Tiêu Ninh đề nghị đến Cẩm Các.
Cẩm Các vào buổi tối so với ban ngày không giống nhau, ban ngày nhìn qua tương đối thiên hướng các nhà hàng quen thuộc, buổi tối ánh đèn lấp lánh nổi bậc trong bóng đêm, vô cùng có bầu không khí.
Nhân viên phục vụ đem ra thực đơn, Đan Hải Minh chỉ chỉ Tiêu Ninh, ra hiệu để hắn gọi món ăn.
Tiêu Ninh chẳng biết vì sao cảm thấy loại thần sắc không có hứng thú, vừa lười biếng vừa bại hoại này của cậu rất buồn cười, cầm thực đơn nói, “Ba chén tôm, cua muối bơ, cơm nấm trong lao, ân, thịt gà măng tây.”
Những món đó chính xác là những món vào lần đầu tiên hai người ăn chung Đan Hải Minh đã gọi.
Đan Hải Minh nhíu mày, mở miệng nói, “Anh nên gọi cho mình vài món, những món vừa gọi tôi đều rất thích ăn, sẽ không chừa cho anh nhiều đâu.”
Lời này vừa nghe có cảm giác như vui đùa khiến Tiêu Ninh rốt cuộc nhịn không được cười lên, tâm tình mệt mỏi vừa nãy do Hạ Ly tạo thành thoáng chốc tan thành mây khói, “Vậy thêm một phần thịt xào dứa và gạo nếp ngó sen đi.”
“Không ăn đậu hũ cam hay cá tam văn xông khói?” Đan Hải Minh không đoái hoài, đầu hướng nhân viên phục vụ, “Thay đổi mùi vị, còn có, loại cá tam văn cá nào được yêu thích?”
Phục vụ viên nói, “Nơi này của chúng tôi có món tam văn xương cá rất được hoan nghênh.”
“Thôi khỏi.” Đan Hải Minh đánh gãy hắn, tiện tay lật qua lật lại thực đơn, “Thêm một phần ca tuyết rán hương.”
Nhân viên phục vụ ghi nhớ, “Vâng.”
Tiêu Ninh đã khép lại thực đơn, nhìn Đan Hải Minh gọi món ăn, Đan Hải Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, thời điểm tầm mắt hai người đối diện nhau, tâm trạng phảng phất như bị người nào đó nhéo nhéo, vù một tiếng vang vọng tại khoang ngực, trái tim dưới ánh đèn mập mờ chiếu sáng nhẹ nhàng run lên.
Khóe mắt lông mày Đan Hải Minh hơi động, vừa như hờ hững vô tâm, lại như nghiêm nghiêm túc túc liếc mắt nhìn Tiêu Ninh, đột nhiên cụp mắt xuống tiếp tục xem thực đơn, ánh sáng từ trên đỉnh chiếu sáng xuống dưới, ánh mắt kia, dáng dấp kia nhìn qua ôn nhu đến nỗi thật sự khiến người ta động lòng.
Cậu gọi một món ăn ngọt “Sô cô la hạnh nhân phối mơ.”
Phục vụ viên nói vâng rồi rời đi, lưu lại hai người cùng một bàn yên tĩnh.
Đan Hải Minh một tay chống cằm, không nói lời nào nhìn sang, nhưng dù bộ dáng yên tĩnh này cũng khiến Tiêu Ninh bay lên một luồng mười hai vạn phần không dễ chịu. Hắn lúc này mới đột nhiên phát hiện, buổi tối đến Cẩm Các tới dùng cơm có vẻ cũng không phải là một lựa chọn tốt để tán gẫu bình thường, ít nhất, nơi này bây giờ một chút không khí bàn bạc chuyện công vụ cũng không thấy.
Hắn tình cờ ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy ánh mắt Đan Hải Minh đang nhìn mình suy nghĩ, vô cùng sắc bén không quan tâm ai, không biết đến cùng là đang suy nghĩ gì.
Tầm mắt này hơi có chút xâm lược làm cho trái tim Tiêu Ninh đập lỗi nhịp vài lần, gần như chật vật chỉ có thể nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn ăn,
miệng nửa muốn nói nửa không, nhất thời xấu hổ lung ta lúng túng.
Mãi đến tận khi
các món ăn được dọn lên, hắn mới có thể cảm nhận được chút không khí dùng cơm. Tiêu Ninh hắng giọng, “Chuyện thuê nhà,
cảm tạ.”
“Ừm.” Đan Hải Minh gắp lên một khối thịt gà, giống như không có tinh thần.
Điều này cũng không kỳ quái, tối hôm qua cậu chạy xe, buổi sáng làm việc, trưa như lời Vương Hoa nói chắn chắc cũng không nghỉ ngơi, công việc vừa xong lập tức chạy về, còn giúp Tiêu Ninh giải quyết chuyện của Hạ Ly, mệt mỏi là điều không thể tránh được.
Tiêu Ninh nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Hắn tựa hồ nên nói
cảm tạ.
Đối với Đan Hải Minh, rất nhiều lần hắn đều chỉ có thể nói
cảm tạ, nhưng chỉ cần một câu
cảm tạ
thì đã đủ rồi sao? Đan Hải Minh mỗi lần duỗi tay giúp đỡ hắn đều vừa vặn đúng lúc như vậy, làm cho hắn trách xa mệt mỏi, hiểu được bản thân hơn, kia không chỉ là hỗ trợ, mà
còn là cứu vớt.
Nhưng hắn đần như vậy, vĩnh viễn chỉ có thể nói
cảm tạ.
Kỳ thực, trước mặt Đan Hải Minh, Tiêu Ninh thường thường có loại cảm giác căng thẳng, không biết nói gì mới tốt, hơn nữa ngược lại, thời gian bọn họ quen nhau càng lâu thì càng căng thẳng, có lẽ vì Đan Hải Minh và những người khác không giống nhau, cậu sẽ kiên quyết bắt Tiêu Ninh ra ngoài đối mặt với mọi chuyện, cường thế đến mức hắn cảm thấy rất, phức tạp.
Mà Đan Hải Minh cũng thật là, đối với người khác hay công việc bao giờ cũng bày ra loại tư thái vô vị mà tỉnh táo, làm Tiêu Ninh cứ như vậy chú ý đến cậu. Dường như đã có đủ dũng khí, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn mới quay đầu lại nhìn chính mình, hòa ra sinh hoạt của mình trước đây lại dinh dính nhơm nhớm như vậy, không bao giờ chịu bước về phía trước, bây giờ đã sắp ba mươi tuổi rồi, chung quanh chỉ có một bãi đầm lầy.
Tiêu Ninh không thể không thừa nhận, hắn chậm rãi từng bước đi về phía trước, là vì nhìn thân ảnh Đan Hải Minh.
“Hay là chúng ta đóng gói đi.” Tiêu Ninh thực sự không muốn nhìn thấy Đan Hải Minh mệt mỏi nữa, đề nghị, “Về sớm một chút, tôi thấy cậu mệt rồi.”
Đan Hải Minh lại nói, “Không cần đâu, ăn nhanh lên một chút là được.”
Tiêu Ninh liền tăng nhanh tốc độ ăn, thừa dịp đồ ăn ở trong miệng tán phát hương vị, mang đến chút an ủi liền hỏi, “Đúng rồi, ngày mồng một tháng năm này cậu đã có kế hoạch gì chưa?”
Đan Hải Minh như có như không ừ một tiếng.
Tiêu Ninh ngẩn ra, không nghĩ tới Đan Hải Minh nhanh như vậy đã có kế hoạch rồi.
Đương nhiên, cũng không có gì tốt để bất ngờ, Đan Hải Minh không giống hắn, 9h đi 5h về trên năm ngày làm việc, phải đúng giờ, tăng ca cũng hiếm thấy, cũng không quan hề rộng rãi phong phú, tính tình vô vị đi chơi cũng làm cho người ta mất hứng đến khó chịu. Ngay cả việc trở về C thị vấn an bác trai bác gái Lô gia, cũng đắn đo tới đắn đo lui.
Tiêu Ninh nhai nhai lát thịt bò, lại cảm thấy không có mùi vị gì, nuốt xuống dạ dày liền trở thành cục đá, thật sự rất không thoải mái.
Hắn nói, “Ồ.”
“Ồ.” Đan Hải Minh lạnh như băng đáp, “Có ý gì, nói rõ ràng.”
Tiêu Ninh cười cười, “Là nói tôi biết rồi.”
“Tôi nói.” Đan Hải Minh thả đũa, mi tâm trên khuôn mặt sắc bén nhíu lại, biểu hiện chủ nhân tâm tình không tốt, “Tôi thật sự chán ngấy việc đi đoán nghĩ bóng trong lời nói nói của anh, anh cảm thấy bộ dáng
nữu nữu niết niết của anh sẽ làm người khác thương sao?”
Lời nói này không nể mặt mũi, nhưng cảm giác lo được lo mất cực độ kia liền lập tức xuất hiện, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu ngón tay Tiêu Ninh trở nên hơi ngứa ngáy.
Xoa xoa thái dương, Đan Hải Minh mặt không thay đổi nói, “Tôi nói lần cuối cùng nữa thôi, muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng.”
Ngón tay Tiêu Ninh thoáng cuộn tròn, chẳng biết tại sao Đan Hải Minh sẽ vì loại chuyện nhỏ này mà tức giận. Là quá mệt mỏi cho nên tâm tình không tốt sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì?
Đan Hải Minh mất hứng, dường như đợi một lúc, cuối cùng vẫn nói, “Thôi.”
Cậu đứng thẳng người lên, “Tôi đi trước.”
“Hải Minh?” Tiêu Ninh đầu óc mơ hồ theo sát đứng lên, lo lắng đi theo phía sau cậu, nhưng đến khi ra cửa lại bị nhân viên phục vụ ngăn lại, “Tiên sinh? Các ngài còn chưa tính tiền.”
“A? Nha, được. Thật ngượng ngùng.” Tiêu Ninh lo lắng vừa nhìn phía cửa ra vào, vừa luống cuống tay chân móc ra ví tiền, không chờ thối lại, lập tức đuổi theo, nhưng Đan Hải Minh dáng cao chân dài, đã sớm không thấy bóng dáng.
Tiêu Ninh mờ mịt đứng ở đầu phố, đủ loại mọi màu sắc đèn đường, đèn xe chói mắt chiếu sáng trong đêm hóa thành một thế giới lạ lùng kỳ quái, người tới người lui vội vã mà đi qua, một thế giới thật rất,
thật xa lạ đến đáng sợ.
Hắn nhất thời cảm thấy trời đất bao la, chính mình cũng không có nơi nào để đi.
Đứng đây nửa ngày, nhìn chung quanh, Tiêu Ninh một mặt ngẩn ngơ không biết chính mình ở nơi nào, biểu tình chán nản, không còn cách nào khác bước chân xuống lòng đường.
Hắn khiến người ta quá thất vọng, ngay cả bản thân cũng không thể chịu được nỗi chính mình, ai cũng sẽ đối với hắn mất đi kiên trì, điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Tại sao hắn cứ tẻ nhạt như vậy? Chọc người ta phiền.
Tiêu Ninh không biết chính mình đi được bao lâu, nhìn thấy ghế dài trên đường dành riêng cho người đi bộ, đi lên ngồi xuống, thoáng chốc cảm thấy cả người đều mỏi mệt. Hắn cúi người xuống, chống đỡ trán, thở phào một hơi dài, cười khổ, tạo hình của hắn bây giờ ở trong mắt người xem nhất định là kẻ thất nghiệp hoặc là thất tình, thất bại gì đó đi.
Không sai, hắn chính là thất bại.
Tầm nhìn chợt xuất hiện một đôi giày, Tiêu Ninh máy móc nhìn hai giây, chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như không nhận ra nhìn chằm chằm người đến.
Đan Hải Minh một mặt “Phiền anh chết” thần sắc không kiên nhẫn, cúi đầu nhìn hắn, “Không đóng gói?”
Tiêu Ninh hé miệng, lắc đầu.
Đan Hải Minh nhíu mày đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, “Anh đây là muốn đi nơi nào.”
Tiêu Ninh lại lắc đầu, muốn nói không biết, nhưng lại cảm thấy nói như vậy như đang giận dỗi, rất dễ khiến người ta phiền, vì vậy sửa lại lời, “Ăn cơm xong đi tản bộ một chút.”
“Anh a.” Đan Hải Minh đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn, tay đặt trên thanh tựa lưng, giọng điệu kia thật giống tự nói, lại y như giáo huấn, “Anh a, thật dễ làm người ta nổi nóng.”
Tiêu Ninh nhỏ giọng nói, “Xin lỗi.”
Hắn cảm thấy hắn không nên nói như vậy, hắn biết Đan Hải Minh không muốn nghe lời này, nhưng giống với những lời cảm tạ kia, bởi vì Đan Hải Minh nói hắn khiến người ta nổi nóng, như vậy, lúc này, ngoại trừ xin lỗi, hắn cũng không biết phải nói gì mới tốt.
.