Chân Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 3: Nạp lan yến

- Triệu công tử, Triệu công tử….Những lời nói văng vẳng bên tai, hắn lầu bầu, mới sáng sớm mà ai bán gì mà kêu inh ỏi thế không biết, hắn rủa thầm “ Triệu công tử là tên chết tiệt nào mà không mua cho người ta để người ta đi mà cứ lẽo đẽo bên tai hắn. không biết bổn lão gia đang ngủ ah.” Và hắn lại vùi đầu vào trong chăn ngủ tiếp.Chợt cái gì đó chạm vào vai hắn, lay lay lấy hắn, hắn cáu bẳng

- Đã nói là để ta yên một chút màVừa hét hắn bật dậy nhìn mặt kẻ đã cả gan động tay trên đầu thái tuế là ai? Nhưng sau đó hắn ngơ ngác nhìn phía trước một tỷ tỷ khuôn mặt hốt hoảng vì sợ hải bởi tiếng hét cũng như thái độ như đang điên tiết của cậu thanh niên trước mặt. mất vài giây định thần hắn nặn ra trên mặt một nụ cười khả dĩ nhất có thể, nói với người đứng đối diện.

- Không hay tỷ tỷ có gì chỉ bảo?- Ta,…,ta mang y phục đến cho công tử ( giọng nói hãy còn run, sau khi bị tên hổ báo cáo chồn kia dọa cho một trận)

- Công tử, ai cơ? ( hắn nhìn quanh quất một hồi, xem coi tên công tử khốn kiếp nào đang trốn trong phòng, nhưng căn phòng này hắn chỉ cần tua mắt nhìn hết một vòng là hết nào có thấy ma nào. Chẳng lẽ tỷ tỷ này đùa mình).- Công tử có phải là Triệu Phong

- Phải tên ta là Triệu Phong nhưng ta chẳng phải công tử gì đâu. Mong tỷ tỷ hiểu cho ( thì ra nãy giờ vị tỷ tỷ này nói mình mà mình cứ tưởng ai).- Công tử, tiểu thư nhờ tôi đưa cho công tử bộ y phục này và dẫn công tử đến Thủy Tĩnh đường, công tử hãy thay y phục rồi sau đó tiểu nhân sẽ đưa công tử đi.

- Không cần khách sáo như vậy, sau này hãy gọi tiểu đệ là Triệu Phong, Triệu Phong thôi, không phải công tử gì đầu. ah mà tỷ nói tiểu thư của tỷ đang chờ đệ. ( Trong đầu hắn nghĩ ngay đến con nhỏ bướng bĩnh kia)- Vâng, xin công tử nhanh cho (vừa nói nàng vừa đưa về phía Triệu Phong bộ y phục màu trắng miệng vẫn giữ nụ cười trên môi.)

Biết không thể thay đổi cách gọi của người khác đối với mình, Triệu Phong chỉ cười trừ, tiếp lấy bộ áo.- Tỷ ra ngoài đây đệ sẽ xong ngay.

Khi cánh cửa đã khép lại Triêu Phong nhanh chóng thay y phục sau gần ít phút trôi qua, hắn đứng trước chậu nước rửa mặt soi lại mình, tặc lưỡi cười khì “ đúng là đẹp trai thì cái gì bận cũng đẹp cả, tuy bộ này hơi rộng một chút, nhưng chỉ cần săn lên thế này thì ngon lành rồi, dù sao đồ luyện võ này nom cũng ổn phết”

Bước ra khỏi phòng theo sự chỉ dẫn của vị tỷ tỷ nọ, Triệu Phong qua những dãy nhà nằm sát liền nhau, độ nửa canh giờ thì đã đến thủy tĩnh đường. Thủy tĩnh đường là nơi dùng để luyện công của chủ nhân nhà này Triệu Phong biết được nhờ vị tỷ tỷ kia trong suốt quãng đường đã nói với hắn, nghe nói nơi này nghiêm cấm người lạ lai vãng trừ một vài người quen được ông ta đặt cách ra thì hạ nhân như tỷ ấy chỉ có thể đứng ở ngoài hầu chuyện không được bước vào. Nhưng Triệu Phong cố hỏi thử gia chủ nơi này là ai mà nghiêm khắc như vậy thì vị tỷ tỷ chỉ cười chứ không nói, Triệu Phong hiểu ý cũng không nói nửa, dù sao khi dạy xong cho tiểu gia hỏa kia rồi cũng biết thôi mà.

- Đến nơi rồi, mời công tử, tiểu thư đang đợi (vị tỷ tỷ mỉm cười nói chuyện với hắn)- Đa tạ tỷ, vậy đệ đi trước

Sau khi vị tỷ tỷ cất bước đi Triệu Phong cũng đẩy cửa tiến vào, nhìn sơ qua tuy không bề thế như căn phòng sách mà hắn đã ghé qua, cũng như những chạm khắc tinh sảo cũng không thể sánh bằng, nhưng nó lại ẩn chứa một sức hút lạ thường. vẫn những binh khí được cắm trên những giá gỗ, vẫn là những hình nộm, mộc nhân mà bất cứ võ đường, võ quán nào cũng có, ấy vậy mà cảm giác như có một áp lực ngàn cân đang đè nặng trên ngực khiến hắn khó thở và có cảm giác như có ai đang theo dõi mình, dù căn phòng trống rỗng kể cả con nhóc kiêu ngạo lắm mồm kia cũng chưa tới. đi lại vài vòng trong phòng Triệu Phong dùng tay rờ rẵm từng kiện binh khí một, chỉ thấy hơi lạnh của sắc thép truyền sang đến lạnh người, dù trời đã tan sương, mặt trời lên cao nhưng cái lạnh được truyền sang như thắm vào da thịt.

Nhà hắn ngày trước cũng là gia đình luyện võ tuy bản thân biến nhác cũng chưa từng luyện qua võ công mẹ dạy, nhưng binh khí thì từ khi nhận biết được sự việc trên đời thì hắn đã chạm qua không ít lần. Mẹ hắn thường bảo hắn rằng : “ binh khí chia làm thượng, trung, hạ ba cấp mà đánh giá không kể tiên gia thần binh hay vũ khí thông thường đều không ngoại lệ. Binh khí là hung vật để gϊếŧ người, uống máu càng nhiều sát lệ càng nhiều từ đó bản thân sẽ có một cỗ âm phong cuồng sát quấn lấy, hơi lạnh tỏa ra buốt người, khi lấy tay bún nhẹ vào thân âm vọng ra như ma kêu quỷ hú, như tiếng gọi từ cõi u minh của những oan hồn không siêu thoát. Tuy những kiện binh khí trước mặt Triệu Phong lúc này không phải là thần binh gì, nhưng qua ánh nhìn của Triệu Phong có thể đoán được chúng uống máu cũng không ít người.

Đang định nhất một thanh đao xuống cầm thử thì một tiếng nói vang lên.- Đừng chạm vào thanh đao ấy!Nhìn về phía tiếng nói thì ra không ai khác là con nhóc ngang ngược kia. Vẫn thái độ cao ngạo như mọi ngày, bước vào bên trong nhìn Triệu Phong mà cứ như không nhìn, ngồi xuống cái ghế cạnh bên chỉ tay bảo Triệu phong không được chạm vào thanh đao ấy.

- Không chạm thì không chạm, có cái gì hay đâu cơ chứ ( hắn phủi phủi tay ra dáng ta đây cóc cần)- May cho ngươi đấy, chủ nhân của thanh đao ấy là người rất khó chịu nếu mà biết ai chạm vào thanh đao ấy ngoài ông ta thì xem ngươi có mấy cái mạng để giữ.- Hứ chỉ là thanh sắt cùn có gì hay ho cơ chứ.

- Đối với ngươi thì có lẽ là vậy nhưng đối với người khác thì không hẳn vậy. là một người sử dụng vũ khí thì đối với họ nó là vật không thể nào thay thế, nó quan trọng như tay chân hay cách khác như là một bộ phận trên thân thể, vì nó là thứ duy nhất họ có thể trông cậy vào những trận chiến mà thiên đàng hay địa ngục luôn kề bên. Vì vậy ngươi đã biết lý do vì sao không nên đυ.ng chạm bừa bãi vào đồ của người khác rồi chứ.

- Nào bây giờ thì chúng ta bắt đầu được rồi chứ con lừa ngốc- Được thôi nhưng ta phải nhắc ngươi tên ta là Triệu Phong nếu ngươi cứ tiếp tục đùa bỡn thì ta sẽ không hứng thú ở đây hàn huyên với ngươi đâu. Thứ hai ngươi ít ra phải cho ta biết cách xưng hô với ngươi thế nào chứ chẳng lẻ cứ phải vừa nói vừa ra dấu cho ngươi ah.

- Hứ, vậy thì rửa tai lên mà nghe đây, bổn tiểu thư không nhắc lại đâu đấy, tên của ta là Nạp Lan Yến nhưng có thể gọi ta là Na Yến tiểu thơ cũng được. Bây giờ thì bắt đầu được chưa.“ Nói tên ta xấu tên ngươi đẹp chắc, suốt ngày cứ mở miệng ra là tiểu thư này, tiểu thơ nọ, bộ sợ người ta không biết cô là con nhà giàu ah” Triệu Phong hắn lèm bèm một mình.

- Được rồi nhưng ta nói trước ta dạy là việc của ta còn hiểu được bao nhiêu là tùy vào tư chất của cô. Mắc công sau này không học được dăm chiêu nửa thức lại đến trách móc ta, lão tử đây không chịu trách nhiệm đâu.

- Ngươi yên tâm, cha ta thường nói ta tuy phận nữ nhi nhưng tư chất hơn xa bọn con trai các ngươi nhiều lắm, chỉ sợ rằng cái võ công mèo ba chân của ngươi qua tay ta có khi biến thành tuyệt chiêu chứ chả chơi.- ( “ta khinh”, hắn chửi thầm) được rồi vậy nghe đây, võ công của ta gồm bộ pháp và quyền ý cô muốn học cái gì. Nhưng nói trước ta chỉ dạy một cái thôi.

- Đương nhiên là bộ pháp rồi, hôm trước ngươi biểu diễn qua khiến ta thấy nó rất lạ ta học võ công đã lâu mà chưa bao giờ thấy thứ bộ pháp quái lạ như vậy, xem ra cũng có chút giá trị, chứ quyền cước của ngươi chỉ là đồ bỏ thôi hà.

Cái chữ “hà” nó kéo dài lê thê, như một lưỡi giáo đâm xuyên niềm kiêu hãnh của hắn, đã gần sáu, bảy năm nhờ thứ võ công ấy mà hắn có thể tồn tại đến ngày hôm nay ấy vậy mà qua miệng con nhỏ này thì chẳng khác nào phế thải. Mà tức thì được gì cơ chứ, cách tốt nhất là hoàn thành mọi việc thật tốt rồi chuồn đi thôi, suy nghĩ như vậy cũng khiến hắn hạ hỏa được phần nào.

- Được rồi, nghe đây bộ pháp này ta chia thành mười ba lộ cứ hai ngày ta sẽ truyền cho ngươi một một lộ, ngươi tự mình luyện tập, sau khi kết thúc một tháng ngươi luyện thành hay không đó là chuyện của ngươi ta không quan tâm. Nhưng chuyện ngươi hứa với ta hi vọng ngươi thực hiện được chứ.- Đương nhiên bổn tiểu thư không nói hai lời.

- Được rồi vậy thì luyện thôi.Bắt đầu buổi tập Triệu Phong diễn qua một lượt bộ pháp đầu tiên của mười ba lộ, sau đó chỉ cách ra chân sử lực như thế nào, phương vị ra sao, lúc nào cần nhanh lúc nào cần chậm, hắn thao thao bất tuyệt như một ông lão sư đang bắt lũ trẻ đọc kinh thư vậy, khi có câu hỏi thì hắn mới trả lời còn không hắn chỉ đơn giản là tiếp tục thuyết pháp, sau đó lại cho Na Yến biểu diễn lại, cứ thế thời gian cứ trôi đi trôi đi.Ba canh giờ sau

Trong sự ngõ ngàng của Triệu Phong, Na Yến đang diễn lại một lần cuối cùng của lộ bộ Pháp đầu tiên, bước đi nhẹ nhàng như chiếc lá nhẹ rơi, thân pháp uyển chuyển kết hợp với nhau một cách thuần thục như mây như nước, cư như rằng là một người đã luyện từ rất lâu. Đối với Triệu Phong mà nói, tuy bộ pháp này khởi nguyên từ một điệu múa cổ phù hợp cho con gái hơn con trai nhưng với tốc độ luyện tập nhanh đến như vậy thì quả thật con nhỏ này không nói ngoa, quả thật là thiên tư hơn người.

- Xong rồi, ngươi thấy thế nào ( Na yến khuôn mặt lắm tắm mồ hôi quay lại hỏi Triệu Phong)- À thì… cũng coi như tạm chấp nhận được, nói chung là không ngoài dự đoán của ta, chỉ là hơi chậm hồi đó khi ta học cũng chỉ khoảng 1 canh giờ thôi ( hắn nói mà không ngượng miệng tẹo nào hồi đó hắn học hết cũng gần nửa năm, riêng lộ đầu tiên tập hơi quen chân cũng mất hơn một tuần, nhưng vì không muốn mất sỹ diện nên hắn nói khoác đến mức miệng kéo đến cả mang tai). Được rồi vậy chúng ta nghĩ thôi, ta về đây.

- Này ngươi định đi đâu vậy ( Na yến hỏi)- Cũng không rõ, ta không rành nơi này lắm, nên muốn đi xem vài nơi cho biết.- Ah như vầy đi, thấy ngươi hôm nay cũng vất vả hay là ta trong những ngày gần đây sẽ làm người hướng dẫn, dẫn ngươi đi thăm thú khắp nơi chịu không ( Na Yến đưa ra ý kiến miệng cười tươi vui)- Cô ah ( Triệu Phong có vẻ nghi ngại, ai chư con nhỏ này ai biết trong đầu đang có cái suy nghĩ quỷ quái gì cơ chứ, lại thân thiện đột suất thế này phải đề phòng mới được.)

- Ngươi may mắn đấy, không ai biết rõ cái phủ đệ này như ta đâu, có thể nói mọi ngõ ngách ở đây ta đều biết.

Triệu Phong suy nghĩ “ con nhỏ này nói rành rẽ nơi này chắc không sai vì dù sao cũng là người quen biết với chủ nhà nên so với một kẻ mới đến như hắn thì chắc biết được nhiều chổ hay ho hơn là bản thân mình tự đi mò mẵm, chỉ cần chú ý hành động con nhỏ này một chút là ổn rồi.” hắn thầm đưa ra quyết định

- Thôi được rồi, vậy thì làm phiền Na Yến đại tiểu thơ vậy.Con nhỏ vui vẻ cười với hắn, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, thật là một đóa phù dung còn chưa chớm nở.- Nào vậy thì theo ta.Thế là hai đứa trẻ bước ra khỏi thủ tĩnh đường, bước trên những con đường được lát đá và hình bóng mờ dần nơi xa xa.