Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 64

Giang Phong Nguyệt bởi vì nhìn thấy diện mạo mỹ nhân trong hiện thực mà thất thần hồi lâu sao?

Đương nhiên sẽ không.

Y ban đầu điều chỉnh vẻ ngoài của Tiếu Khinh Trần trong trò chơi không lớn, hình dáng cơ bản hắn thập phần quen thuộc. Duy nhất thanh âm của y là hoàn toàn của một người khác, hơn nữa giọng mỹ nhân trong hiện thực, Giang Phong Nguyệt dường như đã nghe qua ở đâu, trên thực tế, hắn phi thường biết rõ giọng nói đó, hơn nữa rảnh rỗi còn ngồi nghe ca khúc của người nọ.

Văn Cảnh!

Giang Phong Nguyệt tìm tư liệu Văn Cảnh trên mạng, tin tức đại thể phần lớn trống không, mà ngay cả hai chữ “Văn Cảnh” chính là nghệ danh, danh tính thật không người nào biết.

Trên internet không có bất kì ảnh chụp nào của Văn Cảnh, là một ngôi sao ca sĩ làm dâng lên một trận mưa gió trong vài thập niên gần đây trong giới nghệ sĩ, anh tachỉ phụ trách ca hát, ca khúc của anh ta có đoàn đội chế tác chuyên nghiệp, đã ra album, trên internet có đầy đủ các single của anh ta. Nhưng người này giống như một người thần bí hiện ra từ hư không, hắn chỉ hiện thân trước mặt công chúng một lần, sở dĩ nói “hiện thân” mà không phải lộ diện là do khi anh ta xuất hiện có mang theo ngụy trang ——

Mặt nạ cùng tóc giả!

Đúng vậy, tất cả mọi người đều nghĩ Văn Cảnh vì phải che dấu kiểu tóc của mình khi biểu diễn live mà mang tóc giả, dù sao trước công chúng còn đội thêm một chiếc mặt nạ màu trắng, còn có cái gì làm không được.

Hiện giờ Giang Phong Nguyệt hiểu được, mỹ nhân nhà hắn không lộ diện trước mặt quần chúng là bởi vì nếu khuôn mặt của y mà xuất hiện dưới ánh sáng đại chúng, tuyệt đối sẽ rối loạn cả lên. Tóc của y chính là mái tóc dài hàng thật giá thật…

Văn Cảnh, ngôi sao ca nhạc hắn hâm mộ duy nhất; Tiếu Khinh Trần, nam nhân hắn thích nhất.



Văn Tỉnh chưa biết Giang Phong Nguyệt đã biết thân phận thật của y, giờ phút này, y có chút căm tức nhìn quản gia gõ cửa phòng y, quản gia tỏ vẻ thực vô tội.

“Thiếu gia, ngài vừa mới… gọi điện thoại?” Quản gia phát thệ, ông nghe thấy bên trong không có tiếng động gì mới dám gõ cửa, hơn nữa còn đặc biệt đợi thêm mấy phút đồng hồ.

Văn Tỉnh ý thức được mình phản ứng quá lớn, vì thế thu liễm cảm xúc mất hứng, nói: “Ông đi chuẩn bị trước, ta tới ngay.”

“Vâng, thiếu gia.” Quản gia khom người cung kính nói, “Thiếu gia, về sau ngài cần phải rửa hết bọt trên tóc rồi ra, bằng không sẽ sát vào mắt.”

“…” Văn Tỉnh xoay người bước đi cước bộ dừng lại một chút, sau đó dường như không việc gì tiếp tục bước tiếp.

“Đúng rồi thiếu gia, “bằng hữu” ngài thoạt nhìn rất thích ngài.”

“…”

Ngâm mình trong nước ấm bồn tắm lớn, Văn Tỉnh nhìn chằm chằm mặt nước màu lục nhạt đến phát ngốc, nhớ tới khuôn mặt luôn ngây ngô cười của Giang Phong Nguyệt, bất giác lộ ra ý cười.

Mặc dù lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch, nhưng hứng thú ở đáy mắt không chút giấu diếm.

Y đem toàn cơ thể ngập vào trong bồn tắm lớn, nước trong bồn tắm tràn ra bên cạnh, rớt xuống mặt đất, rất nhanh bốc hơi lên.

Thế giới yên tĩnh, y chỉ nghe được tiếng tim đập của bản thân, đã rất lâu… không hề cô đơn như vậy!

Giang Phong Nguyệt, ta không phải người tốt, một khi trêu chọc ta, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ không dễ dàng cho ngươi chạy thoát khỏi tay ta.



… …

Bọn Giang Phong Nguyệt Giang ca ước định địa điểm là bến tàu, nhiệm vụ yêu cầu ra biển, bản đồ là một đảo nhỏ lênh đênh trên biển, là một đảo nhỏ sản xuất hương liệu. có một danh tự không hề tương xứng với chính nó —— Vô Hương đảo.

Hiện nay Giang Hồ yêu cầu địa phương ra khơi chỉ có Vô Hương đảo là một đảo tương đối chính thức, sau này có khả năng sẽ mở ra bản đồ, có lẽ còn có nhiệm vụ phó bản trên đảo, nhưng biển cả không thể so với lục địa, chỉ đi qua đi lại cần gặp kha khá phiền phức.

Bọn Giang Phong Nguyệt hôm nay xuất phát, nắng chiếu rực rỡ, bên bến tàu cặp bến có các thuyền to thuyền nhỏ và thuyền hoa, bờ biển kéo dài còn có vài con thuyền nhỏ. Giá thuê thuyền nhỏ tương đối tiện nghi, bởi vậy Vô Hương đảo là hòn đảo đại đa số ngoại gia lựa chọn đi tới.

Giang ca không giống vậy, anh không muốn ủy khuất em trai nhà mình ngồi thuyền nhỏ. Cho nên, anh đặt trước một con thuyền lớn chế tác rất tinh xảo, chứa trăm người cũng không thành vấn đề.

“Tiền thuê không dưới 5000 kim, ” Tiếu Khinh Trần ngẩng đầu nhìn giá trị con thuyền nhíu nhíu mày, hỏi Giang Phong Nguyệt: “Anh trai ngươi cũng lãng phí, sao ngươi không nói anh ta?”

“Anh của ta có tiền, xài tiền anh ấy không hề gì, muốn xen vào cũng là phải do chị dâu tương lai của ta quản.” Giang Phong Nguyệt hoàn toàn không thèm để ý nhún vai.

Ý ngầm những lời này là: người trong nhà trông nom ví người trong nhà, mỹ nhân ngươi mới là người trong nhà của ta!

Tiếu Khinh Trần trầm mặc, nhưng trong lòng y rất cao hứng.

“Tiểu Phong, nhanh lên, lên thuyền, ca để một phòng đẹp nhất lớn nhất cho em đó, nhanh nhanh tới xem.” Giang ca đứng ở boong thuyền vẫy vẫy tay thúc giục Giang Phong Nguyệt.

Tiếu Khinh Trần ánh mắt như đao, cơ hồ muốn chém mấy miếng thịt trên người Giang ca xuống.

“Giang Phong Nguyệt.” Giang Phong Nguyệt chuẩn bị chạy, nghe Tiếu Khinh Trần hô gọi hắn như vậy.

“Mỹ nhân, đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên ta.” Giang Phong Nguyệt cước bộ dừng lại, rất ngoài ý muốn xưng hô Tiếu Khinh Trần gọi hắn.

“Ta có lời muốn nói ngươi.” Tiếu Khinh Trần hơi hơi híp híp mắt.

Tiếu Khinh Trầm lộ ra loại vẻ mặt này nhượng Giang Phong Nguyệt sửng sốt hồi lâu, cùng Tiếu Khinh Trần một chỗ đã lâu, hắn đã tường tận tính cách TIếu Khinh Trần. Mà bộ dáng bí hiểm như hồ ly, hắn chỉ mới thấy qua vào thời điểm ban đầu quen biết y.

“Làm sao vậy, sao đột nhiên lại nghiêm túc hẳn lên?” Giang Phong Nguyệt nhìn y, chẳng biết tại sao, đột nhiên có chút khẩn trương.

Trong hiện thực tuy chưa đối diện face-to-face, nhưng đã gặp nhau thông qua trò chuyện video không chút ngăn trở, khuôn mặt trong hiện thực và trong trò chơi có đôi chút khác nhau, thanh âm hoàn toàn bất đồng với hiện tại… Giang Phong Nguyệt bất giác hưng phấn lên.

Tiếu Khinh Trần không nói gì, bởi y đột nhiên không biết nói cái gì mới nói. Cũng không thể nói: “Ta rất thích ngươi, cũng nguyện ý kết giao với ngươi trong hiện thực, nếu ngươi dám làm điều có lỗi với ta, ta nhất định làm thịt ngươi!”

Tiếu Khinh Trần cười khổ, y bây giờ là lo được lo mất sao?

“Mỹ nhân, làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?” Giang Phong Nguyệt nhìn y cúi đầu, nụ cười có chút chua xót, như một cây châm thật nhỏ đâm vào trái tim hắn.

“… Không có.” Tiếu Khinh Trần ngẩng đầu, lần thứ hai khôi phục hăng hái lúc nãy.

“Mỹ nhân, có chuyện gì ngươi phải nói với ta.” Giang Phong Nguyệt hai tay khoát lên bờ vai của y, nghiêm túc nói, “Tuy ta không nhất định có năng lực giúp ngươi giải quyết, có điều, ta sẽ hết sức cố gắng. Còn có, chúng ta là người yêu.”

“Nhưng mà trò chơi…”

“Ta không nghĩ chỉ cùng ngươi trong trò chơi!” Giang Phong Nguyệt cắt đứt lời y, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng nói: “Ta muốn phát triển với ngươi đến hiện thực, có thể chứ, “Văn Cảnh”?”

Hai chữ “Văn Cảnh” khiến đồng tử Tiếu Khinh Trần hơi hơi co rút lại, đối khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc trước mặt há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Y không định giấu diếm việc bản thân là “Văn Cảnh”, đương nhiên, cũng không tính toán chủ động nói hắn biết. Bất quá, nếu Giang Phong Nguyệt đã nghe y hát, chứng tỏ thân phận của y sau khi nói chuyện sẽ bị nhìn thấu, coi như gián tiếp nói cho Giang Phong Nguyệt biết thân phận của y.

“Tiểu Phong, các ngươi đang mè nheo cái gì, nhanh lên lên thuyền!” Giang ca nhìn hai người “khanh khanh ta ta” phía dưới ghen tị đến đỏ mắt, em trai một tay anh nuôi lớn đã bị bắt cóc như vậy, còn ban ngày ban mặt ân ân ái ái, đây không phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ người làm đại ca như anh sao?

“Tiếu đại ca, Quân đại ca nhanh một chút a, trên thuyền chơi rất vui.” Diệp Thanh Y cũng đi theo Giang ca la lên, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu từng phút từng giây chú ý cậu nhóc, dường như chỉ cần không cẩn thận nó sẽ té xuống biển.

Hai người bị điểm danh vẫn bất động thanh sắc, ánh mắt Giang Phong Nguyệt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiếu Khinh Trần không tha, hơn nữa cánh tay đặt trên vai Tiếu Khinh Trần dùng lực không nhỏ, tựa hồ sợ Tiếu Khinh Trần chạy mất.

Thật đúng là đừng nói, Tiếu Khinh Trần quả thật có xúc động muốn trốn.

Tuy rằng lời Giang Phong Nguyệt vừa mới nói chính là lời y muốn nói.

Trên thuyền vài người Hoàng Triều cùng Dự Chiến Thiên Hạ cũng châu đầu ghé tai nhau: “Bọn họ đang làm gì đó thế, so trừng mắt sao?”

“Chẳng lẽ là cãi nhau mâu thuẫn?”

“Quân Lâm Thiên Hạ hắn muốn làm gì, muốn đánh Tiếu Phó bang sao?”

“Quân Lâm Thiên Hạ đau hồ ly còn không kịp, đánh y mới là lạ.”

“…”

Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần nhìn nhau chừng năm phút đồng hồ, mãi cho đến khi Tiếu Khinh Trần nhịn không được mở miệng đồng ý, một người khách không mời mà đến xông tới.

“Chậc chậc, em họ thân mến của ta, thời gian không gặp, đổi người yêu rồi?” Thanh âm thực chói tai, không, phải nói, là từ mắt bén nhọn đến chói tai.

Tiếu Khinh Trần bị cắt đứt lời cùng với Giang Phong Nguyệt không nghe được lời mỹ nhân sắp đồng ý nổi giận, hai người biểu tình hung ác nhìn về phía người đang đi tới.

—— Anh Minh Thần Võ.

Cầm đầu chính là Anh Minh Thần Võ, bên cạnh là một thiếu nữ diện mạo thanh tú nụ cười ngọt ngào, theo sau là mười mấy ngoạn gia, nhìn từ trang bị mà xem, cấp bậc không thấp lắm.

Tiếu Khinh Trần biểu tình âm lãnh nhìn vị anh họ này, Anh Minh Thần Võ không thèm để ý, hắn ta nhún vai nói: “Như thế nào mặt mày khó coi như vậy, vẫn trách ta cắt dứt ngươi cùng “tiểu tình nhân” ngươi hẹn hò?”

Chỉ cần lỗ tai có năng lực tự hỏi, không thể nghe không ra sự châm chọc trong lời nói của Anh Minh Thần Võ.

Giang Phong Nguyệt biểu tình không thay đổi, nhưng trong mắt có sát khí.

“Nếu biết đánh gãy hẹn hò chúng ta, còn không biết cút xa ra một chút?” Tiếu Khinh Trần vươn tay nắm chặt tay áo Giang Phong Nguyệt, bước lên trước một bước, khóe miệng cười lạnh, thanh âm trầm thấp.

Vừa nghe lời này, mười người bên Anh Minh Thần Võ mặt mày cứng đồ, ngược lại thiếu nữ thanh tú bên người Anh Minh Thần Võ vẫn duy trì gương mặt mỉm cười kia.

“Ngoạn gia mãn cấp duy nhất trò chơi, đệ nhất mỹ nhân Tiếu Khinh Trần, quả nhiên thực ưu tú a!” Thanh tú thiếu nữ tươi cười không thay đổi, thuần khiết mà vô hại. Tầm mắt nàng dừng trên người Tiếu Khinh Trần, còn bước về phía y thêm vài bước.

“Hồ ly tinh!” Thỏ Bảo Bảo trên thuyền vẫn luôn trầm mặc âm trầm nhìn thanh tú thiếu nữ kia.

“Cái gì?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hỏi.

“Cô bé kia ta hình như đã gặp qua…” Yên Chi Triều Tuyết sờ cằm tự hỏi.

Mặc Thanh Ca cũng đi tới đầu thuyền, nhìn thanh tú thiếu nữ một lát, nói: “Nàng kêu Mộng Tuyết Như, vào bang phái vài lần, ta cự tuyệt.”

“Ta nhớ ra rồi!” Yên Chi Triều Tuyết đập tay, “Thời gian trước nàng vào bang phái bảo muốn tìm hồ ly, là nữ nhân bị lão đại đuổi đi.”

Thanh tú thiếu nữ cũng chính là Mộng Tuyết Như nhìn Tiếu Khinh Trần, mặt cười cười, “Ta trước kia thật lâu đã biết ngươi, từ chỗ Văn bá phụ và Văn bá mẫu…”