Yêu Quái Thư Trai

Chương 7: Lá thư từ trăm năm trước

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tri Phi, điện thoại của cậu cứ không ngừng nhấp nháy kìa.” Trong lớp học, Mã Yến Yến chặn sách ở trước mặt, nhỏ giọng nhắc nhở, “Khẳng định có người tìm cậu.”

“À.” Lục Tri Phi cầm điện thoại lên tượng trưng nhìn thoáng qua rồi lại cất vào.

Mã Yến Yến vừa nhìn liền biết có mờ ám, nhưng trong lòng lại còn một nghi hoặc lớn hơn nữa cấp thiết cần được giải đáp, “Tri Phi! Tri Phi! Ngày hôm qua tớ đến quán cà phê tìm cậu, ông chủ nói cậu đã từ chức rồi. Vì sao vậy? Câu không phải đang làm rất tốt sao?”

“Tớ muốn đổi công việc.” Tuy rằng biểu hiện của Lục Tri Phi cực kỳ bình thản, nhưng Mã Yến Yến lại khẳng định đã có chuyện gì rất lớn xảy ra, bằng không người bạn nghiêm túc này sẽ không bỗng nhiên đổi công tác như vậy. Chỉ là Lục Tri Phi hiển nhiên không muốn nhiều lời, Mã Yến Yến cũng không hỏi tận gốc rễ, lúc này điện thoại của Lục Tri Phi lại sáng lên, Mã Yến Yến nhìn lướt qua, là một tin nhắn, ngọn lửa nhiều chuyện lần nửa dấy lên hừng hực, hỏi: “Đây rốt cuộc là ai? Từ sáng đến giờ chưa hề ngừng lại.”

Lục Tri Phi hơi liếc qua, nói: “Là tin nhắn quấy rầy, đối phương nhầm số.”

“Ừ.” Mã Yến Yến vốn khá tồ tẹt, nghe vậy liền tin. Chỉ là mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đến lúc bọn họ đã chuẩn bị ăn cơm trưa, điện thoại của Lục Tri Phi vẫn không có giây phút nào yên tĩnh.

Mà Đồng Gia Thụ vừa mới hội hợp cùng bọn họ cũng nói: “Cậu cho người kia vào sổ đen không phải được rồi sao?”

Lục Tri Phi thật ra cũng rất muốn, thế nhưng cậu có thể đem Thương Tứ cho vào sổ đen sao? Không thể!

Một yêu quái vừa mới học được cách sử dụng smart phone, đừng ai hy vọng đối phương có lý trí gì đáng nói.

Mà cùng lúc đó, trong thư trai.

Hai yêu quái tròn trịa nhỏ nhắn ngồi trên bàn, bốn con mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm vào điện thoại của Thương Tứ. Điện thoại để trên bàn, mỗi lần nó rung lên thì phần mông dán chặt vào mặt bàn của hai tiểu yêu cũng theo đó chấn động, thậm chí còn rung đến cơ thịt trên mặt cũng lắc lư đều đều, không cần nói chơi có bao nhiêu vui vẻ.

Rung rung rung, giơ hai tay hoan hô, “Wow wow wow ~~~ “

Lại rung rung rung, lại giơ hai tay hoan hô, “Wow wow wow ~~~ “

Quá thần kỳ!

Thương Tứ lại chỉnh một đợt báo rung cho hai tiểu yêu chơi đùa, trong miệng lẩm bẩm: “Lục Tri Phi lại dám không trả lời tin nhắn của ta, các ngươi nói xem lá gan của y có phải quá lớn rồi không?”

“Dạ ~~~” Hai bé mập một bên rung rung một bên tùy tiện trả lời, dù sao chủ nhân nói thế nào thì chính là thế đó.

Thương Tứ gật dầu, vì thế hắn quyết định phải gởi thêm nhiều tin nhắn nửa.



Đại ma vương: Vì sao không trả lời tin nhắn của ta?

Đại ma vương: Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Đại ma vương: Một vấn đề rất trọng yếu.

Đại ma vương: Ta đã cân nhắc rất lâu…

Đại ma vương: Ngươi không trả lời tin nhắn của ta.

Đại ma vương: Là bị rớt xuống hố sao?



Bên kia Mã Yến Yến vô tình nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Lục Tri Phi, lập tức nổi giận, “Tri Phi, người này không chỉ quấy rầy cậu còn trù ẻo cậu rớt xuống hố! Cậu đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp cậu mắng chết hắn!”

Lục Tri Phi vô thức muốn đem điện thoại cất vào cặp xách, thế nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy Mã Yến Yến nói không sai, vì vậy liền trịnh trọng đưa điện thoại cho người kia, nói: “Đúng, là hơi quá đáng, mắng chết anh ta.”

Mã Yến Yến vừa nghe như vậy trong lòng liền sinh ra cảm giác lưng mang sứ mệnh, lập tức cầm lấy điện thoại, mười ngón tung bay đánh chữ.

Không bao lâu sau, một bên lông mày của Thương Tứ hơi nhướn lên, “Rất giỏi nha, Lục Tri Phi.”

Chỉ thấy phần tin nhắn trả lời viết



Lục Tri Phi: Anh có phải là bị bệnh không! Đồ tâm thần, có bệnh thì uống thuốc, cớ gì cả ngày rảnh rỗi đi quấy rầy người khác như vậy? Tôi đại diện ánh trăng nguyền rủa anh! Từ nay về sau ăn mì ăn không có gói gia vị! Vào WC vĩnh viễn không có giấy! Mỗi người bạn gái quen được đều là ‘cú có gai’ dưới lớp váy ngắn!

Lục Tri Phi: Tôi cảnh cáo anh, anh lại gởi tin nhắn đến tôi liền báo cảnh sát!

Lục Tri Phi: Thực sự sẽ báo cảnh sát đó!



“Báo cảnh sát?” Thương Tứ cười phì một tiếng, đang định đánh chữ trà lời thì lại thu được một tin nhắn khác.



Lục Tri Phi: Xin lỗi, vừa rồi tôi cho bạn học mượn điện thoại, cậu ấy thấy anh gởi nhiều tin nhắn như vậy liền tưởng có người quấy rầy tôi, vậy nên ngôn ngữ có chút vô lễ, mong anh đại lượng.



Thương Tứ ngẩn người, ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên cũng không tức giận mà ngược lại cảm thấy buồn cười, bàn tay cầm điện thoại quơ qua quơ lại hỏi hai nhóc mập: “Các ngươi nói xem, con người kia có phải chơi rất vui không?”

Hai bé mập liền ngây thơ gật đầu, chủ nhân nói gì cũng đúng.

Bên kia, Lục Tri Phi đem điện thoại cất vào cặp sách, sau đó gắp cho Mã Yến Yến một miếng thịt, “Nhờ có cậu.”

Trút được mối giận quả thực cả người đều nhẹ nhàng, nếu không Lục Tri Phi thực sự hoài nghi bản thân sắp nhịn đến chết rồi. Thế nhưng kỳ quái là, sau khi cậu nhắn xong cái tin kia, Thương Tứ cũng không tiếp tục gởi tin nhắn đến nữa.

Việc này quá khác thường, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì? Hay là đối phương thật sự tức giận? Hiện tại đang chuẩn bị đại chiêu phản kích? Lục Tri Phi cứ thế ôm nghi vấn cả một buổi chiều, sau đó theo lẽ thường đi thư trai điểm danh.

Thư trai vừa mở cửa trở lại, vắng tanh như chùa bà đanh, Lục Tri Phi vào từ cửa lớn, gật đầu chào hỏi Lão Trúc Tử đang đứng trong quầy, “Trúc tiên sinh.”

Lão Trúc Tử tính cách hiền lành, mỉm cười, “Tiểu Lục đến rồi, hôm nay không đúng dịp, buổi chiều Tứ gia đã ra ngoài, cũng không biết khi nào mới trở về.”

“Ạnh ta ra ngoài?”

“Đúng vậy, ngài thu được một phong thư, đọc xong liền vội vội vàng vàng rời khỏi.”

Biểu tình của Lão Trúc Tử có chút chua xót, nói xong còn thở dài, Lục Tri Phi thức thời cũng không hỏi nhiều, đã đến cũng không cần quay về, liền nói, “Vậy cháu liền qua bên kia đợi một chút.”

Lục Tri Phi xoay người bước đến giá sách, tới nơi mới phát hiện hôm nay thư trai có một vị khách. Người này có vẻ là viên chức, tuổi tác hơn ba mươi, bên chân còn đặt một cái cặp công văn. Lục Tri Phi cũng không quá để ý, chỉ lấy quyển sách mình hay đọc ra khỏi giá, bắt đầu ôn tập những chữ mấy hôm nay Thương Tứ đã dạy.

Tuy rằng tính cách của Thương Tứ có chút cổ quái ác liệt, thế nhưng đã nói sẽ giữ lời, mấy hôm nay hắn đã dạy Lục Tri Phi nhận không ít chữ, chỉ là phương pháp có chút thô bạo. Lục Tri Phi vốn đang tập trung học, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói, “Xin chào.”

Lục Tri Phi quay đầu nhìn lại, thấy là vị công chức kia thì cũng gật đầu đáp lễ, “Xin chào.”

Công chức thấy Lục Tri Phi phản ứng với mình liền thở phào nhẹ nhõm, “Xin chào, xin chào! Ôi chao, lúc nãy khi tôi đến đây, cả thư trai cũng chỉ có mình tôi là khách, làm tôi sợ muốn chết. May là cậu cũng đến, nếu không tôi còn không bình tĩnh được đâu, cậu là yêu quái gì thế?”

Hóa ra đây là một con yêu quái.

Lục Tri Phi nghĩ thầm, nếu trực tiếp nói mình là nhân loại, đối phương phỏng chừng trong chốc lát không tiếp thu được, vì vậy liền học theo ba ba nhận mình là Thụ yêu.

Đối phương lập tức mặt mày tỏa sáng, “Thụ yêu rất tốt, tôi là chồn[1]. Cậu cũng là nghe tin thư trai khai trương lại nên mới mộ danh mà đến phải không? Thành thật mà nói, tôi cũng đã rất nhiều năm chưa từng thấy văn tự bổn tộc rồi, có chút pháp thuật chỉ cần đọc không cần viết, có chút pháp thuật chỉ có thể viết không thể đọc, nhiều nhiều ít ít đều thất truyền. Hiện tại đám trẻ con trong nhà tôi tất cả đều mù chữ, học cũng chỉ học văn tự của nhân loại, chữ lớn bổn tộc lại không nhận ra chữ nào…”

Chồn tinh đυ.ng phải người đồng hành, lập tức đem hết mọi chuyện ra tâm sự, nào là trong nhà có bao nhiêu yêu khẩu, vì sao lại đến nơi này… không thiếu việc gì. Cuối cùng, còn lôi kéo Lục Tri Phi, tỏ ra cực kỳ thần bí nói: “Kỳ thực yêu quái các nơi đều nhận được tin tức nói thư trai đã mở cửa trở lại, thế nhưng ai cũng nhịn không dám đến. Có người nói vị Tứ gia kia tính tình không tốt lắm, trước đây ở yêu giới hoành hành vô kỵ, nhỡ đâu ngài ấy ngủ đủ trăm năm lại cảm thấy đói bụng, đem mọi người đều ăn vào thì phải làm sao bây giờ? Trong lòng tôi cũng là thấp thỏm, may mà hôm nay ngài ấy không có mặt, nếu không có lẽ cũng không dám bước vào…”

“Kỳ thực anh ta cũng không đáng sợ đến như vậy, mọi người có thể yên tâm mà đến.” Lục Tri Phi nói.

“Cậu đã gặp ngài ấy?” Chồn kinh ngạc.

Lục Tri Phi gật đầu, “Phải, tôi đã ghé qua đây được vài lần.”

Chồn tinh lập tức giơ ngón tay cái lên, “Anh hùng!”

“Nào có.” Lục Tri Phi khách khí lắc đầu, “Được rồi, ở đây thỉnh thoảng cũng sẽ có nhân loại ghé qua, những lời này của anh lần sau tốt nhất không nên tùy tiện nói với kẻ khác.”

Chồn tinh lập tức cảnh giác, liên tục nói cám ơn. Bên kia Lão Trúc Tử ngồi sau quầy nghe được đối thoại của bọn họ thì không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tri Phi, mỉm cười hiểu rõ.

Hôm đó Lục Tri Phi ở thư trai đợi đến tận sáu giờ chiều cũng không thấy Thương Tứ trở về, mà Ngô Khương Khương lại trùng hợp xuất hiện, dáo dác ló đầu vào, câu đầu tiên đã hỏi: “Tứ gia có nhà không?”

Chồn tinh thấy Ngô Khương Khương liền khó kềm run rẩy, “Trung… trung hoàn đại yêu cơ!”

“Suỵt! Không cần nói!” Ngô Khương Khương trừng mắt nhìn gã, thấy Lục Tri Phi thì ánh mắt cũng sáng lên, “Đại ma vương có ở đây không?”

Lục Tri Phi lắc đầu, “Chị yên tâm, anh ta không có nhà.”

Chồn tinh thấy Lục Tri Phi quen thuộc với Ngô Khương Khương như vậy, trong mắt lập tức trào dâng sùng bái. Ngô Khương Khương là yêu quái như thế nào chứ? Từ sau khi Thương Tứ chìm vào giấc ngủ, nàng chính là người giữ biệt hiệu ‘Trung hoàn đ ại yêu c ơ ’ trong cả phiến giang hà này, hơn nữa còn cộng thêm một mái tóc dài đỏ rực tràn đầy tính uy hϊếp, đám yêu quái dám đến khu vực này lắc lư không ai không biết danh hiệu của nàng.

Chỉ là Lão Trúc Tử lại bất đắc dĩ lắc đầu, nói, “Khương Khương này, không phải Lão Trúc Tử ta nói ngươi, chuyện này ngươi làm cũng quá sai sót rồi. Nếu như Tứ gia phạt ngươi cũng là xứng đáng!”

Ngô Khương Khương cười gượng, nàng thực sự xấu hổ, “Nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn do ta, năm đó ngài ấy bỗng nhiên liền ngủ mất, lá thư kia không phải là không kịp trình lên sao? Lão Trúc Tử, lần này ông không thể không giúp ta, bằng không Tứ gia thật muốn chém rơi đầu ta mất.”

“Lão Trúc Tử ta đây chỉ sợ lực bất tòng tâm thôi.”

Ngô Khương Khương liền quay đầu, “Tri Phi ~ chị Khương Khương bình thường đối với cậu không tệ phải không?”

Lục Tri Phi đại khái đã biết được là chuyện gì, sơ lược là năm đó có người đã gửi một phong thư cho Thương Tứ, nhưng trời xui đất khiến, phong thư này phải chậm tròn một trăm năm mới đến được tay anh ta. Chỉ là cho dù đã biết chuyện, Lục Tri Phi cũng không giúp được đỡ được, “Lời của tôi sợ rằng không có bao nhiêu tác dụng.”

Ngô Khương Khương lập tức như chết cha chết mẹ, nắm tóc của mình đi qua đi lại. Chồn tinh cảm giác tình thế không tốt liền không dám ở lại lâu hơn, lập tức lên tiếng chào hỏi Lục Tri Phi rồi tự mình rút lui trước. Lục Tri Phi vốn cũng muốn đi, chỉ là Ngô Khương Khương đang nói chuyện cùng Lão Trúc Tử lại đột nhiên xông ra, “Tri Phi! Tri Phi! Giúp chị một chuyện!”

Ngô Khương Khương có ân với cậu, Lục Tri Phi đương nhiên không thể buông tay mặc kệ, vì vậy mười phút sau cậu liền đứng trong phòng bếp, bất đắc dĩ hỏi: “Chị Khương Khương, chị xác định cái này có tác dụng?”

“Đương nhiên là có tác dụng! Tứ gia thích nhất là đồ ăn ngon của nhân loại, cậu giúp chị nấu một bàn thức ăn đến năn nỉ ngài ấy, ngài ấy vui vẻ liền sẽ tha thứ cho chị! Lão Trúc Tử nói, tính tình của Tứ gia giống như trẻ con vậy, chỉ cần dỗ ngọt là được rồi!”

“Đành thế, anh ta thích ăn món gì?” Lục Tri Phi nhận mệnh mặc tạp dề lên, mở tủ lạnh chọn nguyên liệu nấu ăn.

Ngô Khương Khương nỗ lực hồi tưởng rồi báo ra vài món, Lục Tri Phi có thể nấu liền nấu, không bao lâu sau mùi thơm tràn ngập, hai bé mập Thái Bạch Thái Hắc cũng ngửi được mùi thức ăn, bắt thành cặp rình mò trước cửa phòng bếp, ngóng cổ ra nhìn, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Oa nga, thơm quá mà.”

“Thư trai đã lâu không có người nấu ăn rồi, Lục Lục vạn tuế!”

“Lục Lục, Lục Lục, thịt! Chủ nhân thích ăn thịt! Thịt xào ngũ sắc, thịt đông pha, còn có giò heo hầm tương!”

Ngô Khương Khương cũng hùa theo ồn ào, “Ta cũng thích ăn thịt, thịt ba chỉ! Được rồi không nên làm gà, ăn đồng loại là việc vô cùng tàn nhẫn, ta là một con yêu quái tốt.”

Một người nấu ăn, bầy yêu loạn vũ.

Bất quá Ngô Khương Khương là loại nhiệt tình ba phút, chỉ chốc lát liền nhàm chán chạy ra xem TV, thuận tiện ôm theo hai bé mập ra ngoài chơi đùa.

Lỗ tai rốt cục cũng được yên tĩnh, Lục Tri Phi thở dài một hơi. Qua một hồi lại nghĩ đến sức ăn của yêu quái khá lớn, thế nên liền mở cửa tủ lạnh chọn nguyên liệu nấu thêm hai món.

Một phen bận rộn này, Lục Tri Phi làm đến cực kỳ chăm chú, đương nhiên một chút cũng không để ý đến có người đang dựa vào cửa phòng bếp nhìn mình.

Thương Tứ vừa bước vào thư trai đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức, theo hương tìm đến liền nhìn thấy Lục Tri Phi đang bận rộn trước kệ bếp. Tay áo vén cao lộ ra cổ tay thanh mảnh, tạp dề bao quanh vòng eo tinh tế, một người trông coi hai cái nồi, xắt thịt, xào rau thành thạo không chút hoang mang. Lúc thì xốc một cái nồi lên nếm thử hương vị, hoặc thỏa mãn hoặc nhíu này, lúc lại thêm một chút muối, động tác rải muối tiêu sái không khác gì đầu bếp năm sao.

Cuối cùng, thanh niên bỗng nhiên hơi dừng lại, cũng không quay đầu mà cất cao giọng hỏi một câu, “Chị Khương Khương, thịt kho tàu anh ta thích ăn mặn hay ngọt?”

“Ngọt.” Thương Tứ đáp.

Lục Tri Phi ngẩn ra, quay đầu lại, chỉ thấy Thương Tứ đang dựa vào cửa phất tay với mình, “Chào buổi tối, người thanh niên.”

Cách chào hỏi lễ phép như vậy xuất hiện trên người Thương Tứ, Lục Tri Phi nhất thời còn chưa kịp thích ứng, dừng lại vài giây mới nói: “Anh ngồi chơi một chút, cơm sắp xong rồi.”

“Ta muốn thử xem.” Thương Tứ lại đi thẳng vào, người này cao lớn bệ vệ, cùng Lục Tri Phi chen vào trong phòng bếp chật hẹp, vươn tay cầm lấy một đĩa thịt ba chỉ ăn luôn.

Lục Tri Phi nhanh tay ngăn cản đối phương, “Trước khi ăn phải rửa tay.”

Thương Tứ nhướn mày, “Đây là nhà ta, ta quyết định.”

“Để tôi lấy đũa cho anh.” Lục Tri Phi lui một bước.

Ai biết Thương Tứ cũng không chịu phối hợp, thân thể bỗng nhiên hơi nghiêng về phía trước, bàn tay chống lên kệ bếp đem Lục Tri Phi giam vào khoảng giữa, “Ta sẽ không rửa tay, cũng không dùng đũa, ngươi còn có thể báo cảnh sát sao?”

Quả nhiên vẫn còn nhớ chuyện tin nhắn, vừa keo kiệt lại thù dai.

Lục Tri Phi bị Thương Tứ giam trong vòng tay, cả người đều phủ dưới uy thế của đối phương, muốn cử động cũng không được, còn phải bị ép ngước đầu lên nhìn anh ta. Bất quá nếu không nhúc nhích được, thì liền cứ thế đứng yên bất động.

“Không giãy dụa?” Thương Tứ cũng cực kỳ kinh ngạc, lúc nói chuyện gương mặt lại áp đến càng gần, mắt đối mắt, cảm giác áp bách sâu thêm một tầng. Lúc này cho dù Lục Tri Phi có bình tĩnh thế nào cũng không chống nổi Thương Tứ, theo bản năng quay đầu về phía khác, quả thực phù hợp ý nguyện của người kia. Đôi môi của Thương Tứ vừa vặn ghé vào bên tai Lục Tri Phi, hơi thở nóng rực, dây thanh nhẹ nhàng rung động, “Thật không giãy dụa?”

“Tôi làm sao có thể là đối thủ của Tứ gia chứ.” Lục Tri Phi không mặn không nhạt đáp, thân thể lại bất giác nghiêng ra phía sau một chút, nhẹ đến không thể phát hiện được.

Thế nhưng Thương Tứ là ai? Mắt hắn hơi chút rũ xuống, “Chí ít lực thắt lưng của ngươi tốt hơn ta rồi.”

“Vậy sao?” Lục Tri Phi nói: “Nếu không tôi lại xào một dĩa cật heo cho Tứ gia bồi bổ?”

Thương Tứ nhướn mày —— Nhìn xem, nhìn xem, ta đã nói đây là một tiểu quỷ trong ngoài bất nhất, xem nét mặt này có bao nhiêu bình tĩnh, chỉ là là trong lòng tuyệt đối đang mắng người đấy!

“Đáng tiếc ta không thích ăn cật heo, ta thích ăn cá.” Thương Tứ từ bi buông cậu ra, “Ngày mai trước khi đến đây nhớ ghé qua chợ, ta muốn ăn đồ tươi.”

Nói dứt câu Thương Tứ cũng cảm thấy mỹ mãn, cầm đĩa thịt ba chỉ nghênh ngang mà đi. Lục Tri Phi còn có thể làm sao chứ? Xoay người xúc một muỗng muối lớn cho vào nồi thịt kho tàu, mặn chết anh!

Một hồi sau, đã đến lúc ăn cơm.

Lục Tri Phi nhìn cả phòng yêu quái không ai tự giác làm việc, chỉ đành tự mình bày chén đũa ra. Thương Tứ cùng Lão Trúc Tử một trước một sau ngồi xuống, hai bé mập Thái Bạch Thái hắc nghiễm nhiên an vị, không biết cầm đâu ra một cặp chén nhỏ gào khóc đòi ăn. Ngô Khương Khương thì thảm rồi, một mình đứng bên cạnh bàn ăn, cúi thấp đầu như cô vợ nhỏ phạm lỗi.

“Biết sai rồi sao?” Thương Tứ liếc xéo nàng.

Ngô Khương Khương liên tục gật đầu, mắt cố ý mở thật to, tràn đầy thành khẩn.

“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Thương Tứ tức giận nói.

Ngô Khương Khương vội vàng ngồi xuống, nhìn cả bàn thức ăn nước bọt cũng sắp chảy xuống. Thương Tứ lập tức giận tái mặt, “Ngươi dám đem nước miếng nhỏ xuống, ta liền ném ngươi ra ngoài.”

“Hắc hắc hắc hắc…” Ngô Khương Khương nhanh chóng lau nước miếng, gắp một khối thịt lớn cho vào miệng, giống như rất sợ Thương Tứ sẽ thực sự ném mình ra ngoài.

Nhưng Thương Tứ hôm nay lại cực dễ nói chuyện, Lục Tri Phi không khỏi thầm ngẫm nghĩ, lại gắp một đũa thức ăn cho vào trong chén của hai bé mập, nhìn bọn chúng ăn đến má phồng lên như sóc quả thực cực kỳ đáng yêu.

Hai bé mập cũng rất nhiệt tình, vừa ăn vừa lẩm bẩm, “Ăn ngon, ăn ngon! Lục Lục vạn tuế!”

Bên kia, Lão Trúc Tử nhấm nháp ly rượu lâu năm, thân thiết hỏi Thương Tứ, “Thế nào? Có tìm được người không?”

“Đã chết.” Thương Tứ lời ít ý nhiều.

Trong lòng Ngô Khương Khương lập tức thót lên, lén lút dịch ra một chút. Lão Trúc Tử thở dài, “Cù tiên sinh là người rất tốt, nói ngài ấy là trọc thế thanh lưu[2] cũng không quá đáng, chỉ tiếc chúng ta không thể đưa ngài ấy một đoạn đường.”

“Tiểu Kiều đâu? Còn có tin tức của y sao?” Thương Tứ sắc mặt hơi lộ ra trầm trọng.

Lão Trúc Tử lắc đầu, “Năm đó chiến loạn hung hiểm, ngài lại đột nhiên chìm vào ngủ say, chuyện gì cũng quá bất ngờ. Bọn thuộc hạ vội vàng ổn định thư trai, nhất thời không có tâm sức lo lắng bên kia. Sau đó thế đạo càng lúc càng loạn, bên Thượng Hải xảy ra một lần đại rúng động, Khuê Xà chết trên sông Hoàng Phố, yêu giới triệt để loạn ly, chúng ta cũng mất liên lạc.”

Thương Tứ nhíu mày, “Ta đào mộ của Thanh Hành lên nhìn một chút, những thứ hắn viết ở trong thư để lại cho ta đều đã bị người cầm đi.”

“Có lẽ là Tiểu Kiều cầm rồi, tiểu tử đó là học trò của Cù tiên sinh, là người có khả năng tiếp cận mấy thứ kia nhất.”

“Nếu như là y lấy, chứng minh thời điểm đó y từng đến Bắc Bình.” Thương Tứ nheo mắt lại, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, “Y có đến tìm ta sao?”

Lão Trúc Tử lắc đầu, Thương Tứ lại nhìn về phía Ngô Khương Khương, Ngô Khương Khương lập tức giật mình, “Đoạn thời gian đó tiểu nhân đi Côn Lôn sơn!”

Nào biết Thương Tứ vừa nghe được ba chữ ‘Côn Lôn sơn’ liền nổi giận, “Ngươi ngại mạng của mình quá dài rồi sao? Còn đi Côn Lôn sơn?!”

“Này, không phải là vì Lục gia ở bên kia sao?” Ngô Khương Khương lập tức rớt nước mắt, “Ngài ấy là thần tượng của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ muốn đi bảo hộ…”

Lão Trúc Tử vội vàng hòa giải, “Được rồi được rồi, Tứ gia, hiện tại việc cấp bách chính là tìm lại di vật của Cù tiên sinh những chuyện năm xưa cũng không cần truy cứu nữa. Khó được một lần Tiểu Lục làm cả bàn thức ăn ngon như vậy, còn đều là món Tứ gia ngài thích ăn.”

Lúc này Thương Tứ mới hơi chút nguôi giận, nhưng vẫn trừng mắt liếc nhìn Ngô Khương Khương.

Lục Tri Phi cái gì cũng không biết, nghe vào càng mù mờ, vì vậy liền chăm chú gắp thức ăn cho hai bé mập. Chỉ là cậu có thể cảm giác được, lần này Thương Tứ là thực sự giận dữ, vô luận bình thường Ngô Khương Khương náo loạn thế nào, không đáng tin thế nào Thương Tứ cũng đủ bao che khuyết điểm, nhiều lắm chỉ là răn dạy một chút, thế nhưng lần này dính dáng đến an nguy của Ngô Khương Khương, hắn liền thật sự giận rồi.

Lục Tri Phi gắp cho hai bé mập một khối thịt lớn rồi nháy mắt, hai bé mập lập tức cầm chén tung ta tung tẩy chạy đến trước mặt Thương Tứ, chớp chớp mắt nói, “Chủ nhân! Chủ nhân! Mời ngài ăn thịt! Thịt này ăn rất ngon!”

Thương Tứ nhìn bọn nhỏ rồi lại nhìn Lục Tri Phi, cầm lấy đôi đũa gắp thịt cho vào miệng, vừa nhai lại hơi nhíu mày, “Mặn?”

“Mặn cũng có cái ngon riêng, ngày mai sẽ làm ngọt cho anh.” Lục Tri Phi nói. Cậu đến cùng vẫn là không thể bỏ cả hũ muối vào nồi, chỉ là từ thiên ngọt đổi thành thiên mặn mà thôi.

Cái này còn không sai biệt lắm.

Thương Tử nghĩ vậy liền bất tri bất giác đem thịt nuốt vào, cảm thấy vị đạo còn có thể chấp nhận, lại ăn thêm mấy khối. Mấy khối thịt vào bụng, tâm trạng lại tốt lên, Ngô Khương Khương như được đại xá. Cơm nước xong nàng liền rất nịnh nọt tỏ vẻ muốn dạy Thương Tứ sử dụng điều khiển từ xa, hôm qua nàng đã gọi người đến lắp đặt TV, chỉ chờ hôm nay khai triển thân thủ!

“Tứ gia ngài xem, trước hết là ấn cái này, cái này… tiếp theo lại là cái này, sau đó hình ảnh liền xuất hiện rồi!” Ngô Khương Khương nói.

Sau đó, một giọng nữ bốp chát mang khẩu âm Thanh Đảo vang lên đọc quản cáo ‘Nhân Nhân Xa’[3] khiến Thương Tứ bất chợt giật mình. Một loạt ngôn ngữ tẩy nảo dài hơn mười mấy giây khiến Thương Tứ càng thêm hoảng hốt, “Một trăm năm nay nhân loại rốt cục đã làm những gì rồi…”

Ngô Khương Khương lập tức đổi kênh, đài tiếp theo vừa vặn đang biểu diễn cả nhạc, giữa vũ đài một người mặc sơ mi trắng, thanh nhã tuấn tú, khí chất tư văn khó gặp đang cất giọng ca hát du dương.

Ngô Khương Khương vừa nhìn thấy anh đẹp trai liền không dời mắt được, sau khi si mê một hồi mới kịp phục hồi tinh thần, nghĩ đến Đại ma vương hẳn là lại muốn quở trách mình nên lại nhanh chóng muốn đổi đài. Nào ngờ nàng vừa chụp lấy điều khiển Thương Tứ bỗng nhiên gào to, “Đừng đổi!”

“A?” Ngô Khương Khương quay đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy Thương Tứ nhíu mày, trong mắt phân nửa là vô cùng kinh ngạc, phân nửa là ngưng trọng, gắt gao nhìn người đang ca hát nọ. Lục Tri Phi rửa chén xong bước ra khỏi bếp, nhìn thấy tình cảnh này cũng cảm nhận được kỳ quái, “Làm sao vậy?”

Lúc này, một tiếng thét kinh hãi từ sau lưng cậu vang lên, “Cù tiên sinh?!”

Lục Tri Phi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Cù tiên sinh, không phải là cái vị vừa được nhắc đến kia sao? Chỉ là đối phương không phải đã chết rồi ư?

——————-

1/ Chồn tinh: Loài chồn này có chút giống rái cá, nhìn rất đáng yêu.

Và đây là bạn ấy2/ Trọc thế thanh lưu: Dòng nước trong giữa thế gian ô trọc, chỉ người chính trực trong thời thế đảo điên.

3/ Một mẩu quảng cáo ngắn của TQ, có chút tương tự cái ‘Máy lọc nước Kangaroo’ của VN ấy. Nội dung là về một trang web chuyên bán xe secondhand thì phải