Thiên Lý Khởi Giải

Chương 7: Thỏa thuận

Thẩm Thiên Việt chìm đắm trong hồi ức, dường như cậu

đang trở về hai năm trước đây, trốn trong góc tối của quán bar, nhìn người kia ngây ngốc ngồi đó, hoặc ngập ngừng hỏi thăm từng người, hết quán bar này đến quán bar khác, hết ngày này đến ngày khác. Con người thật thà này, ấy vậy lại không hề phát hiện, mình đã vài lần theo sau anh ta. JO thường đùa rằng, cậu còn không mau xuất hiện, anh Thị sắp biến thành Mạnh Khương Nữ ngàn dặm tìm chồng rồi đấy.

Khuôn mặt Thẩm Thiên Việt dần dần thấm đượm nét cười nhàn nhạt, là nét cười xuất phát từ nơi nội tâm sâu thẳm, trong nắng mai thanh nhã như ngọc.

Cậu

thì thầm với chính mình: “Tên ngốc này!” Lại thở dài: “Giá như lúc đó tôi

không đi tìm anh ấy, giá như lúc đó tôi không đề ra thỏa thuận kia với anh ấy… thì hay biết mấy.” Cậu

quay đầu, tựa lên thành giường, ý cười dần tan biến, giống như khe hở

thì không thể nào giữ được dòng nước ở lại: “Đời người, dù cho

có trốn tránh thế nào, cũng không thể thoát khỏi số phận.”

Suốt một tháng trời, Thị Dĩ Thành gần như đã rảo khắp các quán bar có thể tìm được, thế nhưng anh

vẫn không tìm thấy Việt Việt.

Anh mong nhớ Việt Việt đã tám năm qua, khó khăn lắm mới tìm được, Việt Việt một lần nữa lại biến mất.

Thị Dĩ Thành bước ra khỏi một quán bar, tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

Có lẽ, thật sự đã quá lỗ mãng rồi. Lúc chia tay, Việt Việt chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, hoàn toàn không hiểu được tâm tư mình dành cho cậu, khi đó cậu ấy chẳng qua chỉ xem mình như anh trai dựa dẫm ỷ lại. Việt Việt bây giờ, có một cuộc sống như vậy, kể từ hôm ấy, Thị Dĩ Thành không phải không hiểu, thế nhưng, tại sao? Cậu nhất định có nỗi khổ khó nói, nhưng mà, liệu cậu có bằng lòng để mình lại đặt chân một lần nữa vào cuộc sống của cậu không? Việt Việt, em

đang ở đâu?

Thị Dĩ Thành vò đầu bứt tai, ngẩng mặt lên.

Có một người, bó gối ngồi xuống trước anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong ngần như nước, nhìn anh, không nói lời nào.

Bất ngờ ngoài ý muốn khiến Thị Dĩ Thành chỉ biết ngây ra.

“Này”, thanh niên kia nói: “Vẫn đang tìm Việt Việt của anh sao?” Giọng nói cậu

chậm rãi, lại như thở dài: “Anh đúng là quá si tình.”

Nói xong, cậu đứng dậy, Thị Dĩ Thành vô thức muốn kéo lại, nhưng thấy

cậu

không có xoay người bỏ đi, mà lùi ra sau hai bước, ngồi lên dãy song chắn ven đường. Đôi chân thon dài một gác trên song, một thả tự do, đung đưa theo gió.

“Tôi

nói anh,”

Cậu cười như không cười, “Tìm Việt Việt làm gì? cậu ta

là gì của anh?”

Thị Dĩ Thành bước qua, đứng bên cạnh cậu: “Việt Việt, trước đây, là hàng xóm của anh,

cũng là bạn chơi chung với anh lúc nhỏ, là em trai nhỏ của anh.”

“Ồ.” Tô Tô xoay đầu: “Thì ra là thanh mai trúc mã, khó trách anh

cứ nhớ mãi không quên. Ái chà, nhìn

anh

cũng khá thật thà, không ngờ còn nhỏ như vậy đã ôm tâm tư sâu xa?”

Thị Dĩ Thành đỏ mặt.

Tô Tô cười ra tiếng, cố ý dùng một ngón tay quét qua mặt

anh: “Dễ đỏ mặt như vậy, làm sao ra ngoài lăn lộn?”

Thị Dĩ Thành nhìn Tô Tô, cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh màu trắng, quần màu be, ánh lên trong màn đêm sâu thẳm, toàn thân trên dưới dường như chỉ có hai màu đen trắng, so với giọng nói và thái độ có điểm ngả ngớn của mình, hoàn toàn không dung hoà, mà có một sức hấp dẫn kỳ lạ.

Thị Dĩ Thành nói: “Em thật thích mặc đồ trắng.”

Tô Tô hỏi: “Việt Việt của anh

thì sao? Cậu ta

thích mặc màu gì?”

Thị Dĩ Thành nói: “Việt Việt ư, em ấy

thích màu lam.”

Thân thể Tô Tô hơi lảo đảo, Thị Dĩ Thành đỡ lấy cậu. Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt hai người gần như dán vào nhau.

Thị Dĩ Thành nghĩ, Việt Việt à,

em

đã cao lên rất nhiều.

Khuôn mặt cậu, đã không còn nét ngây thơ của thiếu niên, thay vào đó là vẻ thanh tú lãng tử đơn thuần của thanh niên. Khuôn mặt luôn khoác lên biểu tình nhàn nhạt này, nhìn kỹ, lại hết sức

sinh động.

Tô Tô biết Thị Dĩ Thành đang chăm chú quan sát mình, bất chợt rũ mi, cười khẽ một tiếng, nụ cười rất ngắn ngủi, thế nhưng Thị Dĩ Thành vẫn nhạy cảm nắm bắt được ý vị quen thuộc trong miền ký ức xa xăm nơi cậu.

Thị Dĩ Thành nói: “Cha mẹ Việt Việt đều là những người tài giỏi, cha là nhà nghiên cứu trẻ tuổi nhất, có thành tựu nhất ở viện nghiên cứu Cổ sinh vật học, mẹ là một nghệ sĩ, ban đầu, bọn họ không đồng ý để Việt Việt chơi với anh.” Anh cười ngây ngô: “Bởi vì cha mẹ anh chỉ là người gác cổng ở viện nghiên cứu. Thế nhưng Việt Việt, lại thích đi theo anh. Anh thì… vô cùng thích em ấy. Việt Việt

rất ít nói, vóc dáng cũng mảnh mai, có phần

hướng nội, trên mặt mang cặp kính gọng đen nhỏ nhắn, không hoà đồng lắm, có lúc còn bị mấy đứa trẻ trong viện bắt nạt, mỗi lần như vậy, anh đều bảo vệ em ấy, em ấy

là một đứa trẻ, khiến người rất muốn yêu thương. Từ lúc em ấy

mười tuổi anh

lúc nào cũng ở bên em ấy, mãi cho đến năm em ấy

mười bốn anh

mười chín, phải nhập ngũ rồi, mới chia tay. Lúc trở về, cha mẹ anh đã không còn làm ở viện nghiên cứu nữa, bọn họ cũng đã chuyển nhà.”

Tô Tô bỗng ghé mặt sát lại, nói: “Anh xem, tôi không đeo kính, anh nói tôi giống cậu ta chỗ nào?”

Thị Dĩ Thành đưa tay phủi phiến lá khô vướng trên tóc Tô Tô, dịu dàng nói: “Anh đã từng thấy dáng vẻ

lúc em ấy không đeo kính.”

Ngũ quan Thị Dĩ Thành rất bình thường, nhưng lại được bao phủ bởi vẻ khoan hoà dịu dàng, như men bôi lên gốm sứ, làm cho người khác bất giác bị lớp màu sắc sáng bóng ấm áp kia hấp dẫn.

Tô Tô ngước nhìn bầu trời đêm, đột nhiên nói: “Hay là, chúng ta lập một thỏa thuận đi.”

Thị Dĩ Thành hỏi: “Sao cơ?”

Tô Tô khôi phục ý cười phóng túng: “Tôi

nói, hay là chúng ta lập một thỏa thuận đi. Tôi

sẽ đóng vai Việt Việt của anh, còn anh, vẫn tiếp tục tìm cậu ta, ba tháng, tôi

cho anh

ba tháng, trong khoảng thời gian đó, nếu anh

tìm được cậu ta rồi, tôi sẽ lập tức rời khỏi anh, nếu anh

vẫn không tìm được cậu ta, hết kỳ hạn ba tháng, tôi

cũng lập tức biến mất, chúng ta tiền trao cháo múc, thế nào?”

Cậu

đung đưa hai chân, cười tủm tỉm, cũng không nhìn Thị Dĩ Thành, chỉ tự mình nói một hơi.

Thị Dĩ Thành ngẩn ngơ, sau đó, anh

mỉm cười.

“Được!” Anh

nói, dứt khoát ngắn gọn.

Tô Tô từ song chắn nhảy xuống: “Vậy cứ quyết định như thế. Đi đây.”

Thị Dĩ Thành đuổi theo sau hỏi: “Bao giờ, và ở đâu anh có thể đón em?”

Tô Tô xoay người lại, đi thụt lùi, vừa cười vừa nói: “Khỏi đi. Cứ để tôi

giao hàng tận nhà.”

Thị Dĩ Thành đứng ngẩn ngơ

giữa đường, cuộc kỳ ngộ đêm nay, khiến anh

rơi vào cơn chếnh choáng, đầu óc có chút mông lung, Việt Việt, em

vẫn không thừa nhận mình là Việt Việt, thế nhưng, em

đồng ý cho tôi

ba tháng. Phải, ba tháng, Thị Dĩ Thành nghĩ, chúng ta sẽ có thời gian ba tháng.

Con nhện nhỏ ở góc tường, nhả tơ kết lưới, vây khốn chính mình. Thế nhưng, nó vẫn tham lam ánh nắng ấm áp bên cửa sổ, từ từ muốn bò tới.

Con nhện bé nhỏ đó, nó nói nó là Tô Tô.