CHƯƠNG 614: TIỂU CÔ NƯƠNG HIỂU BIẾT PHẠN VĂN.
Thiếu Lâm với thất thập nhị tuyệt kỹ uy chấn thiên hạ, Huyền Trừng đại sư tinh thông thập tam tuyệt kỹ, đã là đệ nhất nhân trong vòng hai trăm năm qua của Thiếu Lâm Tự, trong thập tam tuyệt kỹ, thì Huyền Trừng đại sư tự hào nhất là Bàn Nhược Chưởng, Bàn Nhược Chưởng là võ học cao thâm bên trong hệ thống võ thuật to lớn của Thiếu Lâm, trình độ khó luyện không thua kém gì Dịch Cân Kinh.
“Như hoặc trường dạ bất an, tâm niệm phân phi, như hà nhϊếp phục…?" Câu nói này viết trong bí kíp võ công của Bàn Nhược Chưởng, là của người sáng tạo ra võ công nói ra tâm cảnh nỗi lòng của mình vào bút ký.
Huyền Trừng đại sư có ý làm khó A Tử, vì câu nói này ngoại nhân tuyệt là không thể nào có khả năng nghe qua trước đó, thậm chí ngay cả đệ tử Thiếu lâm, đã từng nhìn qua câu nói này cũng đếm được trên ngón tay, lại thêm Bàn Nhược Chưởng chính là cao tăng trung thổ sáng tạo, không giống như là Dịch Cân Kinh truyền lại từ Thiên Trúc, bởi vậy trên thế gian căn bản không có câu nói này trong bản Phạn văn, dù cho là A Tử quả thật có hiểu Phạn văn, trong lúc vội vàng như lúc này cũng rất khó chuyển qua Phạn văn chuẩn xác được.
Nghe được lời nói của Huyền Trừng đại sư đại sư, A Tử quả nhiên biến sắc, nàng nào biết cái gì Phạn văn a, bất quá nói chuyện càn quấy lung tung mà thôi.
Chú ý tới thần sắc A Tử biến hóa, Huyền Trừng đại sư đại sư cười lạnh nói:
-Ha ha, tiểu cô nương không phải mới vừa xưng danh là hiểu Phạn văn sao, cứ một mực chắc chắn bìa viết cuốn kinh thư kia là Thần Túc Kinh a, lúc này tại sao lại không nói được lời nào?
-Ta. . .
A Tử nhất thời nghẹn lời.
-Hừ….ta ..cái gì mà ta!
Huyền Trừng đại sư đại sư hai mắt trừng lên, cả giận nói,
-Cô nương tuổi còn trẻ mà lấy gạt người làm trò vui, cũng không biết phụ mẫu dạy dỗ cô nương như thế nào đây.
A Tử từ nhỏ chưa tưng gặp qua phụ mẫu, cũng vì chuyện này gây nên trong nội tâm nàng phản nghịch, giờ lại gặp Huyền Trừng đại sư đại sư đề cập phụ mẫu của nàng, liền giận dữ:
- Sư đệ, thay ta vả miệng xú lão hòa thượng này.
-Được rồi… A Tử sư tỷ.
Du Thản Chi lúc đối mặt với A Tử thì một mặt cung kính ngưỡng mộ, rồi quay đầu nhìn lấy Huyền Trừng đại sư một mặt hung hăng.
Huyền Trừng đại sư cười ha ha:
-Chỉ bằng dựa vào thí chủ sao?
Mặc dù biết tu vi võ công Huyền Trừng đại sư đại sư, nhưng lo lắng lão khinh thường thì sẽ ám khuy, Phương Chứng đại sư vội vàng nhắc nhở:
-Sư huynh cẩn thận, người này luyện thành Dịch Cân Kinh, nội lực lại còn kèm theo hàn độc.
Phương Chứng đại sư vừa dứt lời, Thì Du Thản Chi đã bổ nhào đến trước mặt Huyền Trừng đại sư, lão hòa thượng cũng bất động mảy may , mặc cho nhất chưởng đối phương đánh đến trước ngực mình.
Nhìn lấy trước ngực áo chậm rãi của mình hiện ra một lớp hàn băng, Huyền Trừng đại sư gật đầu:
-Quả nhiên có chút môn đạo.
Lập tức trên thân kim quang lóe lên trên lớp hàn băng kia, Du Thản Chi liền cảm thấy từ thủ chưởng truyền đến một làn đại lực, cả người lập tức liền bị chấn khai lui lại mấy bước.
-Kim Cương Bất Hoại Thần Công!
Mọi người chung quanh kinh hô, môn thần công này từ trước đến nay chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, hôm nay mắt thấy, quả nhiên không phải tầm thường. Phải biết Hàn Băng Chưởng của Du Thản Chi thì mọi người trước đó đều là được chứng kiến, ngay cả Ngũ Nhạc minh chủ Tả Lãnh Thiền đều ngăn cản không nổi, lần này đánh vào trên thân Huyền Trừng đại sư, lại chẳng khác nào gãi ngứa.
Huyền Trừng đại sư chấn khai Du Thản Chi qua đi, cũng không có để cho hắn có cơ hội thở dốc, thân hình chớp lên, nhất chưởng hướng về thân thể hắn đánh tới, lão sở dĩ như đánh đuổi theo ngay không bỏ, là bởi vì vừa rồi nhìn thấy cuốn kinh thư nguyên bản Phạn văn Dịch Cân Kinh kia đang trên thân Du Thản Chi, nên muốn thừa cơ hội này trực tiếp đoạt lại, miễn để cho phức tạp thêm.
Du Thản Chi trong lúc khí huyết sôi trào, thấy Huyền Trừng đại sư công tới, cuống quít giơ chưởng đón lấy.
Mọi người chỉ nghe “ phịch “ một tiếng, Du Thản Chi liền như diều đứt dây bay ngược rồi rơi xuống, trong miệng máu tươi phún ra, Huyền Trừng đại sư cười lạnh, sử xuất Long Trảo Thủ muốn đem đối phương bắt trở lại, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, vội vàng bay ngược lui về, một làn kiếm khí sắc bén rất nhanh xẹt qua nơi lão vừa đứng.
Gặp Huyền Trừng đại sư một mặt đề phòng nhìn lấy mình, Tống Thanh Thư cười nhạt:
-Đại sư cũng là đệ nhất cao tăng Thiếu Lâm Tự, chẳng lẽ muốn công nhiên cướp đoạt bí kíp của hậu bối sao?
Huyền Trừng đại sư suy nghĩ: “ Trong giang hồ quả nhiên tàng long ngọa hổ, ta lần này hạ sơn xuống núi, trên đường đi gặp được không ít cao thủ đỉnh cao, bây giờ từ nơi hoang dã núi sâu, tùy tiện một người thế mà cũng có phần công lực như thế này. “
Kiếm khí sắc bén của đối phương khiến lão không dám khinh thường, bất quá ngoài miệng lại không nguyện ý rơi xuống hạ phong, nghe vậy hừ lên:
-Dịch Cân Kinh vốn là chi vật của Thiếu Lâm, trước đó không lâu đã bị người đánh cắp qua, bần tăng vừa rồi chỉ là muốn thu hồi bí kíp, cũng không có truy cứu vị thiếu hiệp kia đánh cắp chi tội, vậy là đã đầy đủ nhân từ rồi.
Du Thản Chi vừa đứng vững thân hình, nghe được lời lão nói thì khẩn trương:
-Kinh thư này không phải là ta trộm, chỉ là trong lúc vô tình nhặt được mà thôi. . .
Tống Thanh Thư đưa tay cắt ngang lời nói Du Thản Chi, nói thẳng:
-Ngươi cần gì phải cùng lão giải thích, bởi vì kinh thư này cũng không phải là Dịch Cân Kinh .
Huyền Trừng đại sư giận dữ:
- Ăn nói hồ đồ…
Tống Thanh Thư cười nhạt:
-Kinh thư này vừa rồi A Tử cô nương đã nói rõ, đại sư chẳng lẽ ỷ vào võ công của mình, muốn cưỡng tình đoạt lý sao?
Huyền Trừng đại sư lại cười:
-Ha ha, vừa rồi bần tăng chỉ tùy tiện hỏi một vấn đề, đã chứng minh cô nương này không biết gì về Phạn văn, chỉ là nói bậy nói bạ.
-A Tử chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi nhu nhược, đại sư võ công thì cao, địa vị trong võ lâm không thể so sánh được, đương nhiên khí thế trên thân của đại sư sẽ có một cỗ thần uy, vừa rồi đai sư lại tựa như hung thần ác sát truy vấn nàng, do nàng sợ hãi, trong lúc nhất thời quên câu trả lời cũng là bình thường có thể hiểu được.
Tống Thanh Thư bình tĩnh nói.
Mọi người chung quanh thần sắc cổ quái, hành vi tác oai ngang ngược của A Tử trước đó thì tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt, nếu nói nàng là cái Tiểu cô nương nhu nhược, bị một lão hòa thượng dọa đến nỗi nói không ra lời, chỉ sợ chính ngay cả nàng cũng không tin được.
Phương Chứng đúng lúc mở miệng, thanh âm so với Huyền Trừng đại sư thì ôn hòa hơn rất nhiều:
-Đã là như vậy, xin mời vị A Tử cô nương này bây giờ quay trở lại vấn đề kia đi, câu nói kia nếu dùng Phạn văn thì nói như thế nào.
A Tử lo lắng, trong lúc vô kế khả thi, thì nghe được Tống Thanh Thư cười nhạt nói:
-A Tử cô nương, nếu ngươi vẫn còn sợ hãi lão hòa thương kia, cứ đem đáp án âm thầm nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi nói ra giùm cho.
A Tử cũng là nhân tinh, lập tức liền phản ứng, hừ một tiếng:
-Cái lão hòa thượng có khuôn mặt thật đáng ghét, bản cô nương không muốn nói chuyện với lão…được rồi…nhìn vị cao nhân này rất hợp ý, như vậy tiểu nữ sẽ nói cho cao nhân biết ..
Dứt lời liền đi đến sát Tống Thanh Thư, nhón chân ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu.
Huyền Trừng đại sư cùng Phương Chứng đại sư hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ tiểu cô nương này thật sự hiểu Phạn văn sao? Bất quá bọn họ rất nhanh liền bài trừ loại suy đoán này, dù sao toàn bộ người trong Thiếu Lâm tự hiểu được Phạn văn cũng không có mấy người mà toàn là đắc đạo cao tăng mới biết, còn tiểu cô nương này tuổi còn trẻ như vậy, như thế nào lại hiểu được chứ.
Hai người vểnh tai, muốn nghe xem nàng đang nói cái gì, chỉ tiếc là đối phương tận lực hạ thấp giọng, cùng Tống Thanh Thư sát lại rất gần, bọn họ dù có cố tình lắng nghe cũng không có nghe được nói cái gì ..
Tống Thanh Thư thì liên tục gật đầu, một hồi qua đi ngẩng đầu lên nhìn Huyền Trừng đại sư từ tốn nói:
- A Tử cô nương đã đem đáp án nói cho tại hạ nghe xong rồi.
-Hừ, khoa trương ..
Huyền Trừng đại sư đương nhiên không tin, lão qua nhiều năm tu luyện kinh thư như vậy, đối với Phạn văn cũng không dám nói là mình tinh thông, dựa vào mức độ của lão, chính mình cũng không có cách nào đem câu nói này chuyển hóa thành Phạn văn chuẩn xác, tiểu cô nương này lại làm sao có thể hiểu được.
Tống Thanh Thư mỉm cười, lập tức liền đem một đoạn Phạn văn nói ra:
"Nhân khổ nãi la tư, bất nhĩ cam nhi tinh, kha la ba cơ tư thản, binh na tư ni, phạt nhĩ bất thản la..."
Huyền Trừng đại sư cùng Phương Chứng đại sư lúc đầu còn xem thường, nhưng rất nhanh sắc mặt liền biến đổi, đoạn văn kỳ quái này cũng xác thực đúng là Phạn văn. Chính bọn họ tuy chuyển ngữ không tốt lắm, nhưng nghe qua thì không thể không hiểu, đoạn văn này đối phương nói ra, không chỉ đem nguyên văn chuyển qua Phạn văn chuẩn xác mà còn chuyển được cái thần trong câu nói, mức độ như thế này, Thiếu Lâm Tự chỉ sợ cũng tìm không ra được người thứ hai nói…
-Chuyện này làm sao có thể được…
Hai người đồng thời kinh hô, ngược lại một bên Hư Trúc không có biểu lộ gì, dù sao niên kỷ của hắn còn trẻ, tu vi võ học bởi vì được kỳ ngộ nên trở thành thâm bất khả trắc, hắn thì không chút nào hiểu biết về Phạn văn, đương nhiên không rõ huyền diệu bên trong.
Lúc này A Tử càng là một mặt hâm mộ nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng thầm nghĩ: “ Chủ nhân của ta thật sự là có bổn sự, ngay cả Phạn văn cũng biết, xem ra A Tử ta lần này tìm được một chỗ dựa to lớn rồi. “
Giữa sân những người khác, thì khϊếp sợ nhìn qua khuôn mặt đáng yêu của A Tử: “ Không ngờ tới một tiểu cô nương còn trẻ như thế thế mà hiểu biết về Phạn văn sâu như vậy, có thể làm cho hai vị cao tăng Thiếu Lâm Tự chấn động đến nói không ra lời. “
Bất quá những người này thì không bao gồm Nhậm Doanh Doanh cùng với Ô Vân Châu, vừa rồi hai nàng đều ở bên người Tống Thanh Thư, một người nằm tại trong ngực hắn, một người đứng bệnh cạnh, lúc A Tử nói với hắn câu nói kia, các nàng nghe được nhất thanh nhị sở, căn bản không phải là cái gì Phạn văn, cả, ngược lại là nũng nịu:
-Chủ nhân a là chủ nhân, A Tử không hiểu gì về Phạn văn, vậy làm sao bây giờ đây?
………………………………………………………………………………………..
Lúc này Ô Vân Châu hai má ửng đỏ, nghĩ thầm cao nhân này quả nhiên lợi hại, hắn biết tất cả mọi chuyện. Ô Vân Châu đột nhiên cảm thấy lần này mình có gặp phải nguy hiểm thì cũng có giá trị, đơn giản là gặp được vị cao nhân này. . .
Nhậm Doanh Doanh lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn hắn, đáng tiếc đập vào đôi mắt nàng là hơn phân nửa gương mặt bị cái mặt nạ ngăn trở, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Người này không chỉ có võ công cao tuyệt, khí độ phi phàm, ngay cả Phạn văn cũng cao thâm như vậy, cái gì cũng hiểu biết giống như là thiên nhân, trong giang hồ lúc nào lại xuất hiện ra nhân vật như thế này? Cũng không biết bên dưới cái mặt nạ jua, đến tột cùng là dáng dấp ra sao. . ."
Nàng giờ phút này bị đối phương ôm vào trong ngực, có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập trầm ổn của hắn, cảm nhận được l*иg ngực cường tráng hắn, đương nhiên biết hắn tuyệt không phải là một lão tiền bối, chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên đối với khuôn mặt người này lại nảy sinh ra một sự hiếu kỳ.
Tống Thanh Thư cố nén cười, may mắn là trên mặt hắn có cái mặt nạ, người khác nhìn không ra hắn lúc này biểu lộ tâm tư như thế nào
Kiếp trước xem trong nguyên bản, lúc Cưu Ma Trí đại náo Thiếu Lâm, bên trong liền có đoạn kinh văn như thế này, Cưu Ma Trí đọc qua bí kíp Bàn Nhược Chưởng, đó là lão dựa vào khả năng được trí nhớ đã nhìn qua một lần là không quên đem toàn văn nhớ kỹ, sau đó lại chuyển thành Phạn văn, đổ vấy là Bàn Nhược Chưởng chính là lấy từ Tây Vực.
Lúc đó làm cho Tống Thanh Thư đối với Phạn văn hứng thú, liền tra các loại tư liệu, chỉ tiếc là tư liệu liên quan tới Phạn văn thực sự quá ít, mà lại quá thâm thuý khó hiểu, Tống Thanh Thư theo học một thời gian ngắn, chỉ học sơ sài một ít, chỉ là bất quá không cam tâm uổng phí công sức, thế là học thuộc lòng nguyên văn bên trong các đoạn văn này, nào biết hôm nay thế mà chó táp phải ruồi.
Tuy nhiên Huyền Trừng đại sư cùng Phương Chứng đại sư dù sao cũng là hạng người kinh diễm trong Thiếu Lâm tự, rất nhanh phản ứng, không hẹn mà cùng nổi giận nói:
-Cái này không phải là tiểu cô nương kia nói, rõ ràng là tự thí chủ nói ra.