Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 50: Tào Tiểu Xung

Hiện tại, tôi đang dẫn theo một đứa trẻ 10 tuổi, đối diện là vị hôn thê của tôi. Đứa nhỏ gọi tôi là bố, cô gái trước mặt tôi lại nghĩ đứa nhỏ muốn xin cơm... tình huống này đại khái không phải bất cứ người đàn ông nào cũng có thể gặp được.

Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo là tôi tình nguyện bị mấy trăm người cầm súng dí vào đầu uy hϊếp tôi hỏi: “Nói hay là không nói?” Như thế ít nhất tôi còn có cơ hội tuyển chọn là nói hay không nói, tôi không phải thi nhân cũng chẳng phải vương tử, là sống hay chết cũng chả quan trọng… ách, vấn đề đấy ý nghĩa ở chỗ là kể cả chết thì tôi vẫn còn có thể quyết đoán lựa chọn.

Còn vấn đề hiện tại là tôi phải nói, lại còn phải nghĩ nên nói thế nào, cần phải phân tích và trình bày, theo thuyết tương đối, tôi thích chuyển chọn đề.

Tôi cầm nắm tay nhỏ nhắn của Tào Xung kéo tới trước mặt Bánh Bao. Cô ấy nhìn quanh, hỏi tôi: “Bố mẹ đứa nhỏ đâu?”

“Mau gọi mẹ.” Tôi lấy công làm thủ lợi dụng Tào Xung.

“Mẹ…” Tào Xung kêu lên rất đáng yêu, ngọt ngào với chất giọng non nớt.

“Ai yêu.” Bánh Bao hiển nhiên bị thuyết phục, cô ấy vội ngồi xuống, nắm tay Tào Xung. Nghe nói phụ nữ có thiên tính bảo mẫu, mỗi khi kích phát, hậu hoạn vô cùng. Các nàng có thể dễ dàng một cước đá bay xe tải giải phóng chở mấy trăm tấn than đá.

Bánh Bao hỏi tôi: “Chuyện gì vây?”

“…Bố mẹ nó ở quê anh, gặp tai nạn…Anh nhận làm cha nuôi đứa nhỏ từ lúc nó chưa được sinh ra… không, không, là nó nhận anh làm cha nuôi, giờ chỉ có thể dựa vào anh.”

Nói thật là có đánh chết tôi cũng không muốn nói thế. Kinh Kha cùng Tần Thủy Hoàng là lúc khốn quẫn tới nhà cậy nhờ, Lý Sư Sư cũng thế. Hạng Vũ cùng Lưu Bang là nhà gặp lũ lụt. Hơn nữa thân phận của họ cũng là thân thích của tôi. Nhớ lại xem, kỹ xảo nói dối của tôi chỉ đáng ném sọt rác.

Bánh Bao nghi hoặc: “Quê anh rốt cuộc là thế nào, anh xem sắp là bát phương tao tai nhất phương trợ giúp rồi đó.”

Tôi nói nhỏ: “Cha anh trước sống lưu lãng phiêu bạt…”

Bánh Bao lại hỏi: “Nhà đứa nhỏ gặp tai nạn gì thế?”

Tôi đã nghĩ ra rồi. Nghe Sáu Lưu nói Tào Xung chết trong năm xảy ra trận chiến Xích Bích, tôi lập tức nói: “Hỏa hoạn, ba nó ở phương bắc vốn giàu có, kết quả một mồi lửa thiêu rụi, mang theo mấy trợ thủ thoát được hiện tại chuẩn bị đông sơn tái khởi.

Bánh Bao rất tiếc thương xem Tào Xung: “Con tên gì?”

Tào Xung chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi, ra vẻ hỏi han, xem ra nó đúng là hiểu được hoàn cảnh trước mặt, biết không thể nói lung tung khiến tôi bị động, đứa nhỏ quá thông minh.

Tôi nghĩ Tào Xung hình như còn được gọi là Tượng, thuận miệng nói: “Con nó tên Tào Tiểu Xung.”

Bánh Bao thân mật vỗ má Tào Xung: “Tên con thật hay, đi, mẹ mua kem cho con.”

Tào Xung dù không biết kem là gì, nhưng rất có lễ phép nói: “Cám ơn mẹ.”

Bánh Bao mặt đỏ bừng, hơi mất tự nhiên: “Vẫn là lần đầu có người gọi mình là mẹ.”

Tôi thấy việc này xong xuôi, đắc ý nói: “Yên tâm đi, ba đứa nhỏ mỗi tháng đều gửi sinh hoạt phí tới.”

Bánh Bao hỏi nhỏ: “Gửi bao nhiêu?”

Chẳng thể trách Bánh Bao tham lam, cô ấy cũng không phải thánh nhân. Hơn nữa cô ấy cũng biết tình hình tài chính bây giờ, nếu chỉ dựa vào tiền lương của chúng tôi mà muốn nuôi một đứa nhỏ là rất khó khăn.

Tôi thuận miệng nói: “800.”

Bánh Bao lập tức nói: “Đứa nhỏ nhỏ thế sao dùng hết nhiều vậy. Anh kêu người ta gửi ít chút, dù sao anh ấy mới gặp tai họa, điều kiện cũng khó khăn.”

Tôi xua tay: “Không sao, Tào Tháo gầy còn béo hơn Tiêu Cường , chút tiền ấy không tính gì, cùng lắm thì dồn lại cho Tiểu Tượng học đại học.” Nói tới chuyện này tôi cũng nghi ngờ, làm cha nuôi con của Tào Tháo (gặp Tào Tháo suốt ngày chẳng hạn, đi William Cường chứ sao), vậy sau này tôi gặp mấy vị huynh đệ nên xưng hô thế nào? Lão ta tặng Quan Vũ ngựa Xích Thố, tặng vàng bạc, còn tặng cho một mỹ nữ, sinh hoạt phí của con lão nên tính thế nào đây?

Bánh Bao mua cho Tào Xung một ly kem. Chúng tôi một nhà ba người tiếp tục đi dạo, nếu bình thường, Bánh bao tuyệt đối cũng sẽ mua một que cho mình. Nhưng hiện tại làm mẹ, không thể giống thời con gái như vậy. Cô ấy thậm chí tức giận chửi mấy tên lừa bịp chào hàng sách lậu, đĩa lậu, nếu bình thường cô ấy sẽ hỏi: Có bản Nhật Bản không?

Tào Xung một tay bị Bánh Bao nắm kéo đi, một tay cầm ly kem, miệng liếʍ kem. Vừa đi vừa đánh giá thế giới kỳ quái. Tôi không biết nó có thể hiểu được bao nhiêu, cũng không biết Sáu Lưu nói Tào Xung có giống như với Tần Thủy Hoàng mấy người không. Họ một năm sau là cút, tôi mặc kệ, nhưng Tào Xung còn nhỏ, còn sống 90 năm, tôi không thể để nó sống hồ đồ được.