Vài ngày sau, Kiều Bảo Nhi vẫn chờ những người khác rời khỏi mới một mình đến trù phòng.
Việc nó cố gắng né tránh ánh mắt không thân thiện của người khác, sắc mặt không tốt cùng những lời thì thào bàn tán, từ lâu đã rơi vào tai trù tử và Nguyên Kế.
Trù tử cẳn bản không tin tiểu Bảo Nhi với tính tình thành thật sẽ đi mê hoặc chủ tử!
Nguyên Kế ngồi xổm rửa chén bên cạnh, ánh mắt đảo qua bàn chân đột nhiên sưng phù lên của nó, “Tiểu Bảo Nhi, có chuyện gì vậy? Ngươi lại ngã bị thương hay là không bôi dược?”
“Ta có bôi dược.” Trong miệng đầy cơm, khó khăn nói thành lời.
Trù tử cũng chú ý chân nó mấy ngày nay đột nhiên sưng phù lên, ánh mắt hồ nghi đảo qua, hắn hỏi, “Nguyên Kế, ngươi có mua lộn dược cao không đấy?”
“A, ta nào dám mua lộn chứ. Làm ngài không vui thì lấy ai thư lưu ta đây.” Cong miệng, hờn dỗi ủy khuất.
Soàn soạt cọ rửa, lạch cạch loang choang! thẳng tay ném bát đĩa xong nồi vào một cái chậu khác, nước tong thùng bắn lên tung tóe, y minh oan, “Ta biết ngài quan tâm đến tiểu Bảo Nhi, nhưng cũng không thể trách ta không làm tốt việc ngài giao phó chứ.”
“Ta không có ý đó.” Kiều Bảo Nhi thất kinh nhìn hai người bọn họ, lập tức giải thích, “Là… Ta không tốt, dược ngài chuẩn bị cho ta bị rớt; mấy ngày gần đây dược ta bôi không phải do trù tử đại thúc đưa, đại thúc đừng trách Nguyên Kế.”
Cúi đầu xuống, nó giấu diếm chuyện chủ tử cho dược, khi bôi lên ngược lại còn phát đau. Vốn tưởng đó là do hiệu lực của dược mới thế, ai ngờ chân vừa sưng vừa đỏ, ngay cả giày cũng không đi vào.
Nghe vậy, trù tử và Nguyên Kế giật mình, đồng loạt hỏi, “Ngươi bôi dược ai cho?”
Kiều Bảo Nhi muốn mở miệng nói, nhưng thấy Nghiêm tổng quản đi tới, nó vội vã quay mặt đi.
“Hôm nay phát lương bổng. Đây, hai người cầm lấy.” Nghiêm tổng quản liếc tiểu Bảo Nhi, bĩu môi, gương mặt lão luyện tràn đầy biểu cảm khinh bỉ.
Trù tử và Nguyên Kế đều tự động nhận lương, lập tức bỏ vào bên trong vạt áo để tránh cho tiểu Bảo Nhi cảm thấy khổ sở, bởi bây giờ nó còn chưa được cầm (người mới 6 tháng sau mới được cầm lương).
Nghiêm tổng quản hừ hai câu, “Có người không làm cũng không sợ chết đói. Đã ôm được một gốc đại thụ thì còn sợ trái cây gì mà không có! Chậc chậc, cá muối treo trên đầu gậy cũng có thể xoay mình rồi đấy *.
(Lấy ý từ câu ‘hàm ngư phiên thân’ (咸鱼翻身): chỉ một người đang thất thế hoặc ở cấp thấp, bỗng dưng có chuyển biến lớn/ bước ngoặt tốt đẹp/chuyển biến tốt trong một thời gian ngắn, thường thì được dùng với nghĩa khen người tài, nhưng cũng có thể mang nghĩa mỉa mai.)
Khư! Ban đ ầ u là m ắ t gã mù nên m ớ i ch ọ n yêu tinh h ạ i ngư ờ i này, đ ế n t ố i còn bi ế t d ụ
d ỗ
ch ủ t ử
n ữ a!
Nghiến răng nghiến lợi, Nghiêm tổng quản phất tay áo rời đi.
“Gã đang nói cái gì a?” Nguyên Kế chờ người đã đi xa mới hỏi.
“Miệng chó không thể khạc ra ngà voi, đừng nghe gã nói.” Trù tử rống to.
Ngôn từ châm chích đều lọt vào tai, Kiều Bảo Nhi không lên tiếng, cơm đang ngậm trong miệng cũng khó mà nuốt trôi. Càng ăn càng ít, khố đầu (under wear) càng lúc càng lỏng (aka càng lúc càng gầy).
Bỏ bát cơm xuống, nó ngẩng mặt lên, đôi mắt trong suốt tự nhận, “Ta không phải không biết xấu hổ.”
Hai người thấy nó trượt xuống khỏi băng ghế dài, rời khỏi trù phòng, bóng lưng gầy yếu càng có vẻ nhỏ bé.
“Ngài tin không, sư phụ? Tiểu Bảo Nhi nó…” Nguyên Kế chỉ ra ngoài cửa, nhớ lại chuyện đồn đãi mấy ngày nay của mọi người ─ tối nào tiểu Bảo Nhi cũng chờ chủ tử tới cửa.
Keng! Cái muôi lớn trong tay trù tử gắng sức đập mạnh vào nồi, rống lớn,”Ngươi ám chỉ cái quỷ gì, cẩn thận ta chặt tay ngươi!”
“A?” Nguyên Kế lập tức giấu tay về phía sau, trừng mắt nhìn, ngoài miệng bất
mãn lẩm bẩm, “ta chỉ nghe người ta nói thế thôi mà, sao ngài lại hung dữ như thế…”
*********************
Toàn bộ buổi chiều, Mạnh Diễm đều ngồi trong thư phòng xem sổ sách, trong lúc đó cũng phái tiểu tử kia đến dọn dẹp thư phòng. Chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn nó mang thùng nước ra vào cửa, dáng vẻ nghiêng ngả như sắp ngã đến nơi.
“Ngươi không ăn cơm à?” Tiểu tử kia làm việc rất vụng về, nhất cử nhất động thu vào đáy mắt hắn, đều làm hắn thấy không hài lòng.
Đang cầm văn phòng tứ bảo, gương mặt âm trầm của chủ tử hiện lên gần sát, Kiều Bảo Nhi thất kinh, lập tức đặt lại các vật dang chà lau về lại chỗ cũ, liên tục lắp bắp, “Ta… có… ăn.”
Ánh mắt dao động đánh giá, Mạnh Diễm lấy tay sờ thắt lưng nó, bỗng nhiên cạch! một tiếng, làm cả hai người đều chấn động.
Sắc mặt Kiều Bảo Nhi phút chốc trắng bệch.l “Ta… Ta không phải… cố ý.” Kinh hãi lùi lại mấy bước, suýt nữa là trượt chân ngã vào thùng nước, bỗng nhiên cả người được chủ tử túm lấy, dán vào bức từơng vô cùng vững chắc.
Thật quá phiền não… Mạnh Diễm trừng mắt nhìn vẻ mặt nó như đang gặp quỷ, từng luồng khí lạnh băng phun vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, giận dữ hỏi, “Sợ cái gì?”
Kiều Bảo Nhi lúng túng, mặc cho cái tay kia túm chặt cổ áo, không dám hó hé câu nào.
Nhìn mặt nó như tái xanh, Mạnh Diễm “Hừ” một tiếng, buông tay ra, đồng thời ra lệnh, “Đi tìm cái ghế ngồi xuống.”
Kiều Bảo Nhi nghe vậy, lập tức nhấc thùng nước lên, khập khiếng đi tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
Như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, lòng tràn đầy sợ hãi thấy chủ tử đang đến gần, không biết sẽ lại làm gì nó.
Mạnh Diễm ngồi xổm xuống, cởi giày của nó ra hắn hài, lập tức
ngửi thấy một mùi là lạ, nhíu mày, vén ống quần bên kia lên, khó hiểu là tai sao vết cào trên bắp chân đã khỏi hẳn, vì sao vết thương dưới lòng bàn chân lại không chuyển biến tốt đẹp mà lại có chiều hướng xấu đi, còn mưng mủ nữa…
“Có bôi dược không?”
“Ta… Không dám bôi.”
Nhướng mày, thấy nó cắn môi, cả người trượt xuống ghế, cầm giày và thùng nước lên, khập khiễng ra khỏi thư phòng.
Mạnh Diễm giật mình.
Chuy ệ n gì x ả y ra th ế
này?
Thu hồi đường nhìn, thoáng thấy mu bàn tay mình lưu lại năm vết ngón tay cào. Tiểu tử kia không có gan đáp lời mà lại có gan cào người.
Sắc mặt trầm xuống.
Ti ể u t ử
kia nhìn như thu ậ n theo, nhưng r ố t cu ộ c trong xương t ủ y nó có gi ấ u cái gì?
Đêm, Mạnh Diễm liếc liếc nhìn bầu rượu trên bàn, không thấy chút hứng thú.
Bên trong phòng, ánh nến lúc mờ lúc tỏ, những cảm xúc phức tạp không ngừng giao thoa trên khuôn mặt tuấn dật, quay đầu nhìn nước mưa rơi tí tách ngoài hành lang, hắn bước ra mở cửa, ra ngoài phòng. “Lê Sinh, ngươi về phòng đi.”
Bỏ lại một câu, hắn thẳng bước trên hành lang, mặc nước mưa lành lạnh nhiễm ướt thân thể, giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt Lê Sinh.
“Lại một đêm có người làm người ta bất ngờ.” Lê Sinh tiến lên khép cửa phòng, trong lòng hiểu rõ, tối nay chủ tử sẽ tới chỗ nào.
***************************
Kiều Bảo Nhi co quắp trên một đống rơm, cả người mơ hồ run rẩy. Đêm đến, nó chỉ sợ chủ tử tìm được nó trong phòng, lại bị chủ tử xâm phạm.
Nghe tiếng mưa không ngừng gõ trên đỉnh đầu, lộp độp rầm rì! Làm người ta cảm thấy bất an.
Bốn phía đen kịt, trong chuồng ngựa ẩm ướt có mùi vị đặc trưng của súc vât phiêu tán trong không khí, bên tai truyền đến tiếng ong ong, mấy con muỗi không ngừng quấy nhiễu giấc ngủ của nó.
Nó không lưu tâm, nhắm hai mắt lại, lấy khuỷu tay che mặt, thân thể uể oải mặc cho đám muỗi đốt, dần dần, ý thức rơi vào một màn đen kịt.
***************************
Ti ể u t ử
kia đâu?
Mạnh Diễm cắn răng, mi tâm nhăn chặt, thấy trên giường không có ai, chỉ có miên bị, gối đầu và bình dược nhỏ để bên cạnh. Tức giận bùng lên, đùng đùng đi tơi một mép giường khác, vén rèm lên, xác định trên giường chỉ có một tên nô tài khác đang ngủ say.
Lúc này, một bụng tức giận càng thêm bùng nổ.
Ra khỏi phòng, hắn trừng mắt bước tới phía trù phòng, nghĩ:
ti ể u t ử
kia th ậ t to gan, dám tr ố n h ắ n!
Đóng sầm! cửa phòng phía sau, không thèm để ý xem có thể đánh thức kẻ nào đó hay không.
Lần thứ hai dầm mưa, hàn ý lành lạnh mát lành của cơn mưa cũng không thể dập tắc lửa giận đang thiêu đốt trong lòng hắn. Mâu quang hung ác nham hiểm quét quanh.
Tuy ệ t đ ố i không buông tha ti ể u t ử
kia!
Tìm tới tận trù phòng, đường ngang lối dọc trong sân, thậm chí còn tìm cả trong lương đình, thế mà không không lần ra được tung tích của
tiểu tử kia. Mạnh Diễm thấp giọng chửi, “Chết tiệt!”
Tức giận không vơi đi theo thời gian. Mạnh Diễm nắm chặt bình nhỏ, hận tiểu tử kia không biết suy xét,
bố thí cho nó một chút thiện ý lại bị nó coi như cặn bã, đúng là nên bắt lấy rồi lột một tầng da mới đúng!
Môt mình lao đi trong đêm mưa, tức giận vẫn hoàn tức giận, cũng không xông lên đầu óc làm mụ mị hẳn đi.
Tiểu tử kia không phải là đã bỏ trốn rồi đấy chứ? Hay là đã chui vào phòng tên nô tài nào đó ngủ rồi?… Nghĩ đến những khả năng đó, sắc mặt Mạnh Diễm tối sầm lại. Muốn tìm ra tiểu tử kia cũng không phải là việc khó, hắn sẽ đi thẳng đến hầm ngầm, thả chó ra đánh hơi là được.
Chỉ chốc lát sau, chuồng ngựa rối loạn. Mạnh Diễm nhạy cảm phát hiện ngựa có vẻ bất an, thiết liên trong tay nới lỏng, mãnh khuyển hưng phấn, muốn xông tới hướng chuồng ngựa.
Hắn quát lên, “Trở lại!”
Mãnh khuyển quay đầu lại, bàn tay mạnh mẽ quấn hai vòng thiết liên, cứng rắn thu hẹp đoạn dây. Mạnh Diễm khống chế mãnh khuyển đi theo bên cạnh, đưa lại vào hầm ngầm. Vòng đi vòng lại nãy giờ cũng đã hết cả hai canh giờ.
Mữa, vẫn chưa ngừng.
Mạnh Diễm ướt hết cả người, như kẻ điên chạy đi tìm người tính sổ; chấp nhất tìm hết một vòng quanh chuồng ngựa. Đôi mắt sáng quắc như đuốc bắt gặp thân ảnh đang nằm co ro ở một góc; hắn nhấc chân đạp mạnh, ra lệnh, “Đứng lên, đừng giả chết.”
Kiều Bảo Nhi chậm rãi mở mắt ra, còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Giọt nước mưa rơi xuống mặt nó, cảm giác lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác nó. Hách!
Nó hít sâu vài hơi, đôi mắt trợn to không dám chớp, gương mặt như được tạo ra từ ba tầng sương lạnh từ từ để sát vào mặt nó, khí tức lạnh lẽo ập đến, cổ áo đột nhiên bị kéo căng, cả người nó bị áp vào tường.
“Ngươi dám trốn? Ban đêm còn dám chơi trò trốn tìm với ta? Tốt!”
Kiều Bảo Nhi mãnh liệt lắc đầu, hai tay dùng sức vặn bàn tay đang nắm cổ áo mình ra, “Đừng…” Nó khó khăn lên tiếng, “Tránh ra…”
“Ngươi luôn muốn ta đi, chẳng lẽ ngươi quên đã từng cầu ta đừng đi?” Hắn buông tay ra, đè lên tiểu tử kia, không có nó trốn thoát, tay cuốn lấy thắt lưng của nó, nhấc cao người nó lên, tham lam hấp thu độ ấm của cơ thể.
“Ngô…” Từ từ thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn dí sát vào hõm vai chủ tử, áp bức cường thế đó như thái sơn áp đỉnh (Thái Sơn đè đầu), khí lực bé nhỏ không đáng kể của nó cố sức đánh vào vai chủ tử, mơ hồ làm đau tay chính mình.
Mạnh Diễm dùng tay cởi bỏ ràng buộc dưới hạ thân của cả hai, không thèm để ý đến sự chống cự của nó. Du͙© vọиɠ đã tìm được chỗ phát tiết, hắn cường hãn đi vào, nghe thấy tiếng hét thê lương – “Không!”.
Há miệng cắn mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn bên cổ, nước mắt hòa vào từng giọt mồ hôi của chủ tử. Cảm giác đau đớn như tràn ra cả khu chuồng, trong màn đêm đen kịt không thể đánh động đến chủ tử, mong hắn dành cho nó một chút ít cái gọi là thương hại.
Hành vi càn rỡ không ngừng không nghỉ, Mạnh Diễm càng lúc càng trầm mê trong việc ức hϊếp tiểu tử trong lòng. Ôm lấy thân thể nhỏ gầy, mặc nó cắn chặt xương quai xanh của mình không nhả.
Trong cơn trầm mê ấy, hắn vùi trong tóc nó, tất cả thương xót trong lòng còn sót lại chỉ vì một hình bóng khác. “Phù Dung…”
Kiều Bảo Nhi như một miếng giẻ rách mặc người khống chế, hết lần này đến lần khác bị đẩy lên tường, đôi giày cũng rơi xuống đất. Nó hai lần đã nghe thấy một cái tên xa lạ, rốt cuộc cũng hiểu ra – chủ tử rất khác thường, không chỉ coi như chó mà còn coi nó thành một người khác…
Bị vứt lại chuồng ngựa, Kiều Bảo Nhi bò xuống bên tường lần mò cái giày đã rớt, vất vả lắm mới tìm lại được.
Vết thương trên chân lại bị nhiễm trùng, trên người còn lưu lại khí tức của chủ tử, xiêm y bị ướt… Lạnh quá! Nó co ro, mong cho bình minh mau đến, có thể xua đi hắc ám vô biên.
************************
Muốn trở về phòng, đi tới giữa đường lại quay trở về, Mạnh Diễm đứng lặng ngoài chuồng ngựa, đường nhìn xuyên qua màn đêm như tấm màn đen dày, mơ hồ còn có thể tiểu tử kia còn đang gọi, “Quay lại đi.”
Kiều Bảo Nhi chậm rãi chuyển hướng, đôi mắt trong suốt nhìn thấy thân ảnh ngoài chuồng ngựa,. Thời khắc này, nước mưa như chảy thẳng vào mắt, đau đớn như kim châm muối xát.
Nó là nô tài, phải nghe lời… Cảm giác muốn kháng cự nhẹ nhàng dấy lên, nhưng lập tức đã xung đột mãnh liệt, nội tâm vùng vẫy, không biết có nên tiến lên hay không… Cho dù e ngại, hai chân run rẩy, Kiều Bảo Nhi vẫn khập khiễng đi ra chuồng ngựa. Nước mưa, có thể dấu lệ ngân trên mặt.
“Chủ tử có gì phân phó?”
“Đi nấu nước nóng, ta muốn tắm rửa.”
Là ng ạ i nó b ẩ n sao…
Lên tiếng trả lời, “Vâng.” Kiều Bảo Nhi mang giày, khập khiễng đi, măc cho nước mưa xối thẳng vào vết thương trên lòng bàn chân, không dám quay đầu lại, chỉ sợ miệng vết thương dính máu càng thêm đau.
Tiểu tử kia hầu hạ bên cạnh, Mạnh Diễm thoải mái để nó chà lau phần lưng, lực đạo lúc bắt mạnh lúc đòi nhẹ, nhưng thật ra chính hắn cũng không quan tâm lắm, dù sao hắn cũng không yêu cầu tiểu tử kia thông minh hơn, biết cách hầu hạ hơn.
“Được rồi, đi lấy xiêm y đến đây.” Tiếp tục tắm rửa nữa, trời sẽ sáng mất.
Mạnh Diễm bước ra khỏi dục dũng (bồn tắm), cảm thấy đã ủy khuất mình khi lực chọn tắm rửa trong cái phòng tắm chung dành cho nô tài này. Quay đầu lại, hắn thấy tiểu tử kia kiễng chân cầm xiêm y. Mạnh Diễm tiến lên đón lấy, lúc này cũng không muốn nó chỉnh trang cho mình.
“Ta thấy cả người ngươi đã ướt đẫm rồi đấy, sao không lấy xiêm y đi tắm đi?”
Kiều Bảo Nhi không dám đáp lời, hạ mắt xuống, né tránh động tác của thân ảnh kia. “Ta đợi chút nữa rồi tắm.”
Mạnh Diễm “Xùy” một tiếng, trào phúng, “Ta cũng không phải chưa thấy thân thể ngươi, ngươi còn sợ ta nhìn?”
Tim nhảy lên, nó không biết phải làm thế nào. Thiếu mất một miếng thịt dường như đã làm cho việc khi dễ nó trở thành điều đương nhiên; chủ tử muốn nó đi đông, nó sẽ không thể đi tây. Cắn chặt môi, Kiều Bảo Nhi đưa tay cởϊ áσ tháo thắt lưng, nhưng ngón tay níu chặt đến trắng bệch của nó chỉ rõ nó có bao nhiêu không muốn để người khác nhìn thấy thân thể khiếm khuyết không trọn vẹn.
Tấm lưng thòn gầy ánh vào đáy mắt, hồng ngân nổi lên rõ ràng đan xen nhau, Mạnh Diễm giật mình, lập tức ý thức được đó là do ai tạo thành.
Lấy tay nhẹ vuốt lên cột sống của nó, hắn than thở, “Ngươi gầy quá.”
Kiều Bảo Nhi co rụt lại, phản xạ muốn né tránh bất kì động chạm nào, tay vẫn còn run run, chờ chủ tử rời khỏi đó.
Thấy phản ứng quá độ của nó, Mạnh Diễm để lại ngoại bào không mặc, cố ý treo lên tường.
Ầm! Đóng cửa lại, mắt thoáng nhìn qua, thấy một cái ô giấy dầu bên cạnh chỗ trữ củi, tuyệt không bất ngờ với suy nghĩ không đến nơi đến chốn của tiểu tử kia. Nó ngu ngốc đến độ không biết cầm thêm một cái ô nữa.
Để ở cạnh cửa, Mạnh Diễm không kiễn nhẫn mà chờ đợi.
Tiểu tử kia cũng đừng rề rà trong phòng tắm, bằng không… Hắn sẽ vớt người trong nước về phòng.
********************
Quăng tiểu tử lên giường, Mạnh Diễm trước khi đi còn bắt lấy cằm nó, phân phó, “từ đêm mai, ngày nào cũng phải đến phòng ta, rõ chưa?”
Khí tức của nam nhân phả lên mặt, đôi mắt như cắn nuốt người khác lóe ra quang mang xảo trá trong màn đêm. Mặt mày Kiều Bảo Nhi trắng bệch như tờ giấy, cảm nhận đầu ngón tay nam nhân lướt qua môi mình, ngả ngớn, ám chỉ dụng tâm khác.
“Run đến thế này…” Nâng mặt nó lên, môi lướt nhẹ qua, chút ôn nhu trong mắt vụ qua rồi biến mất vô tung. Hắn bỏ câu thăm dò tiếp theo –
Ban đêm, ti ể u t ử
kia có th ể
đến hay không?
“A, ta sẽ chờ ngươi.”
Kiều Bảo Nhi ngồi yên trên giường, sợ đến choáng váng…
Mắt mở trừng trừng nhìn chủ tử dần biến mất, cửa phòng đã đóng lại, nó mới dần dần có chút phản ứng. Lắc lắc đầu, nó có gắng gạt bỏ…
Một lát, bên trong phòng bỗng nhiên sáng bừng lên, trên tay Tiểu Cẩu Tử là một món trang sức. Y nhìn tiểu Bảo Nhi, cười cười, “Ngươi dám giấu ta a. Trộm cái này từ phòng của chủ tử từ bao giờ thế? Hay đây là phần thưởng của chủ tử cho ngươi?”
Tiểu thạch đầu trong suốt lấp lánh, màu đỏ thắm lập lòe dưới ánh nến, càng làm nó thêm rực rỡ.
Kiều Bảo Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, “Ngươi… Ngươi lấy cái gì của ta đó?!”
“Hừ,” bĩu môi, Tiểu Cẩu Tử cãi lại, “Không phải của ngươi, đây là thạch đầu ta tìm được, là của ta.” Y lập tức bỏ vào túi. “Chậc chậc, ngươi xem ngươi đi, trên người còn mặc xiêm y của chủ tử a, trong y quỹ cũng có vài món a. Ngươi phạm tội gì, còn cần ta nhắc nhở sao?”
“Ta không làm gì cả, trả cái đó lại cho ta!” Kiều Bảo Nhi nhảy xuống giường, tiến lên đoạt lại đồ của mình, “Đó là của ta! Là của ta!”
Tiểu Cẩu Tử hất cánh tay đang bắt lấy mình ra, “Ngươi có phiền hay không?! Cút ngay!”
Chớp mắt, nó đã bị hất văng ra xa. Kiều Bảo Nhi gầy yếu hơn y, sao có thể cướp được thứ gì trên tay y chứ!
Lảo đảo vài bước, Kiều Bảo Nhi ngã bịch xuống đất, không thể tin được Tiểu Cẩu Tử lại không nói lý như thế, Nó bò dậy, ôm lấy chân Tiểu Cẩu Tử, muốn lấy lại đồ của mình, “Trả lại cái đó cho ta, trả lại cho ta ─”
“Ồn chết!” Tiểu Cẩu Tử đẩy mạnh nó ra, vô cùng tức giận, đạp lên chỗ đau của nó, cố sức day mạnh, “Ngươi kêu nữa đi, đưa chủ tử tới đây càng tốt, ta sẽ nói cho chủ tử biết ngươi dám trộm cái gì!” Y uy hϊếp, một mực chắc chắn rằng Kiều Bảo Nhi đã trộm cái này.
“A… Đau…” Kiều Bảo Nhi đau đớn hét lên, cắn răng, mồ hôi theo mặt nó chảy xuống. Nó thử đẩy chân Tiểu Cẩu Tử ra, “Ngươi dẫm đau ta, đau a…”
“Hừ!” Tiểu Cẩu Tử cúi đầu trừng nó, “Ai kêu ngươi muốn lừa ta, tưởng ta dễ bị lừa lắm hả?” Nghĩ món đồ này đúng là do Kiều Bảo Nhi trộm, bằng không lời uy hϊếp của y sẽ không có hiệu quả.
Kiều Bảo Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên, cố sức lắc đầu, “Ta không có, không có.”
“Giờ này còn nói không có!” Y thả chân ra, thấy nó xoa xoa bàn chân sưng đỏ, tiếp tục uy hϊếp, “Tốt nhất là ngươi giữ mồm giữ miệng một chút đi, đừng tưởng có một chân với chủ tử đã muốn hãm hại ta.”
Soạt! Huyết sắc trên mặt nó mất hết.
Ti ể u C ẩ u T ử
đã th ấ y h ế t… dơ b ẩ n… Nó th ậ t b ẩ n…
Xê dịch thân thể, Kiều Bảo Nhi bò lại bên mép giường, cảm giác căm ghét chính mình nảy lên trong lòng. Ngẩng đầu nhìn giường, nghĩ đến chuyện đã từng phát sinh ở đây, nó cúi đầu, che lại tiếng nức nở nghẹn ngào trong miệng.
“Không nói nữa hả? Hừ!” Tiểu Cẩu Tử liếc nó, chán ghét đe dọa, “Muốn ta trả lại cái này cho người… cũng được thôi. Ta có nghe chủ tử nói bắt đầu tử đêm mai, ngươi sẽ đến phòng chủ tử. Tốt nhất là từ bây giờ ngươi phải nghe lời ta, xem xét kĩ lưỡng xem trong phòng có cái gì, cũng đừng hòng lừa gạt ta nữa.”
Kiều Bảo Nhi gật đầu, nước mắt trên mi rơi xuống, bất đắc dĩ quyết định.”Ngươi nhất định phải trả lại nó cho ta…” Đôi mắt mờ mịt nhìn túi y, trong đó là thứ nó muốn mang
về tặng cho nương. Miếng thạch đầu đẹp đẽ đó là của nó, nó không lấy trộm, cũng không tranh đoạt của ai. “Ngươi nhất định phải trả lại ta…”
Tiểu Cẩu Tử tắt nến, nằm thẳng lên giường ngủ tiếp, không thèm để ý tiểu Bảo Nhi còn đang lảm nhảm cái gì. Y lục được nó từ trong bộ xiêm y ở dưới đáy y quỹ ra, sao có thể trả lại cho tiểu Bảo Nhi được chứ! Nằm mơ!
Trong phòng đã đen kịt, tiếng nghẹn ngào ngắt quãng bay ra ngoài khe cửa, bao nhiêu quen thuộc…
Ch ế t ti ệ t!
Sắc mặt Mạnh Diễm thay đổi vài lần, âm trầm vặn vẹo.
Song cửa dưới chưởng lực của hắn gần như vỡ thành từng mảnh nhỏ. Cách! Một tiếng, trí nhớ hiện lên trong đầu, Mạnh Diễm bước vào trong màn mưa.
********************************
Một đêm tối tăm kéo dài, mưa phùn ngoài cửa dai dẳng mãi không dứt. Trong phòng, bầu không khí như bị đóng băng.
Đôi mắt híp lại nhìn tiểu tử kia vừa bước, bộ dáng cúi gằm đầu xuống vẫn như bình thường, xem xét xem nó có biểu hiện giả dối nào không.
“Sao không ngẩng đầu lên?”
“Vâng…” Kiều Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn chủ tử, chớp mắt sau lại cúi xuống, vội vàng bày biện những món ăn lên bàn. “Chủ tử dùng bữa, ta… xin cáo lui.”
Dứt lời, nó quả thực tượng như chạy nạn bước nhanh ra khỏi phòng. Chịu đựng đau đớn dưới bàn chân, thấy chỉ còn vài bước nữa là có thể ra ngoài, bỗng nhiên có một thân ảnh ngăn cản lối đi của nó.
Hách! Kiều Bảo Nhi cả người cứng đờ, ngừng bước.
“Còn muốn chạy? Sao không chút quy củ thế hả? Không hầu hạ ta?” Mạnh Diễm áp sát vào mặc nó, muốn xem cái biểu tình kinh hoàng trên mặt nó rốt cuộc có bao nhiêu phần thật giả.
Kiều Bảo Nhi sợ hãi, né tránh khuôn mặt âm trầm của chủ tử, thấy ánh mắt hắn bất thiện. Nó cắn chặt môi, không biết nên đáp thế nào.
Hành vi của chủ tử thay đổi trong nháy mắt làm nó vô cùng hoảng hốt. Bỗng nhiên hàm dưới nó đau đớn, đã bị bàn tay to kiềm chế từ khi nào.
Mạnh Diễm nhướng mày nhìn nó, thấy sắc mặt nó dần trắng bệch.
Ch ắ c ch ắ n là ch ộ t d ạ
đây.
Nhìn bộ mặt nó biến hóa, hai môi run run, trán thấm mồ hôi.
“Hừ…”
Ti ể u yêm c ẩ u khá l ắ m, mu ố n ăn cây táo rào cây sung a, ch ắ c ch ắ n là phư ờ ng tr ộ m c ắ p!
“Từ giờ trở đi, ta không cho phép ngươi cúi đầu, muốn nhìn cái gì thì nhìn cho rõ, tránh đυ.ng này
đυ.ng kia làm rơi vỡ đồ.” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, có vẻ như đang tốt bụng chỉ dạy.
Buông tay ra, Mạnh Diễm đi thẳng đên cạnh bàn, khôi phục vẻ mặt tàn khốc, quát lớn, “Còn không mau đến đây!”
Kiều Bảo Nhi vừa quay đầu lại, vội vội vàng vàng chạy đến, đặt mâm xuống, nhanh chóng dọn thức ăn tới trước mặt chủ tử; làm xong, nó lui ra đứng một bên.
Mạnh Diễm nhìn trừng trừng hàm dưới nó đã nổi lên mấy dấu tay hồng hồng. Nếu vừa rồi hắn không khống chế sức lực thì đã bóp nát xương hàm nó rồi!
Nghiến răng nghiến lợi, nhét một miếng thịt vào miệng, cắn a cắn – không thể tin được tiểu tử kia đã chen được vào Túy Hương lâu, còn bị hắn ngạnh thượng (aka cường bạo)…
M ẹ
nó, lúc trư ớ c đúng là say đ ế n m ụ
đ ầ u r ồ i!
Đập mạnh lên bàn. Choang! một tiếng, cả bàn nảy lên, tiểu tử kia cũng giật nảy mình.
Chân tay luống cuống, Kiều Bảo Nhi nắm chặt vạt áo, lắp bắp, “Ta… Ta không nhìn cái không nên nhìn…”
Lúc nào cũng cảm thấy sợ sệt; nó lên làm cái gì bây giờ…? Trong phòng chủ tử bài biện không ít thứ, thư phòng sát vách cũng có… Nó không thấy mật thất bị giấu chỗ nào, những vật trang trí được bài biện ở đây rốt cuộc gọi là gì. Nó căn bản cái gì cũng không biết.
Đầu càng cúi càng thấp, chột dạ, luống cuống, sợ hãi… trong lòng ngũ vị tạp trần. Lời Tiểu Cẩu Tử đã cảnh cáo như ma quỷ xuyên qua não:
“T ố t nh ấ t là ngươi gi ữ
m ồ m gi ữ
mi ệ ng m ộ t chút đi, đ ừ ng tư ở ng có m ộ t chân v ớ i ch ủ
t ử
đã mu ố n hãm h ạ i ta.”
Nó mu ố n l ấ y l ạ i ti ể u th ạ ch đ ầ u, đó là c ủ a nó, c ủ a nó…
Mím môi, một giọt nước rơi xuống giày. Chân đau, ngực cũng mơ hồ đau đớn. Nó không hiểu tại sao Tiểu Cẩu Tử lại muốn trộm gì đó, vì sao không cố chịu thêm vài năm, chờ kiếm đủ rồi rời khỏi đây.
Càng không hiểu tại sao đến đêm chủ tử lại đến khi dễ nó.
Nó không ph ả i c ẩ u, cũng không ph ả i Phù Dung…
Mu ố n cho ngư ờ i thân có cu ộ c s ố ng t ố t hơn, nh ấ t đ ị nh ph ả i chuy ệ n sai trái, vi ệ c không mu ố n sao… Ph ả i không?
Nó ngẩng đầu nhìn chủ tử, đáy mắt mờ mịt chứa đầy những câu hỏi không thể giải thích. Đôi môi run run khẽ hé, mở lại khép, nhưng mãi vẫn không nói câu gì.
Phù dung th ạ ch… Thư ở ng cho ti ể u t ử
này, nó cũng x ứ ng sao?!
Tức giận đầy bụng, nghẹn ứ không chỗ phát tác. Mạnh Diễm trừng trừng nhìn tiểu tử kia, nhớ lại tình cảnh đêm đó… Ngay cả cửa cũng không mở được, bị hắn một cước đá thẳng ra ngoài…
Châm chọc là, hôm nay hắn lại muốn nó hàng đêm phải tới đây!
Yêm cẩu lẻn vào phòng gây rối… Hắn híp mắt suy nghĩ, quan sát thân thể gầy yếu đó, cực kì giống Phù Dung. Đường nhìn chuyển xuống đũng quần nó, không có cái thứ làm mất hứng a… Tốt lắm!
“Ngươi khóc cái gì?” Mạnh Diễm thu lại vẻ mặt tàn khốc, dự định phối hợp trò hề này với nó, xem là ai đùa chết ai!
Thấy nó đưa tay lau mắt, bực mình vì nó chẳng bao giờ hé răng, lớn tiếng, “Takhông hung dữ với ngươi nữa. Lại đây ngồi xuống đi.” Dứt lời, đá ghế ra, đồng thời cũng vươn tay kéo tiểu tử kia tới bên cạnh ngồi. Đưa bát cơm đến trước mặt nó, lên tiếng, “Ta thưởng cho ngươi bữa cơm này. Nhìn ngươi gầy đến mức không phải người nữa rồi a.”
Hắn muốn nuôi cho tiểu tử kia mập mạp lên chút nữa, sau đó sẽ lột da.
Khuôn mặt tuấn dật
lúc này rất vô hại; bầu trời bên ngoài cũng biến hóa – xuất hiện cầu vồng.
Ch ủ
t ử
đang cư ờ i…
Kiều Bảo Nhi bỗng nhiên đề phòng: khuôn mặt tươi cười của chủ tử có ẩn giấu ý tàn ác nào đó. Nó không dám cầm chén đũa, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào động tác của chủ tử.
Như nhìn thấu tâm tư nó, Mạnh Diễm cầm chén đũa gắp thức ăn, đặc biệt còn chọn thịt mỡ, thịt gà gắp vào bát, xếp thành ngọn núi nhỏ. “Mau ăn đi, bằng không ta làm thịt ngươi!”
Uy hϊếp, đe dọa là phương pháp hữu hiệu nhất ─ tiểu tử kia thích giả vờ.
Hách! Kiều Bảo Nhi trợn trừng mắt, lập tức cầm chén đũa, bất chấp tất cả, gắp một miếng
lớn vào miệng, ăn như lang thôn hổ yết, chốc lát sau đã nghẹn ứ.
Mạnh Diễm nhìn nó đỏ mặt tía tai, tiện tay lấy một chén nước cho nó, dặn dò, “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.”
“Khụ khụ khụ…!” Kiều Bảo Nhi uống nước cũng bị sặc, che miệng ho khan vài tiếng, thiếu chút nữa là không thở nổi.
Mạnh Diễm đưa tay chống cằm, thoải mái nhẹ nhàng nhìn cách ăn uống của nó.
Cơm cũng ăn không n ổ i, không bi ế t ti ể u t ử
kia là con qu ỷ
h ấ p t ấ p lanh chanh t ừ
ch ỗ
nào t ớ i nh ỉ?!
Xem ra, nô tài l ắ m mưu mô trong ph ủ
cũng không ít, n ế u đ ể
h ắ n tóm đư ợ c… H ừ, c ứ
ch ờ
mà xem!
“Ăn cơm xong thì dọn dẹp một chút, sau đó ở trong phòng chờ ta trở lại.” Hạ lệnh, hắn đứng dậy đi vào trong.
Kiều Bảo Nhi lập tức thu dọn chén đũa, đi theo vào. Thấy chủ tử lấy một tấm ngoại bào (áo khoác ngoài) từ trong y quỹ, nó lập tức tiến lên, nhón chân, bàn tay nho nhỏ kéo xiêm y qua vai, đợi chủ tử dang tay mặc vào, nó tập tễnh bước lên cài y khấu (nút áo) phía trước.
Mạnh Diễm cúi đầu quan sát động tác vụng về ngốc nghếch của nó: tay vẫn run rẩy như trước, nhiều lần nhíu mày, mồ hôi lạnh rịn dọc mái tóc.
Ti ể u t ử
kia s ợ
mu ố n ch ế t r ồ i… H ừ, gi ỏ i ng ụ y trang th ậ t!
Khóe miệng nhếch lên, tạo một độ cong hoàn mĩ ─
Hắn lúc đó chẳng phải là tiếu lí tàng đao đó sao? Rất thú vị!
Kiều Bảo Nhi cài xong y khấu cho chủ tử. Vừa nhấc tay, hai má lại đau đau.
Hai ngón tay ngắt nhéo một trận, Mạnh Diễm mang tâm tình khá tốt ra ngoài, phân phó Lê Sinh vài câu, lưu lại một mình Kiều Bảo Nhi còn đang hoảng sợ trong phòng. Xoa xoa mặt, nó không cách nào lý giải được hành vi khó hiểu hôm nay của chủ tử…