Part 6
Những ngày xa cách
Tường Tường dụi dụi mắt, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng cho nên không thể dùng kính sát tròng như mọi hôm. Đêm qua, trong giấc mơ của nó tràn ngập hình ảnh Tuấn Tuấn bỏ đi lúc chiều, tỉnh giấc đôi mắt đã ở thảm trạng này rồi.
Nó lục lọi ngăn kéo tìm cái kính cũ, lau cẩn thận rồi đeo lên. Mới đầu nhìn không quen lắm nhưng cũng có thể che được đôi mắt sưng đỏ.
Tuấn Tuấn thật sự muốn chia tay sao? – nghĩ đến đó nó đã thấy người nôn nao, muốn khóc.
Nó biết mình nên đi tìm người ta nói rõ trắng đen một lần nhưng Tuấn Tuấn đã tức đến mức đập vỡ cửa kính rồi bỏ đi thì làm sao dễ dàng bawtc huyện. Nói đi nói lại cũng phải thừa nhận những lời nó nói hôm qua không hẳn chỉ vì nóng giận mà lỡ lời, hai người đúng là đường thẳng song song, cho dù bây giờ có giải thích, vãn hồi lại được thì tương lai vẫn đυ.ng lại vấn đề này, lại sẽ đường ai nấy đi.
Có lẽ, cứ như vậy chia tay đối với cả hai đều tốt – rõ ràng là nghĩ được thế nhưng tự đáy lòng không hề muốn cắt đứt, không muốn tách khỏi Tuấn Tuấn, vẫn còn giữ lại sợi dây liên kết này… Tình yêu thật là đáng sợ, nó có thể khiến con người trở lên tham lam, mất đi tư duy suy nghĩ.
Tường Tường vô thức lại vòng đến phòng học Tuấn Tuấn, đến nơi lại không gặp được người mà cũng ngại ngần không dám hỏi hai tên Vương Triều Mã Hán (tức A Điển – Trư Du) đang ngồi tán láo trong lớp, nó thất vọng rời di.
Rất muốn nhìn thấy Tuấn Tuấn, chỉ cần nhìn một chút thôi, xem vết thương người ta như thế nào. Mà nó lại sợ gặp rồi sẽ sinh giằng co – có điều so sánh giữa sự xấu hổ khi tranh luận giằng co Tường Tường vẫn muốn tìm gặp Tuấn Tuấn. Vì thế nó tiếp tục vòng vòng trên sân trường tìm Tuấn Tuấn, rồi đến sân bóng, canteen, thậm chí cả phòng giám thị… Tận đến khi tan học vẫn không thấy, cả ngày hôm nay Tuấn Tuấn không hề xuất hiện, là xin phép nghỉ học sao?
Ngày đầu tiên sau khi chia tay, Tuấn Tuấn nghỉ học!!!
Trưa ngày hôm sau vẫn không thấy bóng người. Tường Tường hôm nay phải dùng kính đen nhằm che đi đôi mắt sưng đỏ, quầng thâm vì khóc và mất ngủ.
“Sắp hết giờ nghỉ, cậu vẫn chưa ăn trưa à?” – cô bạn học ngồi bên tay phải Tường Tường quan tâm hỏi.
Tường Tường ráng nặn một nụ cười xã giao: “Không thấy ngon miệng”.
“Cậu ốm?”
“Chắc thế” – ăn không ngon, ngủ không yên, cứ kéo dài như vầy chẳng sớm thì muộn cũng ốm.
“Không xong rồi, tiết tới là thể dục… cậu có cần mình xin phép thầy hộ không?”
“Mình khỏe, cố gắng là được”.
Kết quả là Tường Tường đánh giá cao sức khỏe của mình, trong sân cầu lông một lúc nó đã đầu váng mắt hoa, ráng chịu đựng cúi xuống nhặt quả cầu lập tức xương sống muốn sụm.
“Tôi phải nghỉ một lát” – Tường Tường chỉ chỉ vợt ra đường biên, nói với Thư Vĩ đứng trên phần sân đối diện. Thư Vĩ thu vợt đi đến hỏi: “Cậu khát nước à”.
“Ừ” – đột nhiên Tường Tường thấy miệng khô rang.
“Lén xuống canteen không?”
Thế là hai cậu đem vợt cất vào góc tường, len lén trốn khỏi sân thể dục. Bây giờ vẫn là giờ học, trong trường vắng vẻ, chỉ có tiếng thầy cô giảng bài cho nên hai người phải vòng ra sân sau.
“Càng ngày càng nhiều bài, áp lực cũng lớn” Thư Vĩ thở dài “Mệt muốn chết, số sách vở cần đọc chất chồng như núi, chết mất”.
“Nói quá lên thế” – Tường Tường cười gượng, đối với bài vở quả thực nó chẳng có cảm giác gì.
“Hừ, cái đồ mọt sách như cậu á, làm sao hiểu được tiếng lòng của học sinh chân chính như chúng tôi…”
Mọt sách? Là cách mọi người đánh giá mình sao? – Tường Tường nhíu mày, bực bực.
Đích đến là canteen nho nhỏ nằm khá xa khu học đường. Trong gian hàng bé xíu nhưng cũng đủ các loại mặt hàng phục vụ học sinh, từ kẹo, bích quy, đồ uống, buổi sáng bán điểm tâm, trưa có cơm trưa… Đứng từ góc độ học sinh mà nói, nơi đây mới đúng là cái “Tuổi học đường”, là địa điểm xếp hạng nhất trong ký ức thời đi học.
Mà nếu như canteen có bảng xếp hạng khách hàng thân thiết, hẳn tên Tuấn Tuấn sẽ xếp hàng đầu bởi vì ưu tiên số một của gã vẫn luôn là ông anh dạ dày
– Vừa nghĩ đến đây, Tường Tường đã lại có thêm dẫn chứng bởi vì Tuấn Tuấn đang đứng trước quầy thu ngân tính tiền. Nhìn túi trong tay gã, một túm to bánh kẹo, đứng đằng sau là hai cái đuôi Trư Du A Điển.
Bước chân Tường Tường vô thức ngừng lại, so với tuần trước Tuấn Tuấn có thêm một tầng băng bó trên tay, dáng vẻ bình thản, hiện tại đang quát nạt hai cái đuôi xách đồ hộ. Vô tình gặp, trái tim Tường Tường đập loạn, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Phải làm sao bây giờ? Cười? Điềm nhiên coi như không có việc gì xảy ra?… Nó cảm giác được cả thân mình đang run rẩy, cố gắng trấn tĩnh – Không sao, chỉ cần chào hỏi bình thường… – Còn chưa kịp mở miệng thì Tuấn Tuấn đã đi ngang qua nó, một lời không nói, như là hai người xa lạ tình cờ đi qua nhau, để lại một vị đắng chát trong nó.
Part 7 :
Lại làm lành.
Tại sao ngay cả một lời chào cũng không nói? Thật sự là ghét mình đến thế ư? Coi như không có một chút quan hệ nào nữa sao? – Tường Tường cảm thấy rất khó chịu, rất muốn nổ tung.
Thư Vĩ phát hiện Tường Tường đột ngột dừng lại, quay sang nhìn lại thấy mặt bạn mình tái nhợt, vội vã hỏi: “Cậu làm sao thế? tự dưng tái xanh thế này?”
“Tôi không khỏe…” Hiện giờ Tường Tường chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, ổn định suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
“Muốn xuống phòng y tế không?”
“Ừ”, Tườn Tường gật đầu, Thư Vĩ còn chưa kịp xoay người đã có người nhanh tay hơn.
Tuấn Tuấn? – người vừa đường đột quay trở lại, giữ chặt tay Tường Tường chính là Tuấn Tuấn: “Để tôi đưa bạn ấy xuống phòng y tế là được rồi”, nói xong, mặc kệ Thư Vĩ cùng Trư Du, A Điển đứng há miệng nhìn, gã kéo Tường Tường đi.
Tường Tường không hiểu vì sao đột nhiên Tuấn Tuấn lại quay lại, cũng như nó chẳng hiểu tại sao mình ngoan ngoãn đi theo sau gã nữa.
“Nghỉ ngơi một lát…” Tuấn Tuấn đứng trước giường bệnh trong phòng y tế, Tường Tường hiện tại đang ngồi trên đó, phủ hờ một chiếc chăn mỏng. Nó gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cô y tá trực đang ở ngoài chăm sóc người khác, hiện tại chỉ có hai đứa, kẻ đứng người ngồi, yên tĩnh.
“Em có gì muốn nói với anh?”, nhìn Tường Tường nhất mực cúi đầu, Tuấn Tuấn thở dài: “Anh đi đây”.
“Em có gì muốn nói với anh?”, Tuấn Tuấn bật cười nhìn người vẫn cúi đầu không nói nhưng tay lại nắm chặt áo của gã, mãi không buông – ôi, cậu nhân tình bé nhỏ cao ngạo của gã.
Tuấn Tuấn cùng Tường Tường giằng co một hồi, cuối cùng gã hết kiên nhẫn cúi người, dùng tay trái lay lay đối phương: “Này, em có gì định nói thì nói anh nghe…”
“…Em…”
Em làm sao? Tuấn Tuấn không nghe được hết câu, tiếp tục lay lay.
“…Thích…”
Gã xấu xa hỏi: “Thích ai?”
Tường Tường nhích đến gần Tuấn Tuấn, nhẹ nhàng chạm môi…
Part 8 :
Yêu nhau ba bẩy núi (sách) cũng trèo.
Thật sự chỉ là một cái chạm nhẹ, Tường Tường lập tức rụt trở lại, Tuấn Tuấn bất mãn dùng cánh tay không bị thương ghì Tường Tường lại, khiến cho nụ hôn trở thành “sâu sắc”. Quấn quít, không ngừng. Hôn thôi không chưa đủ, gã quý một gối lên giường, áp chặt lấy Tường Tường, tay bắt đầu loạn loạn, phiêu di lên phía ngực.
“Bỏ em ra…”
Tuấn Tuấn bất ngờ nghe lời thật, vốn gã cũng chờ mong Tường Tường không chống cự, có thể xong luôn. Không sao, dù sao cũng có việc cần nói với Tường Tường, nhịn a nhịn a. Tuấn Tuấn lại hôn thêm một lần người đang muốn chạy trốn, mới buông tay.
Buông rồi, nhìn Tường Tường mặt đỏ bừng vì ngượng, nhịn không được lại hôn thêm cái nữa.
“Anh nói em” Tuấn Tuấn ôm bả vai Tường Tường, “Có chuyện gì thì cứ nói, bằng không anh sẽ không hiểu”.
Tường Tường do dự, “Anh vẫn còn tức giận sao?” giận mình vì đã mắng người ta là đồ ngốc.
“Ngay lúc đó rất tức giận! nhưng mà về nhà rồi thì cũng hết” Tuấn Tuấn vừa cười vừa xoa xoa mái tóc Tường Tường.
“Thế sao khi nãy không để ý đến em? Lại còn đi ngang qua như người lạ, hại em còn nghĩ…” Tường Tường khổ sở khụt khịt mũi: “Còn nghĩ… phải chia tay…” “”
“Là anh cố ý đó”
“Cố ý?”, Tường Tường nheo mắt.
“Đúng vậy. Để cho em phải nói thực” Tuấn Tuấn giải thích, “Không phải em bảo hai chúng ta không có điểm chung sao
? Thực ra chỉ cần có trái tim, nhất định sẽ tìm được điểm chung… Anh không phải nói suông, vì chứng minh, anh sẽ cố gắng đỗ đại học cùng em, để cho em hiểu được tâm ý của anh”.
Gãi gãi tóc, Tuấn Tuấn cười cười xấu hổ
: “Anh rất ghét đọc sách, nhưng vì em, anh muốn liều mạng với nó. Có điều lúc trước anh không biết liệu em có thích anh thật hay không cho nên mới giả bộ tức giận để tìm hiểu. Tường Tường em đừng giận anh nha”
“Đương nhiên … sẽ…” Tường Tường véo mạnh lên tay phải gã “Rõ ràng cố ý khi dễ em, anh muốn sống hay chết”, hại nó mấy hôm nay buồn bã, khổ sở đến thế.
“Ôi, đau anh
! khâu mười hai mũi đó ~~~”
Part 9 :
Đôi bạn cùng tiến
(Ờ, ờ, không nhất thiết phải tìm hiểu hai bạn «
chẻ chai
» của chúng ta học nhóm thế nào đâu nha *cười đểu* ngồi làm part này lương tâm cũng kêu gào ghê lắm á)
Tường Tường đưa tay xoa lên vết khâu trên tay Tuấn Tuấn, lại chọc chọc mấy lọn tóc nhuộm màu mè của gã, trên mặt nó đột nhiên hiện lên vài phần cưng nựng. Người này đột nhiên tuyên bố sẽ gắng sức học hành, cứ tưởng là hứng thú nhất thời bồng bột, không nghĩ nửa tháng nay đều chăm chỉ đến học bài.
Tường Tường nhìn Tuấn Tuấn đang gục đầu xuống bàn ngủ, thật sự cố đến quên cả sức khỏe
! Hôm nay Tuấn Tuấn bị cảm nhẹ, còn sốt, nó đã bảo cứ nghỉ ngơi vậy mà gã vẫn bướng bỉnh ngồi học… Tuấn Tuấn đã nỗ lực đến thế, mình cũng phải cố hết sức hỗ trợ Tuấn Tuấn thi đậu mới được. Tường Tường mỉm cười thu tay, lại bị tóm lại… Tuấn Tuấn ngẩng đầu, mắt mơ màng ngái ngủ nhìn nó.
“Tỉnh rồi”, Tường Tường vẫn ngây ngốc nhìn.
Tuấn Tuấn ngơ ngơ cười “mấy giờ rồi
?”
Tường Tường ngẩng đầu nhìn đồng hồ
: “Chín rưỡi, anh định về nhà
?”, ý muốn nói, nếu không khỏe thì không cần về.
“Bài hôm nay em học xong chưa
?” Tuấn Tuấn không trả lời câu hỏi của Tường Tường.
Tường Tường nhíu mày theo thói quen: “xong lâu rồi”, nếu không vì giúp Tuấn Tuấn học ôn thì nó cũng không cần học đến tối muộn đâu. Nhưng mà, giúp người ấy phụ đạo cũng coi như một gánh nặng ngọt ngào, rất vui đó.
“Quá tốt á
!!!” Tuấn Tuấn cười thoải mái.
Tốt? Cất hết sách vở, Tường Tường nhíu mày, tốt cái gì, có gì đáng giá vui mừng. Khi ý thức được thì đã bị Tuấn Tuấn kéo đến bên giường…. Cái tên xấu xa này, đầu óc nghĩ cái gì nữa?
“Đừng lộn xộn, anh muốn lây bệnh cho em à?”
Tuấn Tuấn cười mờ ám: “Anh sẽ cố gắng chú ý, chắc chắn không lây đâu mà~~”
“Aiiii~ nghe xúc động muốn chết mất, ” Tường Tường bất đắc dĩ chỉ có thể trợn mắt lườm, Tuấn Tuấn đến học nhóm là chuyện tốt, nó cũng vui mừng không tính toán mà đón chào nhưng mà đem nó trở thành món “điểm tâm ngọt” là không có được đâu a. Có điều, Tuấn Tuấn có vẻ khăng khăng coi nó là cái bánh ấy, học xong bài nhất định lại phải vật lộn, loạn đả đến muộn.
Được rồi, đành thế.
Lửa càng lúc càng nồng thì… Reng… điện thoại vang không ngừng. Tường Tường đẩy Tuấn Tuấn cách xa một chút, đưa tay với điện thoại: “Dạ?”
Tuấn Tuấn an phần chờ đợi Tường Tường nghe điện thoại…
“Dạ vâng, đã uống thuốc và ngủ quên rồi bác ạ” Tường Tường vừa nói vừa trừng Tuấn Tuấn, là bà Ôn gọi điện hỏi thăm: “Vâng, ở nhà cháu, không phiền đâu ạ…. ối…” Tường Tường nhanh chóng bịt miệng, chết tiệt, cái tên kia, ngay lúc này dám…
Nó trừng mắt nhìn gương mặt vô tội của Tuấn Tuấn, dùng tay trái rảnh rỗi làm dấu hiệu cắt ngang cổ, bực bội “Dạ, không sao đâu ạ, cháu mới đυ.ng phải cái bàn … @*@*@” Tường Tường muốn bực điên lên rồi, ai kêu Tuấn Tuấn cố tình làm trò.
“Ôn Hữu Tuấn, anh muốn chết a!!!!” Cúp điện thoại, Tường Tường chỉ bằng một động tác, đạp bay Tuấn Tuấn khỏi giường…
Part 10 :
Kết quả
“Tường Tường, anh thật lo quá”, Tuấn Tuấn nắm chặt vai Tường Tường, trải qua một năm cố gắng giờ cái mạng “già” này của gã đang thoi thóp nằm trên thớt cho ban giám khảo gạch gạch xóa xóa. Mặc dù còn kém Tường Tường một quãng xa lắc nhưng gã đã cực kì khí phách mà đâm đơn vào đại học S, tích đủ các loại khoa vào các nguyện vọng. Ai thèm chú ý xem sẽ học khoa nào, chỉ cần cùng trường với Tường Tường là tốt rồi.
“Giờ có lo cũng vô dụng”, ngồi trước máy tính, Tường Tường đang nhập mã số thí sinh của mình “ừm…”
“Ừm?” nào có ai xem bảng điểm lại đáp bằng chữ Ừm không…. “ừ cái gì mà ừ… đỗ không?”
Tường Tường nhướng mày: “Khoa y, trường S, đã đỗ”
Thật không hổ danh Tường Tường nhà gã a, nói đỗ là đỗ liền. Tuấn Tuấn càng khẩn trương nắm chặt vai Tường Tường, thanh âm cũng run rẩy: “Còn anh, anh thì sao?”
“Ai biết được, còn đang tìm…” So với kết quả của mình, Tường Tường còn lo lắng hơn bội phần, đến thở cũng khó khăn… “Á…. đỗ… đỗ rồi!!”
Oa… tốt quá, thật quá tốt!!!!! Tuấn Tuấn vui vẻ nhảy dựng lên “Xời ơi, anh đây muốn văn có văn, muốn võ có võ, nam nhân khí khái bừng bừng, cái trường S đệ nhất cũng không làm khó được anh đây nhá…. Giỏi quá, quá giỏi… ha ha ha…”
Tuấn Tuấn ôm chặt lấy Tường Tường, hôn chi chít.
Cao hứng, phấn khích xong, Tuấn Tuấn, à sinh viên tài giỏi Tuấn Tuấn của chúng ta mới nghĩ đến vấn đề khác, quan trọng không kém: “có ghi khoa nào không?”
A, rất vui mừng nên đã quên chú ý chuyện này… Tường Tường một lần nữa dò lại màn hình, không nhìn còn đỡ, nhìn kĩ lại rồi hai con người thiếu chút nữa lồi cả ra – thật là đáng sợ!
Giả vờ thần bí cái gì? Tuấn Tuấn ngó lên “Đến cùng là khoa nào…” Không thể nào, Tuấn Tuấn dụi dụi mắt mấy lần, hét lên: “Tiếng Trung! Muốn gϊếŧ người à???”
Tường Tường bất đắc dĩ thở dài, không làm sao tưởng tượng được Tuấn Tuấn tay ôm tập Đường Thi, miệng lẩm bẩm “Chi, hồ, giả, dã…” ưu nhã lắc lư đi lại trong khuôn viên trường học. Một sự tưởng tượng thật là đáng HOÀN ———