Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp

Chương 35

- Vậy nói cái đó ốm là cái gì ?

- Ờ...thì cái mông chứ gì, tui thích chổ đó.

- Có tính chừng nào xuống đây nữa không ?

- Ở trên này lấy chồng thành phố sướng hơn xuống đó nữa làm gì.

- Ừ, nhớ nói vậy đi nha...khi nào làm đám cưới nhớ kêu tao lên uống rượu là được rồi.

- Chắc khoảng ra giêng năm tới à...đang muốn chồng dữ rồi nè.

- Thôi, làm gì thì làm đi. Chừng nào có xuống đây nhớ nói với tao một tiếng.

- Ờ, biết rồi. Mà nè ở trên đó không được đi bia ôm, chơi gái bậy bạ đó nghe không. Nhậu say rồi đi theo mấy thằng bạn chơi bậy bạ dính bệnh đi rồi tui lên Hồng Ngự sang bằng cái xã Thường Phước 1 của mấy người à.

- Hung dữ thấy ghê chưa...tao tắt máy nha.

- Um, pp...ku !

Nói chuyện với nó nghe tiếng thì vui nhưng sau đó lại buồn quá à.

Tối nay thế nào mà nó không xem trận chung kết euro giữa Ý và TBN theo tui nghĩ là đội TBN sẽ dành chiến thắng.

Tui mới nhắn tin cho nó hỏi nó bắt đội nào nó trả lời là Italia...

Ngồi bên bếp lửa làm tui cảm thấy ấm áp hơn giữa cái không gian lạnh giá của những cơn mưa chiều... Bên bếp than củi làm tui nhớ lại lúc ở trên nhà của thằng Minh quá.

Lúc đó là buổi tối tui ngồi canh bếp lửa nấu nồi bắp ở phía sau hè nhà nó.

Trời vào những ngày đầu tháng ba thì nắng chói chan nên khi đêm về bầu trời đầy sao lấp lánh nó ngồi cạnh tui và hai thằng cùng trò chuyện với nhau về việc đi thực tập dạy học ra sao.

Hương bắp mới bẻ ngoài rẫy mà đem dzô nấu liền thì rất thơm và ngọt...tui với tay lấy thêm một cây củi cho vào bếp làm đám than hồng trở nên rực sáng như thắp lên một hy vọng về tương lai.

Mấy đứa em cũng thằng Minh vẫn thi thoảng chạy ra xem nồi bắp và rủ anh hai cùng chơi đánh bài với tụi nó nhưng thằng Minh lắc đầu không muốn tham gia.,

11:26 T Năm 05-07-2012

Hôm qua nó mới gọi điện thoại cho tui nè nhưng lúc đó tui không có ở trong nhà mà ngồi ở sau vườn, thấy điện thoại reo quá trời nên ba tui bắt máy alo rồi nói chuyện với nó.

Thật ra là tui cũng không có biết là nó gọi cho tui đâu một chút tui mới chạy dzô nhà thì ba tui nói có thằng bạn nào đó gọi kiếm tui.

Chạy lên nhà trên mở điện thoại ra xem nhật kí cuộc gọi thì mới biết là thằng Minh nó gọi cho tui.

Cầm cái điện thoại trong tay tui chạy tuốt ra đằng sau hè rồi mới bấm nút gọi cho nó. Tui sợ gọi ở trong nhà lát nữa tui bị đuổi ra khỏi nhà vì ba má biết tui dại trai mà đặc biệt là trai ở xa nữa mới ghê nè.

Làm cái gì mà gọi máy đang bận vậy cà. Gọi lại lần nữa thì nghe tiếng của nó rồi.

- Đang làm gì đó ? Sao hồi nảy tui gọi không chịu nghe máy vậy ? - nó hỏi.

- Thì tui đâu có để cái điện thoại ở trong người đâu mà nghe được, tui đang nhổ đám cỏ ở phía sau vườn nè.

- Chắc trời bão tiếp quá mợi, ku giang đi làm cỏ kìa.

- Ê, ý của mấy người vậy là sao ? Có gì nói mẹ ra đi ?

- Thì đâu có gì. Gọi kêu mấy người 5.7 xuống lấy bằng tốt nghiệp tạm thời thôi.

- Èo, tui chưa có mà còn phải thi Tin ứng dụng nữa 15.7 thi nè khoảng 8.7 tui mới lên Cao Lãnh được.

- À, vậy tui ở lại chơi với lại đợi cu Giang lên.

- Thật không đó chài...à mà hôm qua nghe nói mấy đứa con trai trong lớp nhậu từa lưa luôn phải không ? Tui mới nghe thằng Trung kể lại hồi sáng nè. Nhậu gì mà thằng Hoàng ói tại chổ rồi nghe nói mấy người cõng nó về nữa mà.

- Chính xác !

- Còn dám la lớn nữa hả. Nhậu với ông thầy trong khoa mà bê bếch vậy chắc ổng cũng te tua há dễ gì sống nỗi với lớp mình.

- Mà ở Sóc Trăng năm nay có chỉ tiêu nhiệm sở không vậy ?

- Ờ mà hỏi chi vậy ? Tính về quê tui dạy hả ?

- Um, chứ nộp hồ sơ có một chổ cũng không có chắc ăn lắm.

- Ở đây ưu tiên hộ khẩu tỉnh cu ơi, khó xin lắm. Nếu thích thì cứ xuống đây tui không có cấm mà coi chừng nha trai Sóc Trăng không có hiền đâu à.

- Ở Cao Lãnh chán quá...

- Vậy đợi em lên rồi ở chơi vài ngày rồi hẳn về nha anh iu ?

- Ặc, kêu anh gì nghe mà sến dữ vậy ?

- Hiếp da^ʍ trai Hồng Ngự bây giờ à, nhẹ nhàng không muốn thích tui bạo lực mới chịu nghe hả kưng.

- Dễ ăn quá há, ốc bưu vàng ăn hết rồi ku.

- Ờ, mà chuyện đó tính sau đi hén. Hôm bữa bắt Italia thua bao nhiêu hả ?

- Ít mà...

- Ít là bao nhiêu hả ?

- Gọi lát hết tiền điện thoại bây giờ, anh tắt máy nha kưng.

- Alo, alo...khoan đã...

Hừm...mấy người nhớ chạy trốn đi ngar, khi nào xuống sẽ biết tay tui.

Đến tối tui đang ở trong buồng soạn đồ để chuẩn bị đi tắm thì nhận được tin nhắn của thằng Long.

" Ông đang làm gì đó ? Về quê có gì vui không ? Ông cho tui hỏi dưới quê Giang là nhiệm sở hay nhiệm phòng vậy ? Tui tính mua hồ sơ nộp ở dưới được không ? "

Trời ơi, bữa nay không biết trai ở Đồng Tháp bị gì nữa mà hết thằng Minh bây giờ tới thằng Long đòi xuống quê tui làm.

Tui mới nhắn lại là:

" Ở đây nhiệm sở mà còn tuỳ huyện nữa có chổ thiếu chắc sẽ nhận mà. Ở quê tui buồn muốn chết nè có gì vui đâu."

Tui vừa đứng coi thời sự của tỉnh trên ti vi vừa đợi nó trả lời luôn rồi đi tắm.

" Ùm, vậy có gì tui sẽ xuống xin thử mà tui không có biết sở giáo dục tỉnh Sóc Trăng nằm ở đâu sao mà mua hồ sơ. Có gì Giang chở tui đi mua dùm nghe. Cảm ơn trước luôn đó ! "

Tui mới nhắn lại là: " Um, không có gì mà. " rồi mới đi tắm.

Trời ơi nghĩ sao mà tụ nó đòi đổ xô xuống quê tui cái tỉnh có chút éc mà cũng không tha nữa, dám vài bữa nữa mấy thằng kia cũng hỏi nữa mới ghê bó ku với mấy thằng này thiệt...haiz.

Công nhận về quê tắm truồng vui ghê á, ban đêm mà ở sau hè tối thui muốn làm gì thì làm mà... ác cái là mấy bữa nay cứ mưa dầm hoài nên tối tắm lạnh teo ku, phải có thằng Minh ở đây tắm chung chắc vui lắm.

Tự nhiên nhắc tới nó cái thèm lên à trời, muốn cắn thằng nhỏ dài dài của nó.

Lúc chưa lên nó mềm mềm mà ấm nhìn là muốn hun lên à. Sao tui chịu nổi trời, nghĩ tới thằng Minh là thằng nhỏ của tui lên cứng ngắt rồi.

Nó mà ở đây chắc là hai thằng dính nhau nảy giờ rồi, còn dính ở chổ nào thì tuỳ mấy bạn đọc suy nghĩ nha.

Tắm xong tui chạy ù dzô nhà thay đồ rồi trùm mền chỉ lú cái đầu ra mà nhắn tin cho thằng Minh thôi.

- Đang làm gì vậy tui nhớ quá à ? - tui nhắn.

- Đang nằm coi ti vi nè có gì không ?

- Có, thằng nhỏ của tui bị cái gì á mà sao nó cứ lên hoài không chịu xuống. Chắc nó nhớ thằng nhỏ của mấy người á.

- Xàm quá...thèm thì nói đại đi còn đổ thừa này kia nữa.

- Um, lâu rồi không có làm gì hết sao tui chịu nổi.

- Haha...ráng đợi thêm vài bữa nữa ku.

- Haiz...ừ, chứ biết sao bây giờ. À, mà mấy người không được chơi bậy bạ đó nha.

- Có làm gì đâu mà la bậy bạ.

- Um, mà tui chỉ nhắc nhở vậy thôi nhớ ngủ sớm đó nha ! Ngủ ngon nha !

- Um...pp.
Part 40

Rồi thời gian trôi qua thật nhanh những giây phút cuối cùng bên thằng Minh cũng hết.

Tối đêm 20.06 là đêm cuối cùng tui và nó còn ở bên nhau, sáng 21.06 nó về quê và tui phụ dọn đồ giúp nó rồi trả phòng.

Đêm đó hai thằng chỉ nằm ôm nhau mà nói chuyện rồi tui ngủ quên trong vòng tay ấm áp của nó lúc nào không biết nữa.

Tui vẫn còn nhớ nó khuyên tui là sau này nên lấy vợ, lập gia đình mà sống như người ta chứ đừng có lông bông hoài như vậy.

Trong cái không gian yên lặng của xóm trọ điều hiu vì tụi sinh viên về quê nghỉ hè gần hết rồi chỉ còn phòng trọ của tui là đèn còn sáng.

Tui chỉ nằm im lặng mà không trả lời nó...vì tui cũng không biết phải nói cái gì bây giờ nữa đành buông xui theo số phận. Có nhiều bạn đọc vẫn khuyên tui nên cố gắng giữ lấy nó nhưng giữ bằng cách nào và như thế nào đây ?

Liệu sao này nó có thể sống hạnh phúc hay không ? Thằng Minh nó cũng còn có gia đình, có quê hương...và tui cũng như nó thôi chẳng lẽ hai thằng cùng dắt nhau bỏ xứ mà đi.