Chân Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 103: Cái chết hợp thời

Từ xa nhìn lại, thành Phú Gia sừng sững như một ngọn núi làm bằng đá, thành trì kiên cố nhất Việt quốc, kinh thành được xây dựng và trùng tu bởi không biết bao nhiêu thế hệ mà thành.

Từ khi được xây dựng lên, bức tường cao sừng sững ấy chưa một lần ngã đỗ, hay quy phục trước bước chân một quân thù nào. Nó biểu trưng cho một thời đại ngoan cường của Việt quốc, một đất nước nằm trung tâm của Bắc Nhung, là con đường thông thương với tất cả các chư hầu, là mảnh đất muốn thống nhất Bắc Nhung buộc phải chiếm được.

Bất chấp trở thành miếng mồi ngon của thiên hạ, là mục tiêu của các thế lực lớn, Việt quốc vẫn sừng sững sau hàng trăm năm lịch sử, và Phú Gia thành chính là minh chứng lớn nhất cho một thời đại oanh oanh liệt liệt. Nơi mà đản sinh ra những cá nhân kiệt xuất chèo chống một quốc gia dần trở thành một thế lực hùng mạnh. Và hơn cả thảy, người góp công quan trọng nhất không ai khác chính là vị vương gia lỗi lạc Nạp Lan Cảnh.

Nhưng mệnh đời trớ trêu, sự lớn mạnh của Việt quốc và lớp nhân tài phía sau như Long Cơ, Vương Xương Huy, Ngu Tử Kỳ, Triệu Phong,… lại là áp lực lớn nhất cho các chư hầu còn lại. Điều đó dẫn đến cuộc chiến tổng lực nhắm vào Việt quốc năm nào, mà kẻ thù chính không ai khác hơn chính là Cao Kỳ Viễn và tên phản thần Vương Xương Huy. Kết quả là Việt quốc thất trận đầu hàng, Nạp Lan Cảnh bị giam lỏng, Long Cơ tử trận, Hắc Vân Kỳ phải lẫn trốn suốt mấy năm.

Chuyện đã lâu mà cứ ngỡ như hôm qua, đứng dưới quốc môn, Triệu Phong và Hắc Vân Kỳ đứng chon chân trước bức tường cao ngất ấy. Không phải vì sợ hãi, mà là một nỗi nhớ khắc khoải đang tràn về, một cảm xúc nhớ nhà đang bóp chặt lấy trái tim yếu đuối của những chiến binh ngỡ như là mạnh mẽ ki

Tiếng hét chất chứa nỗi nhớ vô ngần, cùng bao tủi nhục ngậm đắng nuốt cay suốt ngần ấy năm cùng lúc mà phát tiết ra ngoài.

Bầu máu nóng đang hung đúc huyết quản, chảy khắp châu thân như sua đi sự lãnh giá của tiết trời bủa vây.

Giờ đây Hắc Vân Kỳ như con thú dữ, đằng đằng sát ý mà nhìn lên trên bờ thành, nơi mà đám thủ vệ cuối cùng, tấm rào chắn duy nhất còn lại ngăn cản họ tiến vào vương đô.

Ánh nhìn sắt lạnh ấy khiến cho những kẻ bên trên cảm thấy hoảng sợ không thôi.

Binh sỹ lo lắng, kẻ cầm quân càng hoang mang hơn. Lúc này quan chỉ huy trấn giữ kinh thành là Vương Cẩm Sá (chú ruột của Vương Xương Huy) thấp thỏm lo âu, đi đi lại lại trên tường thành mà nhìn xuống. Hắn kinh hãi khi nhìn thấy cờ chữ Triệu của đội quân bên dưới. Không kinh hãi sao được, Triệu Phong là tướng quân dũng mãnh vào loại bậc nhất bắc Nhung, từng đối đầu với Ngũ Hổ Thần của Tây Lỗ quốc, đem quân tấn công Hỏa Lam quốc, một mình có thể đánh ngang ngữa với sự liên hợp của các đại tướng Bắc Nhung khi liên quân tấn công.

Một người như vậy, Vương Cẩm Sá đã có nghĩa lý gì. Tuy Nhiên thành Phú Gia tường cao, hào sâu, đừng nói một vạn quân, mười vạn quân đến chinh phạt cũng không lấy làm gì khó khăn. Binh thủ thành tuy ít một chút, nhưng nếu điều cả quân cấm vệ ra ngoài, thì chí ít cũng được khoảng tám ngàn quân. Chỉ cần cố thủ thành trì chờ Vương Xương Huy về đến kinh thành thì có thể coi như là thành công.

Vì vậy ngay lập tức không cần đợi lệnh của vị vua bù nhìn Nạp Lan Tư Phù, cấm vệ quân đã được triệu tập đến bên trên tường thành. Trái với sự khẩn trương của những kẻ trong thành, lúc này Triệu Phong chỉ đơn giản là cưỡi ngựa chậm rãi dạo quanh thành

Sự chậm rãi ấy reo rắc một nỗi kinh hoàng đến với những kẻ bên trong thành kia, ánh trăng chiếu từ phía sau làm bóng hắn trượt dài, bóng đen đó như bao bọc lấy vận mạng của cả gia tộc họ Vương vào trong. Triệu Phong hướng ánh nhìn về Vương Cẩm Sá, chỉ thấy một cái nhìn hờ hửng cũng đủ khiến kẻ kia sởn cả tóc gáy.

-----------------------------------------------o0o----------------------------------------------

Lại nói quân cấm vệ được điều đi, trong cung cấm giờ không còn mấy quân canh phòng, thật sự là ít đến đáng thương. Và dường như là đã đúng ý của một người, vì giờ đây đứng trước phòng giam của Nạp Lan Cảnh, thủ vệ quân chưa đến mười người. Và khi màn đêm buông xuống, một cơn ác mộng ập đến với những kẻ xấu số ấy, một tấm choàng đen rơi xuống, một người thân mặc hắc ý xuất hiện. Toàn thân người ấy được bọc trong vải đen bó sát, chỉ để lộ hai mắt sáng như sao, cùng một thanh bội đao ẩn chứa hàn quang chói mắt.

Đám cẩm y vệ, lập tức kinh ngạc khi kẻ ấy xuất hiện, một chút khí tức tử vong tỏa ra từ kẻ ấy khiến đám người trước mặt cảm thấy không an toàn. Một người trong số chúng lớn tiếng nói:

- Không được bước đến, đây là trọng địa của hoàng gia, ngươi còn dám đến lập tức gϊếŧ không tha.

Nhưng lời hù dọa ấy dường như vô nghĩa, vì kẻ kia vẫn không chậm, không nhanh tiến tới. Từng bước đi là một cỗ âm trầm lệ khí phản phất, đao trong tay như cảm nhận được máu tươi, ánh ánh nhìn hung ác sau vẻ bóng loáng của mình, hướng về đám con mồi run rẫy sợ hãi.

Sát.

Một tên lính lao đến, kiếm trong tay vung vẩy chém đến, cự ly chỉ trong sát na, kẻ áo đen cười lạnh khẽ xoay người vυ't một đao từ trên xuống dưới chém đứt kẻ trước mặt làm hai đoạn, máu tươi phún lên trời cao thành vòi, máu thịt rơi ra khiến những kẻ đứng sau lạnh toát người.

Mặc dù là cẩm vệ quân được tinh tuyển, so với binh sỹ bình thường có thể xếp vào hàng cao thủ, nhưng chưa hết chiêu đã bại thì phải nói kẻ địch trước mặt quả là một đối thủ vô cùng đáng sợ.

Những kẻ đứng sau, mồ hôi lạnh toát ra, hai tay phát run, nỗi sợ như cơn độc bệnh đang bao trùm lấy thần trí họ, một bước cũng không dám tiến lên. Nhưng cơn ác mộng ấy cứ dai dẵng không dứt, quấn lấy và dần siết chặt yết hầu, rồi mạnh mẽ xé toạt ra, cơ thể được đất mẹ sinh ra nay lại trở về bụi đất. Huyết tinh tanh tưởi huyết tẩy hoàng cung, cùng với đó là những tiếng hét kinh hoàng, không chỉ một nơi mà là rất nhiều nơi, cung cấm uy nghi nay không ngờ lại diễn ra thảm kịch như thế này.

Chậm rãi lách qua các thi thể ngổn ngang trên đất, hắc y nhân tiến tới cánh cửa bằng gỗ to lớn có ghi chữ “ Lân Minh Điện”, nơi giam lỏng Nạp Lan Cảnh.

“Két”

Tiếng cửa trầm mịch nặng nề khẽ di chuyển, bên trong căn phòng tối đen chỉ chừa chút ánh sáng bé nhỏ len lỏi đang cố chút hơi tàn. Giữa gian nhà to, một chiếc bàn nhỏ được đặt chính điện, một người ngồi đó nhắm tách trà đã nguội lạnh, nhìn thấy hắc ý nhân, người ấy liền nói:

- Trà tuy đã nguội, nhưng vẫn còn sớm hơn hai năm.

- Nhanh hơn với dự đoán của ta và Long Cơ, tiểu tử này quả thật là kỳ tài trăm năm khó gặp, khiến tính toán bao năm lại giản lược rất nhiều.

- So với ta những năm về trước lại càng điên cuồng hơn, đúng là sóng sau xô sóng trước.

- Trình Anh, huynh liệu có thấy như vậy?

Kẻ đến tháo khăn bịt mặt ra, khuôn mặt ẩn sâu không ai khác chính là Trình Anh, ông ấy đặt thanh đao thắm đẵm máu xuống bàn sau đó đáp lời:

- Đều là những kẻ ưa máu tanh, so với vương gia sau màn che quyết chuyện thiên hạ, thì tiểu tử này lại lợi hại hơn bội phần.

- Ta tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng kẻ chí dũng, cường trí, văn võ đệ nhất thì chỉ mới thấy qua vài người. So với đám người ấy, tiểu tử này đúng là ngọc quý càng mài càng bóng, ánh sáng của nó đã làm cho hào quang của ngài trở nên ảm đạm vô quang.

- Vương gia, có lẽ thời đại này đã không còn chỗ cho hai kẻ lão thành như chúng ta nữa rồi.

Nạp Lan Cảnh gật gù nói:

- Ngày đó ta tuy phát hiện ra tài năng thiên phú của Triệu Phong, nhưng không nhờ Long Cơ ta cũng không dám liều mạng mà đánh cược như vậy.

- Quả thật so với đám trẻ ấy, ta thật cảm thấy có chút hỗ thẹn.

Trình Anh nghe vậy thì nói:

- Long Cơ đúng là một vị quân sư lỗi lạc, chỉ là một bước sai lầm, dẫn đến toàn cục tan rã.

- Nếu không bị bại dưới tay Cao Kỳ Viễn, có thể chúng ta từ sớm đã có thể trừ được thù trong, giặc ngoài.

Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì nhấp ngụm trà trên bàn mà nói:

- Mệnh trời khó cãi, cung giương quá sẽ đứt, gươm cứng quá sẽ gãy, Long Cơ chắc chắn sẽ chết.

- Chỉ là ẩn sau cái chết mấy người hiểu được chân tướng.

Nghe đến đó, Trình Anh như tỉnh ngộ, sống lưng thấy lạnh, vì là bằng hữu lâu năm với Nạp Lan Cảnh nên Trình Anh hiểu rằng cái chết của Long Cơ ắt hẳn có ẩn chứa huyền cơ. Chỉ là càng nghe, Trình Anh càng thấy một kế hoạch trăm kín không lấy một hở đang phơi bày ra trước mắt.

Nạp Lan Cảnh nhìn về khoảng trời mênh mông trước mặt rồi nói:

- Không sợ giặc ngoài chỉ sợ thù trong, cái đám giòi bọ lúc nhúc đó từ lâu đã là thứ ác tật cần trừ bỏ.

- Nhưng ta còn thực quyền chúng sẽ không thể nào xuất đầu lộ diện, trừ không hết chỉ sợ gió xuân nổi lên cỏ dại lại rậm rạp.

- Chi bằng một lần kiên quyết mà diệt trừ tất cả.

Nạp Lan Cảnh lại nói tiếp:

- Muốn dắt đám cô hồn giả quỷ ấy ra ngoài, cần một loại thuốc dẫn cực mạnh, cái chết của Long Cơ và sự sụp đỗ của Việt quốc thật là một nấc thang vàng cho những kẻ có dã tâm.

- Long Cơ là một anh hùng, thân mang trọng bệnh đã lâu, vốn chỉ là ngọn đèn leo lắt, nhưng vì Việt quốc ngọn đuốc sắp tàn ấy lại bùng cháy.

Trình Anh nghe mà như sét đánh ngang mày, ông thốt lên:

- Chẳng lẽ dù không tử trận Long Cơ vẫn sẽ chết vì bệnh.

Nạp Lanh Cảnh đứng lên đi về phía cửa, nhìn trời rồi nói:

- Nam nhi chi chí, tuy không thể chọn giữa sống và chết, nhưng vẫn có thể chọn cách chết cho oanh oanh liệt liệt.

- Mọi việc đều nằm trong tính toán, cái chết của Long Cơ chính là con đường dẫn lối cho Triệu Phong bước đi, là chìa khóa cuối cùng phá tan xiềng xích đang gong cùm lấy con dã thú ấy.

- Ngoài ra cái chết của Long Cơ còn có một mục đích khác, đó chính là đánh vào lòng tự tin của Vương Xương Huy. Chỉ cần Long Cơ và ta gặp chuyện, hắn sẽ an lòng mà giở hết thủ đoạn của mình, đại cục Việt quốc sẽ sớm thành hình, binh lực nhờ vậy mà được bảo toàn hơn bảy phần

- Cao Kỳ Viễn cũng sẽ vì thế mà tập trung chú ý vào Vương Xương Huy mà không để ý đến một thế lực khác đang thành hình.

Kế trong kế, mưu trong mưu, những kẻ túi khôn thiên hạ quần thảo nhau trong mưu kế, tất thảy những người còn lại lại chỉ là con cờ trong bàn cờ thiên hạ. Trình Anh là kẻ thô mộc, càng nghe càng thấy hoa mắt rối trí, nhưng vẫn tịnh chăm chú lắng nghe, vì mưu kế vẫn chưa dứt.

Nạp Lan Cảnh lại nói tiếp:

- Trước là trúng kế trận vương, sau là trúng kế đại nghĩa, lấy cái chết làm vật dẫn, binh pháp hắc ám. Long Cơ xuống dưới hoàng tuyền vẫn vì thương sinh thiên hạ mà làm một chuyện có ý nghĩa.

- Triệu Phong âm thầm thu dưỡng nội lực, trong mấy năm những kẻ tâm phúc mà ta và Long Cơ sắp đặt sẵng đều phát huy hết tài năng. Lợi khí đoạt thiên hạ cứ thế mà mài sắc lưỡi của mình mà một lần nữa phô ra bá khí kinh nhân.

- Lần này tái xuất, cam đoan thiên hạ sẽ rúng động, Trình Anh à, giống như huynh nói, thiên hạ này đã không còn đất diễn cho chúng ta nữa rồi.

Trình Anh nghe vậy thì nói:

- Tuy Triệu Phong đã thành tài, cuối cùng cũng sẽ chiếm lại được thành Phú Gia, nhưng so sánh về binh lực thật không thể nào bì với Vương Xương Huy và Cao Kỳ Viễn.

- Vương gia liệu rằng có cần giúp nó một tay.

Nạp Lan Cảnh nói:

- Không cần thiết, những gì cần tạo dựng cho Triệu Phong, ta và Long Cơ đều đã tận sức, ngoài một món quà nhỏ ta ngoài ra không cần muốn toan tính gì nữa.

- Giờ đây ta chỉ muốn làm hài lòng nàng thôi. So với ra trận đánh giặc, nữ vương của chúng ta thật sự là còn đau đầu hơn.

Trình Anh nghe vậy hiểu ý chỉ cười tiếu ý, Nạp Lan Cảnh bước ra ngoài sau đó nói:

- Đi nào, chúng ta đến chỗ nàng thôi.

Nói rồi hai người chậm rãi bước đi.

--------------------------------------------o0o-------------------------------------------------

Bên dưới thành lâu, trong sự lạnh lẽo của tiết trời về đêm, Hắc Vân Kỳ đốt đuốc sáng ngời, từ từ mà điều động binh lực.

Trên tường thành, Vương Cẩm Sá cũng hết sức khẩn trương, quân lực huy động toàn thành và gia thuộc cũng được hơn một vạn, so với binh dưới thành lại có vài phần nhỉnh hơn về quân số, nhưng lại thiếu một thống lãnh biết cằm quân. Còn kẻ bên dưới kia, từ sớm uy danh đã vang lừng thiên hạ, thật có thể lưu vào sử xanh đương đại.

Triệu Phong cưỡi ngựa cùng Đình Nguyên đứng song song, sau đó nói:

- Thời điểm cũng đã đến rồi, nổ pháo hiệu.

Đình Nguyên gật đầu, sau đó quay ngựa lại ra hiệu lệnh. Từ trong bóng đêm, những tràng pháo hiệu từ dưới đất xông phá lên trời, ánh sáng chói mắt cùng tiếng nổ điếc tai của nó như một sự báo hiệu cho các cánh quân.

Sát.

Đình Nguyên nhận lệnh dẫn một vạn quân mang thang tre đánh thẳng vào chính điện, phía sau có sự hỗ trợ của Trác Bất Phàm. Một đội quân khác do Ngu Tử Kỳ dẫn đầu thì đánh vào cổng Bắc, chia quân thủ thành của địch ra làm hai.

Khác với đám quân rời rạc mới được hình thành, quân Đình Nguyên tấn công rất có kỹ luật, bộ binh đao ngắn giắt vào người, tay kia cằm thuẫn theo thang tre leo lên. Dường như công việc này đã trở nên quá thành thục, đã được tập luyện rất nhiều cho trận chiến then chốt dành lại tòa đô thành cổ kính này.

Chưa từng thất bại không có nghĩa là về sau không thất bại, thành Phú Gia dù có kiên cố hơn nữa thì cũng không ngăn được bước tiến của đại quân dưới trướng Triệu Phong. Vương Cẩm Sá, tuy không giỏi hành quân đánh trận, nhưng tông tộc họ Vương cũng không phải hạng phàm nhân, hắn ngay lập tức nhận thấy sự chênh lệch rõ rệt. Cẩm y vệ tuy mạnh nhưng thủ thành thì chẳng khác gì những tay mơ mới vào nghề, còn phía bên kia những tinh binh dày dạn chiến trường thật là một sự chênh lệch to lớn.

Phía trước quân tấn công đã gay gắt, mặt sau nơi Ngu Tử Kỳ chỉ huy trận chiến còn ác liệt hơn, nỗi căm phẫn dồn nén bấy lâu được một phen trút ra hết tất cả.

Vương Cẩm Sá, đầu óc choáng váng, dần dần nhận ra kết cục của trận chiến cũng như cái kết của gia tộc. Vốn dĩ thiên hạ đã là của nhà họ Vương, chẳng mấy chốc mộng đẹp sẽ thành, thì nay chỉ vì một tên tiểu nhân xuất thân bần hèn triệu Phong mà cơ đồ thai nghén hơn trăm năm tan thành bọt nước. Thật là không cam tâm, Vương Cẩm Sá như muốn hét lên, nhưng lại không dám vì sẽ có thể ảnh hưởng đến sỹ khí toàn quân. Nhưng những gì sau đó càng khiến cho hắn cười ra nước mắt.

Lúc này trong thành bùng lên những đám cháy dữ dội, từ vương cung hàng trăm ngàn ngọn đuốc nối đuôi nhau tỏa ra khắp toàn thành. Kèm với đó là tiếng la hét “tru sát” vang vọng khắp vương đô. Từng đốm, từng đốm dần khuếch đại ra làm cho kinh thành rực trong ánh lửa đỏ.

Nguyên nhân những đốm lửa ấy chính là dân trong thành gây ra, sau khi họ biết Nạp Lan Cảnh vương gia bị giam lỏng, cùng một loạt mưu kế soán nghịch của họ Vương, dân trong thành vô cùng phẩn nộ với kẻ thù trong này. Đặc biệt là cái chết của Long Cơ và mấy vạn Việt quân ở trận chiến năm nào, cũng như nổi khổ nhục mà bọn Triệu Phong phải chịu thì cơn nộ hỏa càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Không binh khí, chỉ là cuốc xuổng gậy gộc, dân chúng từng đoàn, từng đội, kéo đi đập phá các vương phủ, quan viện, lửa theo cơn giận giữ ngùn ngụt bừng cháy.

Ngoài có địch, trong có phản, quân binh dưới trướng Vương Cẩm Sả chỉ biết chết lặng, cơ đồ của họ Vương xây dựng ở đô thành trong một khoảnh khắc như sụp đỗ. Trăm năm thai nghén, chục năm nhẫn nhục, ước mơ hoàng quyền của đệ nhất thế gia vì một toan tính sai lầm mà đỗ vỡ.

Các cổng thành trấn thủ bị loạn dân công phá, Hắc Vân Kỳ đội không mấy khó khăn mà thâm nhập vào trong.

Triệu Phong hướng ánh nhìn lạnh lẽo về phía Vương Cẩm Sả mà nói:

- Nợ máu trả bằng máu, cái chết của Long Cơ cùng hàng vạn huynh đệ tử chiến vì nước, hôm nay ta bắt các ngươi phải trả đủ.

Vương Cẩm Sá nhìn Triệu Phong mà lòng lạnh hẵn đi, binh lính trên thành thấy tình thế đã ngả ngũ cũng lần lượt đầu hàng, quân công thành càng được dịp mà tràn lên hết cả.

Hai năm xây dựng cơ đồ, mộng tưởng đã gần thực hiện, có gì chỉ vì một tên xuất thân hèn kém mà đỗ vỡ tất cả, thật là không cam tâm mà.

Lúc này một bàn tay đặt lên vai của Vương Cẩm Sá, nhìn ra đó là trưởng tộc họ Vương, Vương Tư Chinh, phụ thân của Vương Xương Huy. Hai mắt của Vương Tư Chinh sâu tựa nước hồ, một khuôn mặt thăng trầm sương gió, trải trong chính trường đã vài chục năm ròng.

Chậm rãi người ấy nói:

- Mộng lớn không thành, chỉ giống như ném đá xuống giếng. Trăm năm khổ cực, chỉ vì ta vô năng mà sự trung nghĩa của gia tộc đều mất hết cả.

- Xung quanh là đạo đức giả dối, nhân và nghĩa chỉ là thứ khẩu hiểu của những kẻ muốn nắm quyền. Ta không sai, chỉ là vì quá thành thật, nhưng sự thành thật của ta không phải là điều mà thời đại này cần.

- Hoa thơm không thấy, chỉ thấy cỏ dại, thiên hạ này đều là cỏ dại. Thiêu đi, đốt hết tất cả đi, sự trói buộc của ta, xiềng xích của ta.

- Xương Huy, chương ngại lớn nhất của con chính là gia tộc này. Hôm nay mọi thứ đều đã hết, bay đi, cất cánh đi. Dùng máu của tộc nhân mà trải một con đường màu đỏ đến hoàng quyền

Vương Cẩm Sá nghe mà dàn giụa nước mắt mà nói:

- Huynh trưởng, huynh nói đúng, chúng ta tuy không phải, nhưng nhà ta vẫn còn một chân mạng thiên tử.

- Chỉ cần nó còn sống thì sẽ có một ngày gia tộc lại có thể chấn hưng.

Vương Tu Chinh như mặt nét cười nhìn Vương Cẩm Sá, ông chậm rãi tiến sát đến mép thành sau đó thét lớn:

- Đúng, Vương Tư Chinh ta ở đời này chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng nhà ta còn có một con rồng.

- Xương Huy, hôm nay ta dùng thân này, máu này mà chúc con thành công trên con đường bá nghiệp.

Nói xong Vương Tư Chinh gieo mình xuống dưới chân thành, thi thể ông bị loạn quân đạp lên mà đi. Còn bên trên, Vương Cẩm Sá liệu mình chống cự, đến chết không thôi.

Lúc này trên tường thành chỗ Vương Cẩm Sá đứng, một người cằm song giản đánh tan quân cấm vệ trên thành, thản nhiên tiến về Vương Cẩm Sá, sau đó mũi giản hướng lên rồi nói:

- Có chí khí, Đình Nguyên ta tôn trọng ngươi, xin nhường trước mười chiêu.

Vương Cẩm Sá, cười lạnh vuốt râu rồi nói:

- Được chết dưới tay tứ cuồng tiểu hổ cũng là một vinh dự, lão phu sống ngót đã nửa đời người coi như trời cũng không bạc. Sắp xếp cho ta một mộ địa hoành tráng như vậy.

- Sỹ khả sát bất khả nhục, không cần nương tay, hãy cho ta một cái chết oanh liệt.

Đình Nguyên khẽ gật đầu sau đó vung giản lao đến, Vương Cẩm Sá tuy võ nghệ không tệ, nhưng làm sao có thể chống chọi, chưa đến ba chiêu đã bị Đình Nguyên đánh vỡ óc mà chết.

Vương Cẩm Sá chết, binh lính trong thành không còn lòng muốn đánh, tất cả buông vũ khí đầu hàng.

Hôm đó thành Phú Gia binh biến chóng vánh kết thúc, dường như là một trận chiến áp đảo hoàn toàn, Triệu Phong chỉ hao tổn chưa đến một phần mười binh lực. Cho nên khi hắn chiếm xong thành Phú Gia, Vương Xương Huy biết nhưng không dám manh động tấn công, mà ở lại các nước phía Tây mà cũng cố lực lượng.