Iceland
“Ai ai… Nhẹ tay…” Giang Phong Nguyệt nhe răng trợn mắt, một bên đáng thương hề hề thỉnh cầu.
Văn Tỉnh không nói gì chọc chọc đôi mắt gấu trúc của hắn một chút, khuôn mặt Giang Phong Nguyệt nhức đến vặn vẹo.
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?” Văn Tỉnh trừng mắt nhìn hắn một cái.
Mười lăm phút trước.
Văn Tỉnh đi WC bị người đánh lén ——
Văn Tỉnh là người dễ dàng bị chế phục như vậy sao? Y là người bị chế phục rồi không phản kháng sao?
Hai vấn đề trên đều phủ định.
Đừng nhìn Văn Tỉnh mỗi ngày trạch ở nhà, nhưng y có luyện tập qua, xã hội hiện giờ rèn luyện cường thân kiện thể đều căn cứ thể chất cá nhân mà rèn luyện một cách hoàn toàn có khoa học, trước đi chơi trò chơi, thời gian Văn Tỉnh ở phòng huấn luyện không ít, bởi vậy…
Người kèm cặp hai bên người y lộ ra sơ hở bị y chiếm được tiên cơ, y một phen chế trụ người kia đồng thời chế trụ hai cổ tay hắn ta —— muốn một bàn tay mà nắm lấy hai tay của một nam nhân thành niên, điều kiện tiên quyết là nam nhân kèm hai bên chính là con gà cùi bắp.
Chụp bàn tay người nọ xuống, Văn Tỉnh lúc này dùng lực vặn, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, không biết tay người nọ bị gãy hay là như thế nào.
Sau một kích kia, Văn Tỉnh không dừng lại, lại tới một quyền ——
Ngay lập tức một quyền đưa lên, người nọ rốt cuộc hổn hển mở miệng: ”Mỹ nhân, là ta a!”
Kết quả là, cảnh tượng Văn Tỉnh bôi thuốc cho tên nào đó thiếu ăn đập.
“Ta chỉ muốn cho ngươi một kinh hỉ.” Giang Phong Nguyệt vẻ mặt đau khổ, xoa xoa cổ tay, mỹ nhân xuống tay chả lưu tình chút nào cả, may mắn tay hắn chỉ trật khớp mà không phải bị gãy xương.
“Kinh thì có, hỉ thì không thấy.” Nhìn cổ tay Giang Phong Nguyệt sưng phù lên như bánh bao, Văn Tỉnh vừa chột dạ lại có chút đau lòng. Y nên vui mừng lúc xuống tay còn có giữ vài phần lực sao?
“…” Giang Phong Nguyệt ủy khuất nhìn y.
“Hơn nữa ngươi chọn địa phương là WC.” Văn Tỉnh mặt không đổi sắc nói, nhìn cổ tay sưng như bánh bao kia, lo lắng hỏi: “Còn đau không?”
“Đau…” Giang Phong Nguyệt tội nghiệp nhìn y.
“…”
Văn Tỉnh đã tưởng tượng qua rất nhiều cảnh tượng gặp mặt với Giang Phong Nguyệt, cũng nghĩ Giang Phong Nguyệt sẽ không “nhị” như thế trong hiện thực, nhưng giờ xem ra, y tựa hồ nghĩ hắn quá tốt?
Muốn nói Giang Phong Nguyệt vì sao chọn địa điểm cho Văn Tỉnh kinh hỉ là tại WC, kỳ thật hắn không phải cố ý, chẳng qua xảo ngộ gặp tại WC thôi. Chuẩn xác mà nói, là vừa lúc Văn Tỉnh vào WC, hắn lại chuẩn bị bước ra ngoài, kết quả thời điểm mở cửa đúng lúc thấy y, vì thế trực tiếp cải biến kế hoạch tác chiến…
Chẳng qua, tưởng tượng tốt đẹp, hiện thực thật tàn khốc.
Giang Phong Nguyệt nhìn chằm chằm con mắt tím xanh của mình trong gương, sâu kín nói: “Mỹ nhân, ta bị hủy dung, ngươi phải bồi thường ta.”
Văn Tỉnh nghe vậy nhướng mày, “Ngươi muốn bồi thường gì?”
“… Chẳng lẽ không phải ngươi sẽ phụ trách ta sao?” Giang Phong Nguyệt kề sát vào y.
Khoảng cách hai người vốn không xa, bây giờ Giang Phong Nguyệt còn tận lực tiếp cận về trước, hô hấp hai bên lần lượt đan xen vào nhau.
Văn Tỉnh đột nhiên có chút không rõ đây là trong trò chơi hay là ngoài trò chơi, lúc trước y tưởng tượng cảnh gặp mặt Giang Phong Nguyệt trong hiện thực có khả năng sẽ chênh lệch đôi chút, tối thiểu sẽ không thân mật khắng khít như trong trò chơi.
Nhưng hiện tại khoảng cách chân chính lại gần như thế, y mới phát hiện, nguyên lại nghĩ nhiều chỉ phí công, y cùng Giang Phong Nguyệt nên cùng một chỗ như thế nào thì vẫn một chỗ như thế ấy, nhiều lắm chỉ là hai người thay đổi quần áo trên người, thay đổi kiểu tóc mà thôi.
Diện mạo Giang Phong Nguyệt giống như trong trò chơi, duy độc tóc ngắn, mặc áo sơ mi quần dài sạch sẽ gọn gàng, cả người thoạt nhìn hoạt bát hơn trong trò chơi. Nếu xem nhẹ đôi mắt gấu trúc của hắn, tuyệt đối càng thêm đẹp trai bức người…
Ý thức được mình suy nghĩ phiêu lượng, Văn Tỉnh xấu hổ khụ hai tiếng, ngay sau đó đôi môi bị phong bế.
Vị chanh… Đây là chuyện Văn Tỉnh duy nhất nghĩ tới.
Thấy Văn Tỉnh phân tâm, Giang Phong Nguyệt không nặng không nhẹ cắn vào môi y một hơi, đợi cho hàm răng người nọ bật đèn xanh, cái lưỡi giảo hoạt nhanh nhẹn thâm nhập.
Văn Tỉnh thất sách, nếu nói điểm không giống giữa trò chơi và hiện thực, tuyệt đối bao gồm luôn loại tình huống này. Hôn trong hiện thực như thế, hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn trong trò chơi.
Cái hôn nồng nhiệt chấm dứt, Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh đều không sinh ra tâm lý khó chịu nào. Có điều, Văn Tỉnh may mắn thấy được khuôn mặt đỏ bừng của Giang Phong Nguyệt, phối với cặp mắt gấu trúc kia, có hỉ cảm nói không nên lời.
Giang Phong Nguyệt bị ánh mắt trêu tức của y nhìn không được tự nhiên, ho khan hai tiếng nói: “Mỹ nhân, ngươi đã đem chuyện hai chúng ta nói với cha ngươi chưa, cha mẹ ta luôn đòi ta mang ngươi đi gặp bọn họ.” Hắn đương nhiên không chỉ việc nói chuyện yêu đương đơn giản như thế, mà là chuyện kết hôn…
“Ngươi sẽ không nói cho ta biết hiện tại cha mẹ ngươi ngay tại Iceland đi?” Văn Tỉnh đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, hỏi.
“Không có, bọn họ vừa lúc có việc, tới nhà ông ngoại ta.” Giang Phong Nguyệt lúc nói lời này vẻ mặt tiếc nuối, “Kỳ thật sáng sớm bọn họ từ miệng anh trai nhắc tới ngươi cũng rất muốn gặp ngươi.”
“… Gặp ta làm gì?”
“Bọn họ muốn nhìn xem là vị “cao nhân” nào bắt được đứa con trai cấm dục của họ vào tay đó?” Giang Phong Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ mặt hồn nhiên.
Văn Tỉnh: “…”
Cấm… dục? Y nên khóc hay nên cười mới tốt?
“Đúng rồi, mỹ nhân, lúc nãy ngươi gặp Lâm Nguyệt với Hạ Doanh?” Giang Phong Nguyệt lại hỏi.
Văn Tỉnh đoán được tên Giang Lâm Nguyệt, hoàn toàn dựa vào định luật đặt tên pháo hôi của Giang mẹ mà Giang Phong Nguyệt nói cho y nghe. Giang Lâm Nguyệt trong trò chơi vừa vặn đặt tên là Lâm Giang Nguyệt, cho nên đoán ra không chút khó khăn nào.
“Gặp.” Văn Tỉnh gật đầu.
“Về sau thấy bọn nó không nhìn mặt là được, nói gì thì cứ xem bọn nó đánh rắm đi.” Thời điểm Giang Phong Nguyệt nhắc tới em trai em dâu khẩu khí không tốt chút nào.
Văn Tỉnh co rút khóe miệng, hỏi: “Ngươi đừng bảo ta tam đệ của ngươi kỳ thật là con nuôi nhà ngươi nhặt về chứ?”
“Ta nói thế, ngươi tin sao?”
Y tin thật! Văn Tỉnh trong lòng yên lặng đáp lại.
Giang Phong Nguyệt ghé vào bên giường, Văn Tỉnh lo lắng hắn đυ.ng phải tay, cho hắn gối đầu lên ngực mình.
“Ta cũng mong nó là do nhà chúng ta ôm về nuôi, bất quá thật đáng tiếc, ta với nó cùng cha cùng mẹ, hơn nữa là anh em song sinh khác trứng, ta sinh sớm hơn nó mười phút.” Giang Phong Nguyệt buồn bực nói.
Nghe nói như thế Văn Tỉnh kinh ngạc một chút, Giang Phong Nguyệt và Giang Lâm Nguyệt là anh em song sinh?
“Các ngươi… nhìn rất không giống.” Văn Tỉnh do dự nói.
“Đâu chỉ rất không giống? Là căn bản không có chỗ nào giống mới đúng.” Giang Phong Nguyệt lúc nhắc tới thằng em kia của hắn biểu tình có chút chán ghét, “Nếu không phải tỷ lệ DNA nghiệm chứng chúng ta là anh em ruột, ta còn tưởng mẹ ta nhặt về lừa dối cha ta.”
“Có người nói em mình như vậy sao?” Văn Tỉnh không nói gì, “Ngươi tại sao không nói ngươi là mẹ ngươi nhặt về nuôi?”
“Làm sao có thể?” Giang Phong Nguyệt trừng lớn mắt, “Ngươi xem ta thiện lương như thế, rõ ràng di truyền tính cách chỉ có người Giang gia mới có, làm sao có thể nhặt về nuôi? Mỹ nhân ngươi đừng vu hãm mẹ ta.”
—— Thảo luận đề tài này với hắn nhất định là tự dùng đao lăng trì mình.
“Lại nói, ngươi bây giờ hẳn phải nói cho ta biết, thân phận ngươi rốt cuộc là gì?” Văn Tỉnh kiềm chế vui sướиɠ khi nhìn thấy Giang Phong Nguyệt trong lòng, hỏi lên nghi vấn.
Lúc trước, Giang Hồ OL Open beta sẽ thấy ba tờ tuyên bố, ngăn chặn bất kì tình huống ngoại quải nào xuất hiện, hơn nữa nghiêm khắc nhắc nhở nhân viên bên trong, phòng ngừa bọn họ làm việc ngầm. Nhưng Giang Lâm Nguyệt cỏ thể công khai phơi ra bàn tay vàng của hắn ta, có thể thấy hắn ta tuyệt đối quan hệ thân cận với nhân viên bên trong; mặt khác, Giang Phong Nguyệt cũng biết phần thưởng hoạt động Đêm thất tịch và kỷ niệm đầy năm… Từ từ, y hình như quên gì đó?
“Thân phận gì? Mỹ nhân hỏi phương diện nào?” Giang Phong Nguyệt muốn ôm eo Văn Tỉnh, tựa như trong trò chơi, nhưng đáng tiếc, giường có rộng hơn cũng có chừng mực, vả lại, cổ tay hắn còn sưng, cho nên làm việc này có chút khó khăn. Vì thế, hắn đành phải lùi bước, gối lên đùi Văn Tỉnh…
Văn Tỉnh quẫn bách nhìn động tác hắn như luyện qua lần thứ mấy ngàn, không cự tuyệt là được.
“Ngươi có quan hệ với nhân viên bên trong Giang Hồ.” Văn Tỉnh hỏi, y không biết vấn đề này có vượt ranh giới quá hay không, nhưng không tìm được đề tài, y lại không biết nên nói gì, “Ngươi biết giải thưởng lớn lần này.”
“Kỳ thật ta không có quan hệ gì với nhân viên bên trong, bất quá, nhà chúng ta là bên đầu tư lớn nhất, nhà phát triển cũng là chúng ta, tập thể nhân viên chuyên nghiệp là mời tới.” Giang Phong Nguyệt thành thật thú nhận.
Văn Tỉnh kinh ngạc, “Nói cách khác, Giang Hồ là do nhà ngươi mở?”
“Không khác lắm, có thể nói như thế.” Giang Phong Nguyệt nói xong chỉ thấy biểu tình Văn Tỉnh trở nên thực vi diệu, lại nhanh chóng bổ sung: “Có điều, mỹ nhân à, ta phát thệ, ta tuyệt đối không mở treo, hơn nữa ta không lâu mới biết được trò chơi là của nhà ta.”
“Không lâu mới biết được?” Ngữ khí Văn Tỉnh có vẻ không tin.
Giang Phong Nguyệt ngồi xuống, gãi gãi tóc: “Đây là thật, mỹ nhân ngươi phải tin tưởng ta. Ta ngoại trừ biết khách sạn Chiếu Nguyệt và khu resort Phong Nguyệt là sản nghiệp nhà ta, chuyện khác kỳ thật không biết.”
Nếu ta sớm biết rằng trò chơi là của nhà ta, ta nhất quyết sẽ mở bàn tay vàng thăng cấp như gió bão. Giang Phong Nguyệt yên lặng bổ sung trong lòng.
Vẻ mặt Văn Tỉnh quỷ dị nhìn hắn, như đang nhìn một người ngoài hành tinh.
“Mỹ nhân, làm sao nhìn ta như vậy, ngươi không tin lời ta?” Giang Phong Nguyệt tựa hồ chịu phải đả kích, mặt đen thui.
“Cũng không phải.” Văn Tỉnh đáp. Y nhận thức Giang Phong Nguyệt lâu như vậy, đối phương làm người kiểu gì y còn không biết sao? Y chỉ là tò mò, Giang Phong Nguyệt đường đường là một nhị thiếu gia, tính cách sao lại khác biệt chênh lệch cỡ lớn với các đại thiếu gia nhị thiếu gia bình thường?
Giang Phong Nguyệt không hề kiêu căng như thiếu gia, nói khoa trương chính là, tiền nhà Giang gia phỏng chừng đủ cho hắn sống mười cuộc đời, nhưng nhiều lúc biểu hiện của hắn có phần bụng dạ hẹp hòi, lại sống một mình… Xét theo tình hình mỗi lần hắn nhắc tới cha mẹ, quan hệ giữa cha mẹ và hắn hẳn không tồi lắm, như thế nào sống một mình, còn phải tự mình kiếm sống chứ?
Văn Tỉnh không muốn giấu trong lòng, cho nên y đều hỏi hết.
Sau khi nghe xong, Giang Phong Nguyệt ngẩn người, một lần nữa nằm lên cái “ghế” chuyên thuộc của hắn, nói: “Kỳ thật tự nuôi sống bản thân cũng không có gì không tốt, trừ bỏ khu resort trong nhà, cái khác ta không muốn kế thừa.”
Khu resort Phong Nguyệt (风月) có cùng hài âm với tên Phong Nguyệt (枫月) của hắn, từ khi hắn trưởng thành, khu resort đã mang danh nghĩa của hắn, có điều hắn hoàn toàn không có ý định tiếp nhận, cũng hoàn toàn không động đến tiền lợi nhuận khu resort mang lại.
“Ngươi muốn sống độc lập mới rời nhà?” Văn Tỉnh không nóng không lạnh hỏi.
Giang Phong Nguyệt hiểu biết bất kì cái biểu tình nào của Văn Tỉnh, giờ phút này Văn Tỉnh không chút cao hứng nào.
“Mỹ nhân, việc này về sau ta lại nói cho ngươi, bây giờ thứ ta muốn nói cho ngươi, chính là cái này ——” Giang Phong Nguyệt không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp không lớn không nhỏ, đưa đến trước mặt Văn Tỉnh.