Cố dấu sự khủng hoảng, tôi hỏi lão Phan: "Bọn mày hình như rất hiểu tao thì phải?"
Lão Phan mỉm cười nói: "Bọn tao có nội gián."
Lúc này Cổ Đức Bạch vừa đi tới cửa, nghe từ trong bộ đàm vang lên tiếng kêu dồn dập: "Không hay, chiếc xe chạy rồi."
Cổ Đức Bạch ngây người, hỏi: "Xe nào?"
Bộ đàm: "Cái xe cùi bắp của mục tiêu."
Cổ Đức Bạch nghe xong vội mở cửa chạy ra ngoài, tôi cũng nhìn với thoáng qua bên ngoài, thấy chiếc xe của tôi xiên xiên vẹo vẹo chậm rãi chạy ra hướng cửa khu biệt thự, sau một lúc dường như có người ở trong xe đạp ga, xe tăng tốc rú lên rồi gia tốc lao tới.
Cổ Đức Bạch ấn bộ đàm hét lên: "Nổ súng."
Lập tức trên lầu vang lên hai tiếng súng, Cổ Đức Bạch cũng lao ra bắn thẳng về phía lốp xe, người trong phòng mặc kệ thế nào cũng đạp cửa kính đồng loạt nã đạn. Tám người ầm ầm nổ súng, đạn bắn lên cửa và lốp xe, không ngờ lại không có gì xảy ra, viên đạn bắn vào xe như muỗi đốt inox, chẳng những không vỡ kính hay thủng lốp mà ngay cả một chút chấn động cũng không có, chỉ bắn lên chút hoa lửa mà thôi, người trong xe càng độc ác đạp mạnh chân ga, chiếc xe nát gào rít chạy ra thật xa.
Thừa dịp mọi người quay lưng về phía tôi nổ súng, Ngô Tam Quế cùng Hoa Mộc Lan đốt nhiên đứng lên lao thẳng tới địch nhân gần mình nhất, tiếc là Ngô Tam Quế tay bị trói chặt, chỉ có thế dùng chân đá vào mông một tên, Hoa Mộc Lan một cây chẳng chống nổi nhà, mới vừa quật ngã một tên, một họng súng đã chĩa thẳng vào trán.
Tên cầm súng chĩa vào Hoa Mộc Lan, tay còn lại đánh ngã Ngô Tam Quế xuống đất, lại lấy một cái còng tay còng Hoa Mộc Lan lại. Lúc này chúng tôi đã không còn bất kỳ sức chống cự, nếu có Hạng Vũ nhất định có thể phản kích thành công, còng tay e rằng cũng không trói buộc được anh ấy. Tiếc là....
Lúc này, chiếc xe cùi bắp đã sắp chạy ra tới cửa khu biệt thự, nháy mắt đã biến mất. Cổ Đức Bạch ngăn lại một thủ hạ định lái xe đuổi theo, cầm theo khẩu súng còn đang bốc khói trở về, còn chưa kịp chờ hắn nổi giận, lão Phan đã điên tiết lên: "Đây là sao? Không phải mày nói trong xe không còn ai sao?"
Cổ Đức Bạch chĩa súng về phía tôi, hầm hừ: "Tiêu tiên sinh, tôi muốn một lời giải thích từ ngài."
Tôi trừng mắt: "Xe tao mày kiểm tra, có người hay không mày còn rõ hơn tao mới phải. Hơn nữa cho dù có bạn tao khẳng định cũng phải ngồi ở ghế phụ."
Cổ Đức Bạch quát: "Vậy mày nói thế là sao?"
Kỳ thật tôi cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, trong xe chính xác có Tiểu Xung mới 10 tuổi, tôi ra hiệu cho nó trước, thằng nhóc thông minh liền chui vào chỗ trống giữa hai hàng ghế trốn, người trưởng thành không thể làm được cho nên Cổ Đức Bạch không có nghi ngờ.
Nhưng mà nếu nói thằng nhóc 10 tuổi lái xe đi, đánh chết tôi cũng không tin. Lúc trước Hạng Vũ nhàm chán đã dạy nó lái xe, nhưng mà mọi người cũng biết mà. Lái xe không phải một lần, hai lần là học được, cho dù Tào Xung là thần đồng nhưng còn có một điểm yếu trí mạng: Nó ngồi ở trên ghế, mắt không thấy cửa sổ, chân đạp không tới ga...
Đối mặt họng súng của Cổ Đức Bạch, tôi vò đầu bứt tai nghĩ mãi, lúc này tôi không có đóng kịch, tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo.
Lúc này Bánh Bao vẫn luôn im lặng giờ bỗng nói chuyện: "Chỗ này vốn không yên bình, xe không có khóa cửa, chìa khóa chưa rút, trộm lẻn vào chạy đi thì sao?" Bánh Bao lập tức hỏi tôi: "Cường tử, rốt cục là thế nào?"
Lão Phan nghe Bánh Bao giải thích, lập tức gật đầu, lão ở Trung Quốc đã lâu, biết khu biệt thự cao cấp thế này dễ hấp dẫn trộm đạo ghé thăm, vì thế cười nói: "Vậy chỉ có thể tính Tiểu Cường đen đủi, nhưng mà em dâu à, bây giờ còn không phải lúc hai vợ chồng nói chuyện phiếm."
Cổ Đức Bạch mở bộ đàm hỏi phụ trách cảnh giới trên lầu: "Vừa rồi bọn mày có thấy người nào tới gần không?"
Bộ đàm rè rè một lúc, bên kia có ngập ngừng đáp lời: "...chúng tôi thấy mục tiêu đã vào nên chạy đi hút điếu thuốc."
"Khốn kiếp" Cổ Đức Bạch buông bộ đàm, nhìn tôi đang hả hê: "Xem ra là bị trộm thật, mẹ nó thật không ngờ cái xe nát của mày còn lắp kính chống đạn."
Tôi nói: "Khoản tổn thất này tính trên đầu bọn mày." Tôi lấy lại bình tĩnh, đen đủi thì chắc giống như Bánh Bao nói, nhưng mà như thế cũng không nhất định là hỏng bét, rơi vào tay trộm còn tốt hơn vào tay Mafia, mà lại là một đứa nhỏ, tôi thật sự sợ Tào Xung bị lôi vào, tôi phải ra nước ngoài tìm nó.
Cổ Đức Bạch nhìn Ngô Tam Quế cùng Hoa Mộc Lan đã bị chế phục, đắc ý vỗ vai tên kia nói: "Đây là em ruột tao - Gibson, thông minh phải không nào?"
Gibson mở miệng, cười he he mấy tiếng tàn bạo.
Tôi cùng Cổ Đức Bạch nói: "Có phải mày có em gái là Rose đúng không? Tao đôi khi chơi nó cả đêm tới 7 lần."
Bánh Bao nói nhỏ: "Chẳng bao giờ bỏ được cái tính bốc phét cả."
Cổ Đức Bạch nhìn khôi giáp cùng trân châu trên bàn, nói với lão Phan: "Lão không thể tìm ra thứ gì khác nữa sao?"
Lão Phan nhìn tôi, tôi buông tay ra: "Thật sự không có."
"Thế thì dễ thôi." Gibson bỗng dùng súng chỉ vào đầu Bánh Bao nói càn quấy: "Hạn cho mày trong vòng 3 giây nói ra thứ gì đó đáng giá, nếu không tao gϊếŧ vợ cùng bạn bè của mày." Hắn cười dâʍ đãиɠ nhìn Hoa Mộc Lan: "Yên tâm, tao sẽ gϊếŧ mày cuối cùng, hơn nữa trước khi gϊếŧ sẽ vui vẻ nữa, he he, mày đúng là loại hình tao thích."
Tôi biến sắc, mặc kệ là tình huống nguy cấp tới mức nào trước đây cũng không bi thảm như lần này, đối thủ của tôi vốn chỉ là mấy tên côn đồ, lưu manh, nhiều lắm là trùm xã hội đen, nhưng hiện tại tôi cũng đã thanh tỉnh chút ít, trước mắt tôi là Mafia, bọn nó không thích đùa, từ trước tới giờ bọn nó khách khí là vì mưu toan muốn hợp tác hòa bình với tôi.
Bánh Bao kêu lên: "Sổ tiết kiệm của bọn tao trên lầu, tao đi lấy cho bọn mày."
Tôi nhìn lão Phan chậm rãi nói: "Thật sự không còn, lão Phan."
Có lẽ tiếng kêu cuối cùng làm lão cảm giác được thành ý cùng sự lo sợ của tôi, lão Phan khoát tay với Gibson: "Xem ra thật sự chỗ này đã không còn, Cổ Đức Bạch, mày mang nó đi gặp ông chủ, ông chủ có biện pháp đối phó với nó, chúng ta chờ ở đây, như thế an toàn hơn. Hơn nữa có vợ cùng mấy đứa bạn nó ở lại, tao nghĩ Tiểu Cường sẽ không chọc giận ông chủ, ông chủ nói nó là thằng trọng tình nghĩa, đúng vậy không Tiểu Cường?"
Cổ Đức Bạch đẩy súng vào lưng tôi: "Vậy xin mời, Tiêu tiên sinh." Hắn tiện tay kéo thêm một tên ngoại quốc đi ra. Tôi bị áp tải ra ngoài, Bánh Bao nhảy dựng lên: "Bọn mày muốn mang anh ấy đi đâu - mật mã ngân hàng nhà tao anh ấy cũng không nhớ rõ, bọn mày mang cả tao đi nữa." Gibson xoa vai cô ấy nhưng lập tức rụt tay lại. Bởi vì mấy người Ngô Tam Quế cùng Kinh Khờ đều dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn hắn chằm chằm, hơn nữa hắn cũng chưa từng thấy người nào xấu hơn cả mình như vậy.
Lưu Bang nói lớn: "Yên tâm đi Tiểu Cường. Bằng kinh nghiệm phong phú nhiều lần bị bắt cóc của anh, anh nghĩ lúc này bọn anh không có việc gì đâu."
Mọi người: "...."
Ba người bọn tôi đi ra ngoài, Cổ Đức Bạch leo lên một chiếc Porsche, chính hắn lái xe, tên to con thì coi chừng tôi. Cổ Đức Bạch vừa lái xe vừa quay đầu lại nói với tôi: "Tiêu tiên sinh, vì tỏ vẻ thành ý tôi sẽ không còng tay ngài. Nhưng ngài không cần có ý đồ chống cự, người bên cạnh ngài là đai đen tam đẳng Karate, cân nặng 180 pound."
Tôi vội vàng ôm quyền cười thân thiện: "Thất kính, thất kính."
Cổ Đức Bạch nói: "Theo tôi biết Tiêu tiên sinh cũng không đơn giản, là Vua tán thủ trong đại hội võ lâm hả?" Nghe khẩu khí của hắn dường như biết rõ chi tiết về tôi, Không Không Nhi khẳng định nói qua với hắn rồi.
Tên to con bóp tay cách cách, nghiêm mắt nhìn tôi, dùng tiếng Trung Quốc lơ lớ nói: "Có thời gian, tao, mày, luận bàn."
Tôi phẫn uất không chịu nổi, cười hàm hồ nói: "Tốt, luận bàn, luận bàn con mẹ mày."
To con nói: "Là sao?"
Tôi vội nói: "Tao khen mày đó."
Cổ Đức Bạch tự nhiên nghe được tôi văng tục, nhưng chỉ mỉm cười, tập trung lái xe.
Ô tô đi đường nhỏ, chốc lát đã vọt qua điểm bán xe tôi mua cho Bánh Bao, Cổ Đức Bạch dừng xe nói: "Tới rồi."
Nơi này là một bãi vắng, dù là ban ngày nhưng trong khách sạn không một bóng người, tiếng bước chân nơi hành lang vắng lặng cộp cộp liên hồi, nghe vô cùng cổ quái, Cổ Đức Bạch gõ cửa một căn phòng, sau đó ra hiệu cho tôi: "Mời Tiêu tiên sinh."
Phòng này mặc dù cũ nát, nhưng rõ ràng là hai buồng ngủ một phòng khách, tôi đi vào thấy một người đang ngồi trên sô pha hút thuốc, trước mắt khói thuốc lượn lờ, tôi chỉ nhìn một cái là cả kinh nhảy dựng: "Là lão."
Ông chủ hiệu cầm đồ - lão Hách an ổn ngồi trên ghế, nhìn tôi vẫn lộ ra nụ cười thân cận: "Tiểu Cường."
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Đức Bạch đang đứng thẳng, cả kinh nói: "Lão là ông chủ của bọn nó?"
Lão Hách cười nói: "Sao, không thể sao?"
Tôi cười khổ: "Lão đại của bọn Mafia khét tiếng thế giới lại là người Trung Quốc, thật không biết là nên tự hào hay hoảng sợ." Kỳ thật từ khi thấy lão Phan tôi đã mơ hồ nghĩ tới lão Hách, nhưng thủy chung có chút rào cản không thể vượt qua, chính là không thể ngờ một người Trung Quốc là thủ lĩnh của một băng đảng Mafia quốc tế.
Lão Hách thản nhiên nói: "Chuyện này không có gì lạ, thế giới này có tiền là lão đại, anh cũng có chút tiền, hơn nữa ngoại trừ Trung Quốc anh còn có quốc tịch ở ba nước khác nữa."
Tôi lấy một điếu thuốc của lão đưa lên miệng: "Chả trách lão chịu nuôi tôi, thứ nhất lão chẳng quan tâm chút tiền còm này, thứ hai còn để ngụy trang. Mở hiệu cầm đồ là cách lấy cớ tốt nhất."
Lão Hách tự nhiên giúp tôi châm thuốc: "Kỳ thật còn có một chuyện, anh thật sự thích người thanh niên như chú, nếu không vì chuyện này, anh nguyện ý nuôi chú cả đời, trước khi chú từ chức anh đã định tăng lương cho chú."
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, nói đi lão muốn làm gì?"
Lão Hách bỗng phất tay nói: "Tiểu Cổ, chú đi ra ngoài, xem tình hình thế nào."
Cổ Đức Bạch gật đầu nói: "Vâng, lão gia." Hắn đi rồi tên to con tiếp tục thay hắn đứng sau lưng giám thị tôi.
Tôi phì cười: "Lão gia? Bọn cháu con ngoại quốc thật sự là lão dậy bảo tốt nhỉ, nhưng mà bộ dáng của lão không được." Nói xong tôi sờ vào nếp nhăn trên trán lão, lão Hách mặc dù có cái bệnh về mặc y phục, đó là không phải hàng hiệu không mặc, sau đó không mặc lại lần hai, mặc bẩn trực tiếp ném đi, thường thường hàng hiệu vài ngàn đồng mặc trên người lão chẳng khác gì hàng vỉa hè 30 đồng, nhưng người quen thuộc với lão đều hiểu đây là thật chứ không phải giả.
Tôi nói: "Mặc đồ thể thao làm gì, với cái thân phận và tuổi của lão, nên mặc như bọn bại hoại trên TV đó, mặc đồ đen thêm cái gậy ba tong, thế có phải có khí phách hơn không?"
Lão Hách cười nói: "Kiếm tiền quá mệt mỏi, không để ý đến dáng vẻ được. Được rồi, nói chính sự đi, giáp của Hạng Vũ cùng thanh đao của Kinh Kha chú mang đi đâu rồi?"
Tôi chấn động, lúc này còn kinh hãi hơn lúc gặp lão Hách, ôi e dè nhìn to con, lão Hách nói: "Chú không cần đề phòng nó, bọn ta nói chuyện nó chả hiểu mẹ gì, kỳ thật coi như là người Trung Quốc, nghe bọn ta nói chuyện ai có thể hiểu được?"
Tôi kinh ngạc hỏi: "Lão làm sao biết được?"
Lão Hách bỗng nhiên vỗ tay hướng về phía phòng ngủ vẫn đóng chặt: "Tần lão đệ, xuất hiện đi."
Cửa mở ra, Tần Cối thò đầu ra, nhìn tôi, cười làm lành: "Hắc hắc, Tiểu Cường..."
Tôi vừa thấy lập tức nổi điên, bước tới đạp cửa, vừa đấm vừa đá vừa mắng; "Tên Hán gian này, chó không thể không ăn cứt sao, là mày bán ông hả?"
Tần Cối ôm đầu chạy loạn khắp phòng, vừa chạy vừa kêu thảm, tôi đuổi theo một lúc, lão Hách lúc này mới ho khan, tên to con duỗi tay bắt tôi lại đè xuống ghế sô pha.
Tần Cối mặt mũi bầm dập cẩn thận ngồi đối diện tôi, ngay cạnh lão Hách, tôi nghỉ chút rồi hỏi lão: "Có phải mày nói tất cả rồi không?"
Lão Hách trả lời thay: "Đúng thế, thật sự là chuyện thần kỳ, anh vốn định cùng chú hợp tác lâu dài, chú trong tay có nguồn cung ứng đồ cổ cổ ổn định, anh giúp chú bán cho những người hay các chính phủ có hứng thú. Ngẫm lại mà coi, thật sự đừng nói là biệt thự du thuyền, chú thậm chí còn có được hàng không mẫu hạm của riêng mình cơ."
Tôi nhỏ nước bọt nói: "Phì! Mày ngu à, hiện tại cái bô thời Tần đáng giá, nếu như mày nói thì cái bô chính là cái bô, vậy thì thanh đồng kiếm thời thượng giá chỉ 20 đồng rồi."
Lão Hách ngẩn người: "Chú nói rất đúng, xem ra thật sự là phải hạn chế số lượng, vậy chúng ta lần này là lần đầu cũng là lần cuối hợp tác, xem ra đây cũng là chuyện là sáng suốt mà, cho nên anh có điều kiện, vì anh không hiểu rõ tình huống cho nên để Tần lão đệ nói đi."
Tần Cối lấy giấy bút, một bên đề phòng bị tôi đánh, một bên viết ra, thấy lão viết rất đẹp, vừa viết vừa nói: Nhạc gia quân đi tới mang theo 300 thanh đao kiếm, bộ áo da thối tha của Tô Võ, còn có một cây Hán tiết, Ngô Đạo Tử "Thiên vương tống tử đồ", Liểu Công Quyền "Kim Cương kinh khắc thạch", Trương Trạch Đoan "Thanh minh thượng hà đồ", Vương Hi Chi "Lan Đình Tự"....
Mỗi lần lão viết một chữ tôi đều mắng lão một tiếng hán gian. Lão là khách của tôi, hơn nữa cũng ở Dục Tài một thời gian, biết rõ căn cơ của tôi, trên cơ bản trong tay tôi có gì đều bị lão biết rõ, khi tôi chứng kiến "Thanh minh thượng hà đồ" cùng "Lan đình tự" thì không nhịn nổi quát: "Lão chẳng phải muốn mạng lão tử sao, cái áo da thối đó của Tô Võ có muốn lột cũng không lột nổi, còn mấy thứ kia hiện thế làm thế giới đại loạn à? Hơn nữa nó cũng đã có mặt tại cố cung."
Lão Hách nhìn giấy xuất hiện mấy cái tên này mắt sáng lòe, chỉ tôi nói: "Chú không cần lầm ầm lên, đồ thật vĩnh viễn là đồ thật, cùng lắm anh bỏ tiền mời người xử lý đặc thù, sau đó anh liền nói đồ trong cố cung là đồ dỏm thế là được? Tới lúc đó trong tay anh có bản gốc mới là giá trên trời, giá trên trời à."
Tôi mắng: "Trách không được có thể tập hợp lại, hai tên giặc bán nước."