Trans & edit: Gấu chan gâu gâu =)))
Đây nguyên bản là một buổi chiều mỹ mãn tốt đẹp, Lý Văn Hạo lấy sinh nhật là nguyên do cùng ca ca làm chuyện như vậy. Khởi động cho trò chơi đều được làm gần đủ rồi, thời điểm vừa muốn đi vào điện thoại Lý Việt Trạch vang lên, càng quá đáng hơn đó chính là sau khi nghe điện thoại Lý Việt Trạch liền đẩy ra Lý Văn Hạo, bắt đầu mặc quần áo.
“Sao, làm sao?”
“Tất cả chủ nhiệm mở hội nghị, chờ anh trở lại.”
Lý Văn Hạo quả thực là hận muốn chết, không biết còn không chịu để yên quả nhiên trường học là nơi hủy người, hắn kéo lấy góc áo Lý Việt Trạch giãy dụa sắp chết nói: “Vậy trước hết cũng để cho em bắn một lần đi? Rất nhanh!”
“Được rồi bảo bối, hiệu trưởng cũng đều tới rồi, trở về tiếp tục!”
Nói xong cũng mặc kệ Lý Văn Hạo phản ứng cái gì, thật nhanh hướng trường học chạy đi.
Chờ họp xong trở về trời đã tối, Lý Việt Trạch nghĩ là sinh nhật đệ đệ, thời điểm đi qua tiệm bánh sinh nhật tùy tiện mua một vài thứ, lại ở dưới lầu mua chút đồ ăn vặt, chuẩn bị cho buổi tối làʍ t̠ìиɦ xong ăn khuya một chút.
Ai biết sau khi đẩy cửa ra anh nhìn thấy một con khuyển cỡ lớn rầu rĩ không vui.
“Ha, đây là làm sao a?”
“Không có chuyện gì, có chút mệt.”
Con mắt Lý Việt Trạch hơi chuyển động liền biết là xảy ra chuyện gì, làm được một nửa liền bỏ đi kỳ thực anh cũng không tình nguyện như vậy, nhưng trong lòng đệ đệ khó chịu anh có thể hiểu được, nghĩ hôm nay lại là sinh nhật hắn, anh cũng nên làm chút chuyện gì đó đi.
Anh như không có chuyện gì mà nhấc theo bánh gato mang vào phòng ngủ, mà Lý Văn Hạo không để ý chút nào đi theo vào.
“Ca anh làm gì vậy?”
“Nằm trên giường ăn bánh gato.”
Ăn bánh gato cởϊ qυầи áo làm cái gì. Lý Văn Hạo cau mày do dự cuối cùng tìm một cái cớ thật hay: “Vậy em lên giường đọc sách.”
“Tùy em.”
Bánh gato là bánh gato ô mai rất thông thường, trên lớp bơ dày đặc là những quả ô mai lớn, Lý Việt Trạch lấy một quả lại đây đưa vào miệng, anh cố ý chỉ cắn một nửa, nước màu hồng theo khóe miệng lưu lại, chảy xuống xương quai xanh tinh xảo, chạy tới trước ngực.
“Thật ngọt.” Anh bình luận.
“Thật dâʍ đãиɠ.” Hắn nghĩ thầm.
Tiếp theo anh câu lấy một ít kem đưa tới trước ngực mình, hướng về đầu v* giương cao dùng bàn tay xoa lên.
đầu v* vếnh cao đươc Lý Văn Hạo nhiều năm dùng ngón tay, môi lưỡi, côn th*t cùng các loại đạo cụ dạy dỗ, so với nam tử bình thường lớn hơn một vòng, hơn nữa đã sơm trở thành điểm mẫn cảm của Lý Việt Trạch.
Lúc này chúng nó bị khe hợ mang theo một tầng nhẹ kem lại bị bàn tay xoa xoa, côn th*t Lý Việt Trạch rất nhanh đứng lên tiểu huyệt cũng nhúc nhích lên chảy ra một chút d*m thủy, xấu hổ khác thường khiến cho anh cảm thấy thân thể nóng lên nhưng vì câu dẫn tên ngu ngốc bên cạnh anh vẫn nỗ lực đè xuống xấu hổ tiếp tục kiên trì.
“Ân ân a a...”
Trước ngực một mảnh dính dấp khó chịu, Lý Việt Trạch nắm lên một đám lớn bơ đưa tới hạ thân chính mình, qua loa ở côn th*t xoa hai cái, sau đó đưa tới trước hai cái miệng nhỏ khao khát, đém bơ nồng nặc bị chán ghét cắm đi vào.
Bơ cùng tao thủy không thể dung hợp, ở giữa bắp đùi Lý Việt Trạch một chỗ là tao thủy trong trẻo một chỗ lại là bơ nhũ bạch, hai cái tao huyệt mồ hôi dính đầy lại bị bỏ rất nhiều bơ thêm vào, chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác mới mẻ khiến chúng nó lại càng thêm co rút nhanh hơn, phun ra từng luồng từng luồng d*m thủy ấm áp.
Nhưng Lý Việt Trạch còn chê không đủ, nắm lấy mấy viên ô mai bên trên nhét vào hai cái thịt huyệt đang muốn tìm bất mãn, một viên khác thì cầm lên xoa bóp tiểu âm đế đã cứng lên.
Cam xúc ô mai mang lại rất cứng, mặt trên còn có gai nhỏ mềm, trước tiên không nói đến việc đâm vào tao huyệt mang lại cảm giác thoải mái như thế nào, chỉ là dùng để xoa âm đế cũng khiến Lý Việt Trạch thoải mái tới da^ʍ kêu liên tục.
:A a a a~ âm đế bị ô mai thao thật thoải mái, nha a~ tao huyệt thật thichs~.... Nhẹ một chút a a a ~.... ô không khống chế được... Ân ân ân tao huyệt thoải mái muốn chết ân ân nhưng ô mai thật giỏi...”
Khố bộ không khống chế được mà run run co giật, tay cầm ô mai bị du͙© vọиɠ sai khiến dùng sức nắm lấy âm đế, Lý Việt Trạch thoải mái tới đầu lưỡi đều vương ra ngoài vô cùng dụ người, suýt chút nữa đã quên mục đích của chính mình. Anh mυ'ŧ vào một tay khác, cẩn thận mà liếʍ láp mỗi một ngón tay, tỉ mỉ đến thậm chí khe hở cũng không bỏ qua, liếʍ tới phát ra tiếng vang chậc chậc, sau khi liếʍ sạch bơ trên tay liền đi đè lại núʍ ѵú của bản thân.
Hai viên đậu nhỏ vì muốn cầu vui vẻ mà rung động không ngừng, ngón tay đi tới sờ một cái, kɧoáı ©ảʍ lập tức truyền đi khắp thân thể, Lý Việt Trạch nhớ tới Lý Văn Hạo thường nói: “Ca, anh sinh một đứa bé cho em đi.”, nếu như ngày nào đó anh thật sự bị thao tới mang thai, không biết hai vυ' có thể phồng hơn hay không, Lý Văn Hạo có thể đem chúng nó xoa thành các loại hình khác nhau, thậm chí có thể nhũ giao...
Tưởng tượng dâʍ ɭσạи tới cực điểm khiến lòng anh tê dại vô cùng, tao huyệt cùng bên trong hoa huy*t ngứa tới không chịu được, sau khi quen thuộc bị côn th*t đệ đệ tàn nhẫn thao làm căn bản không thể được hai quả ô mai thỏa mãn, cái vυ' muốn được mạnh mẽ hút, âm đế cũng muốn được bị mạnh mẽ nhéo lên rồi nhào nặn, nếu như Lý Văn Hạo lại sững sờ ở bên cạnh anh sợ chính mình không khống chế được bản thân.
Rốt cục không nhịn được, Lý Việt Trạch thấp giọng nói:”Đừng nhìn sách nữa, nhìn em đi.”
Tiếng nói của anh rất nhẹ, rất ôn nhu bên trong lại mang theo du͙© vọиɠ nồng đậm dày đặc. Lý Văn Hạo đã sớm chờ anh nói câu này, lúc trước hắn nói là đọc sách căn bản là một chữ mở đầu cũng không đọc vào được, người bình thường được hắn âu yếm vẫn đang ở bên cạnh làm ra các loại hành động dâʍ đãиɠ lấy lòng chính mình chỉ nghe âm thanh thôi cũng khiến hắn đều sắp bắn.
“Bà xã dâʍ đãиɠ, em lại muốn câu dẫn chồng mình sao?”
“Vâng... Ạch a a... Tao huyệt đang chờ anh tới thao... nhanh lên một chút đến đây...
Thao da^ʍ huyệt đang chảy nước của bà xã dâʍ đãиɠ ~...”
Lý Văn Hạo chen vào giữa hai chân mở rộng của ca ca, từ trên cao nhìn xuống thân thể dâʍ đãиɠ này. Bơ trắng như tuyết đang ở trên thân thể trắng nõn ngon miệng không kém câu người tới cực kỳ, Lý Văn Hạo nhớ đến hình ảnh lúc vừa mới bắt đầu nước ô mai theo khóe miệng chảy xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy dáu vết hồng phấn còn lại, hắn cúi đầu liếʍ theo đoạn dấu vết đó, lại liếʍ sạch sẽ một mảng bơ trước ngực, cuối cùng dùng môi lưỡi phục vụ đầu v* so với ô mai còn mê người hơn.
“Ừm ha~ ân ân dùng sức... liếʍ đầu v* ca ca... rất thoải mái ~” Chơi một lúc lần thứ hai Lý Văn Hạo đứng dậy, đem thân thể ca chiết lên, đem hai chân thon dài tách ra tới cực hạn, hai cái thịt huyệt tỏa ra hương bơ ngọt ngào còn chảy rất nhiều nước xuống, trong lúc co rút còn có thể nhìn thấy ô mai bên trong. Lý Văn Hạo tách ra tao huyệt phía sau của anh, tràng thịt phấn hồng cùng không khí lạnh lẽo chạm nhau khiến nó càng ro rút mãnh liệt hơn, vách tràng ngoại trừ kem bơ lấp lánh bên ngoài còn d*m thủy bên trong ô mai lớn bị tràng thịt chen chúc đẩy cũng sắp bị đẩy ra ngoài.
“Thật là đẹp mắt...”
Lý Văn Hạo như bị mê hoặc tiến lên phía trước ngậm lấy tao huyệt, đầu lưỡi liếʍ bơ bên trong tao huyệt, luồn vào bên trong đẩy ô mai chạm vào tràng bích, trang thịt nhu mị lập tức quấn lấy đem đầu lưỡi kẹp chặt.
Rốt cục mị huyệt bị được liếʍ Lý Việt Trạch thoải tới mặt rơi đầy lệ, tay luồn vào bên trong tóc của em trai nắm lấy đem hắn đẩy vào gần hơn trong miệng rêи ɾỉ lớn tiếng nói: “A a a a tao huyệt được liếʍ, ân ân ân em trai tốt hấp đi a a a a... Y a ô ô đừng đừng cắn quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ a a a a thao đến tao điểm của ca ca.... Ô ô muốn chết...”
Tao huyệt bên trong cũng tuôn ra từng trận d*m thủy chảy xuôi xuống chạm vào trên lỗ mũi Lý Văn Hạo, hắn giương mắt lên, tao huyệt đỏ sậm mê người không ngừng ngọ nguậy trào ra tao thủy căn bản là không dừng lại được, âm thần xinh đẹp khéo léo bị lật ra bên ngoài eo Lý Việt Trạch đều sớm nảy lên.
“Đừng như vậy... không được a a a quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ... Ân a a đừng xoa âm đế... Nha a a ha a a da^ʍ huyệt lại phun tao thủy... Ông xã thao da^ʍ huyệt của bà xã vô cùng thoải mái...”
Lý Văn Hạo vỗ vỗ cặp mông mẩy của ca ca, dẫn tới tao huyệt lại căng thẳng co rút nhanh hơn. Hắn buông ra tao huyệt dính đầy nước, bị hình ảnh Lý Việt Trạch bất mãn mà vặn vẹo eo chọc cười.
“Ca, ngoan, chính mình ôm chân, lấy tao huyệt đẩy ô mai ra có được không?”
Chờ Lý Việt Trạch ôm lấy chân của mình, Lý Văn Hạo liền đi xuống tao huyệt của anh, hai ngón tay kéo một cái một vòng thịt bên ngoài miệng huyệt liền đô lên, Lý Văn Hạo tiến lên cắn một cái, tao huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co giật kịch liệt phun tai thủy càng mạnh hơn, nếu không có ô mai lấp đầy, số tao thủy kia chắc chắn có thể chảy vào trong miệng hắn để hắn uống đã nghiền.
“Ừm... Ha a... Ông xã đệ đệ... đầu lưỡi thật lợi hại... Bà xã sướиɠ chết rồi... A a a ân tao huyệt cũng bị đầu lưỡi thao nát ngày ngày... Ha a a lại liếʍ đến...”
Lý Việt Trạch nỗ lực ôm lấy hai chân run rẩy mãnh liệt, hai mắt mê man mà nhìn trần nhà. Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thứ kɧoáı ©ảʍ này gần như muốn thiêu hủy anh.
“Đừng cắn a a a a a! Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đệ đệ muốn thao chết ca ca dâʍ đãиɠ... Tao huyệt thật thoải mái... Làm sao sẽ thoải mái như vậy ô ô ô... Ông xã... Ô ô tao huyệt muốn... mau làm em~”
Cảm giác được ô mai bị tao huyệt đẩy ra hơn một nửa, Lý Văn Hạo ngậm lấy tao huyệt dùng sức hút một cái—–
Lý Việt Trạch thoải mái tới mũi chân đều căng thẳng, lớn tiếng rít gào: “A a a a a a rất thoải mái, thoải mái... Muốn tới... bà xã dâʍ đãиɠ muốn tới cao trào... Muốn bắn ân a a a a~”
Lý Văn Hạo tiếp được ô mai dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của Lý Việt Trạch, tao huyệt co giật không ngớt cùng hoa huy*t lập tức phun ra một lượng lớn d*m thủy, côn th*t phía trước chưa một lần được xoa nắn liền lập tức bắn ra. Lý Việt Trạch vô lực thở hổn hển, thế nhưng Lý Văn Hạo cười đến vô cùng vui vẻ.
“Ca, ô mai dính đầy tao thủy thật ngọt, ha ha~”
Hắn đã quên hết một lần hờn dỗi vì sinh nhật buổi trưa rồi, tiến đến bên Lý Việt Trạch, Lý Việt Trạch liếc mắt nhìn hắn một chút, đôi mắt hoa đào câu người bên trong tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Đệ đệ ngoan, ông xã tốt, tao huyệt của em còn muốn được uống sữa tươi...”
“... Vậy thì để chồng em tới bón cho em!!!”
Hắn thở hổn hển ở trên cổ của anh mυ'ŧ vào, liếʍ láp, Lý Việt Trạch cười xấu xa đưa hai tay lên ôm cổ ông xã, ghé vào lỗ ta hắn mềm mại thổi khí.
“Anh còn nhớ hai không... Sinh nhật mười tám tuổi a a... cái lần cưỡиɠ ɠiαи bà xã...”
“Lần đó... nhớ mãi không quên...”
Hai người cùng ôm nhau kịch liệt hôn lên, Lý Việt Trạch chân dài đùi lớn ôm lấy vòng eo gầy gò của ông xã, Lý Văn Hạo rút súng ngắm ngay thịt huyệt tiêu hồn đâm vào, thẳng tắp cắm vào nơi sâu nhất.