Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)

Chương 20

...

_ Cô vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh, bên trong nhà không hiểu sao đã trở nên im lặng một cách đáng sợ. Cánh cửa sổ được ai đó mở toang khiến cho từng cơn gió lạnh cứ thế táp vào, cô thận trọng tiến tới căn phòng đó...đẩy nhẹ cánh cửa ra...và...

_ OA OA OA SỢ QUÁ! JAE HYUNG ƠI ĐỪNG KỂ NỮA...WOOK SỢ LẮM...– Ngay khi câu chuyện đang đến lúc hấp dẫn thì nhóc con Ryeowook lại gào khóc tức tưởi lên như vậy.

_ Ngươi đúng là đồ nhát gan! – Kyuhyun phụng phịu đẩy Ryeowook một cái - Truyện đang hay mà, hyung, kể tiếp ~ ~ ~

_ Phải đó, nếu không nghe được thì qua chỗ khác đi... - Sungmin chu mỏ tức giận.

_ HUHUHU NHƯNG WOOK SỢ LẮM...SUNGIE AH... - Ryeowook vừa quẹt nước mắt vừa quay sang nhìn vị chủ nhân bé bỏng của mình.

_ Mấy người đừng bắt nạt Wookie của ta... - Yesung đứng chắn trước mặt Ryeowook và chống nạnh nói -...chắc Wookie là con người nên không thích nghe truyện này...

_ Cậu ta nhát gan thì có, Jae hyung cũng là con người mà! Sao hyung ấy vẫn ngồi đọc cho chúng ta được? Đúng không Jae hyung? – Ngay lập tức cả đám trẻ nhao nhao lên phản đối, chúng thậm chí còn quay sang hỏi ý kiến cậu.

_ Hơ hơ...

Jaejoong mặt méo xệch nhìn tụi nhỏ, ai bảo cậu không sợ chứ? Truyện ma của Vampire kinh dị gấp mấy lần truyện ma của con người, hiện giờ cậu lại đang ở một mình một phòng, thế này thì đêm về sợ muốn chết. Cậu là người lớn mà còn sợ thế, đương nhiên Ryeowook có biểu hiện như vậy là đúng rồi.

_ Mấy đứa nhỏ này... - Changmin gõ gõ tay vào bàn -...ở tuổi này đáng ra phải nghe truyện cổ tích mới phải, sao lại là truyện ma hả?

Vừa nói vừa giật cuốn truyện trên tay Jaejoong ra giơ lên, Changmin dùng vẻ mặt hết nói để giáo huấn mấy Vampire con nít này. Đã ở đây được gần một tuần, thế mà Changmin vẫn chưa thể thích ứng nổi cái sự khác biệt quá đỗi của Vampire với con người. Xem này, ai lại cho trẻ con đọc mấy cái thể loại truyện này chứ? Nãy giờ Min ngồi nghe mà cũng sợ xanh cả mặt, thế mà mấy đứa nhóc này đứa nào cũng chăm chú nghe như muốn nuốt từng lời Jaejoong hyung đọc ra vậy.

_ Oá, hyung này làm cái gì vậy? - Bọn trẻ chí choé phản đối – Đưa cho Jae hyung đọc đi chứ...hyung quá đáng...

_ Hứ...

Changmin nhận thấy bọn trẻ đang tiến về phía mình cố với lấy cuốn truyện thì ngay lâp tức giơ tay và đứng lên ghế. Min đã vốn cao rồi giờ lại đứng trên ghế thế này thì đố ai lấy được cuốn truyện đó, bọn trẻ ở dưới chỉ còn nước nghển cổ lên mà kêu gào đòi truyện. Nhưng mà càng thế Min lại càng khoái, đứa nào mặt mũi cũng phúng phính trắng trẻo thế kia, nhìn mà chỉ muốn trêu. Phải nhân lúc tụi này chưa mọc răng nanh và chưa biết hút máu người thì trêu cho đã đi chứ, dù gì bây giờ Min cũng chỉ biết lấy việc này để giải trí thôi.

_ Ya Changmin ah, đừng trêu mấy bé nữa mà...

Jaejoong vừa ngồi khúc khích cười vừa nói giúp cho tụi nhỏ, em trai cậu còn có tâm trí để trêu người khác thế này là được rồi, vậy mà cậu cứ lo rằng khi bị bắt đến đây lúc nào nó cũng mang cái vẻ mặt u sầu thiểu não chứ.

Cả góc vườn cứ thế sôi động hẳn lên, mấy ngày nay ngày nào cũng vậy. Vết thương của Jaejoong tuy chưa lành hẳn nhưng đã đỡ hơn rất nhiều, cậu lại ở trong phòng một mình buồn chán và ngột ngạt quá. Mà Changmin thì, chẳng hiểu sao y vẫn cấm không cho cậu và Changmin gặp nhau nhiều, mỗi ngày Changmin chỉ được ở trong phòng cậu chơi vài tiếng, hơn nữa còn có Kibum đứng canh chừng. Có lẽ y sợ cậu và Changmin âm mưu bỏ trốn chăng, vì y đã nói là cho dù cậu có bị người đó hắt hủi cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về mà. Thế nên Jaejoong mới xin Hankyung cho mình làm một cái gì đấy để đỡ chán, và anh đã gợi ý cho cậu việc chơi với mấy đứa trẻ này đây. Chỉ cần trông không để chúng nó chạy lung tung, chơi đùa với chúng nó và bắt ăn ngủ đúng giờ là được rồi. Haha, nghe cứ như công việc của một bảo mẫu ấy nhỉ? Có khi bây giờ cậu đã trở thành một búp bê bảo mẫu trong lâu đài này rồi không chừng...

À quên!...chỉ là bảo mẫu thôi...

Có còn là búp bê của ai nữa đâu...

Nghĩ đến đấy lại thấy lòng chùng xuống, thế nhưng rất nhanh Jaejoong đã bình thường trở lại, đó là khi cậu nghe được tiếng cười khoái trá của Changmin.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi, đừng nên để tâm tơ tưởng đến những chuyện khác nữa...

_ Không chịu đâu...huhuhu...hyung kia...trả đây... - Kyuhyun vừa mếu máo vừa túm quần Changmin giật giật, trong khi những đứa khác cũng đang làm hành động tương tự.

_ Lêu lêu... - Changmin vừa cười vừa thè lưỡi trêu bọn trẻ.

Vụt ~

_ Nghịch vậy đủ chưa?

Chỉ sau một cái nhún người Kibum đã đứng trên bàn gần nơi Changmin đang đứng, và đương nhiên là hiện giờ Bum đang cao hơn Min rồi. Cái thằng nhóc này mới đầu đến thì kêu khóc mãi không thôi, giờ quen được một chút là đã giở trò trêu chọc người khác được rồi. Mà Bum là vẫn ức cái vụ mình cứ phải đi theo trông chừng nó 24/24 giờ lắm, ngán đến tận cổ rồi!

_ Chưa đủ... - Changmin vênh mặt lên nói, sau đó lại tiếp tục khua khua cuốn truyện trên đầu mấy đứa Vampire kia -...mấy chú có giỏi thì trèo lên đây mà lấy này, hahaha...

Bộp ~

Còn chưa cười hết đã thấy cả người đổ ập xuống đất, Kibum vì nhìn cảnh Changmin quay người về phía mình rồi lắc lắc quá ngứa mắt nên đã không do dự mà giơ chân lên đạp “bộp” một phát. Bởi vậy mà bây giờ Changmin mới đang nằm sóng xoài dưới đất chịu sự xâu xé của đám trẻ kia.

_ Hahaha... - Không chỉ Kibum mà ngay cả Jaejoong cũng không nhịn được cười trước tình huống đó.

_ Ngươi... - Changmin mặt đỏ phừng phừng, vừa lồm cồm bò dậy vừa lườm Kibum sắc lẻm -...cái tên mất nết này!

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nhưng riêng với Changmin thì chẳng cần biết mình có phải là quân tử hay không, có thù là phải trả ngay. Hơn nữa cái bản mặt nhăn nhở của Kibum lúc nhảy xuống bàn lại càng khiến Min sôi máu hơn, ngay lập tức Min nắm chặt cuốn truyện trên tay mình, lao tới định phang cho Kibum vào phát.

_ A...làm gì? Oái...ngươi to gan nhỉ...

Kibum thấy thằng nhóc đó hầm hầm lao về phía mình thì cũng hơi chột dạ, sau đó chỉ kịp thấy cuốn truyện giơ lên rồi hạ xuống. Trời đất! Nó đánh Bum! Có phải vì thấy Bum quá hiền nên mới dám làm thế không nhỉ?

_ Đánh ngươi chết đi, tưởng ta dễ bắt nạt sao...?

Gọi là đánh chứ thật ra chỉ là khua tung cuốn truyện lên thế thôi. Min đâu có ngu mà đánh tên này thật, nhỡ Bum nổi điên lên thì chết cả lũ à! Cứ thế hai tên đó đứng đánh nhau mà cứ như đang đùa nhau, đám trẻ và Jaejoong chỉ biết đứng cười, mặt của hai đứa nó lúc này buồn cười thật mà. Cũng vì mải cười quá mà Jaejoong không để ý đến kẻ đang tiến dần về phía mình.

Bộp ~

Cuốn truyện vì bị Kibum lỡ tay hất mạnh mà rớt ra khỏi tay Changmin, tung lên rồi rơi xuống ngay gần chỗ Jaejoong. Thấy vậy Jaejoong ngay lập tức cúi người nhặt.

Cộp!

_...! - Jaejoong sững người lại một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn chân đang đè chặt cuốn truyện. Cậu biết người này, đã từng nói chuyện.

_ Ririn, ngươi đang làm gì vậy? – Sungmin cảm thấy khó chịu khi ả giẫm chân lên cuốn truyện mà chúng nó yêu thích.

_ Ah... - Ririn cúi xuống nhìn một chút rồi lại ngẩng lên giải thích, đương nhiên ả vẫn chưa chịu bỏ chân ra -...đấy là tự dưng cuốn truyện này rơi dưới chân ta đấy chứ, ta không để ý...

_ Vậy giờ biết rồi thì phiền ngươi tránh ra... - Jaejoong cau mày nhìn ả rồi đưa tay ra giật lấy cuốn truyện. Thế nhưng không hiểu sao giật mãi chẳng ra, có vẻ như ả ta đang cố tình gây sự với cậu thì phải. Sao cậu càng giật ả lại càng dậm chặt thế này?

_ Humh... - Vừa nhếch mép lên cười vừa gia tăng thêm lực ở chân, Ririn thích thú nhìn cảnh cậu lom khom cúi người trước ả, như là biểu hiện của một kẻ thua cuộc vậy.

_ Người xấu! – Ryeowook thấy Jaejoong bị bắt nạt thì vội lao tới đẩy mạnh vào bụng Ririn – Jaejoong hyung là người Chúa tể thương, ta sẽ mách ngài ngươi bắt nạt hyung ấy...

_ A... - Bị bất ngờ đẩy ra như thế khiến ả loạng choạng lùi ra phía sau, nhờ đó mà Jaejoong cũng cầm được cuốn truyện lên, phủi phủi nó vài cái rồi quay sang mỉm cười với Ryeowook.

_ Hừ, bây giờ nó không còn là búp bê của Yunho oppa nữa, biết không hả ranh con? – Ririn lao đến xách cổ Ryeowook lên, thằng nhóc loài người bẩn thỉu này dám phá chuyện của ả à? – Chỉ là đồ chơi hết thú vị bị người ta ném đi thôi!

_ Buông nó ra... - Jaejoong vội hất mạnh tay Ririn ra khỏi Ryeowook, sau đó đẩy một cái để ả lùi ra phía sau, khuôn mặt khẽ đanh lại -...cám ơn vì đã nhắc lại, nhưng hình như chuyện đó không liên quan đến ngươi thì phải.

Đương nhiên là có, bởi vì cậu mặc dù chỉ là một món đồ phế thải bẩn thỉu thì vẫn được Yunho để ý tới. Việc hắn vẫn giữ cậu ở lại không phải đã thể hiện rõ điều đó sao? Thậm chí từ ngày chuyển cậu sang phòng khác, đêm nào ả cũng thấy oppa đến đứng trước cửa phòng cậu một lúc lâu nữa. Biểu hiện như thế là sao? Trong khi ả ngoài hôm ấy được ôm một chút ra thì chẳng được làm thêm cái gì khác. Rốt cuộc Yunho oppa chỉ coi ả là khúc gỗ trơ tráo để tạm thời dựa vào thôi, oppa không quên được cậu!

Xoẹt ~

Càng nghĩ lại càng thêm căm phẫn. Đôi mắt Ririn bỗng trở nên trắng dã, móng vuốt ở tay dài ra và hai cánh phía sau bất ngờ dang rộng, đây là tư thế chuẩn bị tấn công con mồi của quỷ nữ.

_ Này này... - Kibum đứng cau mày xem nãy giờ thấy mọi chuyện đang dần trở nên nguy hiểm vội ra đứng chắn trước mặt Jaejoong -...ngươi dám tấn công cậu ấy sao?

_ Ta sẽ gϊếŧ nó! – Ririn gầm gừ nhìn vào Jaejoong.

_ Rồi sau đó Chúa tể sẽ gϊếŧ ngươi! – Kibum quắc mắt nhìn thẳng vào ả, ánh mắt mạnh mẽ như muốn nói cho ả biết, không cần Chúa tể phải ra tay, nếu bây giờ ả dám động vào Jaejoong thì Bum sẽ trực tiếp xử lý ả luôn.

_ Hừ... - Hơi chột dạ khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Kibum, Ririn đành thu lại móng vuốt và cánh mình, lườm cậu một cái nữa rồi ngúng nguẩy bỏ đi, trong lòng tự nhủ lần sau nếu có ra tay nên chọn lúc cậu đang ở một mình...

_ Phùuuu... - Sau khi xác định ả đã thật sự đi, Kibum đưa tay lên vuốt ngực rồi khẽ thở phào, suýt chút nữa đã xảy ra đánh nhau rồi.

_ Cám ơn... - Jaejoong vừa nói cảm ơn vừa nắm chặt cuốn truyện trong tay. Không phải cô ta đang là người được hắn yêu thương à? Sao lại muốn gây sự với cậu nữa, cậu đâu còn là gì với hắn.

Khoé môi khẽ nhếch lên cười khổ, sao mà giống như mấy bà vợ đang đánh ghen nhau để tranh giành một ông chồng thế này?

_ Hyung ah, đó là ai vậy? – Changmin bặm môi nhìn theo hướng mà Ririn đã đi, cô gái đó trông thật xinh đẹp, thế nhưng sự đáng sợ có khi còn hơn cả vẻ ngoài ấy cả trăm lần. Mà hyung cậu đã đắc tội gì với cô gái đó sao?

_ Một kẻ mà tất cả mọi người nên tránh xa... - Kibum ngao ngán lắc đầu, có mặt Bum ở đây mà cô ta còn dám có ý định tấn công Jaejoong, thế này vào buổi đêm lúc Jaejoong đang ở một mình biết làm sao đây?

_ Cô ta làm vậy là vì ghen đấy! – Yesung ra chiều hiểu biết nói –...vì cô ta thích Chúa tể còn Chúa tể lại thích Jaejoong hyung...

_ Nói bậy gì đấy, tên quái vật đó mà thích Jae hyung sao! – Changmin nghe đến đấy thì nhảy dựng lên, chưa kể tên đó là tên đầu sỏ của lũ Vampire ở đây, chỉ riêng việc hắn hành Jae hyung tơi tả như vậy đã đủ để thấy hắn coi hyung ấy như cái gì rồi.

_ Hyung mới đến nên không biết đâu! Chúa tể thích Jaejoong hyung lắm... - Ryeowook không cam chịu mà gân cổ lên cãi, rõ ràng Wook cũng thấy vậy mà.

_ Còn lâu...

_ Được rồi được rồi... - Jaejoong đứng nghe cãi nhau mà khuôn mặt tối sầm lại, vội vàng giơ tay lên ra hiệu tất cả nên dừng lại. Nhức đầu lắm rồi, cậu không muốn nghe thêm chuyện gì về hắn nữa đâu – Nào, để hyung đọc tiếp cho mấy đứa nha...

_ Dạ được...được...

Ngay lập tức cả đám thôi tranh luận mà ngồi ngay ngắn vòng quanh cậu dỏng tai lên nghe, riêng Ryeowook được đặc cách cho ngồi trong lòng Yesung ngủ. Thì không nghe truyện ma nhưng lại nhất định muốn ở cùng một chỗ với Yesung mà. Nhìn cảnh Yesung âu yếm vỗ về búp bê trong lòng mình, trái tim cậu lại một lần nữa co rút. Hít một hơi thật sâu, Jaejoong mỉm cười nhìn sang Changmin rồi bắt đầu đọc...

...

Rõ ràng là cùng ở trong một toà lâu đài, to thì to thật đấy nhưng đi lại cả tuần chẳng nhẽ không chạm mặt nhau lần nào?

Cậu thì chẳng thể đi đâu mà hắn không bay lượn gì nhiều. Cái “vô tình” nghe thì thấy oai đấy nhưng thật ra cũng dễ gặp lắm. Vậy mà cả tuần nay cậu và hắn chẳng bao giờ “vô tình” đυ.ng mặt cả. Tại sao nhỉ?

Lý do đơn giản, bởi vì một trong hai người có một người luôn biết rõ từng địa điểm và thời gian mà người còn lại đi đến, để khi mà vừa thấy bóng người nọ từ xa là tránh đi hoặc núp vào nơi nào đó để lặng lẽ nhìn. Người đó không thể là Jaejoong, vì hiện giờ cậu ngày nào cũng bị lũ trẻ Vampire kia xoay như chong chóng, đâu còn thời gian đi điều tra theo dõi người khác. Vậy thì có thể là ai?

Còn nữa, rõ ràng ban đầu Heechul đã nói với Jaejoong rằng căn phòng cậu đang ở là nơi chứa quần áo cho con mồi, thế mà dạo gần đây lại có vô số chăn đệm được chuyển vào. Thậm chí một ngày nọ Kibum mặt mày khó hiểu còn dẫn theo người khênh hẳn một cái giường vào nữa. Rồi thì bàn ăn, bình nước, tủ thuốc...mặc dù Jaejoong có thắc mắc thế nào cũng cứ lần lượt được chuyển vào. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một hồi mới tặc lưỡi, vẫn là Hankyung đối với cậu tốt nhất. Thế nhưng, thật ra thì gần đây Hankyung đang bị chủ nhân Heechul “hành hạ” nhiều hơn bình thường (vì chuyện gì đó) nên khó lòng có thể quan tâm đến người khác được. Vậy thì đó có thể là ai?

...

Còn ai nữa, là cái tên đang ngồi im lìm tại lan can tầng thượng này đây..

...

Bởi vì liên tục làm trái với sự chỉ đạo của lý trí, thế nên vị Chúa tể cứng đầu ấy mới quyết định mỗi lần “phạm lỗi” sẽ lên đây ngồi đến khi nào lấy lại quyết tâm thì thôi. Cả tuần nay tính ra cũng ngồi được năm sáu lần rồi... (=.=)

Rõ ràng đã tự nhủ không quan tâm, không chú ý, thế mà cuối cùng lại làm thật nhiều thật nhiều điều vì người đó. Hắn thật không cam lòng, không lẽ đã thật sự thích đến thế rồi?

_ Yêu...không yêu...yêu...không yêu... - Không gian yên ắng đột nhiên bị phá vỡ bởi một giọng nói non nớt và trong trẻo.

_ Sungyoung? - Hắn nhíu mày quay đầu nhìn quỷ nữ xinh xắn trước mặt – Ngươi lên đây làm gì?

_ Không yêu...yêu...không yêu...- Sungyoung đưa tay bứt nốt những cánh hoa còn lại, khuôn mặt có chút biến động khi cánh hoa cuối cùng là “yêu”, khẽ mỉm cười. Sau đó nhẹ nhàng đến ngồi cạnh hắn -...vậy oppa lên đây làm gì?

_ Trả lời ta trước - Hắn ngắn gọn yêu cầu.

_ Umh... - Đôi mắt tròn của con nhỏ khẽ lay động -...ta đang tìm một nơi nào đó có thể nhìn thấy Junsu oppa rõ nhất...gần đây lại mất dấu rồi...

_ Ta có thể gọi Junsu về - Hắn biết Sungyoung rất thích Junsu, cũng như Ririn và Kigin rất thích mình, nhưng hắn lại cảm thấy thứ tình cảm đó thật vớ vẩn. Và cả tình cảm của hắn với cậu nữa, đó có khi cũng là một thứ vớ vẩn đấy!

_ Không cần! – Sungyoung vội lắc đầu – Đôi khi yêu không phải là luôn ở bên, chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc...

_ Ngươi chưa đủ tuổi để yêu đâu! - Hắn lạnh lùng cắt ngang lời nói của Sungyoung, nhìn thấy con nhỏ mặt mũi non choẹt này nói về tình yêu mà thấy thật gai người.

_ Ít nhất ta còn biết thừa nhận... - Con nhỏ bĩu môi đáp lại, đưa tay hờ hững vuốt vuốt cánh hoa duy nhất còn lại của bông hoa khi nãy.

_... - Có lẽ dạo gần đây hắn không tham gia vào nhiều trận chiến lắm nên hình tượng đáng sợ lạnh lùng đã giảm đi đáng kể, để đến nỗi con nhỏ này dám có thái độ thế với hắn đây. Nhưng thôi, nể tình con nhỏ có một đôi mắt rất được việc, tạm tha -...thế nói cho ta biết, tình yêu của ngươi thế nào?

_ Âm thầm mà mãnh liệt... - Đôi mắt khẽ nhắm lại lim dim, trong đầu tràn ngập hình ảnh của người ấy.

_ Thật phí thời gian! - Hắn gắt lên một tiếng rồi phẩy tay đứng dậy, sến!

_ Được rồi, thế của oppa không thế chắc... - Sungyoung vội túm tay hắn lại hỏi, tình cảm nó dành cho Junsu oppa bị người ta coi khinh thế này đây.

_ Của ta làm sao? - Hắn nheo mắt hỏi.

_ Tình yêu của oppa... - Sungyoung mấp máy môi, rồi như cảm thấy chưa đủ để buộc hắn phải khai ra, con nhỏ nói rõ hơn -...với người mà ta đã nói là một đôi hoàn hảo đó...Kim Jaejoong ấy...

_... - Khuôn mặt hắn ngay lập tức tối lại, đυ.ng đúng chỗ rồi đấy -...đó không phải là tình yêu...

_ Vậy là thích? Là yêu mến? Là thương mến? Là có tình cảm? – Sungyoung đứng lên đối mặt với hắn và hỏi dồn dập.

_ Là xác của một quỷ nữ lắm mồm rơi từ tầng thượng xuống ngay bây giờ! - Hắn trừng mắt nhìn con nhỏ rồi xoay người bước đi.

_ Ô... - Sungyoung bất lực cúi đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên hét một hơi thật dài -...hãy dũng cảm như Heechul oppa đi, lúc đó oppa ấy cũng rất choáng khi biết mình đã yêu một con người, thế nhưng cho dù có phủ định thế nào thì tình cảm ấy vẫn tồn tại trong tim đúng không? Heechul oppa đã không thể từ chối được tình cảm đó, oppa cũng sẽ như vậy. Hãy thử lặng im và nghe xem, trái tim oppa nói gì, tại sao không thử nghe và làm theo một lần đi!...YA, ta phí lời nói như vậy là vì cái gì chứ?

...

Tầng thượng lạnh lẽo chỉ còn Sungyoung đứng hét một mình, con nhỏ thở dài một tiếng, sau đó chán nản ngồi phịch xuống lan can, tiện tay thả luôn bông hoa một cánh của mình xuống. Bó tay rồi.

...

Trái tim ta nói gì hả? Nó nói muốn gặp người đó, muốn ôm người đó, muốn luôn giữ người đó bên mình...Đã thử nghe nhiều lắm rồi, lần nào cũng chỉ là đáp án đó thôi...

...

Cơn gió lạnh khẽ thôi qua làm Jaejoong bất giác rùng mình, trời sắp tối rồi, giờ chơi đã hết, nên lùa mấy nhóc này vào phòng thôi.

_ A... - Vừa đứng lên đã thấy có cái gì bay đến, Jaejoong theo phản xạ mà đưa tay ra với lấy, sau đó thì mặt nhăn lại khó hiểu -...hoa gì mà kỳ cục, sao lại có mỗi một cánh vậy...?

“Yêu”