Chân Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 79: Mấy chọi mấy

Mây đen giăng kín lối, bầu trời một mảng vô quang, đâu đó rền vang tiếng sấm rung như con cự long giấu mình trong mây đang gầm gào. Dưới mặt đất lại càng ồn ào hơn, tiếng binh sỹ la hét, tiếng binh khí chạm nhau, sự hỗn độn đang cấu thành nên bức tranh bi tráng của thời đại.

Trầm ngâm trong sự hỗn loạn, người ấy lặng lẽ quan sát.

Tiên Miệt nhìn đội quân lạ mặt phía trước trong lòng như có trăm ngàn câu hỏi, như thiên ngôn vạn ngữ quay quất trong tim nhưng không thốt nổi thành lời. Vì Tiên Miệt không biết phải ngợi khen, hay là chê trách cho sự ngu muội của đám người đó.

Đối mặt với hơn hai mươi vạn quân thiện chiến chỉ với một lực lượng bé nhỏ, đám người ấy không phải kẻ điên thì ắt hẳn phải là vĩ nhân. Tiên Miệt chấp bút viết hàng đống chữ xuống nền giấy trắng mỗi khi nghĩ ra được một ý tưởng về đám quân lạ mặt ấy.

Kết thúc một nét bút, Tiên Miệt lại ngẩn đầu lên, anh ta chú thị từng cử động nhỏ nhất của tên tướng quân trẻ tuổi cằm đao lạ mặt kia, sau đó Tiên Miệt lại chìm vào suy tư của chính mình, vì anh ta không biết phải viết như thế nào mới miêu tả được tình cảnh trước mặt.

-------------------------------------------------------o0o--------------------------------------------

Lại nói, lúc này Triệu Phong một mình đánh nhau với bốn tướng Ân Thông, Nhạc Nhất, Du Mãnh, Hãn Minh. Bốn đại tướng Hỏa Lam nức tiếng xa gần, một giải biên giới vài trăm dặm đều do bốn người này trấn giữ bao năm không bị xâm phạm, là bức tường thép vững chắc hàng đầu của Hỏa Lam quốc bao năm nay.

Võ công của bốn tướng đều vào loại trác việt, mỗi người một vẻ không ai giống ai, thiên biến vạn hóa. Bốn người vây công, thực lực như tăng lên gấp mười lần, dù là Mông Tập với danh xưng Ngũ Hổ Thần cũng chưa chắc dám một mình chống nhau với bốn tướng. Thế mà giờ đây, nơi mảnh đất này Triệu Phong đang cố gắn làm một điều không thể.

Sát.

Triệu Phong hét lên một tiếng, đao trong tay từ trên nhắm Nhạc Nhất chém xuống, Nhạc Nhất liền vung câu liêm lên đón chặn, sau đó hắn lựa thế kéo binh khí Triệu Phong về phía mình. Triệu Phong thấy tình hình không ổn thì định rút binh khí lại, nhưng Ân Thông không hề muốn điều đó xảy ra, dạ xoa mâu nhắm vào ngực phải của Triệu Phong mà đâm.

Roẹt.

Tiếng mâu xé gió lao đến như thiểm điện vυ't qua, không gian phía trước như nức toát ra, kèm vào đó là thứ uy lực không tầm thường.

Không một chút chần chừ, Triệu phong buông đao, thân trên xoay gấp tránh một chiêu đoạt mạng, lưỡi mâu thuận thế đâm xuyên áo bào của Triệu Phong.

Thấy địch một chiêu không đắc thủ, Triệu Phong tay trái nắm vào thân mâu mà giật mạnh, lực kéo quá lớn khiến cho Ân Thông muốn nhào xuống ngựa. Hãn Minh thấy vậy thì vung kiếm đến đánh, Triệu Phong không kéo mũi mâu nữa mà dụng lực đưa thân mâu ra đón chặn cường chiêu.

Keng.

Chỉ nghe một tiếng thiệt lớn, lưỡi kiếm của Hãn Minh chém vào thanh mâu bằng sắt đến bật cả lửa. Triệu Phong còn đang loay hoay, thì từ phía trên một bóng đen mờ đang phủ dần lấy hắn. Trực giác mách bảo là chuyện không hay, Triệu phong một tay ấn vào yên ngựa làm lực đẩy người bay về phía sau. Cùng lúc đó cự phủ từ trên theo Du Mãnh lao xuống.

Kréc.

Cự phủ nặng cả trăm cân, thế như lôi đình áp đỉnh chém xuống, phân kim phá thạch, khiến cho con ngựa cưỡi của Triệu phong đứt làm hai đoạn vật ra đất mà chết, máu thịt cùng nội tạng trào ra ngoài trong hết sức kinh khϊếp.

Triệu Phong thân thể thụ thương nhiều chỗ, mũ mão, giáp trụ đều không còn nguyên vẹn, hắn thở dốc từng hồi nhìn bốn tên tướng quân trước mặt hồ hỡi buông lời nhạo báng. Lúc này phía sau, Đình Nguyên và Trác Bất Phàm mắt thấy Triệu Phong gặp nguy hiểm nhưng không xông đến được vì địch nhân vẫn còn đang quấy nhiễu không buông.

Trước là bốn đại tướng Hỏa Lam uy dũng thiện chiến, sau lưng thì nhân mã của địch không vài chục, thì cũng là vài trăm đang bủa vây. Ngựa không, binh khí mất, lần đầu tiên Triệu Phong đang đứng trước một tình thế hung hiểm chưa từng gặp qua trong đời.

Sát

Phía sau bộ binh binh Hỏa Lam không còn giữ được bình tĩnh, từng đội, từng đội vung binh khí đến tấn công Triệu Phong. Triệu Phong chậm rãi xoay mình lại, trong mắt hắn địch nhân phía trước thật điên cuồng, còn đâu nét sợ hãi lúc bắt đầu, còn đâu sự kinh khϊếp đã từng tồn tại, hay trước con thú bị thương kẻ thợ săn chết nhát bỗng trở nên hùng dũng đến lạ thường.

Gϊếŧ.

Song quyền trong tay vung lên, Triệu phong không run sợ mà vẫn mạnh dạng xông về phía trước. Một quyền vung ra là không bảo lưu sức mạnh, vì nếu địch không gục xuống ngay lập tức binh khí của hắn sẽ chĩa vào Triệu phong mà đâm.

Trong phút chốc cơn sợ hãi đã biến thành sức mạnh, cơn câm phẫn với đám người làm Na Yến rơi lệ đã đốt cháy thứ hỏa ý trong tim, cơn hung hỏa ngày một lan rộng và thiêu đốt từng phần nhỏ nhất trong cơ thể.

Triệu Phong lúc này tay không xông vào đám quân Hỏa Lam với thứ sát khí nồng đậm đến nghẹt thở, bốn tướng phía sau nhìn một cảnh này mà không khỏi thảng thốt nói:

- Tên này rốt cuộc là loại người nào vậy.

Bốp, bốp.

Song quyền vung vẫy, máu huyết tung bay giữa nền trời, sau đó những giọt máu nóng hòa vào cơn mưa buốt giá rơi xuống giải tỏa cơn khát của mặt đất cằn cỗi.

Bước chân chìm xuống bùn ẩm tanh hôi, Triệu Phong lách mình giữa mưa thương kín lối, đao võng tạp loạn, trùng trùng khiên thép như thòng lọng tử thần đang dần thít chặt lấy.

Vì điều gì? Vì cái gì mà liều mạng chiến đấu?

Là vì thứ danh xưng mơ hồ về đệ nhất đại tướng, là ước vọng của huynh đệ, hay… hay đơn giản là giành lấy công bằng cho người con gái ấy, mà Triệu Phong ta đang cố liều mạng.

Hình ảnh Na Yến từng chút một, từng chút một hiện về, câu nói năm nào lại hiện hữu như dầu đang đổ vào lửa: “Triệu Phong nguyện cả đời bảo vệ nàng.”

Sát.

Triệu Phong như con côn trùng nhỏ bé đang cố gắng vùng vẫy giữa thiên địa vần vũ, trong cơn mưa như trút ấy Triệu Phong đã cười, nụ cười chua chat giữa màn đêm giá lạnh. Cười vì số mệnh trêu ngươi, cười cho thiên địa bất dung.

Mắt thấy điều ấy, Tiên Miệt kinh ngạc đến rơi cả viết cầm trên tay, Tiên Miệt đứng phắc dậy, miệng hắn lẩm nhẩm:

- Trong đám quân trăm vạn không chút run sợ.

- Trẻ tuổi như vậy mà đã có đấu chí lợi hại như thế, về sau tất có thể làm đại sự khuynh trời đảo đất.

- Đúng là thứ cực phẩm của nhân gian, là thứ anh hùng thô mộc mà lịch sử đã từng nói đến trong sách. Chết tiệt, nếu thế thì những gì ta đang viết ra đây liệu có đủ để miêu tả được những gì ta thấy hay không?

Trong phút chốc Tiên Miệt nội tâm giằng xé, vì hắn không biết có nên dùng lời thật để ghi lại dấu ấn này trong lịch sử hay không, cái tâm hư của sử gia không đúng thời đúng lúc lại hiện về. Tiên Miệt xé hết đám giấy tờ trước mặt, sau đó hắn ngồi yên định lại vừa quan sát, vừa tỉ mỉ ghi chú lại mọi thứ.

---------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------

Bốn tướng thấy Triệu Phong một mình tung hoành thì Hãn Minh nói:

- Vùng vẫy vô ích, quân ta từ sớm đã triển khai bao vây, hai cánh cũng đã dâng lên rồi.

- Ân Thông huynh cũng đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi, không thì danh tự của ta sẽ bị đám người này làm ô danh mất.

Ân Thông không nói gì, giục ngựa cằm mâu xông lên. Trong khi đó Triệu Phong đang chuyên tâm đối phó với đám người trước mặt, thời gian đâu mà có thể đề phòng được Ân Thông đang thốc đến như gió thoảng. Đúng lúc ấy một tiếng hét vang lên:

- Phong chạy đi! Đừng vì ta mà liều mạng.

Giọng nói ấy giữa muôn trùng tiếng la hét, giữa muôn trùng tiếng binh khí chạm nhau kịch liệt, chẳng khác nào tiếng chiếc kim nhỏ rời tay rơi xuống nền đất. Không ai có thể chú ý đến điều đó, nhưng Triệu Phong thì có, vì đó là tiếng nói vẫn in đậm và khắc dấu trong linh hồn và trí óc hắn suốt ngần ấy năm.

Triệu Phong lẩm bẩm trong đầu:

- Na Yến đừng khóc, Triệu Phong ta sẽ không rời bỏ nàng đâu.

Xoẹt.

Trường mâu lạnh lùng đâm xuống, Triệu Phong nhận ra sự hủy diệt bên trong chiêu thức ấy, Triệu Phong khẽ chếch mình sang một bên, tuy nhiên tốc độ của mũi mâu sắt là không thể bàn cãi, nó cắt qua phần giáp hông và ăn sâu vào cơ thể, thậm chí có thể nghe được tiếng ma sát với xương cốt hết sức ghê rợn.

Nhưng thay vì vui mừng, Ân Thông bỗng trở nên kinh hoàng khi thấy ánh mắt ấy. thứ ánh mặt rực lửa và điên cuồng, như con thú hoang bị dồn ép đến chân tường, Ân Thông chỉ nói được thêm hai chữ:

- Chết tiệt!

Roẹt.

Một lưỡi đao lạnh lùng từ dưới chém lên, rạch trên người Ân Thông một đường vừa sâu vừa dài, máu từ cơ thể tuông ra như suối, Ân Thông không cam tâm nhìn những thứ trước mắt đang mờ dần, sau đó cả cơ thể ngã gục ra sau rơi xuống chân ngựa.

Còn bên dưới, Triệu Phong mái tóc xõa ra rối bù, mưa, mồ hôi trộn với máu đang không ngừng đào thoát ra khỏi cơ thể. Sau đó tay phải hắn cố vịn thật chặc vào thanh đại đao vừa nhặt được đã tung đòn kết liễu Ân Thông, tránh cho thân thể rệu rã không đổ gục xuống. Vì lúc này kẻ địch đang nhìn, Na Yến cũng đang nhìn, một chút chấp nhiệm cuối cùng khiến hắn giữ vững thân hình đang run lên.

Ba tướng kia thấy Ân Thông bị gϊếŧ ngay trận tiền, lúc đầu thì kinh ngạc, sau đó chúng chuyển qua tức giận, vì dù sao bao năm qua vẫn là chiến hữu vào sống ra chết. Ba người đứng trước tình huống ấy không hẹn mà gặp cùng giục ngựa lao lên.

Triệu phong nhìn thấy ba tướng đang xông đến, nhưng lúc này chẳng hiểu vì sao hắn lại không làm được gì, vì mỗi chuyển động đều khiến vết thương thêm trầm trọng, cộng với thể lực đã bị bào mòn, Triệu Phong lực bất tòng tâm mà hướng lên trời mà nói:

- Chết như thế này thật không cam tâm.

Bốp.

Một cú vỗ mạnh từ phía sau khiến cho Triệu Phong khụy cả chân xuống, sau đó từ sau lưng hắn một người mặc quần áo thô mộc, cưỡi con bạch ngân mã, tay cầm tam tiên lưỡng nhận thương cưỡi ngựa bước lên, người ấy nói:

- Nhiệm vụ của cậu đã xong, đến lúc đổi ca rồi.

Triệu Phong nhìn người này, sau đó mỉm cười rồi nói:

- Ba kẻ trước mặt đều là chiến tướng lẫy lừng, một mình khó lòng địch nổi, Tử Kỳ cẩn thận.

Ngu Tử Kỳ trở đầu thương, sau đó nói:

- Hình như cậu quên một điều, hai tên ngốc kia tất nhiên sẽ không để một mình tớ giành hết công lao đâu.

Ầm.

Phía sau hai người, Trác Bất Phàm và Đình Nguyên sau khi đột phá tuyến cuối cùng, kết quả cũng đã xông đến được chỗ của Ngu Tử Kỳ.

Trác Bất Phàm hằng học nói:

- Chết tiệt, Triệu Phong ngươi đừng nghĩ rằng một mình độc chiến đại công, đừng quên ta mới là ngôi sao sáng nhất ở đây.

Bên kia Đình Nguyên giận giữ quát:

- Lần sau mà còn mạo hiểm như vậy tớ nhất quyết không tha cho cậu đâu Phong.

Triệu Phong nghe mà trong lòng ấm áp bội phần, hắn cuối cùng cũng có thể ngã xuống vì lúc này hắn biết đồng đội của hắn sẽ giúp hắn làm nốt chuyện còn giang giở. Triệu Phong gục xuống, miệng lẩm bẩm:

- Đa tạ.

Ngu Tử Kỳ dùng cán thương nhanh như gió đưa xuống tránh cho Triệu Phong ngã xuống đất bùn, sau đó hắn nói với một người trong đội Hắc Vân Kỳ:

- Ở đây bảo vệ, chuyện còn lại hãy để bọn này lo.

Người đó nhận lệnh lao xuống ngựa mà đỡ lấy Triệu Phong.

Sau đó ba người Ngu Tử Kỳ, Trác Bất Phàm và Đình Nguyên giàn hàng ngang đối mặt với ba tướng Nhạc Nhất, Hãn Minh và Du Mãnh. Ngu Tử Kỳ nói:

- Đến lúc khép lại cái thời đại của những lão già này rồi, chư vị mọi người sẵng sàng rồi chứ.

Trác Bất Phàm và Đình Nguyên không chút chần chừ nói:

- Chưa lúc nào lại thấy hưng phấn như lúc này.

Ngu Tử Kỳ mỉm cười tay nắm chặt tam tiên lưỡng nhận thương, sau đó nói với hai người:

- Vậy thì xông lên thôi.

- Gϊếŧ hết đám người trước mặt.

- Sát.

Sáu tướng chạm nhau, cuồng phong đại địa phải chăng vì điều này mà đang vần vũ gào thét, hai bên công thủ luân chuyển, lấy cái bá khí từ trong tâm tạng phô bày ra lớp da bì thô ráp.

Với tam tiên lưỡng nhận thương trong tay, Ngu Tử Kỳ đối đầu với Du Mãnh tay cầm cự phủ sức nặng trăm cân, là một tướng khỏe nhất và ngang tàng nhất trong bốn tướng.

Du Mãnh thấy tiểu tử trước mặt chỉ mặc độc một áo thô rách không giáp che mão đội thì tỏ ý khinh thường, Du Mãnh cười nhếch mép múa phủ đến đánh. Ngu Tử Kỳ thấy địch ngạo mạng như vậy thì không nói gì, tam tiên lưỡng nhận thương xoáy tròn đâm về phía trước. Cường chiêu vừa nhanh vừa mạnh, như một cơn tiểu lốc nhắm vào Du Mãnh mà kích phát.

Keng.

Du Mãnh chém phủ xuống đón chặn chiêu của Tử Kỳ, chỉ thấy vũ khí vừa chạm nhau mũi thương lập tức chuyển từ đâm sang chém. Một chiêu nối tiếp một chiêu, hết chém lại đâm, hết đâm lại bạt, tam tiên lưỡng nhận thương như giao long uyển chuyển uốn mình, từ từ dồn địch vào tử địa.

Du Mãnh vốn ỷ lại sức mạnh trời cho, nhưng đối đầu với Tử Kỳ hắn không có lấy một cơ hội để phát huy. Các chiêu thức của Tử Kỳ đưa ra như một lưới nhện lớn bủa vây lấy mọi cử động của con mồi, ánh mắt hắn trầm tĩnh nhìn kẻ địch dần rơi vào tuyệt vọng, Du Mãnh hoàn toàn cảm nhận được điều đó rõ ràng, và hắn biết sẽ không thể cầm chứ lâu hơn.

- Chết đi!

Tam tiên lưỡng nhận thương một chiêu từ trời chém xuống, ánh kim loại sáng lấp lóa che mờ tâm trí của địch nhân.

Roẹt.

Âm thanh gẫy gọn mang khí tức tử vong phủ chụp xuống đầu của Du Mãnh, cự phủ dùng thân đón chặn bị cắt làm hai, sau đó lưỡi thương mạnh mẽ chém xuống cắt Du Mãnh thành hai nữa từ bả vai đến tận hông. Du Mãnh không kịp thốt một lời, cả thân người rơi xuống đất, máu tuôn ra đỏ ướt cả chân ngựa.

Ngu Tử Kỳ sau khi gϊếŧ được Du Mãnh từ từ tiến về phía trước, tam tiên lưỡng nhận thương tí tách những giọt máu đỏ rơi xuống khiến quân lực Hỏa Lam bên dưới phải chấn kinh.

Nhìn qua phía bên kia, trận chiến của Đình Nguyên và Nhạc Nhất cũng gần đến hồi kết. Song giảng trong tay mạnh mẽ vô ngần, cùng cách đánh quyết liệt của Đình Nguyên dần dần dồn ép Nhạc Nhất về thế thủ.

Đình Nguyên giọng như chuông đồng hét lớn:

- Cái gì mà Hỏa Lam đại tướng, xem ra tài năng chẳng đáng là bao.

- Đã vậy để Đình Nguyên ta sẽ chấm dứt cái danh xưng hão huyền ấy ngay tại chốn này.

Keng.

Đình Nguyên từ trên nện xuống một giảng, Nhạc Nhất phải dùng hai tay để đón chặn, chỉ thấy lực đạo của chiêu này làm cho hai khớp cổ tay tê rần. Vừa dứt một đòn, Đình Nguyên lại giáng tiếp đòn thứ hai, đòn này còn mạnh hơn đợt trước, nó ép cho câu liêm của Nhạc Nhất sát xuống chiếc mũ đâu mâu không thể di chuyển. Sau đó Đình Nguyên cười lớn, tay kia đã bồi thêm một thức, Đình Nguyên hét lớn:

- Chết đi!

Giảng này phá vỡ lớp phòng ngự cuối cùng của Nhạc Nhất, sát chiêu đầy uy lực nện xuống khiến cho Nhạc Nhất vỡ óc mà chết, trông hết sức kinh khϊếp. Sau đó Đình Nguyên theo gót Ngu Tử Kỳ mà tiến tới, khiến cho đám quân Hỏa Lam trước mặt sợ đến run cầm cập.

Còn về Trác Bất Phàm. Hắn kịch chiến với Hãn Minh, người được cho là tinh thông kiếm pháp vào loại mười người mạnh nhất Hỏa Lam. So với ba người còn lại Hãn Minh ở một cấp độ cao hơn hẳn, đánh với hắn Trác Bất Phàm tuy không đến nỗi thua thiệt hoàn toàn, nhưng về ưu thế thì không thể so sánh với kẻ giàu kinh nghiệm như Hãn Minh được.

Keng.

Trác Bất Phàm đánh một hồi thì vờ chém bừa một chiêu, sau đó hắn quay ngựa bỏ chạy. Hãn Minh đắc ý cười lớn, hắn nói:

- Tiểu tử ngươi chạy đi đâu?

Vừa nói tên tướng quân Hỏa Lam quốc liền thúc ngựa đuổi theo, và khoảng cách của hai người ngày càng gần, cuối cùng chỉ cách nhau độ trăm bước, Trác Bất Phàm đột nhiên xoay lưng lại, hai tay cằm vững cung tên hướng về Hãn Minh mà nói:

- Trong một trăm bước là lãnh thổ của ta, trước giờ chưa bắn hụt một lần.

- Tên tướng quân Hỏa Lam quốc kia ơi, nơi này chính là mồ chôn của ngươi đó.

Bựt.

Tiếng tên rời khỏi dây nghe thật thánh thót, Hãn Minh không kịp cựa cậy thì một mũi lợi tiễn đã cắm xuyên vào mi tâm, phần thân trên hắn bật ngược về phía sau do lực đạo của mũi tên quá mạnh, sau cùng là tán mạng một cách không cam tâm.

Thấy toàn bộ cảnh này Ngạo Doanh bị dọa cho điếng người, hắn luống ca luống cuống chẳng biết phải làm sao. Lòng quân cũng như chiến ý của các binh sỹ Hỏa Lam trở nên tan nát hết cả, sỹ khí đại giảm. Nếu là một tướng quân có tài, Ngạo Doanh trước hết sẽ an định lòng quân, sau đó mới dựa vào quân số áp đảo để chế ngự địch. Vậy mà kẻ nắm giữ sinh mạng của mấy mươi vạn đại quân lại trở nên hoảng hốt và run sợ, hắn không ngừng ra lệnh cho đám tướng sỹ cạnh bên:

- Mau, kẻ nào có thể đánh được đám người đó ta sẽ thăng liền ba cấp, ấp phong một ngàn hộ.

- Mau, mau thay ta gϊếŧ đám người này đi.

Nhưng không một tên thuộc hạ nào trả lời hắn, vì lúc này họ cũng đang sợ, không chỉ sợ những tên tướng trẻ tuổi đã đánh bại thủ lĩnh của mình, mà họ còn sợ một đội kỳ binh không biết từ lúc nào bên phía sơn cốc âm thầm tiến lại. Mà ở đó đáng lẽ có khoảng mười vạn quân Hỏa Lam bố phòng. Vậy mà địch đến đi không một báo động, điều đó chỉ có thể xảy ra khi đội quân ấy đã bị tiêu diệt hoàn toàn một cách âm thầm.

Người đi đầu đội kỳ binh ấy chính là Long Cơ, bên cạnh có cả Na Yến và Phùng Lão, cũng như hơn bốn vạn quân Bắc Nhung thế như rồng như cọp tiến vào.

Thật đúng là: Người ngựa dập dìu cỏ cây kinh, kiếm kích tung hoành át vía địch.

Một trận đại chiến thật sự giờ mới bắt đầu.