Bệnh Mất Ngủ

Chương 10: Tản bộ trong con phố tăm tối

Tiểu Kiều và Eros mang cả người đầy mùi tương Teppanyaki ra khỏi “Hỏa Thiêu Khách”.

“Vẫn còn sớm, đi uống một ly nhé?” Eros làm động tác cầm ly.

“Hôm nay tới đây thôi, ngày khác tôi sẽ gọi điện lại cho anh có được không?” Tiểu Kiều cảm giác Eros không có ý tứ muốn bàn bảo hiểm với mình, vì thế thay đổi phương án, trước hết phải cùng đối phương bồi dưỡng loại tình cảm mà không cần phải bò lên giường cái đã.

“Tôi chờ đó” Eros nghiêng đầu cười, không nản chí đưa ra lời mời lần nữa, “Cậu muốn đi hướng nào? Chúng ta đi chung”

Tiểu Kiều mặc áo khoác vào, liếc đồng hồ, “Ừm…Chó Điên sắp tan việc rồi, tôi chờ anh ta” Tùy ý tìm lời từ chối khéo Eros, cậu thốt lên câu này hết sức tự nhiên.

Eros nghe xong, nhướng mày, “Các người thật sự có quan hệ kia à?”

“Sao lại nghĩ vậy chứ?” Tiểu Kiều bật cười. Chẳng lẽ giữa cậu và Chó Điên tản ra bầu không khí kỳ quái gì sao? Tại sao Thập Phương, Hồ Thử, hiện tại ngay cả Eros chỉ mới gặp có vài lần đều hiểu lầm hai người bọn họ có quan hệ ái muội, bọn họ bất quá chỉ ở chung một cái mái hiên, đắp chung chăn bông thuần túy ngủ thôi mà.

Eros hỏi ngược lại: “Vậy tiểu Kiều đã có đối tượng kết giao cố định chưa?”

“Trước mắt chưa có” Tiểu Kiều bất đắc dĩ nói, “Đừng thấy tôi như vậy mà lầm, tôi bị vứt bỏ suốt” Từ nhà trẻ cho đến sở nghiên cứu, nơi cậu học đều là những trường danh tiếng, xung quanh phần lớn là những cô gái hướng nội trầm tĩnh, gia thế tốt đẹp, sau khi tới lui với cậu, phát hiện bạn trai bề ngoài vô cùng phong độ trí thức này thế nhưng những lúc nhàn rỗi không giải trí bằng cách nghe nhạc, dạo nhà sách mà lại thích nhảy dù và dã ngoại cầu sinh, thế là đều bị dọa chạy mất dép.

“Là tổn thất của các cô ấy” Eros anh tuấn vuốt tóc mái, muốn nói mấy câu lấy lòng gì đó thì đột nhiên nghe cửa sổ kính phía sau phát ra tiếng “Bộp” thật lớn.

Hai người quay đầu lại nhìn, bên trong cửa sổ kính dán một cái giẻ lau ẩm ướt. Giẻ lau đẫm nước từ từ trượt xuống, Chó Điên bị chủ quán sai đi quét dọn đang hung tợn trừng bọn họ, cả người tỏa ra sát khí vô hình, cổ họng grừ grừ đe dọa rất giống con chó bị đoạt mất miếng xương.

“Ha ha”! Eros cười khẽ, “Chó Điên a…Lúc trước tuy chưa từng đối mặt, nhưng sự tích của hắn tôi đã nghe nhiều rồi. Nhìn vậy thôi chứ hắn không cùng cấp bậc với những vụ gây rối cỏn con trên đường phố đâu, thủ lĩnh khu Tây yêu thích thực lực của hắn, từng nhiều lần muốn đem hắn về làm trợ thủ, nhưng cuối cùng toàn bộ người đến lôi kéo đều bị hắn chém chạy về” Eros xoay đầu lại nhìn tiểu Kiều, tròng mắt kim lục lưu chuyển ánh sáng mê hoặc huyền bí, “Tính cách hắn không phải là loại sẽ chịu khuất phục người khác, nhưng gần đây, lại an phận đến khó tin”

Tiểu Kiều sao lại không rõ ý tứ đối phương, loại người như Eros, trong lời nói bọn họ đều mang theo sự dò xét và dẫn dụ như có như không, ý đồ đào móc càng nhiều tình báo trên người khách hàng hơn, có phần tương tự với nhân viên chào hàng bảo hiểm như mình.

“Chuyện này, tôi không nghĩ tới” Tiểu Kiều nói.

“Cậu nên nghĩ một chút. Nếu không, tôi sẽ không để ý đến sự uy hϊếp của Chó Điên mà triển khai kế hoạch chiếm giữ cậu đó” Eros chỉ vào ngực cậu, “Nơi này của cậu, tôi rất thích, thật đấy”

Tiểu Kiều âm thầm nắm chặt dây đeo của cặp công văn, “Làm sao anh phát hiện được?”

Eros không đáp cười thần bí, “Làm ơn phải liên lạc với tôi đó, tôi rất mong chờ điện thoại của cậu” Hắn vẫy tay tạm biệt.

“Nhất định rồi” Tiểu Kiều nở nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết.

Quả nhiên là loại vô cùng nan giải…

Không như Thập Phương và Lộc Đầu có thể dùng chiến lược ném bóng thẳng, từ trên người Eros cậu không quan sát ra thêm thông tin nào, vô phương quyết định ngay nên “Hạ thủ” từ đâu, chắc phải tiêu tốn nhiều thời gian tinh lực hơn mới được. Nhưng, rất xứng đáng, không chỉ bản thân Eros mà bạn bè quý phu nhân sau lưng hắn, đều là những khách hàng rất đáng tranh thủ.

Với tâm tính nghiệp vụ của mình, tiểu Kiều nghiêm túc suy nghĩ phải làm sao ở cùng Eros, rất nhiều người chán ghét điểm này của nhân viên chào hàng, nhưng suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ muốn hoàn thành tốt công việc của chính mình mà thôi.

“Tiểu Kiều, tiểu Kiều, tiểu Kiều!”

Chó Điên bỗng gõ mạnh vào cửa sổ kính sau lưng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

“Tiểu Kiều! Đừng đi, chờ tôi chờ tôi, tôi sắp tan việc rồi” Chó Điên cách cửa sổ kính la hét, cả con phố đều có thể nghe rõ tiếng hắn.

“Được rồi!” Tiểu Kiều vẫy vẫy tay, ý bảo Chó Điên tiếp tục làm việc đi, không nói vốn là đang chờ đối phương tan ca.

Tiểu Kiều đợi bên đường gần nửa tiếng, mặc dù Chó Điên muốn đi, nhưng ông chủ lại không chịu buông tha, sau khi chà WC, lau cửa sổ còn bắt hắn phải lau sạch sàn nhà mới được rời đi.

Đối diện “Hỏa Thiêu Khách” là một quán bar, đèn neon không ngừng chớp tắt, nhìn chăm chú một lúc lâu, tiểu Kiều cảm giác mắt mình giống như có vấn đề.

“Tiểu Kiều vẫn đang chờ tôi sao! Vui ghê”

Chó Điên cuối cùng cũng xong việc, vui vẻ cười hớn hở, nhảy tưng tưng đi về phía cậu.

Mồ hôi sau buổi làm việc từ trán Chó Điên chảy xuống, là ảo giác ư? Mái tóc nâu rối chợt tỏa sáng lấp lánh, tựa như ánh sao vỡ.

“Sao chậm thế…” Rõ ràng trong đầu không hề có ý niệm oán trách, nhưng lại khống chế không được miệng mình, cái lưỡi tự tin cứ thất thường hết lần này tới lần khác.

Trái tim đau quá, không thở nổi. Chó Điên đứng trước mặt cậu, đôi mắt từng tan rã nay đang phản chiếu hình bóng của chính mình.

“Đi, đi thôi” Tiểu Kiều kéo cao cổ áo khoác như muốn che giấu, rảo bước về phía trước.

Chó Điên nhẹ lướt qua cậu, hai tay đút vào túi áo khoác, bước lùi nói chuyện cùng cậu, “Lần đầu tiên được cùng tiểu Kiều về nhà, không biết tại sao, thấy thật vui quá!” Hình ảnh tiểu Kiều đứng cạnh cửa tiệm chờ đợi khiến hắn mừng thầm không ngớt, tâm tình bay bổng như đám mây trôi trên bầu trời, thật hy vọng không chỉ ở nhà mà lúc nào cũng có thể được nhìn thấy gối ôm của hắn.

Tiểu Kiều thuận miệng hỏi: “Công việc thế nào rồi?” Nếu ngày nào Chó Điên cũng quậy một hồi như vậy, thú vị thì thú vị đó, nhưng có thể chủ quán sẽ không chịu nổi.

“Vẫn có thể…A! Khốn nạn thật! Bất quá làm vỡ có vài cái ly, liền đòi trừ tiền lương tôi” Nghĩ đến đây, Chó Điên chuyển sang vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không vì tiền lương, tôi đã sớm chém lão một đao!”

“Anh làm vỡ ly?”

“Ừm, mới nãy” Chó Điên vươn tay, cho cậu xem ngón tay bị miểng cắt phải.

Này là tai nạn nghề nghiệp a…

“Đưa tôi xem xem…May mà không nghiêm trọng lắm.” Tiểu Kiều khẽ nắm tay Chó Điên, cúi đầu kiểm tra vết thương trên ngón tay hắn, dặn dò: “Khi tắm đừng để dính nước” Đầu ngón tay hơi lạnh áp vào lòng bàn tay, ngón tay của tiểu Kiều thon dài, các đốt gồ lên, tựa như cảm giác người này cho hắn, nhìn như mỏng manh, nhưng kì thực rất kiên cường. Chó Điên trong lòng khẽ động, trở tay nắm chặt lấy nó.

“Hửm?” Tiểu Kiều chớp chớp mắt.

Chó Điên cười he he nói: “Đói bụng! Về nhà ăn cơm” Kéo cậu đi.

“Hôm nay tôi không có chuẩn bị bữa tối, dọc đường mua về nhé” Cậu ở đằng sau nói.

“Cơm thịt nướng, quán thịt nướng!”

“…Giờ này còn ai bán nữa”

Tay trong tay tản bộ trên đường, quả thật như một đôi tiểu tình nhân cao trung yêu nhau tha thiết, trời mới biết thời cao trung của cậu chưa từng có một mối tình nào thuần khiết như vậy.

Cảm nhận được những tầm mắt bên đường, tiểu Kiều vừa lúng túng…Lại có chút thẹn thùng, dù có giả ngốc thế nào đi nữa, chắc chắn chẳng ai tin quan hệ giữa cậu và Chó Điên chỉ đơn thuần là ở chung.

Bọn họ đi ngang qua một quán bar, từ cánh cửa khép hờ truyền ra tiếng nhạc Blues chứa đựng chút ưu tư trầm lắng, phố Hắc ban đêm toát ra vẻ phong tình khác, tựa như hai mặt tính tình của Chó Điên, ý vị sâu xa.

Bởi vì liên quan đến công việc, nên tiểu Kiều đã gặp qua đủ loại khách hàng, nhưng không ai có thể sánh bằng đám người đặc biệt tại phố Hắc, nhất là Chó Điên.

Đi tới trước quán thịt nướng mà Chó Điên muốn ăn, đúng như tiểu Kiều nói, quán đã đóng cửa.

Chó Điên kiễng chân, ngẩng đầu nhìn vào bên trong cửa sổ. “Đóng thật sao?” Hít hít mũi, ngửi được mùi thịt nướng vẫn còn lưu lại trong không khí, cái bụng đói liền sôi ùng ục.

“Đóng cửa sớm như vậy làm gì, mau cho ta ăn cơm! Thịt nướng thịt nướng!” Chó Điên đạp lên cửa vài cái, nắm khung cửa lắc mạnh.

“Bán hết rồi bán hết rồi, trở về thôi, tôi nấu mì cho anh” Cậu vỗ vỗ tay Chó Điên nói.

Ánh mắt Chó Điên sáng lên, “Mì thịt bò!”

“Mì gói” Đâu ra thời gian rảnh mà sốt thịt bò.

“Mì sườn!” Chó Điên hạ yêu cầu xuống.

“Mì gói” Trễ như vầy còn ai bán sườn lợn nữa.

“Mì hoành thánh!” Hắn lại hạ tiếp.

Tiểu Kiều bật cười, “Thật sự chỉ có mì gói thôi” Cùng lắm thì cho thêm rau vào.

“Tôi muốn ăn thịt! Ăn lẩu!” Chó Điên la hét, “Lẩu lẩu lẩu…” Ánh màu chớp tắt của quán bar trên đường phố Thích Quang Tứ và khu công nghiệp tập trung trên phố Thích Quang Nhất cách đó không xa chiếu rọi lẫn nhau, những con đường khác thì đèn đuốc thưa thớt, chỉ còn lại ánh sáng cô đơn của ngọn đèn đường vẫn đứng lặng yên giữa phố. Đi về phía “Hang ổ”, con đường tối dần, hai bên hẻm âm u mơ hồ có bóng người xẹt qua, nhưng lại nhìn không rõ.

Rời khỏi phố Thích Quang náo nhiệt, Chó Điên không còn tán gẫu nữa, hắn kéo tay tiểu Kiều, chẳng chút biểu cảm đi phía trước, vẻ mặt toát sự bình tĩnh nguy hiểm.

Mỗi tối đều đi trên con đường này về nhà, đối với mặt hiểm ác của phố Hắc tiểu Kiều đã sớm quen, có bị theo dõi hay chặn đường cướp bóc cậu cũng không còn kinh ngạc nữa, bất quá không khí đêm nay dường như không như lúc thường, hẳn là do có sự tồn tại của Chó Điên.

Đi tới đi tới, Chó Điên phía trước ngừng lại, tiểu Kiều quay đầu lại nhìn, sau lưng chẳng biết khi nào đã có năm sáu tên cao to cầm đao trong tay.

Không xông qua đánh ngay lập tức, Chó Điên nghiêng đầu ngưng thần lắng nghe, thính giác của hắn linh mẫn như thú hoang, theo tiếng hô hấp không cùng tần số ẩn náo trong ngõ hẻm để phán đoán số lượng thực sự của đối thủ.

“Tiểu Kiều” Chó Điên xoay người, đặt tay lên hai vai cậu, đẩy cậu vào tường, “Nào, đứng ở đây, không được cử động”

“Tôi đi chơi đùa, chơi đùa, hê hê! Vừa lúc lửa giận đang nén đầy bụng” Chó Điên nhếch môi cười, lộ ra hai hàng răng trắng.

Tiểu Kiều nhún vai mặc hắn vui đùa, suy nghĩ mình có nên lấy điện thoại ra lên facebook trong khi chờ đợi hay không, thời gian cho nhiệm vụ lục soát dường như không chênh lệch mấy…

“Mau tới mau tới! Cùng xông lên đi, lão tử đối phó tụi bây xong còn phải về nhà ăn mì!” Hai tay giao nhau sờ vào hông, Chó Điên rút ra vuốt nhọn của mình, song đao cách không vung chém vài nhát, hắn cao giọng quát.

Mấy tên cao to không hề nhúc nhích, chúng khinh thường tiếng gào thét của hắn, xem ra khác với những loại tạp nham bình thường.

“Tụi mày không đến? Vậy tao đến cho tụi mày vài nhát đã ghiền!” Nói xong, Chó Điên lui bước, lấy đà vọt tới như tiễn rời cung.

Mấy tên kia đồng loạt giơ vũ khí lên phòng bị, nhưng Chó Điên lại không xông vào bọn chúng. Lúc chỉ còn cách mấy tên này vài bước, đột nhiên hắn bẻ hướng sang trái, ngậm một đao vào miệng, giơ tay bắt lấy thùng rác đầy thức ăn thừa cao bằng nửa người bên lề đường làm vũ khí ném vào một phía trong ngõ tối.

Một loạt tiếng va đập binh binh bàng bàng vang lên, đối thủ mai phục trong ngõ tối không kịp trở tay bị nguyên thùng đầy rác đổ ập vào đầu, tiếp đó Chó Điên cũng chạy vào trong ngõ.

Bọn chúng lên kế hoạch dụ Chó Điên và đám cao to kia đánh nhau trước, rồi tốp khác thừa cơ từ trong hẻm xông ra bất ngờ giáp công. Nhưng bọn chúng đã đánh giá thấp thực lực một Chó Điên không tiền đồ cũng chẳng chịu lệ thuộc vào thế lực nào, danh tiếng vang dội mà Chó Điên có tại phố Hắc không chỉ dựa vào hai thanh đao Bowie mà thôi.

Đám cao to đâu phải là những kẻ mới vào nghề, lấy lại phản ứng liền chạy vào trong hẻm tối, cùng lúc đó trong hẻm bay ra vài tên, hai phe xông vào đánh nhau loạn xạ.

Chó Điên giẫm vào thân thể một tên trong số chúng leo lên tường, hai chân đạp một cái xoay người nửa vòng trong không trung nhảy ra ngoài.

“Ha ha, ha ha! Vậy thôi sao? Chỉ vậy thôi sao! Tụi mày cũng chỉ có thế! Mau đánh a! Mau tới đánh a! Để tao chém chết tụi mày! Chém chết tụi mày!” Múa vun vυ't lưỡi đao nhuốm máu, dòng máu hiếu chiến trong cơ thể sục sôi gào thét, hắn há miệng thở dồn dập, vẻ mặt méo mó điên cuồng.

Đám người kia bị bức phải lui vào trong hẻm, chẳng khác nào bầy chuột trong hủ.

Ở góc độ của tiểu Kiều không nhìn thấy được tình hình trong hẻm, chỉ nghe tiếng kim khí va chạm liên tục không ngừng, cùng tiếng gào rống trầm muộn, có thể tưởng tượng, trong ngõ hẻm chật hẹp như vậy thì khó có thể thi triển quyền cước, cả đám người bọn chúng chen chúc một cục lại càng dễ hứng đòn hơn.

“Đoàng!” Trong cảnh hỗn loạn có kẻ nổ súng.

Tại phố Hắc, tuy súng ống tràn lan nhưng sử dụng súng ẩu đả một cách tùy tiện vẫn là điều kiêng kỵ, kẻ cầm súng sẽ bị hai đại thế lực liên hợp tiễu trừ. Đây là ước định mà người phố Hắc lập ra, nếu ai cũng mang súng ra đường, thì nơi này rất nhanh sẽ tìm không ra nửa người sống.

“Chó Điên!” Nháy mắt nghe thấy tiếng súng, tiểu Kiều không còn cảm nhận được nhịp đập trái tim mình, cũng quên mất phải hô hấp như thế nào, đầu óc trống rỗng.

Nhưng thân thể lại tự hành động, cậu rút từ trong cặp công văn ra cây gậy điện phòng thân, chạy tới.

Trong ngõ tối một kẻ ngã xuống, chính là một trong những tên cao to theo đuôi bọn họ, bước chân hắn lay động bất ổn, trên vai có một vết đao sâu đến nỗi thấy cả xương.

Trong mắt tên cao to giăng đầy tơ máu, vừa thấy tiểu Kiều đến gần liền phát ra tiếng gào rống như dã thú bị thương giãy chết, giơ đao bổ về phía cậu, “Muốn chết!” Nửa giây sau Chó Điên cả mặt đầy máu xuất hiện, “Tiểu Kiều!” Hắn kinh hãi hô lớn, muốn cản tên cao to lại, nhưng lại chậm một bước. Phút chốc đó, tiểu Kiều không còn nhìn thấy được cảnh vật nào khác, vẻ mặt khủng hoảng của Chó Điên chiếm toàn bộ tầm mắt cậu.

“Thình thịch! Thình thịch!”

Trái tim lần nữa đập lại, hình ảnh bắt đầu chuyển động.

Lưỡi đao của tên cao to vung về phía cậu, Chó Điên ném vũ khí trong tay vào đối phương, nhưng phản ứng của tiểu Kiều lại càng nhanh hơn. Cậu khẽ cúi người tránh lưỡi đao, giơ tay túm lấy tên cao to, mượn thế ném một cái qua vai, quăng tên này ra phía sau, tiếp theo xoay người bật gậy điện đánh xuống gáy tên đó.

Gậy điện kêu “Xẹt”, tên cao to không kịp rên một tiếng, cơ thể co giật vào cái liền hôn mê. Đao của Chó Điên cắm vào lưng tên này, tiểu Kiều thuận tay rút ra, ném trả lại cho đối phương.

“Anh không sao chứ? Tôi nghe có tiếng súng” Cậu chạy qua, khẩn trương hỏi.

Chó Điên tiếp đao, giật mình vài giây, “Oa ô!” Kinh hô.

“Làm sao vậy?” Tiểu Kiều quay đầu nhìn vào trong ngõ tối, hai bên tường nhuộm đầy máu tươi, trong không khí nồng nặc mùi tanh của máu, chừng mười tên thở thoi thóp ngã bên tường, bộ dáng sắp chết, rác rưởi và tứ chi bị chặt đứt rải rác trên mặt đất, công nhân vệ sinh nếu đang ở đây khẳng định sẽ hết sức vất vả.

Chó Điên lấy lại tinh thần, hắn lau lau mặt, trợn to mắt, lại lau lau mặt, đôi mắt vẫn mở thật to, “Wow wow! Wow wow! Cái thứ này tàn bạo thật! Tàn bạo thật!”

“Người nhà cứ bắt tôi phải mang theo, kì thực tôi cũng không thích” Tiểu Kiều thu gậy điện lại, nhét vào cái cặp công văn thần kì dường như thứ gì cũng có thể chứa được.

“Tôi nghĩ cũng cùng một dạng như dao tùy thân mà các anh vẫn hay mang”

“Nghĩ không ra tiểu Kiều lợi hại như vậy! Wow wow! Lợi hại thật, lợi hại thật” Chó Điên la hét, kéo tay cậu, hưng phấn đến độ nhảy lên nhảy xuống, “Gối ôm của tôi xịn ghê! Biết nấu cơm, biết bán bảo hiểm, còn biết đánh nhau nữa!”

Tiểu Kiều bật cười, “Tôi đây chỉ biết thuật phòng thân cơ bản thôi, sao có thể so với anh được” Cậu xoa ngực vài cái, tâm tình thay đổi thật nhanh, thở mạnh một hơi, có chút choáng váng.

“Làm tôi sợ muốn chết, thật đó, tôi chưa bao giờ sợ như vậy” Chó Điên thở mạnh dồn dập, nắm chặt tay cậu, thần tình nghiêm túc trước đây chưa từng có.

Đầu váng mắt hoa, cậu gần như bị nhấn chìm trong đôi mắt lam lục. “Còn nói nữa, nghe thấy tiếng súng, tôi còn tưởng anh đã xảy ra chuyện…” Đêm phố Hắc u ám, hiểm ác, tựa như đại dương mênh mông vĩnh viễn không ngừng nổi bão, cắn nuốt linh hồn bọn họ.

Trong con xoáy dữ dội này, cậu đáp lại cái nắm tay của Chó Điên, như bám vào một mảnh gỗ bồng bềnh lúc chìm lúc nổi, cùng hắn vượt qua từng đợt sóng lớn.

Tiếng xôn xao truyền đến những hộ gia đình xung quanh, bọn họ vừa nhìn thấy Chó Điên thì ngay cả oán trách cũng lười, chỉ hợp sức khiêng những tên bị chém kia đến bệnh viện.

Bởi vì kẻ nằm dưới đất bất cứ lúc nào cũng có thể là mình, cho nên đám người phố Hắc không tiếc sự đồng tình, so với vẻ mặt lãnh đạm của dân thành thị, tiểu Kiều cảm thấy bọn họ đáng yêu hơn nhiều.

Bất quá, thân là kẻ gây ra tai họa, đương nhiên Chó Điên nhân lúc đám người kia chưa tụ tập đã bỏ chạy mất dạng.

“Đúng là khốn nạn! Có bản lãnh lại tới a! Để lão tử chơi với bọn chúng thêm chút nữa!” Chó Điên nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, thở gấp không phải vì phẫn nộ mà do quá hưng phấn. Lúc này, cho dù chỉ là một cái liếc mắt của con mèo hoang thôi cũng khiến hắn đuổi theo đạp bay con người ta.

“Bọn chúng? Những tên đó rốt cuộc là ai?” Mặc dù biết không nên dò xét việc riêng tư của người khác, nhưng không hỏi thử thì khó mà yên lòng, “Anh rốt cuộc đã gây nên chuyện gì khiến bọn chúng truy cùng gϊếŧ tận như vậy?”

“Bọn chúng sao…” Chó Điên vuốt vuốt tóc, do dự nên nói thế nào cho rõ, “Chắc là người của hai đại thủ lĩnh khu Đông, Tây; tôi cũng không rõ bọn vừa tới hôm nay thuộc khu nào, nhưng đã tới đánh tôi, thì tôi đánh lại thôi!”

“Hai đại thủ lĩnh?” Khu Đông – Tây không phải là hai thế lực lớn chính yếu nhất phố Hắc sao, chọc vào bọn chúng còn mong được sống yên ổn? “Xin anh hãy nói rõ ràng…” Tiểu Kiều cảm thấy có chút đau đầu, Chó Điên không chỉ là một cái sao chổi, mà còn mà quả bom nổ chậm nữa.

Chó Điên khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ, “Ừm ~ ừm ~ tôi chỉ biết nguyên nhân có liên quan tới một bản danh sách giao dịch vũ khí đạn dược quốc tế gì đó của『Con trai nữ đế』, nghe nói đó là thứ đồ chơi rất nghiêm trọng, nhưng cụ thể thì tôi không rõ lắm…Tóm lại, dường như『Con trai nữ đế』giao bản danh sách kia cho tôi bảo quản, vì thế các lão đại muốn đòi lại” Tiểu Kiều lấy chìa khóa ra định mở cửa, nghe hắn nói vậy, kinh ngạc buông tay, chìa khóa rơi xuống đất.

“Eh? Vậy anh…Sao anh không đem bản『Danh sách』kia giao ra đi? Giữ lại cũng vô dụng mà” Theo sự hiểu biết của cậu đối với Chó Điên, người này đối với sự tranh giành quyền lực tại phố Hắc không có nửa điểm hứng thú, cũng không có ý định dựa vào thế lực nào, hắn chỉ là một con chó hoang hành động theo bản năng.

“Vì tôi đã nhận tiền rồi!” Chó Điên nhún vai, nói như đó là chuyện hiển nhiên, “Vốn định dùng để đóng tiền nhà, nhưng đã dùng để bồi thường cửa kính cho Thập Phương hết rồi…Ai ai! Lãng phí” Danh từ『Con trai nữ đế』này đã từng nghe Thập Phương đề cập qua vài lần, có vẻ người này cũng là ngoại lai không thuộc về phố Hắc như cậu, từ thái độ của đám người Thập Phương và Lộc Đầu có thể nhìn ra được, bọn họ hết sức bài xích đối với sự xuất hiện của người này. Tuy không rõ Nữ Đế và con cô ta là người như thế nào, nhưng mục đích của đối phương không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối chả phải là loại chính trực gì.

Vô luận『Con trai nữ đế』có ý đồ gì, hiện tại hai đại thế lực phố Hắc đều nhất tề chỉa mũi nhọn vào Chó Điên đã từng tiếp xúc với người nọ.

“Sao tôi cứ có cảm giác đều do anh tự chuốc lấy phiền phức vậy…” Tên này, trước khi tiếp nhận công việc không thèm nhìn vào lai lịch của chủ thuê hay sao?

“Không sao cả không sao cả!” Chó Điên cúi đầu nhặt chìa khóa lên, “Nhờ vậy mà ngày nào cũng được đánh nhau, chẳng phải rất vui vẻ sao?” Dường như bị hai đại thế lực phố Hắc dòm ngó đối với hắn là việc vô cùng thú vị vậy.

Tiểu Kiều chớp chớp mắt, cười theo, “Quả thật rất thú vị” Nghe xong lời Chó Điên, tiểu Kiều chẳng những không cảm thấy lo lắng, ngược lại bắt đầu chờ mong.

Không biết ngày mai sẽ lại phát sinh chuyện nguy hiểm gì? Trái tim phấn khích mạnh mẽ đập thình thịch, trong huyết dịch của người thành thị như cậu và Chó Điên lớn lên ở phố Hắc đều chảy một thứ nhân tử điên cuồng không an phận giống nhau.

“Phải không? Hê hê”

Biểu cảm của Chó Điên hơi có vẻ bất hảo, lướt qua bả vai cậu, từ phía sau đem chìa khóa thả vào trong tay cậu, “Tiểu Kiều ~ Tiểu Kiều thoạt nhìn cũng ăn rất ngon nha!” Liếʍ liếʍ môi, ghé vào bên tai cậu nói.

Giọng nói khàn khàn mơn trớn vành tai, càn quấy đến mức tim đập loạn xạ, sắp thở không nổi. Tiểu Kiều nghiêng người đẩy hắn ra, “Tôi sẽ nấu mì hoành thánh cho anh ăn, làm ơn đừng ăn tôi”

“Mặc dù rất đói bụng, nhưng cảm thấy khát quá, cho tôi cắn một miếng đi” Chó Điên vòng tay giữ eo cậu, kéo cậu đến gần, chóp mũi cọ xát hai gò má cậu, “Tiểu Kiều, tiểu Kiều thật thơm”

Hạ thân dán vào phần bụng rắn chắc của Chó Điên, hết sức rõ rệt nhiệt độ cơ thể đối phương tăng cao, hai tay tiểu Kiều đẩy hắn, liều mạng ngửa ra phía sau, rời xa gương mặt khiến người ta hô hấp khó khăn kia. “Quá…quá gần rồi, Chó Điên!” Cảm thấy tình cảnh này sao mà quen quá.

Sau lưng chạm vào cánh cửa không cách nào lùi thêm được nữa, tiểu Kiều trở tay mở khóa, muốn gia tăng không gian tránh thoát cho chính mình.

“Tiểu Kiều, cho tôi ăn” Chó Điên thở dốc hồng hộc, vô ý thức thúc phần eo, để thứ cương nóng giữa hai chân có thể thoải mái ma sát tiểu Kiều.

Vẫn chưa đủ…Lớp quần áo này thật vướng víu…Ngón tay không an phận trượt vào qυầи ɭóŧ, vân tay thô ráp vuốt ve da thịt nhạy cảm sao eo, lập tức giống như que diêm quét qua, nhiệt độ cơ thể nháy mắt vọt cao, “Chó Điên, đừng quậy nữa!” Tiểu Kiều đỏ bừng cả mặt, giơ tay muốn đẩy hắn ra.

Cử chỉ này khiến Chó Điên càng thở gấp hơn, túm lấy tóc buộc cậu ngẩng đầu lên. Giống như dã thú đang thưởng thức con mồi, Chó Điên từ làn da mềm mại sau tai cậu chậm rãi liếʍ xuống cằm dưới, khẽ cắn xương hàm, hai tròng mắt lộ ra du͙© vọиɠ sắc bén đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Tôi không phải phụ nữ…Ưm ưm!”

Chó Điên liếʍ cắn miệng cậu, giữa cánh môi đóng mở, đầu lưỡi mềm ẩm thuận thế trượt vào. Cậu tự mở hàm răng, để chiếc lưỡi tiến vào xâm chiếm phần trong mềm mại, không có chút phản cảm nào.

Tựa như chú chó khát nước, Chó Điên có thể nói hết sức thô bạo quấy phá liếʍ mυ'ŧ khoang miệng yếu ớt của cậu, môi lưỡi dây dưa, hơi thở nóng rực vỗ về hai má, tiếng thở hổn hển vang mãnh liệt bên tai. Thân thể dán sát dồn ép khiến nhiệt độ tăng vọt, rõ ràng không có bất cứ kỹ xảo hôn môi nào, nhưng cảm giác lại tuyệt vời đến độ ngón tay cậu run rẩy, kiềm chế không được xúc động muốn ôm lại đối phương.

Chó Điên chăm chú nhìn cậu không chớp mắt, tại sao? Rõ ràng đã gần đến mức không còn khoảng cách, vậy mà vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, không cách nào thừa nhận nổi độ nóng trong đôi mắt hắn, trái tim lại bắt đầu nẩy điên cuồng…“Để tôi…để tôi thở cái…” Vặn chìa khóa đẩy cửa ra, cậu thụt lùi nửa bước, gót chân lui vào trong phòng, há miệng lấy hơi.

“Tôi còn muốn!” Chó Điên làm sao thỏa mãn được, tư vị tốt như vậy trước giờ chưa từng được nếm qua, hạ phúc như có một cụm lửa đốt, hắn không để cho tiểu Kiều có thời gian thở dốc, liền áp sát vào, kéo cậu về ôm vào lòng.

Đầu lưỡi phiến tình liếʍ sạch nước bọt chưa kịp nuốt xuống bên khóe miệng cậu, đôi môi Chó Điên lại xâm chiếm lần nữa, tiểu Kiều choáng váng một trận, hai mắt biến thành màu đen, cậu không tự giác lại lui thêm một bước, dẫm phải một vật cứng rắn khác.

Chẳng lẽ trước lúc ra ngoài Chó Điên sơ ý đá ngã thùng rác? Cậu thoáng phân tâm nhìn thử, dưới chân chính là cây dù vốn nên treo bên cạnh cửa.

Lúc này Chó Điên cũng phát hiện dị trạng, ngửi được mùi lạ trong phòng, lập tức từ trạng thái ý loạn tình mê tỉnh lại, nới lỏng vòng ôm, cảnh giác kéo tiểu Kiều ra sau lưng. Trước khi vào phòng, toàn bộ tinh thần của Chó Điên đều đặt hết lên người tiểu Kiều, chứ nếu bình thường, hắn đã sớm có cảnh giác.

Trong phòng có thể nói là một đống hỗn độn, thiết bị điện trong tủ chén nằm trên sàn nhà, cửa tủ lạnh nửa mở, sương trắng không ngừng tràn ra, nguyên liệu nấu nướng bên trong rơi lả tả khắp nơi, chăn đơn, drap giường đều bị kéo xuống đất, mọi thứ trong ngăn tủ đều bị lấy đi sạch sẽ, bất kể là nhà bếp, phòng tắm hay giường nằm…Không thứ nào còn ở vị trí ban đầu của nó.

“Trộm cắp sao?” Tiều Kiều quay đầu lại kiểm tra tay nắm cửa, ổ khóa vẫn tốt, có lẽ tên trộm không xâm nhập vào từ cửa chính.

“Không kẻ nào dám trộm đồ tại『Hang ổ』” Chó Điên chuyển sang vẻ nghiêm túc, ngưỡng cổ đánh hơi xung quanh.

Rèm cửa sổ xiêu vẹo rũ xuống, gió đêm hơi lạnh thổi vù vù vào phòng, cánh cửa sổ đung đưa cót két, mở vào bên trong một cách không tự nhiên, rõ ràng là bị người ta cạy từ bên ngoài. Chó Điên đi tới xem kỹ, hắn lắc lắc khung cửa vài cái, từ ban công thò đầu nhìn quanh con phố.

Tiểu Kiều kiểm tra đại khái qua một lần, đồ điện đáng giá trong phòng đều không mất, mục đích đối phương không phải đến ăn trộm, chắc chắn là vì “Danh sách” trong tay Chó Điên rồi. “Hình như không có mất đồ…Chó Điên?” Cậu xoay lại, nhưng trong phòng chẳng còn bóng người.

“Đâu rồi?” Nghi hoặc đi tới cạnh ban công, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh Chó Điên đang ở trên đường.

Anh ta nhảy xuống dưới từ khi nào vậy?

“…Nơi này là tầng năm đó” Tiểu Kiều thì thào tự nói.

Xem ra, không cần chờ đến ngày mai, tại con phố này, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện sự kiện đột phát khiêu chiến thần kinh mà.

Đây chẳng phải rất thú vị sao…

——————

“Tiểu Kiều…Tiểu Kiều…Gõ Mép Bàn!” Nghe thấy biệt danh quen thuộc, tiểu Kiều chợt hồi thần, “A! Xin lỗi xin lỗi…Sao ngài Ti Đồ lại biết biệt danh của tôi vậy?” Kiều Trác Ngôn – Gõ Mép Bàn.

Ti Đồ cười nói: “Chính tôi tự đoán ra, khách hàng à, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì thế?” Tảng sáng, cậu đón xe Ti Đồ ngồi vào ghế sau, bởi vì thất thần suy nghĩ chuyện của mình, nên quên báo địa điểm muốn đi, Ti Đồ đành phải chạy lòng vòng tại những nơi lân cận.

“Cho dù muốn tôi chở cậu đi một vòng, cũng phải trả tiền theo đồng hồ tính cước đấy” Ti Đồ nói.

Vừa nghe Ti Đồ nói vậy, cậu liền mở cặp công văn ra tìm kiếm. “Địa chỉ, địa chỉ…Chờ chút, tôi đã ghi vào sổ rồi mà, kỳ quái…Đâu rồi” Tối qua, Chó Điên ra ngoài gần một tiếng, lúc trở về cả người đầy bùn. Tiểu Kiều không hỏi hắn có bắt được kẻ đột nhập hay không, Chó Điên đói thiếu điều bụng dán vào lưng, càng không có tâm tư giải thích, hắn một hơi ăn hết ba chén mì hoành thánh, sau khi ăn no liền ôm mình ngã đầu đòi ngủ, tiểu Kiều phải nửa hối nửa thỉnh, vừa đẩy vừa kéo hắn mới chịu vào phòng tắm tẩy rửa.

Buổi sáng tỉnh dậy, Chó Điên ăn ngon nhớ mãi ầm ĩ đòi hôn tiểu Kiều, đầu óc tiểu Kiều rối rắm, còn chưa kịp sắp xếp tình tự lại cho rõ ràng, vì thế chạy trối chết.

Bị người xung quanh gọi là tên ngốc lớn gan, tiểu Kiều tự nhận không chuyện gì có thể dọa được cậu, nhưng con chó điên này là ngoại lệ, chỉ cần một ánh mắt chăm chú, liền khiến cậu run rẩy.

Cậu không phải gay, thế nhưng lại vì một người đàn ông khác mà tim đập rộn ràng, bảo hiểm còn chưa mời chào thành công thì đã đem bản thân rao bán cho người ta rồi.

“Aiz aiz…” Cậu không tự chủ thở dài một hơi.

“Sao vậy?” Ti Đồ khó hiểu hỏi.

“Không, không, không có gì” Tiểu Kiều gõ gõ đầu, hiện giờ đang ở trên xe Ti Đồ, phát ngốc cái gì chứ! “Tôi tìm được rồi…A, là Bích Tâm tiểu quán, làm phiền chở tôi tới đó, có hẹn với người ta vào lúc mười một giờ” Cậu xem nội dung viết trên cuốn sổ.

“Bích…Bích Tâm?!” Ti Đồ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, hắn kinh ngạc quay đầu lại, “Là cái quán bán đồ ăn Thượng Hải hả?”

“Hình như đúng là bán đồ ăn Thượng Hải”

Ti Đồ lau lau mặt, ánh mắt nhìn tiểu Kiều giống như đang nhìn quái vật. “Cậu…cậu điên rồi hả? Bên đó là cứ điểm của thủ lĩnh khu Đông a”

“Rồi sao?”

“Lúc trước tôi đã nói rồi mà, Thập Phương, Hồ Thử, Chó Điên…Trừ Lộc Đầu, những người xung quanh cậu toàn là nhân vật tiêu chuẩn của khu Tây”

Tiểu Kiều mỉm cười: “Bởi vậy càng nên mở rộng giao thiệp qua khu Đông không phải sao? Tôi đã thảo luận rất lâu mới có được cuộc gặp mặt vào hôm nay”

“Cậu đúng là không sợ chết…”

“Không nghiêm trọng vậy đâu” Cậu xem thường, “Hay nói đúng hơn là anh không thể qua khu Đông?”

Ti Đồ đẩy đẩy mũ lưỡi trai, kiêu ngạo nói: “Chẳng có nơi nào Ti Đồ tôi không đi được cả”

“Thì đó, chạy nghiệp vụ sao có thể phân biệt đảng phái lập trường chứ, nơi nào có khách hàng cần phục vụ, tôi sẽ lập tức xung phong đi đầu” Cậu bày ra giọng điệu chuyên nghiệp của nhân viên bán hàng. “Ngài Ti Đồ, phiền ngài đưa tôi đi một đoạn”

Ti Đồ hết cách với cậu, đành phải xoay vô lăng, chạy về phía đầu tuyến đường sắt ngầm kia, “Nói rõ trước, tôi chỉ phụ trách『giao hàng』chứ không giúp cậu gọi cứu binh đâu”

“Cảm ơn đã quan tâm” Tiểu Kiều thò đầu ra phía ghế phụ lái, “Đúng rồi, ngài Ti Đồ, xe anh có bảo hiểm bắt buộc không? Hiện tại ô tô mua bảo hiểm bắt buộc của công ty chúng tôi sẽ được tặng khóa an toàn cỡ lớn cùng búp bê cát tường đó! Còn nữa, anh có hứng thú với định tồn hay không?”

“…Cậu muốn bị đuổi khỏi xe không?”