếp tục hỏi, để tránh gây nên đối phương nghi ngờ, chỉ là lời nói của nàng vừa rồi, làm hắn như có điều suy nghĩ.

……………………………………………………………………………………….

-Dung nhi….. đang nhìn cái gì vậy?

Cách đó không xa trong một gian tửu điếm, một nam tử mang theo mũ rộng vành đi đến phía trước cửa sổ, tò mò nhìn lấy thê tử kiều diễm của mình hỏi.

Đứng tại bên cửa sổ, nữ nhân hình thể uyển chuyển, bộ ngực sung mãn cao ngất, cái eo tinh tế mềm mại, nhìn không ra một chút dấu vết thịt dư, cái mông thật mẩy, nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, nếu bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy bóng lưng nàng từ phía sau, sâu trong thân thể đều sẽ nhịn không được dâng lên một sự xúc động bản năng nguyên thủy đối với nàng.