Đến ngày thứ 30, toàn bộ công ty căn bản đều như nở hoa, tâm trạng lâng lâng bay đến tận phương trời nào rồi.
Thật vất vả trải qua một ngày, Tiêu Ninh ở cửa công ty đợi mấy phút liền thấy một chiếc SUV chạy đến trước mặt mình.
“Tiểu Ninh.” Vương Hoa hạ xuống cửa sổ, “Lên đây đi, tôi đưa các cậu đến sân bay.”
“Vương ca.” Tiêu Ninh lên vào sau xe ngồi bên cạnh Đan Hải Minh, nhìn Đan Hải Minh, đối phương gật đầu, ý là Vương Hoa đã biết, “Chị dâu và cháu gái của tôi vẫn tốt chứ?”
“Cháu gái của cậu ầm ĩ cả ngày, khi nào rảnh cậu đến thăm nàng chút đi.” Vương Hoa vô cùng cười hớn hở hạnh phúc trả lời, không nhìn ra thái độ gì khác thường.
Tiêu Ninh trong lòng từ sớm đã giúp bọn họ lập nên một danh sách các thứ cần mua sắm, “Lần này phải chăm sóc chị dâu và cháu gái, các anh không định chơi sao?”
“Vẫn chưa thể đi được, Nhã Đình còn quá nhỏ, nơi nào cũng không thể đi.” Vương Hoa tập trung lái xe, “Đến sân bay mới ăn à? Hay là tìm nơi khác ăn?”
“Chỉ có hơn 2 tiếng thôi, cứ đến sân bay đi?” Đoạn đường đến phi trường cũng đã mất hơn một tiếng, tuy rằng đồ ăn nơi đó rất đắt, lại không tốt, nhưng lót bụng thôi thì chắc cũng không sao.
Tiêu Ninh nhìn đồng hồ đeo tay, gửi tin nhắn cho Lô Nham, hẹn khi nào đến sân bay sẽ liên lạc lại.
Đan Hải Minh đối với quyết định này không tỏ rõ ý kiến, Vương Hoa tự giác trực tiếp lái xe đến sân bay, bất quá, trên đường đi, Đan Hải Minh gọi một cuộc điện thoại, nói số chứng minh thư của hai người, lát nữa chỉ cần đem chứng minh thư lên máy bay luôn là được.
Tiêu Ninh chưa từng trải qua việc này, chỉ có thể bảo trì im lặng.
Đến sân bay, đồ vật của bọn họ không ít, nhưng dù sao, hai đại nam nhân xách cũng đủ rồi, Đan Hải Minh dứt khoát để Vương Hoa về nhà.
“Vậy thì, Đan tổng, tiểu Ninh, tôi đi trước, các cậu đi chơi vui vẻ nha.” Vương Hoa vẫy vẫy tay, lái xe rời đi. Tiêu Ninh đứng trên bậc thang, lấy điện thoại di động ra.
Đan Hải Minh nhấc lên túi hành lý, “Ăn cơm trước.”
“Được.” Tiêu Ninh kéo vali đựng hành lý, vừa gọi điện thoại vừa đi theo Đan Hải Minh, “Này, Lô Nham? Cậu đã tới chưa? Chúng tôi đi làm thủ tục gửi đồ, sau đó ăn cơm, cậu ăn chưa? Chúng tôi đang ở…”
Mắt thấy Đan Hải Minh đã đi ra rất xa, Tiêu Ninh đuổi theo, “Cậu nói gì, cậu ở cửa đối diện tôi sao?”
Ngẩng đầu tìm tới tìm lui, lập tức thấy Lô Nham khí thế hung hăng đi tới.
Tiêu Ninh cảm thấy thật quỷ dị, hơi hơi thấp thỏm, nhanh chong nhìn Đan Hải Minh, cậu không để ý bên này, cũng không dài dòng cùng mọi người dừng bước xếp hàng.
Tiêu Ninh hỏi, “Không chờ ở nơi này để xếp hàng sao?”
“Không cần.” Lúc này Đan Hải Minh mới quay đầu lại, nhàn nhạt đối diện tầm mắt Lô Nham, gật đầu, “Lô quản lý.”
Lô Nham cũng vô cùng kinh ngạc, “Đan tổng?”
“Hai người các cậu quen nhau?” Tiêu Ninh lấy làm kinh hãi, Đan Hải Minh đơn giản giải thích, “Hợp đồng mới đây, Vương Hoa ủy thác cho công ty bọn họ làm thị trường.”
Nói tình cờ cũng thật sự quá tình cờ, nhưng mà công ty của Lô Nham hành nghề chút chút danh tiếng, Đan Hải Minh tìm tới công ty bọn họ cũng là hợp tình hợp lý rồi.
Lô Nham sắc mặt phi thường quái dị, nhìn qua nhìn lại Tiêu Ninh và Đan Hải Minh hai lần, “Cậu… Tiểu Ninh, đây là…”
Tiêu Ninh trong lòng cũng có chút lúng túng, “Đúng vậy, đây chính là…”
“Tôi là bạn trai của anh ấy, không biết anh và tiểu Ninh quen nhau, nếu không thì đã nhường cho hai người có thời gian nói chuyện riêng rồi.” Giọng điệu Đan Hải Minh không thể nói là thân thiện, cũng không lạnh nhạt, duỗi ra một cánh tay, nhẹ nhàng hừ khẽ, đẩy đẩy lưng Tiêu Ninh, ra hiệu hắn đi về phía trước, đối với Lô Nham thế nhưng ngay cả một ánh mắt đều không thèm bố thí.
Tiêu Ninh chỉ cảm thấy, hình như trong không khí có mang theo kim châm, đâm lên người vô cùng đau nhứt ê ẩm, vì vậy thuận thế cất bước, ánh mắt lại chần chờ nhìn Lô Nham.
Lô Nham tiến lên kéo tay Tiêu Ninh về, “Đan tổng, tiểu Ninh đi cùng tôi.”
Đan Hải Minh ngừng lại, tầm mắt quét qua Lô Nham một lượt, dáng dấp nhìn như muốn thở dài, bộ dạng “Cực kỳ lười nói chuyện với người này” nghiêng đầu nói với Tiêu Ninh, “Tự mình cắt đứt đi.”
Tiêu Ninh trong lòng bất đắc dĩ, không thể làm gì được, cười cười, quay nhìn Lô Nham, “Vé đường về tôi đã giúp cậu mua rồi, chuyến bay cũng là thương hiệu này, vào buổi tối. Tôi và Hải Minh còn phải làm thủ tục vận chuyển đồ đạt, nên đi trước, chút nữa lên máy bay gặp lại nha.”
Nói xong liền nhẹ nhàng giãy giụa, bởi vì Lô Nham kinh hãi quá độ, căn bản là không dùng lực, bị hắn kéo một cái liền buông lỏng tay ra. Đan Hải Minh đã nắm tay tay khác của hắn, không chút nào để ý tới ánh mắt xung quanh, dẫn hắn rời đi.
Nghe theo Đan Hải Minh, Tiêu Ninh nghĩ rằng, có lẽ điều đó xuất phát từ bản năng, dù sao cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng mà, lần này bỏ đi, Lô Nham đứng trước mặt hắn, thoáng lóe lên biểu tình bi thương chưa bao giờ để lộ, luống cuống như vậy, dù sao cũng vô cùng rõ ràng, cảm giác bóp nghẹt này đối với Tiêu Ninh thật sự là quá lớn.
Từ khi hai người nhận thức tới nay, hắn chưa từng khiến Lô Nham lộ ra những biểu cảm đau lòng như thế?
Sau lưng phảng phất như có thể cảm nhận được tầm mắt của Lô Nham, làm Tiêu Ninh càng lúc càng do dự.
Cổ của hắn thoáng xoay, bàn tay liền bị nắm chặt.
“Cứ đi về phía trước.” Đan Hải Minh muốn tiến lên phía trước, nên tần suất càng lúc càng nhanh, dứt khoát dắt hắn đi, “Đừng quay đầu lại.”
Tiêu Ninh nhếch miệng, im lặng, một lát sau cười khổ nói, “Cậu ấy là bạn tôi mà.”
Đan Hải Minh vô tình đáp, “Vậy thì anh cứ chuẩn bị tinh thần
trọng sắc khinh bạn đi.”
Không biết trong mắt Lô Nham thế nào?
Tiêu Ninh hừ hừ thở phào, “Chúng ta đi nơi nào vậy, vé thì lên máy bay mới nhận mà.”
“Gửi vận chuyển.” Đan Hải Minh một đường dẫn hắn đi tới phòng khách quý của phi trường, trực tiếp tìm người, đem hành lý gửi vận chuyển, còn thuận tiện đem vé máy bay của hai người thăng lên thành khoang hạng nhất.
Trong lúc chờ vé, Đan Hải Minh lúc này mới
du du nhàn nhàn
mang theo Tiêu Ninh đi ăn cơm, rồi đi dạo quanh một vòng mới máy bay.
Khoang hạng nhất đương nhiên vô cùng săn sóc phục vụ, Tiêu Ninh có chút không quen, mà Đan Hải Minh một khi lên máy bay liền dứt khoát ngủ, để lại một mình Tiêu Ninh bị nữ tiếp viên hàng không hỏi han ân cần.
Nhưng máy bay còn chưa cất cánh, một người đi ngang qua Tiêu Ninh, đột ngột ngừng, khiến Tiêu Ninh không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Tâm tình phức tạp cùng Lô Nham liếc mắt nhìn nhau, hắn miễn cưỡng cười cười.
Lô Nham không cười, tầm mắt trượt từ hắn, chuyển sang trên người Đan Hải Minh, nhìn một lúc, rồi trở lại quan sát Tiêu Ninh, vẫn không nói chuyện.
Nữ tiếp viên hàng không ôn hòa thúc giục, “Chào ngài, chỗ ngồi của ngài ở nơi nào?”
Lô Nham trả lời, “Tôi vừa đổi vé thành khoang hạng nhất, phiền cô giúp tôi ngồi với bạn tôi.”
Tiêu Ninh muốn nói, sao phải tự làm khổ mình, chỉ có hai tiếng thôi mà.
Hai người kia thật là, có tiền tùy hứng a.
Bất quá quyết định của Lô Nham, hắn cũng không lập trường gì để can thiệp, đành phải im lặng. Ở khoang hạng nhất, mỗi dãy chỉ có hai chỗ ngồi, bọn họ đã chiếm xong, Lô Nham đành phải ngồi vào bên khác.
Đầu Đan Hải Minh giật giật.
Cậu đương nhiên không ngủ, cũng tựa hồ một chút cũng không sợ trước mặt người quen để lộ quan hệ của cậu và Tiêu Ninh, đầu gối lên vai Tiêu Ninh vô cùng thành, nhìn qua cũng không có ý định mở mắt nói chuyện.
Tiêu Ninh không biết lúc này nên nói gì, mặc kệ cậu có ngủ hay không, hắn không muốn làm ồn đến Đan Hải Minh.
Khóe môi Lô Nham hơi run run, quay đầu đi hướng khác, không nhìn nữa.
Sau khi máy bay cất cánh được một tiếng, Đan Hải Minh đang ngủ bị khí lưu làm cho tỉnh lại, mơ mơ màng màng, hôn chụt Tiêu Ninh đang ở trước mắt một cái, rồi mới nói với nữ tiếp viên hàng không, “Cho tôi một ly nước suối, cảm ơn.”
Tiêu Ninh đột nhiên không kịp chuẩn bị: “…”
Lô Nham vẫn luôn chú ý bên này: “…”
Nữ tiếp viên hàng không mặt mỉm cười: “… Vâng, xin chờ, vị tiên sinh này có cần gì không a?”
Đan Hải Minh ngáp một cái, “Giúp anh ấy lấy một ly nước trái cây đi.”
Lô Nham đối diện cau mày, “Tiểu Ninh không thích uống thứ này, cho cậu ấy một ly nước nóng.”
Nữ tiếp viên hàng không không thể không dừng lại động tác, không biết làm sao, hỏi chính chủ, “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần uống gì?”
Tâm tình của Tiêu Ninh lúc này,so với nữ tiếp viên hàng không, cũng không khác biệt lắm, luôn cảm thấy bầu không khí này thật sự rất lúng túng quỷ dị, phật lòng ai hay chừa mặt mũi cho ai hắn đều không hề nguyện ý, mà cũng không thể bắt nữ tiếp viên hàng không này đem đồng thời nước trái cây và nước nóng tới được?
Người nhân nhượng cho yên chuyện là Tiêu Ninh, không phải Lô Nham hay Đan Hải Minh. Vì thế Đan Hải Minh ở một bên nói, “Muốn uống gì thì uống, ngay cả chuyện này cũng phải kiêng dè sao?”
Giọng nói của cậu thật giống lúc dùng tay đẩy đẩy lưng Tiêu Ninh trong phi trường, Tiêu Ninh tự nhiên nói với nữ tiếp viên, “Nước trái cây là tốt rồi, cảm ơn.”
Giờ khắc này, Lô Nham không còn gì để nói, vô cùng đau lòng, y thực sự là không ngờ Tiêu Ninh bị Đan Hải Minh thuần hóa đến như vậy. Hơn nữa, y không thể nào làm rõ được, Đan Hải Minh cùng Tiêu Ninh làm sao có thể quen nhau, rồi như thế nào lại trở thành… Trở thành…
Y không muốn dùng cái từ kia.
Tính tình Tiêu Ninh nhẹ dạ nghe lại, gặp phải Đan Hải Minh bá đạo như vậy, bị ăn đến gắt gao cũng là chuyện rất bình thường, Lô Nham đương nhiên không thể trơ mắt nhìn bạn tốt của mình quỵ lụy, sau này dù thế nào cũng phải nghĩ cách khuyên nhủ Tiêu Ninh.
Thấy Đan Hải Minh lúc nào cũng ra vẻ ta đây, Lô Nham phun ra lời chửi bới không ngừng, Tiêu Ninh quả thật là người ôn hòa, nhưng chưa từng dễ dàng thân cận cùng ai, giới hạn của hắn vô cùng hẹp, không
cần nói chủ động cùng người ta làm ra động tác thân mật gì, chỉ cần người khác đến gần thôi cũng sẽ theo bản năng mà lảng tránh.
Ngoại trừ mình.
Lô Nham nhìn chằm chằm Đan Hải Minh vừa dựa bên tai Tiêu Ninh vừa nói chuyện, ở trên vai Tiêu Ninh ngủ, thực sự là hao tốn suốt đời hàm dưỡng mới không làm ra chuyện gì.
Trước đây, Tiêu Ninh cũng chỉ làm như vậy với y.
Quả thực, toàn thân đã giận tức điên lên rồi, hắn vốn dĩ vẫn sống vô cùng tốt với Tiêu Ninh mà! Tại sao chớp mắt một cái liền biến thành như vậy? Hoàn toàn thay đổi?
Lô Nham lập tức giận lây sang Hạ Ly, đều là tại đứa nhỏ không hiểu chuyện kia, sau đó là họ Đan này, đột
nhiên nhảy ra làm rối loạn tất cả.
Thời điểm được nữ tiếp viên ân cần hỏi có cần gì không, Lô Nham lạnh lùng trả lời không cần, hướng về cửa sổ quay đầu đi, cực lực không nhìn tới hình ảnh vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Tay y vịn chặt trên ghế, khắc chế kích động không rõ, y sắp không chịu nổi rồi.