Hai đứa quấn lấy nhau, trong sâu thẳm tâm hồn em bùng lên một ngọn lửa dục mãnh liệt. Hai tay em xoa nắn bên ngoài áo bầu ngực căng tròn của Ngọc.Thú thật với các thím đó là lần đầu tiên em biết ngực con gái. Ngọc thở hổn hển dứt khỏi nụ hôn của em, một tay ôm đầu một tay ghi chặt lấy cổ em. Em bắt đầu chuyển qua hôn cổ Ngọc. Nếu ai nói điểm G của con gái là ngực, là vùиɠ ҡíи hay bất kỳ vùng nào khác trên cơ thể thì có lẽ họ đã sai lầm. Cái vùng mà khiến cảm xúc con gái thăng hoa có lẽ là vùng cổ. Em vừa hôn vừa định cởϊ qυầи Ngọc ra thì bỗng Ngọc đẩy em ra.
- Khô...ô..ông! Em không muốn!
Em không nói không giằng tiếp tục lao vao ôm Ngọc. Ngọc đẩy em ra.
- Không, đừng động vào em nữa. Em không muốn đời anh khổ.
Em vẫn không nói không giằng bế Ngọc lên giường của khách sạn. Miệng khóa lấy miệng Ngọc. Bỗng em thấy có giọt nước mặt lăn dài trên mi Ngọc. Em đờ người ra, nằm vật sang một bên.
- Tại sao? Anh yêu em, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ lấy em làm vợ.
Ngọc càng rấm rứt dữ hơn.
- Thôi anh xin lỗi, em muốn giữ đến ngày cưới phải không?
Bỗng dưng nói xong câu này em lại nghĩ về người yêu hiện tại của mình, tự dưng thấy mình mất dạy quá. Tự dưng thấy mình là một thằng phản bội tồi tệ. Thế là hai đứa chìm trong suy nghĩ của riêng mình không ai nói với ai câu nào.
Chẳng biết lúc đó em tự huyễn hoặc mình, lừa dối mình hay tự tạo cho mình một lý do để tiếp tục mối quan hệ với Ngọc. Em tự nhủ với mình, hình như tình yêu đối với Vân (người yêu hiện tại) hình như chẳng phải tình yêu, nó cứ nhạt nhòa, em đi cả 4-5 ngày rồi cũng chẳng cảm thấy nhớ nhung mấy. Đổi lại với Ngọc thì tình yêu, tìиɧ ɖu͙© nó cứ bùng cháy lên. Cứ nhìn vào Ngọc là em lại không kiềm chế nổi bản thân. Mà cũng đúng thôi, Ngọc có một nét đẹp gợϊ ɖụ©, còn Vân thì giống như một thánh nữ, trong trẻo, yếu ớt cần được che chở.
- Này, có gì mà khóc?
Em phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Ngọc vẫn không nói gì. Em mon men lại gần hôn lên trán Ngọc.
- Ai làm gì mà khóc? Không cho thì thôi!
Ngọc vẫn không nói gì nghe chiều suy nghĩ mông lung lắm.
- Anh yêu em mà, anh sẽ lo cho em cả đời.
- Anh chẳng lo được cho em cả đời đâu! Con người ai rồi cũng sẽ khác. Có những thứ bản thân mình chấp nhận được, có những thứ lại không.
Ngọc lại ôm mặt khóc, vùi đầu vào ngực em khóc như mưa. Em ôm lấy bờ vai của Ngọc mặc cho em khóc thỏa thích. Khóc chán, bỗng Ngọc ngước lên nhìn em, vẫn đôi mắt trong veo và hút hồn. Bốn mắt nhìn nhau chan chứa yêu thương.
- Em cho anh cũng được thôi, chỉ sợ sau này anh hối hận vì yêu em thôi.
- Hối hận? Hối hận vì điều gì?
Ngọc hơi khựng lại:
- Nhiều điều.
- Anh không hối hận. Dù thế nào anh cũng sẽ lo lắng cho em cả đời.
- Nói thì ai chả nói được.
Bỗng Ngọc trườn lên người em, mặt đăm đăm nhìn vào mắt em, cúi xuống hôn vào môi em. Dường như Ngọc đã quyết định một điều gì đó. Em chẳng hiểu thái độ Ngọc tự dưng thay đổi như thế là thế nào. Đối với tâm lý đàn bà thì đàn ông càng đoán thì lại càng chứng tỏ mình là một ngốc tử.
Em cũng chẳng buồn nghĩ nữa. Hai tay ôm chặt lấy lưng Ngọc miệng thì bận hôn Ngọc rồi. Bàn tay em có thể cảm nhận rõ cái khuy áo ngực đang ẩn hiện sau lớp áo trắng. Tay không tự chủ được em cho vào trong áo hòng cởi khuy áo ngực ra. Ngọc cũng chẳng buồn phản ứng. Mà các thím biết không, em phải lần mò mất cả 2-3 phút mới mở được cái khuy áo ngực của Ngọc ra. Đến nỗi Ngọc cười khúc khích.
- A thì ra là một anh ngốc!
Em nuốt nước bọt ừng ực mãi mới trả lời được.
- Thì ngốc mà!
Em đè Ngọc ra giường hai tay ôm trọn lấy bầu ngực trần ấy. Bọn em quấn lấy nhau trong phòng chỉ còn tiếng rêи ɾỉ và hơi thở dốc của cả hai đứa. Em thì không dám đi xa hơn nữa vì sợ như khi nãy Ngọc phản ứng quá mạnh.
Khám phá rồi cũng có lúc mệt, thế là hai đứa ôm nhau ngủ đến sáng. Ngọc gọi điện về nhà người thân nói có việc không về. Thực ra nói hai đứa ôm nhau ngủ đến sáng là láo. Ngọc thì chả biết có ngủ hay không còn em thì tay bận lung tung, ngủ làm sao được.