Tiêu Ninh hít sâu một hơi, biểu tình thoáng chốc quái lạ, hiệu suất làm việc của người này thật sự quá kinh ngạc nha.
Lô Nham thấy thế, càng nghiêm túc lắng nghe.
“Cậu đã nói với cha mẹ rồi?” Dù sao Tiêu Ninh cũng không cần thiết phải quản y, lo âu hỏi, “Bọn họ phản ứng thế nào?”
“Phản ứng gì, nói muốn gặp anh một chút, chủ nhật, rảnh không?” Đan Hải Minh nói chuyện gì cũng xuôi tai không thể phân biệt được có cái gì bất ổn, hờ hững như chuyện bình thường.
Tuy rằng cậu ta nói như vậy, nhưng xét trong bối cảnh gia đình cậu, nghĩ thế nào cũng không thể coi là chuyện cỏn con hoàn toàn như cậu nói được, đừng nói đến tập đoàn Nhật Hoa có bao nhiêu sản nghiệp, gia tộc họ Đan có bao nhiêu mặt mũi, chỉ cần nói trong một gia đình, con trai mình đột nhiên come out, không gây ầm ĩ mới lạ?
Cũng không biết sao chuyện động trời như thế, mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có thể gọi mình đến gặp người nhà? Nên nói bản lĩnh Đan Hải Minh quá lớn, hay nên nói tấm lòng nhà họ Đan quá rộng lượng đây? Cũng không biết Đan Hải Hồng trong tình huống đó có tác dụng gì hay không.
Tiêu Ninh suy nghĩ đủ chuyện, lại nghe Đan Hải Minh hỏi, “Đúng rồi, bên kia anh cần cần giúp một tay không?”
“Tạm thời không cần.” Không nghĩ tới cậu ta vẫn ghi nhớ kỹ chuyện này, trong lòng Tiêu Ninh không khỏi trở nên vô cùng ấm áp, có điều vẫn nghĩ không nên gây thêm phiền phức cho cậu nữa.
Hơn nữa, so với bản thân, hắn càng muốn hiểu rõ chuyện trong nhà cũng Đan Hải Minh, “Chủ nhật đúng không? Rảnh, tôi đến thế nào đây?”
Ý hắn là hỏi địa chỉ, Đan Hải Minh lại nói, “Tôi tới đón anh, chẳng lẽ để bạn trai tôi tự mình đón xe tới gặp cha mẹ tôi?”
Hai người diễn kịch riết thành quen. Tiêu Ninh cũng coi như có chút quen thuộc mỗi khi bị cậu trêu chọc, hơn nữa lúc này Lô Nham đang ở bên, ít nhiều cũng muốn biểu thị ý tứ, lập tức thẳng thắn trả lời, “Đúng rồi, việc này đâu cần phiền phức tới những người khác, cậu không tới đón tôi thì tôi cũng phải tìm cậu trả tiền vé xe buýt.”
“Được, chủ nhật tới đón anh.” ngữ khí Đan Hải Minh ngữ trong trẻo nhưng mang theo chút trầm thấp không phù hợp, thời điểm buông nhẹ lời nói có chút cảm giác ôn nhu, “Đừng lo lắng, không làm khó anh đâu.”
Lời này khiến Tiêu Ninh rất thoải mái, lúc nói chuyện cùng Đan Hải Minh luôn tồn lại loại cảm giác dễ chịu như thế, không thèm nghĩ nữa nói, “Làm khó thì làm khó, có gì ghê gớm đâu.”
Tâm tình Đan Hải Minh lúc này dường như vô cùng tốt, khẽ cười, “Thứ bảy này anh chuyển nhà?”
Tiêu Ninh khá bất ngờ, “Tại sao cậu biết tôi chuyển nhà?”
“Vương Hoa nói, anh ta làm việc rất chu đáo nhanh nhẹn.” Đan Hải Minh lập tức giải thích, Tiêu Ninh nghĩ cũng phải, chính Đan Hải Minh là người báo cho Vương Hoa biết, so ra mà nói, người này thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trên thực tế lại cực kỳ chăm sóc quan tâm, hỏi nhiều vài câu là chuyện rất bình thường.
“Kỳ thực cũng không có gì cần chuyển đi, tôi cũng đã bàn bạc xong rồi, chỉ còn vài kiện đồ linh ta linh tinh thôi, những thứ khác thì chỉ cần chuyển phát nhanh, lúc đó có lẽ tôi sẽ lập tức dọn vào nhà mới.” Tiêu Ninh nói tới đoạn này mới nhớ tới vài món đồ, những thứ đó hầu hết đều ở nhà Lô Nham, tuy rằng chúng không có gì quý báu, bỏ đi cũng không ai cần, nhưng không đem đi cũng có vẻ kỳ kỳ, dường như quyến luyến vô lực, lại giống như bất cứ lúc cũng muốn quay trở về.
Tiêu Ninh không khỏi quay đầu nhìn Lô Nham. Lô Nham nghe hắn nói chuyện nãy giờ, đầu óc mơ hồ, trong lòng vô cùng nghi ngờ, chợt thấy người này quay đầu nhìn mình, mà tầm mắt người đó lại giống như muốn nói rồi thôi, không khỏi ngẩn người.
Nhưng, Tiêu Ninh ngay lập tức thu hồi tầm mắt, một mặt bình tĩnh, như tự nhiên tiếp tục nói nói chuyện điện thoại, “Cậu nhắc tôi mới nhớ, tôi cũng còn vài món đồ cần chuyển, thứ bảy vừa khéo. Tôi chút nữa sẽ phát định vị cho cậu, nơi đó ở phía bên kia bến cảng hoàng kim, rất dễ tìm.”
Đan Hải Minh đối với chuyện chỉ đường không tỏ rõ ý kiến, “Nhớ rồi, thứ bảy tôi tới tìm anh.”
“Thứ bảy?” Tiêu Ninh ngạc nhiên nói, “Không phải nói là chủ nhật sao? Sao bây giờ lại thay đổi?”
“Giúp anh dọn nhà.” Đan Hải Minh giọng điệu vừa như khinh bỉ, vừa như buồn cười Tiêu Ninh tại sao điểm ấy cũng không nghĩ ra, “Anh không có xe đúng không?”
Tiêu Ninh theo phản xạ từ chối, “Không cần đâu, cậu lo chuyện công việc của mình đi.”
“Nếu việc gì tôi cũng phải làm, thì cấp dưới của tôi không cần lãnh lương.” Đan Hải Minh không nhịn được nói rõ, “Sáng sớm ngày thứ bảy đến đón anh. Xa muốn chết, chuyển nhà sớm một chút cũng tốt, bên này có chút việc, cúp máy đi.”
Bỗng dưng bị quyết định nhanh chóng chuyện này, Tiêu Ninh còn muốn sống chết giãy dụa một phen, “Chờ chút”, lời còn chưa nói hết, bên kia đã lập tức cúp điện thoại, căn bản không chừa cho hắn một câu dông dài.
Thật sự
không có biện pháp.
Tiêu Ninh bất đắc dĩ cười cười, Lô Nham bên cạnh hỏi, “Xong rồi?”
“Sao cậu còn chờ ở đây?” Tiêu Ninh thở dài, vị gia gia này cũng là một người không thèm nghe lời người khác, lúc nãy hắn nói nhiều như thế, hoá ra một chữ cũng không lọt tai? Đứng bên ngoài chờ mình lâu như vậy rồi, Hạ Ly là người nhạy cảm, không biết sẽ nghĩ thế nào.
Tiêu Ninh không cần mất công tốn sức nhớ lại vài lần giúp Lô Nham gánh trách nhiệm trước đây, thời gian bọn họ quen nhau quá lâu, lâu đến nỗi từ thời thiếu niên đã trang bị đầy đủ cách ứng phó, lâu đến nỗi dễ dàng có thể khiến hắn bị hồi ức dìm ngập đầu.
Hắn đem dù của mình đưa cho nữ sinh mà Lô Nham theo đuổi, chính mình thì chỉ có thể đứng trước cửa thư viện đợi mưa tạnh. Hắn giúp Lô Nham trốn học đi hẹn hò, bản thân mình thì bị ghi tên. Cuối kỳ, hắn và Lô Nham thuộc một nhóm hai người làm thiết kế, Lô Nham đến nhà bạn gái y, giúp cô ta làm thiết kế, chỉ chừa một mình hắn thức đêm hoàn thành hạng mục của hai người.
Trong đó, xen lẫn những tia vô vọng thấp kém cùng nhỏ bé nóng bỏng, nhìn như đã trôi qua thật lâu rồi, nhưng duỗi tay lần mò, vẫn còn rất nóng bỏng.
Trong lòng Tiêu Ninh phập phồng lên xuống, phức tạp đến nỗi khó có thể dùng lời diễn tả được, trên mặt cố gắng lộ ra thần sắc vui vẻ ôn hoà, nhẹ nhàng cười cười, “Để một mình Hạ Ly chờ mãi ở bên trong lâu như vậy là không tốt.”
“Cậu tại sao há mồm ngậm miệng đều là Hạ Ly?” Ánh mắt Lô Nham lóe lóe, từ từ ngưng trọng, “Tiểu Ninh, cậu gần đây cư xử rất khác thường, Hạ Ly cùng cậu đã xảy ra chuyện gì? Trước đây cậu chưa bao giờ như vậy. Cậu…”
Y có lẽ nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên ngừng, nhìn chằm chằm Tiêu Ninh, thần sắc liên tục biến hóa, rồi mấp máy môi, lông mày nhíu lại nhăn mặt.
Tiêu Ninh không biết rốt cuộc y bị gì, “Sao vậy?”
“Cậu…” Lô Nham dường như có điều khó có thể nói ra khỏi miệng, cúi đầu, rồi mở mắt nhìn Tiêu Ninh thật lâu, nhìn lâu đến nỗi Tiêu Ninh có chút sợ hãi, y mới chuyển tầm mắt đi nơi khác, có chút hổn hển không ngừng hỏi, “Cậu giận tôi sao?”
Lúc này, Tiêu Ninh quá đỗi kinh ngạc.
Đây là mặt trời mọc từ phía tây sao? Lô Nham cư nhiên có thể nghĩ đến chuyện này? Tiêu Ninh cùng Lô Nham quen biết hơn hai mươi năm, lần nào cũng vậy, Lô Nham đều chỉ nghĩ người khác đắc tội mình mà thôi.
Tiêu Ninh thụ sủng nhược kinh, “Sao lại nói như vậy? Tôi có gì phải tức giận?”
(thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
“Chuyện này.” Lô Nham tặc lưỡi, bộ dáng hơi chán ghét, “Không phải hôm đó bởi vì Hạ Ly nói với cậu vài câu sao? Cậu lại làm nhiều chuyện như vậy, còn không có? Được rồi, Hạ Ly là người của tôi, tôi che chở cho em ấy cũng là điều nên làm, hơn nữa, hai người chúng ta đâu phải người ngoài? Nói chuyện nóng nảy một chút, cậu cũng đừng để trong lòng.”
Trên mặt y sáng loáng viết “Thực sự không chịu đựng được cậu, cũng may là tôi rộng lượng” Tiến lên ôm vai Tiêu Ninh, thật giống như thời bọn họ còn học Đại học, là những thanh thiếu niên vô tư thân thiết, dùng ngữ trêu chọc ai oán nói, “Trước đây sao tôi không biết cậu hẹp hòi như vậy? Thật giống con gái.”
Nói xong, Lô Nham sờ sờ mũi, “Cậu cứ như vậy, tôi cảm thấy rất không quen, coi như là tôi sai, người anh em, được không?”
Lô Nham là con trai nhỏ trong nhà, trên đầu còn có một người cha nghiêm nghị, bản lĩnh nhận sai từ nhỏ đã được bồi dưỡng vô cùng tốt, thêm vào đó với tướng mạo của y, ý cười dịu dàng, giọng nói mềm mại, thái độ thành khẩn đã quen thuộc, trên gương mặt đẹp bày ra bộ dáng vô tội, khiến người ta cảm thấy không tha thứ cho y cũng không tốt, cũng không trách y nữa.
Người duy nhất y không nhận sai cũng chỉ có Tiêu Ninh, bởi vì không cần.
Tiêu Ninh đột nhiên muốn cười, cố gắng nhếch nhếch khóe miệng, mới phát hiện động tác nhỏ như vậy mà cũng làm không được. Hắn nhìn thật lâu Lô Nham đang cười hì hì quan sát hắn, đầu óc cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, nhất thời hoảng hốt.
“Tiểu Ninh?” Lô Nham có chút lo sợ, biểu hiện gần đây của Tiêu Ninh khiến y rất bất an, từ nhỏ đến lớn, rõ ràng,Tiêu Ninh tuyệt đối chưa bao giờ làm người khác bất an như vậy.
Thấy Tiêu Ninh giống như muốn trở về làm một con chó lang thang, từ đây trung thành tuyệt đối, cho dù mất hứng đá y một cước, vẫn quay về đi theo bước chân mình.
Lô Nham thật sự xem Tiêu Ninh là người thân cận, mà càng như vậy, y càng không thể quản được tính khí của mình với Tiêu Ninh, trước mặt người khác còn cố gắng nhịn một chút, đối phương cao hứng, y cũng vui vẻ thoải mái, nhưng với Tiêu Ninh, y sẽ không biết bao dung thoái nhượng là cái quái gì, bực mình là phát tác, hung hăng càn quấy, ai nói cũng không nghe, bùng nổ tính tình, hơn nữa cũng yên tâm thoải mái.
Cũng không biết là đạo lý gì.
Mãi đến tận gần đây… Gần đây…
Lô Nham ngẫm nghĩ, hẳn là mãi đến khi Hạ Ly xuất hiện, Tiêu Ninh đối với y trở nên khác thường, thường ngày, cho dù Tiêu Ninh biến mất khỏi cuộc sống của y một thời gian dài, y cũng cảm thấy, Tiêu Ninh sẽ cách đó không xa, chỉ cần ngoắc ngoắc tay, bất cứ lúc nào cũng sẽ bất động thanh sắc chạy đến. Nhưng bây giờ, mặc dù Tiêu Ninh đang đứng ở trước mặt y, y vẫn cảm thấy toàn thân Tiêu Ninh lộ ra hơi thở xa cách, chỉ cần một giây thôi đã có thể quay người đi rồi.
Bởi vì người khác mà cảm thấy thấp thỏm lo sợ, đối với Lô Nham mà nói là cảm giác vô cùng mới mẻ, chuyện này cùng chuyện làm việc xấu sợ bị Lô An Quốc biết không giống nhau, cực kỳ sợ hãi, nóng nảy khó kiềm chế được, lúc nào cũng quấy nhiễu tâm trí y, khiến y làm gì cũng không thể quên được.
Trước giờ y không hề biết, một chút thái độ nhỏ của Tiêu Ninh cũng có thể ảnh hưởng tới mình như vậy.
Lô Nham không chịu nỗi loại ủy khuất như vậy, cảm giác vô cùng khó chịu, vậy thì đơn giản tìm Tiêu Ninh nhận sai đi, dù sao trước giờ không ít lần y nổi nóng với Têu Ninh, nhận sai một lần cũng không có gì là không thể.
Tiêu Ninh không biết Lô Nham suy nghĩ gì, tại sao người này bỗng dưng đổi tính, chẳng lẽ chuyện liên quan đến Hạ Ly y đều để ý như vậy?
Sức mạnh của tình yêu thật sự rất vĩ đại.
Chuyện đến nước này, Tiêu Ninh cũng không có gì đáng nói, trong lòng hắn đã lắp đá từng tầng từng tầng, mặc cho Lô Nham khiêng khiêng nhấc nhấc, cười lắc đầu, “Tôi còn không biết bản tính cậu sao? Nếu như có thể sinh khí, tôi đã sớm bị cậu làm tức đến té ngửa rồi.”
Lời này là thật, Tiêu Ninh từ đầu tới cuối chưa từng sinh khí với Lô Nham, cũng chưa từng thật sự cảm thấy oan ức, những việc này đều là hắn tự mình gây ra, có thể trách ai đây?
Lô Nham nhìn nửa ngày, hiểu hắn không nói dối, liền nở nụ cười, làm ra bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, đánh vào vai Tiêu Ninh một đấm, “Biết cậu sẽ không để bụng mà. Ai, lúc nãy là ai vậy? Bạn mới của cậu?”
“Ừ.” Tiêu Ninh lời ít ý nhiều đáp lại, trong lòng nhớ tới người yêu của Lô Nham, thúc giục, “Chúng ta vào đi thôi, “
Lô Nham lúc này mới buông tay ra, tâm tình sung sướиɠ theo sát Tiêu Ninh về chỗ ngồi.