Edit: Thanh Du
Ôn Hữu Tuấn giữ chặt lấy thân thể mềm nhũn của Trương Khải Tường, một chân giơ lên đá cánh cửa bên phải của cung Thành Tín cho đóng lại, khóa cũng rớt bịch xuống đất. Tiếp đó kéo theo Trương Khải Tường như kéo một con heo chết đi đóng nốt cánh cửa bên trái.
“Anh muốn giở trò gì?” Trương Khải Tường biết mình giãy dụa cũng vô ích, lạnh lùng mở miệng. Động tác của Ôn Hữu Tuấn khiến lòng nó run rẩy sợ hãi: chỉ có những kẻ muốn làm chuyện phi nhân tính mới đi khóa cửa lại như thế thôi.
Ôn Hữu Tuấn lẳng lặng hoàn thành bước chuẩn bị, cung Thành Tín tức khắc chìm vào bóng tối. Tựa như còn ngại hai tay Trương Khải Tường có thể gây phiền toái, bèn với tay lấy cặp sách, tháo quai đeo trói tay nó lại.
Trương Khải Tường giãy dụa kịch liệt, toàn thân nổi đầy da gà da vịt, gấp gáp kêu gào: “Thả tôi ra, anh —– á —-” tiếng kêu thảm thiết vừa ra khỏi miệng đã bị bịt lại.
“Yên nào.” Ôn Hữu Tuấn thấp giọng uy hϊếp Trương Khải Tường, một ý nghĩ đáng sợ cũng tự dưng nảy sinh từ khi Trương Khải Tường rơi vào vòng tay mình: giữ chặt thằng nhóc lại bên người.
Đây đúng là cơ hội tuyệt vời mà ông trời ban cho gã! Chẳng những có thể danh chính ngôn thuận chia tay với bạn gái, Trương Khải Tường còn rơi vào tay mình, gã lý do tốt nhất để bám lấy Trương Khải Tường.
Ôn Hữu Tuấn là dạng sinh vật đơn bào, một khi đã quyết việc gì thì không thèm nghĩ đến hậu quả. Quyết định rồi thì cũng giống như người đang tuyệt vọng lại thấy một con đường sống, toàn thân cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
“Giờ xử lý sao đây?” Ôn Hữu Tuấn giống như một con mèo đang đùa nghịch con chuột run rẩy dưới móng vuốt mình.
“Hỏi thừa. Đương nhiên là thả, tôi, ra.” Trương Khải Tường chỉ còn một hơi thở mong manh, tuy đã như cá nằm trên thớt nhưng vẫn còn mạnh mồm: “Tốt nhất là anh hãy thành khẩn quỳ xuống xin lỗi.” Xin lỗi? Cảm mạo đến lú lẫn đầu óc rồi sao?
Cảm thấy l*иg ngực mình dựa vào hơi hơi chấn động, ngẩng đầu lên chỉ thấy một nụ cười xán lạn — vừa rực rỡ lại pha chút hồn nhiên. Tiếp xúc ở khoảng cách gần, Trương Khải Tường đột nhiên phát hiện mình cũng không ghét nụ cười của gã.
“Làm sao mà thả được?” Ôn Hữu Tuấn ôm chặt cái kẻ đang liều chết vùng vẫy kia “Cậu muốn cua bạn gái của anh, thật là nghĩa khí quá đi mà.”
Trương Khải Tường trợn trừng mắt giận dữ: “Tôi đã rất nghĩa khí giúp anh cắt đứt cành hồng hạnh tương lai sẽ trổ ra đầu tường, anh cũng nên nể tình mà thả tôi ra.” Cái thằng cha bị cắm sừng này cũng giỏi lắm, dám mở miệng đổi trắng thay đen. “Tôi đã liều mạng đâm đầu vào nguy hiểm, suýt nữa bị anh đánh chết, tốt xấu gì cũng nên cảm tạ một câu mới phải.” Nó vứt bỏ hết liêm sỉ, mở miệng cãi cùn, trong đầu âm thầm tính đường đào tẩu.
Ôn Hữu Tuấn không hài lòng liếc nhìn dây đeo cặp sách, lấy kinh nghiệm nhiều lần trói người, gã đoán chừng khả năng thoát ra được là rất lớn.”Phải trói chặt hơn nữa mới được.” Gã ngắm nghía Trương Khải Tường bằng ánh mắt của một bà nội trợ chọn mua miếng thịt heo.
Trương Khải Tường cố gắng chống đỡ thân thể đang run rẩy muốn ngã, kiên cường đứng thẳng, gương mặt đã trắng bệch không còn chút huyết sắc, “Thôi được rồi, tôi sẽ chia tay Lâm Thanh Thanh, chuyện này chấm dứt ở đây được không?” Nó là kẻ thông minh, biết mình trốn không thoát lập tức nghĩ ra cách tự bảo vệ.
Nếu Ôn Hữu Tuấn không thích Trương Khải Tường, có lẽ mọi chuyện chỉ cần giải quyết như thế là xong.
Dây giày? Hai mắt Ôn Hữu Tuấn sáng lên, ngắm nghía dây giày bằng da tinh tế: không nhiều không ít, hai cái là vừa. Đầu vừa nghĩ, tay đã hành động, rút lấy đôi dây giày của Trương Khải Tường.
Trương Khải Tường lập tức nảy ra ý muốn đá bay gã đi, đáng tiếc lại bị Ôn Hữu Tuấn phát giác, không chút lưu tình đẩy nó ngã xuống đất, thừa dịp Trương Khải Tường đau đến rơi lệ, nhanh chóng tháo giày của nó ra, rút lấy dây giày.
“Đừng!” Trương Khải Tường đang nằm sóng xoài trên mặt đất, thấy Ôn Hữu Tuấn kéo mình lên thì kinh hãi kêu la.
“Còn lắm lời nữa là anh đánh cậu thật đấy.” Ôn Hữu Tuấn giở giọng hung ác, “Đứng lên đi, cậu nằm đó anh không tiện hành động.” Tiếp tục hoàn thành công việc vĩ đại là trói Trương Khải Tường vào lan can bằng sắt trong khán phòng.
Phủi phủi tay, Ôn Hữu Tuấn rất vừa lòng nhìn thành quả của mình: “Không tồi.” Lan can sắt không những cố định hai tay Trương Khải Tường mà bức tường xi măng cao cao phía sau mà còn giúp chống đỡ thân thể mềm oặt của nó, vừa vặn thu hết vào tầm mắt của Ôn Hữu Tuấn.
Trương Khải Tường đưa đôi mắt trong trẻo nhìn Ôn Hữu Tuấn, bình tĩnh và chăm chú. Nếu đã trốn không thoát, nó sáng suốt chọn cách tỉnh táo mà chống đỡ.
“Anh nên xử lý cậu ra sao đây?” Ôn Hữu Tuấn buồn bã nghiêng đầu.
Nực cười! Trương Khải Tường không hề có hứng thú bàn bạc xem xem mình nên chết kiểu nào......”Này, anh làm cái gì thế!” Trương Khải Tường kinh hãi thất sắc.
“Thì đang giúp cậu cởi đồ chứ gì. Chờ một chút sẽ cởi đến quần.” Ôn Hữu Tuấn bình thản nói cứ như đó là chuyện-đương-nhiên.
“Đồ khốn, anh biếи ŧɦái à?” Trương Khải Tường cảm thấy thân thể mình bắt đầu run rẩy, hơi lạnh từ lòng bàn chân nhanh chóng ngấm lên toàn thân.
“Sao mặt cậu tái đi thế? Ha ha, cậu đoán đúng rồi đó, anh cũng có hứng thú với nam sinh.” Ôn Hữu Tuấn mỉm cười thừa nhận tính hướng không bình thường của mình, “Anh muốn cậu.”
Trương Khải Tường bất lực, chỉ muốn co người về phía sau, xưa nay nó luôn bình tĩnh mà đến giờ cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Không, không được! Tôi không phải đồng tính.” Cảm giác ớn lạnh không chỉ xâm chiếm thân thể, dạ dày nó cũng bắt đầu vặn vẹo co thắt.
“Anh muốn cậu.” Ôn Hữu Tuấn không ngại nhàm chán lải nhải một lần nữa, răng cắn lên xương quai xanh trần trụi, dùng hành động chứng minh tâm ý.
Trương Khải Tường lắc đầu lia lịa: “Đừng, đừng làm thế với tôi, thả tôi ra.” Hai tay bị trói quặt đã ẩn hiện mấy vệt máu bầm đỏ tươi, nó cắn răng dùng toàn lực phản kháng.
Ôn Hữu Tuấn không thèm để ý đến sự phản kháng yếu ớt của Trương Khải Tường, tay trái luồn vào trong quần tóm lấy phân thân, miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hôn lên l*иg ngực.
“Thả tôi ra........... Xin anh đấy, thả tôi ra.” Trương Khải Tường nhục nhã nhắm nghiền hai mắt, rít từng chữ qua kẽ răng. Van xin cũng được, hèn nhát cũng chẳng sao, nó chỉ biết nếu bị cường bạo chắc mình sẽ điên lên mất.
Ôn Hữu Tuấn ngừng tay, “Cậu có thể chọn một trong hai cách, một là anh sẽ đè cậu ra rếp ngay bây giờ, biến cậu thành người của anh.”
Trương Khải Tường tái mặt, lắc đầu quầy quậy, không cần suy nghĩ lập tức gạt phăng cách thứ nhất.
Ôn Hữu Tuấn mỉm cười thoả mãn: “Cách thứ hai, cậu làm người yêu anh. Anh sẽ ôm cậu, hôn cậu, còn chuyện trên giường anh sẽ chờ cậu gật đầu, sao hả?”
Trương Khải Tường thoáng do dự, nó không phải đồng tính cũng không muốn biến thành đồng tính, mà nói cho chính xác là nó ghét Ôn Hữu Tuấn.
“Đàm phán thất bại.” Ôn Hữu Tuấn tiếp tục công việc cường bạo.
Trương Khải Tường gần như thét lên: “Cách thứ hai, tôi, tôi..........” Lời nói ra nghẹn lại trong miệng, hóa thành nước mắt nhỏ xuống đất.
“Cũng biết khôn đấy.” Ôn Hữu Tuấn ngừng “công việc” đang làm, bỏ lại Trương Khải Tường đã bị lột trần như nhộng qua một bên, mở cặp sách lấy điện thoại di động, “Chỉ nói suông sao được, lỡ cậu chơi xấu thì sao. Nào, cười một cái coi.” Dùng điện thoại chụp lại cảnh tượng khuất nhục này.
Trương Khải Tường cố quên đi mọi cảm giác, mặc cho Ôn Hữu Tuấn tùy ý chụp ảnh, hai bàn tay siết chặt đến nỗi các đốt ngón tay trắng nhợt đi: tuyệt đối không tha thứ cho gã! Đồ cặn bã chết tiệt, cứ chờ đấy, rồi sẽ có một ngày ta cho mi chết thảm!
Âm thầm lập thệ phải báo thù Ôn Hữu Tuấn, chịu bao nhiêu khuất nhục khiến Trương Khải Tường mặt mũi phờ phạc, cắn răng chịu đựng.
Chụp cho sướиɠ tay rồi, Ôn Hữu Tuấn mới từ từ cởi trói tay cho Trương Khải Tường: “Ôi, không ngờ đã muộn thế này.” Tuy mùa hè trời tối muộn, nhưng đến 7 giờ nắng cũng đã tắt hết.
Trương Khải Tường không thèm đáp lấy một câu, vội vàng mặc quần áo, đi tất, xỏ giày, lúc này mới phát hiện dây giày đã bị Ôn Hữu Tuấn tháo ra, máu nóng lập tức bốc lên tới đầu.
“Làm cái gì mà chậm như rùa thế! Cậu muốn sờ sẫm đến bao giờ mới xong đây.” Ôn Hữu Tuấn sốt ruột kêu ca, chỉ thấy Trương Khải Tường oán hận nhìn chằm chằm đôi giày: “Cậu không biết thắt dây giày hả?” Đáng yêu quá đi mất.
Trương Khải Tường lạnh nhạt liếc Ôn Hữu Tuấn: “Thì đã làm sao?” Dây giày mua về đều nhờ chị thắt hộ rồi cứ thế xỏ nguyên cái giày vào chân, về nhà thì tụt ra, hôm sau lại xỏ vào.
Học sinh ưu tú lại không biết thắt dây giày? Ha ha, thật là đáng yêu chết người! Ôn Hữu Tuấn cười thầm trong bụng, ngồi xuống đối diện: “Đợi đã, để anh giúp cậu thắt dây giày.”
Lạnh lùng nhìn Ôn Hữu Tuấn cúi người giúp mình thắt dây giày, Trương Khải Tường quyết định chờ gã buộc xong thì tặng gã một cước. Lấy oán trả ơn? Sai rồi, đây gọi là ác giả ác báo.
“Hồi nhỏ Ôn Khởi Khởi cũng không biết thắt dây giày, anh phải thắt giùm nó suốt.” Ôn Hữu Tuấn nói bằng giọng điệu cha-hiền, thủ pháp thuần thục, chưa đến hai phút đã thắt xong chân phải, chuyển sang chân trái.
Bất chợt Ôn Hữu Tuấn nhảy dựng lên, hôn Trương Khải Tường đánh “chụt” một cái.
Bốp~ Trương Khải Tường không chút chần chờ trả ngay cho Ôn Hữu Tuấn một cái tát, cái tát này mạnh đến mức bản thân nó cũng lảo đảo. Dạ dày co thắt khó chịu, thực sự...... nó không thích tiếp xúc kiểu này.
Ôn Hữu Tuấn lấy tay che cái mặt bị đánh sưng vù, tỏ vẻ ngây thơ vô tội, “Rõ ràng cậu đã cho phép anh hôn rồi mà.” Người gã vốn cao to đen hôi, giờ lại giở trò làm nũng, thực là dọa cho người ta chết ngất.
Trương Khải Tường cảm thấy thân thể choáng váng khó chịu, “Nhưng tôi chưa nói không được đánh anh.” Vừa rồi dùng sức hơi quá, trán đã bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Trương Khải Tường thong dong bước ra khỏi cung Thành Tín, Ôn Hữu Tuấn chật vật bám theo “Cậu đi chậm quá, có cần anh cõng không?” Bị người kia trừng mắt một cái, gã đổi giọng: “Hay là muốn anh ôm? Ai u!!!.” Thêm một nắm đấm nữa, cuối cùng mới chịu ngậm mỏ lại mà ngoan ngoãn đi bên cạnh Trương Khải Tường.
Nửa giờ sau, “Anh bám theo tôi làm gì?” Trương Khải Tường tức giận trừng mắt nhìn kẻ vô lại kia, theo trí nhớ của nó thì nhà Ôn Hữu Tuấn rõ ràng không ở gần nhà mình.
“Anh quen đưa bạn gái về nhà rồi.” Ôn Hữu Tuấn mặt dày đáp lại.
Nếu Trương Khải Tường không bị cảm, nhất định đã đánh cho gã răng rơi đầy đất, giờ này lại chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn gã: không sao, khoản nợ này cứ ghi sổ để sau tính.
Ôn Hữu Tuấn bám đuôi Trương Khải Tường đi vào một khu phố thoạt nhìn rất tĩnh mịch, do một dãy những căn nhà tường trắng ngói hồng tạo thành. Nhà Trương Khải Tường cũng nằm trong số đó.
Về đến nơi, Trương Khải Tường thấy đèn vẫn sáng, xem ra bà chị Trương Khải Kỳ làm tiếp viên hàng không đã xong chuyến bay mà về nhà. Không thèm quay đầu chào hỏi câu nào, tự động lấy chìa khóa mở cửa, vào nhà rồi mới hung hăng sập cửa đánh “Uỳnh” một tiếng.
Chỉ còn lại một mình, Ôn Hữu Tuấn khổ sở cười trừ: dùng thủ đoạn đê tiện ép Trương Khải Tường nghe lời, bản thân mình cũng đâu có dễ chịu gì? Mình phải dùng đến tấm ảnh khó coi trong điện thoại di động để uy hϊếp cậu ta, so ra thì có một thứ Trương Khải Tường không cần tốn nhiều sức cũng có thể uy hϊếp thậm chí làm tổn thương, chính là tâm của mình.
Bước vào cửa, Trương Khải Tường đã định len lén chuồn vào phòng, lại bị Trương Khải Kỳ tóm được: “Đã muộn rồi, em còn chạy đi đâu chơi?” nói đoạn nhàn nhã bày ra bộ đồ uống trà.
Sau khi “diện kiến” gương mặt sưng phù như đầu heo của Trương Khải Tường, lập tức đổi sắc mặt: “Em đánh lộn?”, tiếp theo là một câu vô lương tâm: “Đánh thua người ta! Còn bị đánh thành đầu heo, thảm ghê đó.”
“Đúng là chị gái tốt.” Trương Khải Tường đeo nguyên cái mặt nạ đầu heo trở về phòng.
“Hôm nay em mới biết trên đời không có ai tốt hơn chị sao.” Mồm miệng sắc sảo đúng là do gen di truyền mà. “Thằng nào dám đánh em? Lớp nào?” Trương Giai Kỳ muốn đến trường gϊếŧ người: trên đời không ai được phép bắt nạt đứa em của cô.
“Chị, em không phải trẻ con.” Trương Khải Tường quay đầu lại nhìn bà chị vẫn quen bảo vệ mình từ nhỏ đến lớn, “Chuyện này để em tự mình giải quyết là được rồi.”
Trương Khải Kỳ cười cười, nụ cười ẩn chứa vài phần phức tạp, “Em có lớn đến thế nào thì vẫn nhỏ hơn chị năm tuổi.” Chị sẽ vĩnh viễn làm chỗ dựa cho em.
“Em biết mà.” Trương Khải Tường khẽ nhếch khóe miệng, muốn cười một cái để an ủi bà chị nhưng cảm giác đau nhức khiến nó đành quên đi ý định đó.
Nhà nó chỉ có hai người, nhìn bề ngoài xem ra không mấy thân thiết nhưng thực chất lại có sự gắn bó phi thường. Bởi lẽ, từ sau tai nạn giao thông cùng lúc cướp đi cha mẹ, trên thế gian này chỉ còn hai chị em là người thân duy nhất của nhau.
Trương Khải Tường bước vào phòng, đèn cũng không thèm bật đã ngã thẳng xuống giường. Đầu óc rối bời, nó không muốn nghĩ gì thêm về tên biếи ŧɦái song tính luyến Ôn Hữu Tuấn kia.
Trước hết cứ ngủ một giấc, vì ngày mai còn rất nhiều chuyện phải giải quyết: đầu tiên là chia tay Lâm Thanh Thanh, ngoài ra còn phải nghĩ cách xử lý tên tình nhân cực kỳ phiền toái là Ôn Hữu Tuấn —- có lẽ nên gϊếŧ phứt Ôn Hữu Tuấn đi cho nhanh.
Khi cơn buồn ngủ ập đến, Trương Khải Tường đã nghĩ đến cách thứ ba mươi bảy để xử lý thi thể Ôn Hữu Tuấn. Quả nhiên gϊếŧ người không khó, cái khó là làm sao xử lý thi thể.
*********************
Trên xe buýt ngày thứ hai, Trương Khải Tường quyết định dùng một cách phổ biến để cắt đuôi mấy cây si đi đối phó với Ôn Hữu Tuấn —- sập cửa vào mặt gã ~ nếu mình không thèm để ý tới gã, có lẽ ít lâu nữa gã sẽ buông tha cho mình chăng? Chuyện với Lâm Thanh Thanh, hôm qua đã gọi điện thoại chia tay, đối phương khóc lóc ỷ ôi hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng mở lời cay độc, nói cái loại không có lương tâm như anh ra đường coi chừng bị sét đánh.
Trương Khải Tường hoàn toàn có thể thông cảm cho lí do cô mở miệng tuôn ra lời lẽ cay độc, đang có hai bạn trai, đùng một cái mất cả hai ~ có nguyền rủa mình cũng đúng.
Lâm Thanh Thanh khóc lóc ỷ ôi chẳng qua chỉ có vài tiếng đồng hồ, nhưng Ôn Hữu Tuấn lại khiến nó cực kỳ nhức đầu. Cuối cùng, nó quyết định chọn cách ngoảnh mặt làm ngơ để cự tuyệt cái tên biếи ŧɦái kia.
Nhưng Ôn Hữu Tuấn nào có dễ đuổi như thế? Trương Khải Tường đau đầu không dứt vì Ôn Hữu Tuấn, càng cảm nhận sâu sắc cái gọi là oan gia ngõ hẹp, đường vắng gặp nhau, giáp mặt kẻ thù, trái đất thật nhỏ.
Trương Khải Tường còn đang ngậm dở miếng bánh bao trong miệng, thấy Ôn Hữu Tuấn trèo lên xe buýt lập tức sa sầm mặt mũi, cau có hất cằm sang một bên.
Thấy nó quay đi, Ôn Hữu Tuấn chật vật di chuyển, muốn chen đến chỗ Trương Khải Tường.
“Xe buýt sao mà đông thế không biết?” Ôn đại ca vật lộn mất một lúc mới chen được đến bên cạnh Trương Khải Tường.
Người cả đời không đi xe buýt thì làm sao biết xe chật chội? “Anh xuống xe sẽ bớt được một người.” lạnh nhạt móc mỉa một câu, trong lòng Trương Khải Tường chỉ tâm tâm niệm niệm muốn ném Ôn Hữu Tuấn từ cửa sổ xe xuống đường.
Ôn đại ca cười nói: “Ý kiến hay đấy, nhưng anh còn có cách này hay hơn.” Mặt mày hăm hở: xe buýt đông à, giải quyết đơn giản thôi.
Chỉ thấy gã duỗi hổ trảo, dùng lực khá mạnh vỗ vai một nam sinh đang ngồi trên ghế, “Này, nhường chỗ coi.”
“Sao, sao phải nhường?” trước mặt bao nhiêu hành khách trong xe, nam sinh không thể vội vã cúi đầu trước cái ác, nhưng mặt mũi cũng đã tái xanh.
Ôn Hữu Tuấn quắc mắt, nét mặt cực kỳ hung ác, “Mù hả? Cậu không thấy trên xe có người tàn tật sao?” Trên xe tĩnh lặng như tờ.
Tàn tật? Nam sinh nâng mắt kính cẩn thận ngắm nghía Ôn Hữu Tuấn, nhìn kiểu gì cũng thấy chân tay còn lành lặn cả. “Tàn tật chỗ nào?” Ai da, hay là não tàn? Thật đáng thương!
Đẩy Trương Khải Tường vẫn đứng bên cạnh xem kịch một cái, “Là cậu ta! Thế nào? Mặt mũi tàn tật không phải là tàn tật sao? Coi chừng tôi kiện cậu tội kì thị người tàn tật.”
Hả? Trương Khải Tường thấy mình tự nhiên “được” gắn thêm thân phận mới, chỉ biết trợn mắt há mồm, mặt đần ra.
Trên xe đã có người cười ra tiếng, Trương Khải Tường tái xanh mặt giống như miếng mướp đắng sưng phù.
“Dạ, tại em có mắt không tròng, mời đại ca ngồi.” Nam sinh nhịn cười, vội vàng nhường chỗ.
Ánh mắt của cả xe lập tức đổ dồn lên người Trương Khải Tường, khiến nó đứng ngồi không yên.
Ôn Hữu Tuấn gian kế thành công, cười tươi như hoa, hạ giọng thì thầm: “Mau ngồi xuống đi! Bằng không cậu muốn đứng trơ ra đó làm con khỉ cho người ta chỉ trỏ à?” Há há há, giờ thì khỏi phải chen lấn!
Nếu ngồi xuống thì đúng là khó bị người ta nhìn thấy hơn… Trương Khải Tường qua nhiều lần cân nhắc, cuối cùng rít qua kẽ răng hai chữ: “Cám ơn.” Trước khi ngồi xuống không quên ra sức dẫm bàn chân Ôn Hữu Tuấn đến bẹp dí mới thôi, khiến cho nụ cười trên gương mặt gã cũng méo xẹo đi.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lao vùn vụt về phía sau, xe buýt từ khu phố náo nhiệt tiến vào lưng chừng núi, trên đường đi Trương Khải Tường một mực ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, không thèm nói một câu với Ôn Hữu Tuấn.
Há há, có thế mà cũng giận, dễ thương quá điiiii. Ôn Hữu Tuấn len lén cười, cười hăng đến mức khóe miệng co giật: thì ra học sinh xuất sắc cũng có lúc chân chất khả ái như thế, không hoàn toàn là một đám mọt sách tâm cơ sâu như biển, cái mặt thì vênh đến giời.
Trương Khải Tường ghi nhớ thật kĩ món nợ này, nhìn bóng Ôn Hữu Tuấn nở nụ cười chết tiệt kia in trên cửa sổ kính mà giận đến tái mặt đi.
Chuyên tâm suy nghĩ kế hoạch gϊếŧ người hủy xác, Trương Khải Tường không để ý xe buýt đã đến trường.
Đám học sinh mặc một màu đồng phục lập tức tràn xuống xe, Ôn Hữu Tuấn cuối cùng cũng chịu mở miệng cắt đứt dòng trầm tư của nó: “Trương Khải Tường, cậu muốn ngồi đến trạm cuối sao?”
Trương Khải Tường giật mình nhận ra trên xe chỉ còn hai người là mình và Ôn Hữu Tuấn, lừ mắt liếc Ôn Hữu Tuấn một cái, sau đó không hề cảm kích công gã nhắc nhở, cầm lấy cặp sách nhanh chóng xuống xe.
Ôn Hữu Tuấn lập tức bám theo.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Trương Khải Tường chịu không nổi, gắt lên.
Ôn Hữu Tuấn nhún nhún vai, “Cũng vừa khéo, anh học cùng trường với cậu.” Sợ Trương Khải Tường không hiểu, còn hất cằm về hướng sân trường Kim Hồ.
Trương Khải Tường phải kiềm chế lắm mới không cho gã một cái bạt tai, chỉ còn cách vội vã rảo bước, kéo dãn khoảng cách với Ôn Hữu Tuấn.
“Trương Khải Tường, ảnh!” Ôn Hữu Tuấn đứng ngay ở chiếu nghỉ mà gào lên, từ các lớp năm ba ở tầng một đến năm hai ở tầng ba đều nghe rõ mồn một.
Trương Khải Tường vừa đặt chân lên cầu thang nghe thế lập tức tái xanh mặt, vội vã quay đầu, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống Ôn Hữu Tuấn.
“Qua đây nào.” Ôn Hữu Tuấn giở trò đê tiện thành công, vẫy tay với Trương Khải Tường.
Trương Khải Tường nghiến răng nghiến lợi chầm chậm bước xuống thang lầu, đến gần Ôn Hữu Tuấn: “Muốn gì hả?” Xiết chặt nắm tay đề phòng mình lỡ tay đánh chết gã.
“Chẳng phải cậu đã giao hẹn với anh rồi sao, hôn một cái tạm biệt đi ~” Ôn Hữu Tuấn kéo dài mấy chữ cuối.
Trên gương mặt đẹp của Trương Khải Tường nở một nụ cười lạnh: hôn tạm biệt? Để ta cho mi ngồi lên nóc tủ mà nhận hương khói người ta cúng bái!
(chỗ này tác giả chơi chữ: Nguyên văn câu nói của Ôn Hữu Tuấn là “thân thân bài bài”, bài bài tức là bye bye. Trương Khải Tường lại muốn oánh chết Ôn Hữu Tuấn cho gã leo lên nóc tủ để người ta “bái bái”, bài bài với bái bái đọc gần giống nhau)
Không chút do dự cầm cặp sách màu lục, bên trong có năm quyển sách giáo khoa, một quyển tự điển, hai quyển sách tham khảo hung hăng đánh xuống mục tiêu cỡ bự là đầu Ôn Hữu Tuấn, nghe tiếng kêu la mới hài lòng bỏ đi.
Tâm tình của Trương Khải Tường vốn rất tồi tệ lại một lần nữa bay bổng.
Bước vào lớp, tuy bạn cùng lớp ngấm ngầm bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám cả gan hỏi cậu thiếu niên nổi tiếng du côn kia đánh nhau với ai? Đừng nói là bạn cùng lớp, đến cả thầy giáo cũng không dám để mắt nhìn Trương Khải Tường.
Ôn Hữu Tuấn không tới quấy rầy, Lâm Thanh Thanh cũng không tới khóc lóc kể lể, Trương Khải Tường trải qua một ngày yên bình. Ngoại trừ suất cơn trưa toàn là mấy món khô cứng như sườn rán, đùi gà chiên, khiến nó thà nhịn đói còn hơn thì ngày hôm nay có thể coi là mỹ mãn.
Qua một ngày đói rã, sau khi về nhà Trương Khải Tường phát hiện tủ thức ăn trống trơn, chỉ thấy Trương Khải Kỳ lưu lại một tờ giấy nói muốn ra ngoài chơi còn người đã đi mất dạng. Nó cũng không ngạc nhiên, xem ra đến bữa tối lại phải ra ngoài mua đồ ăn rồi.