Tất cả ảo ảnh tiêu thất, đôi mắt bị bụi trần che phủ rốt cục mở ra.
Chỉ vừa liếc nhìn Lục Tri Phi liền biết Ngô Nhai thật sự đã trở về, trong đôi mắt kia phảng phất có loại lực lượng chấn nhϊếp lòng người.
Nhưng mà Lục Tri Phi còn chưa vui vẻ được bao lâu, Ngô Nhai bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, khí tràng phóng thích ra ngoài rất nhanh thu lại, cả người đột nhiên suy sụp xuống. Chỉ là ánh mắt của Ngô Nhai vẫn rất kiên nghị, hắn dùng tay lau vệt máu bên khóe môi, đứng dậy.
“Ta muốn đi Côn Lôn.” Đây là câu nói đầu tiên của y sau khi tỉnh lại.
“Không được, ngươi theo ta trở về.” Tinh quân như đinh đóng cột cự tuyệt.
“Ta phải đi.” Ngô Nhai cũng là kiên quyết, hai người giằng co không ai nhường ai.
Bầu không khí nhất thời cứng ngắc, Lục Tri Phi liếc nhìn Thương Tứ, lúc này Thương Tứ mới chậm rãi bước đến giữa hai người. Hắn chỉ vừa đứng ở nơi đó, vẻ ngột ngạt trong nháy mắt bị phá vỡ, hắn nhìn về phía Ngô Nhai, “Cho ngươi nửa phút, ngươi có thể thử thuyết phục ta.”
Ngô Nhai không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Thương Tứ, “Ta muốn vào trong xem xét, muốn quay về làm Ngô Nhai chân chính, ta chỉ có thể bước lên con đường năm đó lần nữa. Huống hồ, nơi đó còn có thứ ta muốn mang về cho Nam Anh.”
Thương Tứ nghiêng đầu quan sát hắn một chốc, sau đó mỉm cười, “Được rồi, ngươi đã thuyết phục được ta.”
“Thương Tứ!” Tinh quân hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đưa Ngô Nhai trở về, e sợ có biến.
“Đừng gấp gáp, trước sau cũng không kém chút thời gian như vậy, có ta nhìn, hắn sẽ không gặp chuyện gì.” Thương Tứ nhún nhún vai, ánh mắt lướt qua bệ cửa sổ nhìn về phía xa, “Hơn nữa chúng ta quả thực cũng cần quay về Côn Lôn sơn một chuyến.”
Nửa ngày sau, Côn Lôn sơn.
Trận tuyết lở hai ngày trước khiến đỉnh núi giống như bị khuyết đi một đoạn, thế nhưng gió rét tích lũy nhiều năm, nơi này vẫn là hàn ý thấu xương. Lục Tri Phi kỳ thực luôn cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất thần dị, bởi vì chái núi đón mặt trời của Côn Lôn sơn, cũng chính là nơi đạo quan tọa lạc chính là ấm áp như xuân, bốn bề gỗ đỏ lá xanh, là bộ dáng tiên sơn hẳn phải có trong tưởng tượng. Thế nhưng phía huyệt động sau núi, suốt năm gió lạnh, tuyết đọng giống như chưa từng tan ra, quả thực giống như dáng dấp của một kiểu tiên cảnh khác hẳn.
Bước chân của Ngô Nhai hơi chút vội vàng, mãi đến khi vào trong huyệt động mới bỗng nhiên chậm lại.
Hồi ức nồng đậm, những khối gỗ rơi lả tả và đám loạn thạch này cũng giống như phần vảy cứng che đậy miệng vết thương, trong thoáng chốc bị mạnh mẽ bóc ra. Trước kia, mỗi khi về đến nơi này hắn đều ôm tâm tưởng như nhìn câu chuyện của kẻ khác, hoàn toàn không cảm giác được phần đau đớn khắc cốt minh tâm trong đó.
Nhưng hiện tại cơn đau kia đã trở về, vẫn còn đau đớn cũng có nghĩa là hắn vẫn còn sống.
Lục Tri Phi chỉ thấy Ngô Nhai đột nhiên quỳ xuống bên cạnh huyệt động, không để ý bẩn loạn, tay trần hung hăng đào đám đá vụn, thậm chí còn dùng chuôi kiếm Khước Từ uy danh hiển hách để xới bùn đất, giống như đang tìm kiếm thứ gì.
Ai cũng không lên tiếng ngăn cản, vì vậy không bao lâu sau, áo bào và bàn tay của Ngô Nhai đã dính đầy bùn đất, mà hắn rốt cục cũng đào được thứ mà hắn muốn nhìn.
Đó là một đoạn gốc cây mục nát bị chôn sâu trong bùn đất, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng. Mà bàn tay của Ngô Nhai đã chạm vào lớp đá phía dưới bùn đất, hóa ra cái rễ cây mảnh khảnh vừa chạm vào liền đứt lìa kia vốn sinh trưởng trên đất đá, mà loại đá trên tuyết sơn này vừa băng lãnh lại cứng rắn, nào có chút mềm mại đáng kể gì.
Bàn tay đang đào bùn đất của Ngô Nhai dừng lại, hai tay nâng đoạn rể cây mục nát kia lên, hai mắt thống khổ nhắm nghiền.
Hắn phảng phất đã nhìn thấy phong tuyết của một năm kia.
–
Vì muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn, hắn không tiếc bày ra thất huyền sát trận, mà cái giá phải trả cũng là vô cùng to lớn. Trọng thương, trọng thương đến mức khó thể tưởng tượng, Ngô Nhai khi ấy gần như phải tiêu hao hết hoàn toàn tính mạng của bản thân mới có thể đem khúc nhạc tấu xong.
Hắn vốn có thể thản nhiên chịu chết, bởi vì bày ra thất huyền sát trận là lựa chọn hắn thuận theo đạo tâm mà làm, thế nhưng Nam Anh lại phải thế nào đây?
Côn Lôn sơn thuận theo thiên đạo mà sinh, tuyệt sẽ không vì Ngô Nhai mà vi phạm thiên mệnh.
Ngô Nhai còn nhớ rõ, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn đã thấy Nam Anh quỳ gối dập đầu trước Xuất Dương quan, lầu các nghiêng ngã phảng phất chỉ sau một khắc sẽ đổ sụp xuống, ép đến cơ thể của tiểu Đào yêu không ngừng run rẩy.
Bất quá Nam Anh cũng không chịu lui lại, cho dù là toàn bộ Côn Lôn sơn cũng không thể khiến y sờn lòng.
Sư phụ đi ra, người đang thở dài.
Người nói thiên mệnh không thể trái, muốn nhận được gì đó nhất định phải nỗ lực trả cái giá tương ứng. Nhưng mà Nam Anh khi ấy còn không nghe hiểu những lời nay, y chỉ hy vọng có thể cứu lại Ngô Nhai, những cái khác cũng không chú ý được nữa.
Vậy nên, bọn họ liền dọn về huyệt động hậu sơn, vừa ở đã qua thật nhiều năm.
Ngô Nhai còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi tới nơi này, trong ánh mắt của Nam Anh toát ra lo âu và sợ hãi khôn cùng. Từ nhỏ y đã sinh trưởng ở vùng sông nước Giang Nam như thi như họa, nào đã từng thấy qua phong tuyết nhường này?
Hắn còn nhớ rõ Nam Anh chạy đến bên cạnh đài bạch ngọc ôm siết lấy hắn, lẩm bẩm làm nũng: “Thật lạnh quá mà.”
Thế nhưng ngày hôm sau, y đã chọn một nơi bên ngoài huyệt động cắm rễ, bộ rễ mềm mại phá vỡ bùn đất, thật sâu ghim vào lớp đá núi cứng rắn, hấp thu sự màu mỡ ít ỏi gần như không. Ngô Nhai nằm trên bạch ngọc đài không thể cử động, thế nhưng hắn có thể cảm thấy được tất cả mọi thứ xung quanh.
Cây đào cắm rễ, nở hoa, sinh cơ cuồn cuộn không ngừng vận chuyển vào cơ thể của Ngô Nhai, cũng vì hắn chặn hết phong tuyết bên ngoài huyệt động.
Thế nhưng nơi này rất lạnh, hắn có thể cảm giác được Nam Anh đang phát run, y bị lớp nham thạch cứng rắn lạnh lẽo bao vây không thể di chuyển, chỉ có ngẫu nhiên vài đóa hoa đào rơi xuốn sẽ bay lên bạch ngọc đài, nhẹ nhàng phất qua gương mặt của Ngô Nhai, giống như đang lặng lẽ nỉ non cùng hắn.
Một năm rồi lại một năm, trong huyệt động đều yên tĩnh không còn thanh âm gì khác.
Ban đầu Ngô Nhai còn có thể nghe được thanh âm hoa tàn hoa nở, thế nhưng sau đó hắn cũng không còn nghe được nữa, hắc ám kéo tới, hắn triệt để mất đi tri giác.
Không biết lại qua bao lâu, hắn rốt cục đã tỉnh, thân thể như kỳ tích mà khôi phục hơn phân nửa. Hắn bước đến bên cạnh cửa động đứng bên dưới tán đào, ngẩng đầu nhìn những đóa hoa thưa thớt trên cành, lại phát giác trái tim của mình không hề gợn sóng.
Thật giống như hết thảy đều không liên quan đến hắn, trái tim của hắn cũng biến thành một tảng đá cứng rắn lạnh lùng.
Hắn nghe được mình nói với Nam Anh: “Ngươi cần phải đi.”
“Ở đây không thích hợp với ngươi, ngươi cần một nơi ấm áp hơn.”
“Ta không cần người theo cùng.”
Lúc đầu tiểu Đào yêu còn có thể cười cười bám lấy hắn trò chuyện, nhưng mà trong lòng Ngô Nhai khi ấy chỉ có kiếm, mỗi khi hắn nhìn Nam Anh không hiểu sao lại có chút phiền hà, vì vậy chỉ đành đặt càng nhiều tâm tư vào việc luyện kiếm.
Thất tình lục dục trên thế gian này chỉ có thể tăng thêm phiền não, nếu muốn truy tìm đại đạo làm sao có thể để mình bị ràng buộc?
Vì vậy, Ngô Nhai thường xuyên ly khai sơn động, bẵng đi một đoạn thời gian mới có thể trở lại. Hắn mỗi lần trở về đều cho rằng Nam Anh nhất định đã rời đi rồi, vậy mà lúc nào hắn cũng có thể thấy được bóng hình người nọ đang chờ đợi.
Chuyến đi cuối cùng, hắn nhớ rõ Nam Anh vẫn ngồi xổm ở vị trí cũ trước huyệt động, giống như một con thỏ đáng thương lạc đường trong phong tuyết. Ngô Nhai thấy mi mục của y nhiễm tuyết và làn môi cóng đến trắng bệch, cõi lòng yên lặng rốt cục cũng nổi lên gợn sóng, hắn nhịn không được kéo người lên, “Ta tiễn ngươi trở về.”
Nam Anh nhìn thấy hắn, khóe miệng vì lạnh cóng nên lộ ra nụ cười hơi mất tự nhiên, “Huynh đã về rồi, đệ chờ huynh thật lâu.”
“Đừng như vậy.” Ngô Nhai dùng thanh âm lạnh lùng cứng rắn răn đe.
Đừng cười với ta như vậy, đây là sai lầm.
Không nên như vậy, ta vì sao lại đang dao động?
Vì sao lại muốn lệch khỏi quỹ đọa sẵn có? Không, đã sai rồi…
Có chỗ nào đó không đúng…
Tâm thần của Ngô Nhai bỗng nhiên kịch liệt chấn động, hắn nảy ra một cổ hoài nghi chưa từng xuất hiện, loại hoài nghi này gần như muốn đem trái tim của hắn xé thành hai mảnh. Chỉ là ngay lúc ấy, Nam Anh chợt nhẹ giọng hỏi hắn: “Huynh cho rằng, kiếm đạo đối với huynh mà nói là trọng yếu nhất, có phải không?”
Ngô Nhai nắm chặt bàn tay, đôi mắt vẫn mở to, im lặng trầm mặc.
Nhưng mà trầm mặc cũng là một loại hồi đáp, Nam Anh lại cười cười, “Nơi này lạnh quá, vì vậy đệ phải đi.”
Y đang cười nhưng viền mắt lại đỏ lên, bất quá vẫn quật cường chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống. Y nói: “Đệ không cần huynh tiễn, đệ tự đi.”
Vì vậy, mặt đất bắt đầu rung động, nham thạch văng tung tóe, Nam Anh cử động đôi chân từ lâu đã đông lạnh đến gần mất đi tri giác, bộ rễ chôn sâu trong nham thạch từng đoạn từng đoạn gãy lìa, đó là tiếng động thanh thúy rồi lại lộ ra từng tia, từng tia tuyệt vọng.
“Không, không nên…” Ngô Nhai đưa tay về phía y, thế nhưng Nam Anh lại lui ra sau một bước, tránh khỏi bản tay của hắn.
Mà lúc y rời đi, đóa hoa đào cuối cùng trên thân cây đã trơ trụi cô linh rơi xuống, cả huyệt động khôi phục bình tĩnh, chỉ còn hoang tàn trước mắt.
Có vài đoạn rễ gãy lìa bị lật ra khỏi bùn đất đã bắt đầu hư thối.
Ngô Nhai cảm thấy trái tim của mình gần như cũng sắp vỡ vụn, có vật gì đó đang vùng vẫy muốn xóa tan ràng buộc kềm hãm. Mà trong lúc hắn còn đang trố mắt, Nam Anh đã bước lên sạn đạo quanh co nọ.
Sau đó, Ngô Nhai liền thấy cuồng phong gió tuyết cuốn người nọ rơi xuống vách núi, hắn muốn vươn tay kéo lại nhưng chỉ thấy được đôi mắt cấp tốc mất đi thần thái như tàn cây héo rũ của Nam Anh.
–
“Nam Anh!!!”
Ngô Nhai thoáng cái tỉnh lại, phảng phất vừa giật mình thoát ra khỏi một cơn ác mộng lâu dài, mà hiện thực lạnh như băng lại giáng cho hắn một đòn cảnh cáo.
“Hừ.” Bỗng nhiên, Tinh quân hừ lạnh một tiếng, Ngô Nhai lại càng thêm ngẩn ra.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy ba người đang đứng sau lưng mình mới chợt phát hiện, nguyên lai hết thảy đều đã là quá khứ.
Ngô Nhai nắm chặt đoạn rễ cây đặt trước ngực, hướng về phái Tinh quân gật đầu.
Tinh quân lại mặt lạnh quay đầu đi chỗ khác, tìm một tảng đá ngồi xuống, không thèm phản ứng. Nhưng một tiếng hừ lạnh vừa rồi của người này lại khiến Lục Tri Phi nghe ra một tia ấm áp.
Cậu quay đầu nhìn tuyết trắng mênh mông bên ngoài, thầm nghĩ: Khi gió tuyết không còn mê hoặc đôi mắt của kẻ khác thì vẫn rất mỹ lệ.
Lúc này, Thương Tứ chợt nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, “Em ở ngoài này trông chừng bọn họ, ta đi vào ếm thêm một tầng phong ấn cho quan tài bạch ngọc.”
“Phong ấn?”
Thương Tứ nháy mắt mấy cái, “Chúng ta sớm muộn gì cũng phải đi gặp Liễu sinh một lần, đây có thể là lợi thế của chúng ta.”
Lục Tri Phi hiểu rõ, lập tức gật đầu.
Trong lúc chờ đợi Thương Tứ phong ấn, tâm tình của Ngô Nhai cũng bình phục lại, chỉ là hắn lại tiếp tục đào đất. Lục Tri Phi có hơi lo lắng, bước đến quan sát, nào ngờ lại thấy Ngô Nhai tìm ra một nơi có ký hiệu từ rất lâu, chậm rãi đào lên một cái hộp gỗ.
“Đây là cái gì?” Lục Tri Phi hỏi.
Ngô Nhai vừa dùng tay áo tỉ mỉ lau đi bùn đất trên hộp, vừa đáp: “Đây là những thứ lặt vặt ta tiện thể sưu tập khi đi tìm thuốc.”
“Cho Nam Anh?”
“Ừ.”
Tinh quân ngồi bên cạnh nghe vậy lại phát ra một tiếng hừ lạnh, “Đừng tưởng chỉ tặng một chút vật nhỏ là có thể dỗ y vui vẻ, những thứ ta đưa đến nhiều hơn ngươi không ít, cũng thú vị hơn.”
Ngô Nhai lại không tức giận, chỉ đáp một tiếng ‘Vâng’, trong giọng nói còn mang theo một tia tôn trọng.
Bộ dáng của hắn như vậy ngược lại khiến Tinh quân càng khó chịu, ngồi một bên không biết đang hờn dỗi chuyện gì. Lục Tri Phi mỉm cười nhìn sang, “Tôi nhớ cửa hiệu cắt tóc Quân Quân Thương Tứ thường đi vẫn còn mở cửa, lúc Tinh quân trở về có muốn cũng ghé qua một chút hay không? Tay nghề thợ cắt tóc ở đó cũng không tệ lắm.”
Tinh quân từ chối cho ý kiến, một lát sau lại hỏi: “Thật là khá tốt sao?”
“Thực sự.” Lục Tri Phi gật đầu.
Sắc mặt của Tinh quân lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, sau đó lại bắt đầu căn dặn bâng quơ, “Khẩu vị của y lúc này tương đối kỳ lạ, ngươi phải chìu theo y.”
Ngươi và y ở đây là chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Ngô Nhai chăm chú nghe, sau đó gật đầu, “Ta đã biết.”
“Y sợ lạnh, trong phòng nhất định phải liên tục đốt lửa than.”
“Ta hiểu được.”
“Y buổi tối thường xuyên mất ngủ, ngươi không được về trễ.”
“Vâng.”
“Y… mắt không tốt lắm, nếu y không muốn, ngươi không được cởi lụa che mắt của y.”
Ngô Nhai nghe đến đây, đầu ngón tay khẽ run, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Hắn không nhịn được nghĩ, nếu như ngày đó hắn kịp kéo Nam Anh lại sẽ như thế nào?
Hắn suy nghĩ một chút liền bất giác thất thần, Tinh quân thấy hắn đờ ra còn hơi lo lắng, cảm thấy có phải đây là di chứng của việc dung hợp linh hồn quá nhanh, đầu óc có chút hỏng rồi?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Mà lúc này, từ trên bầu trời cao rộng truyền đến một tiếng chim hót thanh thúy, Tinh quân nhìn sang, chỉ thấy một con Thanh điểu đang đập cánh bay thẳng về phía này.
“Ôi, mọi người ở nơi này à, tôi cứ tìm mãi.” Thanh điểu đáp xuống bên cạnh Lục Tri Phi, hóa thành hình người vỗ vỗ tuyết đọng trên tóc, “Tôi đã bay quanh Côn Lôn sơn hết mấy vòng.”
“Ai nhờ anh gửi thư tới?” Lục Tri Phi nghi hoặc.
“Là Nam Anh đấy.” Đông Phong cười, lấy một phong thư kiểu cách cổ điển từ trong túi tùy thân ra.
Nghe đến then của Nam Anh, Ngô Nhai nhất thời hoàn hồn nhìn sang.
Lục Tri Phi mở thư đọc lướt, mỉm cười đưa Ngô Nhai xem, “Đọc một chút đi.”
Ngô Nhai lấy lại bình tĩnh, trịnh trọng tiếp nhận thư, mở ra xem kỹ, chỉ thấy nét chữ xinh đẹp quen thuộc nọ giăng đầy trang giấy.
Ch ư v ị:*
Bên ngoài tuy t ốt, cũng đ ừng quên v ề nhà. Thi ệp m ời sinh th ần đ ều đã g ửi đi, n ếu không tr ở l ại ta s ẽ sinh khí. Còn n ữa, T ứ gia, ngài đã b ắt cóc Tri Phi r ất lâu r ồi, mau mau tr ả l ại, b ằng không Thái B ạch Thái H ắc nhà ngài m ỗi ngày đ ều dâng n ước làm ng ập ti ểu vi ện c ủa ta, nên làm th ế nào cho ph ải.
Nam Anh
Ngô Nhai nhẹ nhàng vuốt ve phần lạc khoản trong thư, khóe miệng rốt cuộc hiện lên một tia tiếu ý.
Trên thế giới này không có nếu như, nếu có, đó nhất định là nghịch lý của chúng thần.