Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 188

Xe ngựa vừa tới trước cửa Đoạt Bảo Xá – nơi tổ chức các cuộc đấu giá thì thời gian đón khách cũng vừa tới. Trước cửa nườm nượp người qua lại: kiệu, võng, xe ngựa chỉ dừng lại trong giây lát cho quý nhân đi xuống rồi vội vã nhường chỗ cho những người tới sau. Suốt dọc đường đi về nhã gian được bố trí. Vân Sương chào hỏi những người quen, nói cho Hiểu Linh gia thế của vài người:

- Vì ta là người đứng ra liên hệ với Đoạt Bảo xá nên họ sắp xếp cho chúng ta một bàn ở nhã gian phía trên cao, nơi dành cho các vị khách quý. Nhìn bộ dáng họ khi đó rất coi trọng những chậu hoa này.

Vân Sương ngừng lại trong chốc lát khi tiểu nhị phục vụ trà nước lên bàn. Hiểu Linh đánh mắt nhìn xung quanh, mấy chiếc bàn cũng dần dần có người vào chỗ. Chỉ là mỗi bàn cách nhau bởi một tấm mành tre dày nên Hiểu Linh cũng không nhìn được gì nhiều. Cái này cũng là tăng thêm chút tính riêng tư của các quý nhân. Hiểu Linh hỏi:

- Quy trình đấu giá xong sẽ như thế nào?

Vân Sương nhấm một chút trà cho trơn họng rồi đáp:

- Với những người mua thì sẽ xuống ký giấy xác nhận thanh toán, khi nào nộp đủ tiền cho tiệm thì mới có thể mang đồ về. Thời gian chỉ giới hạn trong vòng mười ngày. Sau ngày đó, tiệm sẽ một lần nữa đấu giá và khả năng cao người mua kia sẽ bị đưa vào sổ đen miễn tiếp một thời gian vì đấu giá lần hai thường không được giá như lần một. Hơn nữa, tiệm đã phải trả tiền cho người bán, còn tốn một đống chi phí để lưu giữ, bảo quản đồ đạc nữa. Ta chỉ biết chút quy tắc đó vì cũng không thường xuyên lui tới nơi này.

Hiểu Linh gật gù cầm ấm nước rót thêm cho Vân Sương.

- Còn với người bán. Sau lần đấu giá đầu tiên, Đoạt Bảo xá sẽ thanh toán tiền ngay sau khi chiết khấu đi hai thành. Ngân phiếu của bọn họ có thể đổi ở tất cả các tiền trang ử Nam Bình. Đoạt Bảo xá cũng có rất nhiều cửa tiệm ở các châu thành lớn. Người chủ thật sự của bọn họ là ai thì không thể biết được.

Hai thành giá trị a.. quả nhiên là cái giá cũng không hề rẻ. Những món đồ mang đi đấu giá rẻ cũng phải vạn lượng. Cứ như vậy, chỉ cần một buổi bán được trăm vạn lượng thì cửa hàng lập tức bỏ túi hai mươi vạn lượng ngon lành. Làm một buổi, ăn cả tháng. Còn về thân phận chủ nhân đứng sau nơi này? Đoán cũng không cần đoán, chín phần là hoàng tộc.

***

Kết thúc buổi đấu giá, Vân Sương cùng Hiểu Linh tới nhận tiền thanh toán cho những chậu hoa. Chín chậu hoa, chậu rẻ nhất cũng được năm vạn lượng. Đến chậu cuối cùng còn đáng sợ hơn khi giá đẩy lên tới hơn mười vạn. Tổng lần này Hiểu Linh thu về gần tám mươi vạn lượng, trừ đi phí dịch vụ thì còn lại hơn sáu mươi vạn… Thật sự là một con số không tưởng.

Vị chưởng quầy mặt cười như hoa đặt lên bàn một hộp gỗ tinh xảo đựng ngân phiêu đẩy về phía Vân Sương:

- Đây là số tiền Hà lang quân gửi bán chín chậu hoa, mong ngài kiểm lại.

Vân Sương mỉm cười đón lấy. Bên trong tập ngân phiếu vừa nhìn thoáng qua phía trên đã có bảy tờ mệnh giá mười vạn lượng khiến hắn ngẩn người:

- Cái này… Chu chưởng quầy nhầm lẫn rồi chăng. Ta tham dự từ đầu đến cuối buổi đấu giá, só tiền thu về cũng chỉ hơn 80 vạn một chút, trừ đi phần phí của bổn tiệm thì chỉ còn lại chừng sáu mươi vạn thôi chứ….

Chu chưởng quầy cười giả lả:

- Đương nhiên là không có nhầm lẫn. Ta làm theo phân phó của chủ tử chỉ chiết khấu của Hà lang quân một thành mà thôi. Chủ tử nói hi vọng lần sau vị quý nhân kia có những cây độc lạ, quý hiếm như vậy có thể nhớ đến Đoạt Bảo xá chúng ta trước tiên a.

Vân Sương có chút giật mình, đây là muốn giữ mối làm ăn lâu dài a…. người chủ tử phía sau Đoạt Bảo xá đã đánh hơi được điều gì chăng. Hắn vô thức nhìn sang Hiểu Linh dò hỏi. Hiểu Linh mắt sắc phút chốc nhận ra vị chưởng quầy như có như không nhìn cô. Hiểu Linh trong lòng khẽ cười nhưng gương mặt lại đáng thương nhìn Vân Sương:

- Vân Sương ca nhìn ta làm gì a… vị quý nhân đó ta và huynh có duyên gặp gỡ rồi nhận ủy thác của ngài ấy như nhau, ta đâu có thể quyết được gì… Nếu Chu chưởng quầy đã nói thế thì lần sau gặp ngài ấy, huynh truyền lời là được. Dù sao thì theo ta thấy, ngài ấy một hơi có thể lấy ra mười chậu hoa đặc biệt như vậy thì kỳ trân dị thảo chắc không ít.

Vị Chu chưởng quầy ó chút cảm thán… đấy cũng chính là lời chủ tử nói. Người kia một lúc có thể có mười chậu hoa như vậy thì sợ rằng trong nhà còn rất nhiều… có lẽ do có việc cần tiền nên mới nhờ người bán mấy chậu này đi. Bọn hắn thiệt đi một thành chi phí mà có được giao tình với người kia cũng đáng lắm.

Nghe Hiểu Linh nói chuyện, Vân Sương lúc này mới hoàn hồn. Suýt chút nữa hắn đã hỏi Hiểu Linh nghĩ sao luôn rồi. Trước giờ, Vân Sưng còn chưa thấy Đoạt Bảo xá ưu ái với ai đâu. Thật sự mười chậu hoa đã khiến người nào đó chú ý đến Hiểu Linh rồi. Thu liễm lại những cảm xúc hỗn độn lúc này, Vân Sương nhẹ mỉm cười kiểm kê nốt số tiền còn lại trong hộp. Xong đâu đó, hắn đóng lại chiếc hộp, niêm phong và khóa kín:

- Linh đệ nhìn kỹ dùm ta… niêm phong này là của Đoạt Bảo xá, chỉ cần chiếc hộp này bị mở ra, niêm sẽ bị hủy không thể phục hồi. Hiện giờ ta sẽ bảo quản số tiền này, khi nào vị quý nhân ấy trở lại, ta sẽ gọi đệ đến chứng kiến ta gửi tiền cho ngài ấy.

Hiểu Linh nghiêm túc gật đầu:

- Tốt… ta chờ tin của ca..

Đoạn, hắn quay sang Chu chưởng quầy đáp:

- Ta sẽ chuyển lời tới vị quý nhân kia lời đề nghị của quý tiệm. Ta nghĩ với danh tiếng của Đoạt Bảo xá, hẳn là ngài ấy sẽ rất vui lòng gửi gắm những mốn đồ muốn bán đi.

Chu chưởng quầy cười cười:

- Vậy tất cả nhờ cậy ở Hà lang quân.