Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 52: Biến chuyển

Nghe Hiểu Linh đọc danh sách món ăn, mọi người đều ngây người. Cái gì mà vịt nấu măng, vịt áp chảo lại còn sườn xào chua ngọt, canh rau muống nấu xương. Này thực đơn này rất nhiều thịt rồi, còn thịnh soạn hơn cả ngày tết nữa.

Tiểu Đông nghĩ nghĩ: mấy món ăn này nghe lạ mà quen. Như món vịt nấu măng cũng gần như xương nấu măng ngày tết hay làm nhưng thay vào đó là vịt và măng chua đi. Còn vịt áp chảo hẳn là giống thịt ba chỉ áp chảo lần trước. Canh rau muống nấu xương lần trước mua gà, thê chủ từng nấu rồi. Vậy chỉ còn sườn xào chua ngọt và đu đủ nộm hắn chưa thấy qua mà thôi. Nghĩ tới đây, Tiểu Đông chợt nhận ra: từ ngày thê chủ tỉnh lại, hắn đã học được rất nhiều món ăn mới từ ngài ấy rồi.

Hiểu Linh nhìn phản ứng của mọi người mà thầm cười trong lòng. Tiểu Hàn thì vui sướиɠ ra mặt, vỗ tay hò reo vì thực nhiều thịt. Lập Hạ ánh mắt loan loan thể hiên tâm trạng vui vẻ của bản thân. Lưu thúc, Tiểu Đông, Lưu Minh thì khuôn mặt đầy rối rắm. Cô cũng không rõ là họ suy nghĩ cái gì. Chỉ có tiểu Nhã hơi ngoài dự kiến của cô, không hề thay đổi sắc mặt. Đứa trẻ này là được giáo dục trở thành một tùy thị tiêu chuẩn hay do bản thân hắn cũng là một kẻ lạnh nhạt đây. Nhóc đó ở nhà cô thời gian qua nhưng cực kỳ kiệm lời, chỉ để ý làm việc. Nhưng cô để ý thấy, mấy ngày nay hắn đôi khi cười một mình, không biết là có chuyện vui gì đây.

Vì dự kiến mời khách cơm tối mai nên Hiểu Linh tính lên trấn mua đồ để tránh ánh mắt tò mò của dân làng:

-

Tiểu Đông, sáng mai cùng ta lên trấn bán thử bánh sắn đi. Tiện thể mua sườn và vịt trên đó luôn. À, nhà có lạc chứ, món đu đủ nộm cần có lạc. Ngươi cũng xem luôn nhà cần mua thêm mắm muối đường dấm gì không, cả mỡ nữa. Lần trước số mỡ kia cũng dùng gần xong thì phải.

Tiểu Đông gật nhẹ đầu:

-

Ân… thê chủ. Ta sẽ đi xem xem cần mua thêm đồ gì. Lần này ngài định mua vịt và sườn khoảng bao nhiêu.

Hiểu Linh tính toán, đáp:

-

Mua hai con vịt đi. Cổ cánh và xương xườn chặt ra nấu măng chua, còn phần thịt thì áp chảo. Sườn mua ba cân, phần xương cứng nấu canh còn sườn áp chảo. Cũng tiện cả đôi đường luôn.

*0*

Sáng sớm, Hiểu Linh gùi giỏ bánh trên lưng cùng Tiểu Đông lên trấn. Đây cũng là lần đầu tiên nhà cô mang bánh lên chợ trán bán. Không biết có được hoan nghênh hay không. Hiện tại chợ làng bán không sai biệt lắm mỗi ngày được chừng 60 cái bánh, thu vào hai đồng mỗi ngày. Trừ đi chi phí đường, dừa, vừng và công sức bỏ ra, lợi nhuận thu được vào khoảng 8 hào. Đây là cách tính của Hiểu Linh. Còn Tiểu Đông hắn thấy tiền tăng lên tới một đồng rưỡi một ngày thì không khỏi kích động.

Chọn một chỗ dưới bóng cây rồi đặt bánh xuống, Hiểu Linh nhường chỗ cho Tiểu Đông bán hàng. Nơi này việc nam nhân đi chợ, mua bán nhỏ cũng như quê nhà cô. Nữ nhân nơi này phải đi mua đồ ăn hay mắm muối trừ phi trong nhà không có nam nhân mà thôi. Nhưng với những cửa hàng lớn, thì hiển nhiên chủ nhân nơi đó là nữ tử.

Hiểu Linh không hiểu sao bản thân hôm nay có chút lười nhác, ngồi dựa lưng vào cái cây bên cạnh Tiểu Đông… ngắm hắn bán hàng. Ánh mắt hắn sáng ngời. Khuôn miệng nhỏ nhắn luôn mang ý cười, đôi môi mỏng màu hồng nhạt mấp máy không ngừng trả lời khách nhân. Chiếc mũi cao, thon gọn lấm tấm mồ hôi. Mái tóc dài không trang sức được búi gọn sau gáy mà từ góc nhìn của cô có thể thấy rõ cái cần cổ trắng mềm, tinh tế. Hiểu Linh ngây ngốc nhìn hắn, bất giác nuốt nước miếng. Chợt nhận ra mình luống cuống, mải ngắm hắn tới mức đó làm Hiểu Linh tự phỉ nhổ chính mình. Nàng quay sang nói với hắn:

-

Tiểu Đông, ngươi cứ bán hàng đi, ta ra ngoài một chút.

Nói rồi, không chờ Tiểu Đông phản ứng lại, cô xoay người rời đi. Cô cần làm nguội cái đầu ngay lập tức. Sống hai mươi lăm năm trên đời, tuy chưa kết hôn, nhưng không có nghĩa cô không rõ phản ứng của cơ thể mình lúc này là cái gì. Không lẽ nơi này nữ nhân là dạng động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao.

Hiểu Linh đi dạo quanh chợ một chút. Ánh mắt cô đột nhiên bị thu hút vào một quầy hàng trang sức tự làm nho nhỏ. Quầy hàng do một cặp vợ chồng trẻ bán hàng. Trong đầu chợt lóe lên mái tóc không trang sức của Tiểu Đông, cô liền dừng chân quan sát một chút. Nơi đây bày bán khá nhiều thứ. Vòng cổ, vòng tay, khuyên tai được xâu từ những viên đá, gỗ đủ màu. Dây xích tay được bện từ những sợi dây lụa. Những con thú hoặc đồ vật hình tượng nhỏ làm mặt dây. Và cả những chiếc trâm cài tóc bằng gỗ khắc, bọc bạc hay gắn thêm ít dây kết đá. Khá nhiều thứ khiến Hiểu Linh nhìn không hết.

Ngồi xuống chọn lựa vài thứ ưng ý. Hiểu Linh muốn mua cho Tiểu Đông một cái trâm cài. Thời đại này, nam tử đã kết hôn sẽ phải búi tóc. Mà người ở nông thôn thì lấy đâu ra thời gian hay người giúp để búi những kiểu tóc phức tạp, phần lớn họ chỉ búi gọn ra sau. Nhà ai có điều kiện một chút thì cài thêm chiếc trâm hoặc những chiếc xược tóc lên. Cô phân vân lựa chọn hồi lâu rồi quyết định lấy chiếc trâm gỗ khắc họa tiết chiếc lá rỗng lòng. Nam tử bán hàng thấy cô chọn xong thì cười nói:

-

Khách quan, người chọn thật tinh mắt. Chiếc trâm này là do thê chủ ta tốn một ngày mới khắc xong nó lại yêu thích mãi. Ngài còn muốn chọn thêm gì không? Đồ ta bán ở đây rất rẻ, ngài mua về làm quà cho các đệ muội đi.

Hiểu Linh ngẩn người một lúc. Cô từ khi quyết định mua, chỉ bận tâm liên tưởng Tiểu Đông đeo cái gì sẽ đẹp mắt, hắn sẽ yêu thích cái gì mà quên hẳn đi hai đệ đệ của mình. Tự cười mỉa bản thân, Hiểu Linh chăm chú chọn lựa, lại mua thêm tám cái dây buộc tóc, tính đưa cho mấy nam tử chưa kết hôn ở nhà. Rồi chọn thêm chiếc vòng dâu trừ tà cho Tiểu Hàn, một cái vòng hạt kết tròn cho nhạc phụ và một vòng tay kết từ dây lụa cho Lập Hạ. Hi vọng bọn họ sẽ yêu thích chúng.

Cầm số đồ đã gói tốt, Hiểu Linh trả cho người bán cũng chỉ hết bốn đồng rồi trở về chỗ Tiểu Đông bán hàng. Nhìn hắn cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời, đôi tay thoăn thoắt gói bánh, nhận tiền, bất giác làm cô mỉm cười.