Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Lãnh Liệt sẽ không nghe y. Vì thế, hai cánh mông trắng như tuyết dưới tác dụng của hai tay không cam nguyện tách ra hai bên, phơi bày hình dạng hoàn mỹ tiểu cúc hoa.
Lãnh Liệt từ đáy lòng phát ra một tiếng tán thưởng. Một bên dùng ngón trỏ dọc theo nếp nhăn vẽ một vòng, một bên miệng không quên nhục nhã: “Quả nhiên là Minh chủ chính nghĩa tao nhã xinh đẹp, ngay cả hình dạng tiểu cúc hoa cũng hoàn mỹ như vậy, chỉ tiếc trinh tiết tiểu cúc hoa này rất nhanh sẽ ở trong tay ta mà nở rộ, hiện rõ bản chất dâʍ đãиɠ của nó.”
“Ngô…đau quá…a…” Trong cơ thể đột nhiên bị dị vật xâm lấn khiến Hàn Nguyệt khó chịu, đau ngâm ra tiếng: “Đi ra ngoài, mau đi ra…. Không cần, không cần vào nữa, hảo hảo đau..”
Ngón tay như độc xà không nao núng đi vào, đến tận gốc. Lãnh Liệt mắt lạnh: “Muốn nó ra ngoài phải nhờ vào chính mình a, chẳng lẽ ngươi không từ trong tiểu huyệt loại bỏ đồ vật sao?” Tay hắn ác ý trở mình quấy nhiễu niêm mạc trực tràng yếu ớt, làm Hàn Nguyệt mang thống khổ bài sơn đảo hải.
[yuu: anh Liệt cái đó thì ai cũng biết, anh để trong lòng được rồi ko cần nói ra đâu aaaa]
Cuối cùng chịu không nổi loại đau đớn này, Hàn Nguyệt bỏ xuống tự tôn cao quý, một bên anh anh khóc, một bên không để ý mất thể diện co rút nhanh vách tường trong trực tràng, muốn đem dị vật trong cơ thể loại bỏ ra ngoài.
Nhìn ngón tay từng chút từng chút từng chút rời khỏi, Lãnh Liệt hưng phấn kêu to: “Dùng sức, lại dùng chút lực, đúng, cứ như vậy, nhanh lên…” Một tay trên mông tuyết trắng hung hăng bóp một phen. “Tiểu huyệt của ngươi đúng là không phải dâʍ đãиɠ thông thường mà, tiểu huyệt phấn hồng một bên phun ra nuốt vào ngón tay, một bên dường như mời ta thưởng thức phía bên ngoài. Minh chủ chính nghĩa cao quý, ta thật muốn cho ngươi cái gương để cho ngươi thấy rõ ràng cơ thể dâʍ đãиɠ chính mình lúc này.”
[yuu: A, anh Liệt anh rất có năng khiếu làm bà mụ nha, nghe anh kêu ta cứ tưởng anh đang đỡ đẻ cho em Nguyệt ko chứ *chậc* thiệt là khó đỡ]
Đã không còn khí lực để phản ứng lời nói Lãnh Liệt, Hàn Nguyệt chỉ là chuyên chú dùng sức đè ép ngón tay tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình ra ngoài.
Lãnh Liệt đầy hứng thú nhìn tiểu huyệt phấn hồng bao lấy ngón tay hắn không ngừng thả lỏng rồi co rút lại. Dưới cố gắng của Hàn Nguyệt ngón tay dần dần rời khỏi, mà trên người y mồ hôi sớm đổ đầm đìa.
Mắt thấy ngón tay sẽ hoàn toàn bị bài trừ, khoé miệng Lãnh Liệt nổi lên một tia cười lạnh: “Ngươi cho rằng dễ dàng như vậy sao? Thật sự là ngây thơ a.” Ngón tay hữu lực rất nhanh đưa về phía trước, lần thứ hai tiến nhập tiểu huyệt nhỏ hẹp.
“Ngô…” Hàn Nguyệt phát ra tiếng rêи ɾỉ sắc bén, hai tay liều mạng nắm lấy sàn đan, một bên không tự chủ vặn vẹo, hy vọng tránh khỏi ngón tay trong cơ thể.
Phân thân nơi khố hạ càng ngày càng nóng như lửa, Lãnh Liệt không muốn tiếp tục chơi đùa, một tay duỗi đến đùa giỡn hai đầu nhũ sưng đỏ, hai ngón tay tại cúc huyệt thì thô bạo đâm chọc. Ngay sau đó lại có thêm ba, bốn ngón tay lần lượt gia nhập hàng ngũ xâm lược.
“Ngô…đau….van cầu ngươi…Từ bỏ, gϊếŧ ta đi…A a a a…” Tra tấn thống khổ như địa ngục, Hàn Nguyệt căng thẳng thần kinh, kịch liệt rêи ɾỉ lại càng khơi màu dục hoả ác ma. Nâng lên phân thân cực đại, Lãnh Liệt hung hăng hướng tiểu huyệt dâʍ đãиɠ bắt đầu tiến vào.
Nhưng mà tiểu huyệt chưa từng trải qua chuyện như vậy quá sức nhỏ hẹp, tiến lên vài lần vẫn chưa đột phá, nếu không phải dưới tác dụng nhuyễn hương tán thì người dưới thân chỉ sợ đã sớm ngất đi, hiện giờ chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Hàn Nguyệt quanh quẩn bên trong.
Lãnh Liệt cảm thấy không kiên nhẫn, vươn ra hai ngón tay dùng sức mở ra tiểu huyệt, cưỡng chế nó khuếch trương đến cực hạn, dùng mắt nhìn có thể thấy niêm mặc phấn hồng ở sâu trong tiểu huyệt.
Nhấc lên phân thân cứng rắn, Lãnh Liệt hung hăng đâm vào.
“A…” Hàn Nguyệt hét thảm một tiếng, cảm giác thân thể bị xé mở nứt ra thành hai nửa. Một chất lỏng sền sệt theo đùi chảy xuôi xuống phía dưới, Lãnh Liệt tuỳ ý lau đi, sau đó đem bàn tay bày ra trước mặt Hàn Nguyệt: “Nhìn rõ ràng a, Minh chủ chính nghĩa cao quý đây là huyết xử nữ của ngươi, thật đẹp đúng không? Ngươi có biết nó đại biểu cho điều gì không? Đại biểu ngươi từ nay về sao không còn là thiên hạ đệ nhất kiếm thanh cao mà là….nô ɭệ thuộc về giáo chủ Tà Ác Minh, công việc của ngươi chính tuỳ lúc tuỳ chỗ thoả mãn du͙© vọиɠ của ta. Hiểu chưa?”
“Không…” Hàn Nguyệt tuyệt vọng trả lời.
Lãnh Liệt cười lạnh một chút: “Ngươi sẽ rõ, ta có rất nhiều kiên nhẫn, mà ngươi, nô ɭệ đỉnh cấp thế này cũng đáng để ta làm như vậy.”
Phân thân lửa nóng không ngừng đưa đẩy, mà song cầu dưới phân thân cực lớn cũng phối hợp động tác đưa đẩy, ‘ba ba’ va chạm cặp mông đầy đặn, mang đến cho Hàn Nguyệt một loại đau đớn khác.
“Ngô, dừng tay….van cầu ngươi dừng lại…A…đau quá…” Trong phòng rộng lớn chỉ có tiến rêи ɾỉ của Hàn Nguyệt vọng lại.
Kɧoáı ©ảʍ mang đến mãnh liệt làm cho Lãnh Liệt lần đầu tiên đến cao trào, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c phun vào trong cơ thể Hàn Nguyệt.
Đang lúc Hàn Nguyệt vì thế mà xấu hổ giận dữ không thôi, rồi lại bởi vì có thể được giải thoát mà nhẹ nhàng thở ra, nhưng sợ hãi khác đánh úp lại, phân thân chôn sâu trong cơ thể không ngờ bành trướng đứng lên.
“Thật là một yêu tinh dâʍ đãиɠ hại ta muốn ngừng mà không được, ngươi đã muốn như vậy chủ nhân ta đây liền thoả mãn ngươi, nhưng ngươi nhất định phải cảm ơn ta a.” Lãnh Liệt thật ác liệt bẻ cong sự thật, trong phòng nhất thời xuân sắc vô biên.