Nhất Cá Thế Kỷ Đích Ôn Nhu

Chương 4

“Vì sao ngươi lại nói ra?!!”

Lần đầu tiên Thiệu Huân rống lên với Bắc Tề Lạc, chuyện xảy ra không lâu, nhưng quả thực đã trở thành cơn ác mộng với anh.

“Chuyện giữa ta với ngươi là sự thật, không có khả năng vĩnh viễn lừa dối bọn họ. Ta nói trước ra, vì dù sao sau này họ cũng sẽ biết mà thôi.”

Thái độ của Bắc Tề Lạc cũng cường ngạnh không kém Thiệu Huân.

Thấy Bắc Tề Lạc không hề có chút hối hận nào, Thiệu Huân gấp đến mức chảy cả nước mắt. “… Mẹ của ngươi tức giận đến mức ngất xỉu, vậy mà ngươi… một chút áy náy cũng không thấy sao?”

Anh không thể quên đi ánh mắt của Bắc Tề phu nhân trước khi ngất đi. Là Ánh mắt bi thương khi bị lừa dối, bị phản bội. Còn có thống hận nữa!

“Ta không nghĩ tới phản ứng của mẹ lại kịch liệt như vậy…” thanh âm của Bắc Tề Lạc lúc này bình tĩnh hơn một chút.

Liếc nhìn hắn một cái, Thiệu Huân ngồi xổm xuống, che mặt. “Ta thực sự điên rồi… ta không nên quay lại với ngươi… ta hẳn là nên kiên quyết rời đi… ta làm cho Bắc Tề phu nhân lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy …….. ta là một tội nhân…..”

“Huân…”

“Đừng chạm vào ta!”

Bắc Tề Lạc ngồi xuống muốn ôm anh, nhưng anh lại tránh ra, rồi dùng ánh mắt cự tuyệt nhìn thẳng vào hắn.

“Bắc Tề Lạc, ta không thể thản nhiên đối mặt như ngươi được, ta không thể nhận được ánh mắt của mọi người khi chuyện này bị công khai, ta cũng không thể đối mặt với khuôn mặt oán hận của cha mẹ ngươi!”

Bị anh đối xử như vậy, sắc mặt của Bắc Tề Lạc cũng trở nên âm trầm. “Nhưng mà hiện tại, mẹ của ta đã biết chuyện rồi! Giang quản gia đưa nàng trở về, khi nàng tỉnh lại, cha ta cũng sẽ biết!”

“Nhưng mà vẫn có cách giải quyết! Chỉ cần ta rời đi, chỉ cần ta bỏ đi là được!”

“Ngươi đừng hòng rời khỏi ta!” Bắc Tề Lạc vọt đến trước mặt anh, dùng sức túm chặt lấy hai cánh tay của anh, hung hăng nói. “Ngươi đã quên hợp đồng ngươi kí với ta sao? Nếu ngươi vi phạm, ta sẽ khiến cho ngươi táng gia bại sản, làm cho bảo bối muội muội của ngươi không thể không đi bán thân…”

“Chát!!”

Thiệu Huân tát mạnh một cái vào khuôn mặt âm ngoan của Bắc Tề Lạc.

“Đồ vương bát đản, cầm thú, ác ma, ngươi không phải người…!” nước mắt chảy xuống, Thiệu Huân nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Đúng, ta là cái gì cũng được!” mặt đã xưng phù, nhưng Bắc Tề Lạc vẫn bám lấy người kia. “Nhưng mà khi ngươi theo ta quay lại, không phải đã làm ra lựa chọn rồi hay sao? Nếu không vậy thì vì sao ngươi lại theo ta trở về? Ta nói rồi, việc này ta nhất định có thể giải quyết, xin ngươi hãy tin ta một chút có được không? Chẳng kẽ ta thực sự không đáng để ngươi tin tưởng như vậy?”

Động tác giãy dụa của Thiệu Huân đột ngột dừng lại, nhớ lại quyết tâm anh đã hạ khi trở về, anh không nhịn được quỳ rạp xuống mặt đất, khóc rống.

Đúng là anh đã chuẩn bị, nhưng khi phải đối mặt trực tiếp, anh vẫn cảm thấy rất thống khổ.

Bắc Tề Lạc cũng quỳ xuống, gắt gao ôm lấy Thiệu Huân, dịu dàng nói. “Không có việc gì, Huân, ta sẽ không làm ngươi phải cảm thấy thống khổ. Chuyện này ta biết phải giải quyết như thế nào, ngươi không cần suy nghĩ gì. Ngươi chỉ cần ở lại bên cạnh ta là tốt rồi.”

Bắc Tề Lạc cúi đầu, khẽ hôn khuôn mặt đầy nước mắt của Thiệu Huân. “Đừng khóc, sự tình không phải rất xấu như ngươi nghĩ. Hết thảy rồi cũng sẽ qua, tin tưởng ta.”

Thiệu Huân không nói gì, chỉ vùi mặt mình vào trong lòng Bắc Tề Lạc, thấp giọng khóc.

Anh rất ít khi khóc, nếu không phải chuyện hôm nay làm cho anh trở tay không kịp, làm anh hoảng sợ rối loạn, thì anh nhất định sẽ không khóc, không chật vật như vậy.

Đối mặt với chuyện như vậy, trừ bỏ cảm giác sợ hãi những chuyện sắp phát sinh, mơ hồ, anh biết, anh còn cảm thấy sợ Bắc Tề Lạc sẽ vứt bỏ anh.

Mặc dù bây giờ Bắc Tề Lạc không ở cùng cha mẹ, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ cự tuyệt mọi ý kiến của cha mẹ mình.

Nếu cha mẹ hắn kiên quyết tách hai người ra… vậy hắn sẽ nghe theo lời của cha mẹ, hay là lựa chọn anh?

Cứ nghĩ đến đây, nội tâm anh lại bất an… tối đen hoàn toàn.

Anh thực sự có thể tin vào Bắc Tề Lạc sao? Nếu anh lựa chọn tin hắn, anh có thể bị rơi vào vạn kiếp bất phục không?

Không biết. Thực sự không biết. Cảm giác mờ mịt bất an, làm cho anh thấy thống khổ…



Hoàng hôn, một cuộc điện thoại gọi đến, Bắc Tề Lạc đi rồi.

Thiệu Huân không hỏi hắn điện thoại của ai, chỉ nhìn sắc mặt ngưng trọng của Bắc Tề Lạc, anh cũng có thể đoán ra là ai.

“Cha ta gọi điện đến, muốn ta về nhà.”

Trước khi rời đi, Bắc Tề Lạc lẳng lặng ngồi ở cạnh Thiệu Huân.

“Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ đứng ra giải quyết tất cả mọi chuyện.”

Nhìn sắc mặt khó coi của Thiệu Huân, Bắc Tề Lạc để lại những lời này, sau đó rời đi.

Nhưng mà Thiệu Huân cũng không có quá nhiều thời gian để mờ mịt bất an, vì chỉ khoảng nửa tiếng sau khi Bắc Tề Lạc đi, chuông cửa vang lên.

Anh kì quái không biết sẽ là ai đến bấm chuông giờ này? Tâm tình hỗn loạn, nhưng anh vẫn theo bản năng đi ra mở cửa.

Anh sửng sốt khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa.

“Giang quản gia…?”

Người đứng bên ngoài đúng là quản gia có uy quyền nhất, cũng là người làm việc lâu nhất ở nhà Bắc Tề Giang quản gia. Lúc sớm, ông đã đưa Bắc Tề phu nhân trở lại rồi, vậy thì bây giờ ông xuất hiện ở đây là có việc gì?

“… Bắc Tề thiếu gia đã đi về nhà chính…”

Thiệu Huân nghĩ nghĩ, có lẽ Giang quản gia đến là để đón Bắc Tề Lạc, vì vậy mới mở miệng nói.

“Không.” Không ngờ Giang quản gia lại lắc đầu, không có tình cảm gì nói. “Ta nhận mệnh lệnh từ lão gia, đến đây gặp ngươi.”

“Bắc Tề lão gia?” Ngực Thiệu Huân co rút một chút, sợ hãi nhắc lại.

Không cần nghĩ cũng biết, mục đích chính của Giang quản gia là gì.

“Đúng vậy.” Khẽ gật đầu, sau đó Giang quản gia nói tiếp. “Lão gia cố ý gọi thiếu gia về nhà chính, tách hai người các ngươi ra. Ngài ấy biết tính tình của thiếu gia, nhất định sẽ không chịu nghe khuyên bảo, bởi vậy… Ta nghĩ, ngươi hẳn là hiểu được.”

Thiệu Huân chỉ có thể chua sót gật đầu.

“Lão gia cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo ta chuyển lời cho ngươi, ngài muốn ngươi lập tức rời khỏi nơi này.”

Anh vốn đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nên chỉ có thể gật đầu, nhưng anh chợt nhớ ra một việc, lại phải chuyển thành lắc đầu nói. “Không được. Tôi không thể rời khỏi đây. Tôi đã kí hợp đồng mới với Bắc Tề thiếu gia, không thể tùy tiện rời đi được.”

Giang quản gia nghĩ rằng anh chỉ đang lấy cớ, nên trong ánh mắt nhìn anh có kèm theo chút khinh miệt.

“Loại chuyện này ngươi không cần lo lắng, lão gia sẽ giải quyết giúp ngươi.”

Thiệu Huân đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nghĩ đến, Bắc Tề Văn Thao là người cầm quyền của nhà Bắc Tề Lạc, là một nhân vật thần thông quảng đại ra sao. Chỉ là một tờ hợp đồng nhỏ, trước mặt của ông ta, nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Tôi…”

Khi Thiệu Huân còn đang do dự, thì Giang quản gia đã đưa một túi phong bì dày đến trước mặt anh, lạnh lùng nói. “Bên trong có mười vạn tiền mặt, cùng với một trăm vạn chi phiếu, ngươi cầm lấy.”

“Không!” Thiệu Huân vội vàng lắc đầu. “Tôi không cần tiền.”

“Nếu ngươi không cần tiền, chứng tỏ rằng ngươi vẫn còn tham luyến nơi này, không có ý định rời đi!” ánh mắt của Giang quản gia dài nhỏ, sắc bén vô cùng, bắn thẳng về phía Thiệu Huân.

“Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục ở lại bên thiếu gia, nhưng ngươi cũng nên ngẫm lại kết cục cuối cùng mà ngươi có thể nhận được. Hậu quả của việc làm lão gia tức giận, nghiêm trọng gấp hàng trăm lần so với việc làm thiếu gia tức giận!!”

Nghe được những lời này, Thiệu Huân hoảng thần, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Cầm lấy, sau đấy hãy hoàn toàn biến mất trước mắt của thiếu gia đi!”

Thiệu Huân không dám tiếp tục nhìn vào khuôn mặt của Giang quản gia, chỉ có thể cúi đầu run run nhận túi tiền kia. Sau đấy, Giang quản gia lấy thêm một thứ nữa từ trong túi ra.

“Đây là vé máy bay đi Pháp, còn có visa vĩnh cửu, cùng với những thứ giấy chứng cần thiết khác. Chúng ta đã muốn chuẩn bị sẵn tất cả, ngươi chỉ cần thu dọn một chút, sau đó lên máy bay là được.”

“Này…” không ngờ bọn họ đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, hơn nữa động tác cũng quá nhanh. Thực sự làm cho Thiệu Huân trở tay không kịp. “Nếu… tôi rời khỏi nơi đây, vậy còn em gái tôi?”

“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì em gái của ngươi đã đang ở sân bay chờ ngươi đến rồi.”

Thiệu Huân rốt cuộc cũng không nói nổi điều gì nữa, vì bọn họ đã an bài quá chu toàn.

“Sau khi đến Pháp, các ngươi cũng không cần lo lắng, lão gia đã cho chuẩn bị sẵn nơi ở cho các ngươi, cũng như công việc cho em gái ngươi. Đối với các người, lão gia coi như đã giúp đỡ hết lòng, cũng chỉ hy vọng ngươi đừng dây dưa với thiếu gia nữa.”

Dừng một chút, Giang quản gia vẫn nhìn chằm chằm vào Thiệu Huân, dùng ngữ khí trầm trọng nói. “Thiệu Huân, ta không cần biết tình cảm giữa ngươi với thiếu gia có phải là chân thành hay không, chỉ muốn nói cho ngươi biết, thứ tình cảm này là không thể được mọi người chấp nhận. Ngươi không thể thừa nhận gánh nặng mà nó đem lại, và Bắc Tề gia cũng vậy! Vì tốt cho ngươi, cũng là tốt cho thiếu gia, ngươi hãy quyết đoán rời đi đi!”

Thiệu Huân không nói gì, ánh mắt nhìn Giang quản gia, cũng trầm trọng gật đầu.

“Tôi hiểu.”

Chỉ cần thu dọn chút hành lý đơn giản, cũng không cần phải trở lại nhà cũ. Vì Giang quản gia nói cho anh biết, bên kia sẽ có người lo liệu chu toàn.

Tiếp theo, anh lên xe cùng Giang quản gia đi ra sân bay. Quả nhiên khi đến sân bay, anh nhìn thấy được em gái của mình.

Nhìn thấy anh, Giai Huệ hai mắt đẫm lệ, chạy lên ôm chặt lấy anh, cái gì cũng không nói, nhưng Thiệu Huân biết, nàng nhất định đã đoán được sự việc.

“Ca, như vậy có được không?”

Sắc mặt anh trắng bệch, Giai Huệ lo lắng hỏi một chút.

Thiệu Huân cười nhẹ, lau nước mắt cho em gái, không trả lời câu hỏi của nàng. “Nếu em đột ngột bay đi Pháp như thế này, bạn trai em sẽ ra sao?”

Thiệu Giai Huệ dùng sức lắc đầu. “Anh, chuyện của em anh không cần lo, nếu hắn ta thực sự yêu em, sẽ không phải vì khoảng cách xa xôi mà chia tay với em. Người cần lo lắng bây giờ là anh mới đúng, em biết anh không muốn rời đi, em cũng biết, Bắc Tề Lạc… nhất định sẽ rất đau khổ.”

Thiệu Huân gắt gao ôm lấy em gái mình, nhẹ giọng nói. “Không sao, đây chỉ là chút thống khổ ngắn ngủi, lâu ngày, tất cả rồi cũng sẽ phai nhạt.”

Anh đang an ủi em gái anh, hay là đang tự an ủi chính mình, chính anh cũng không phân rõ. Anh chỉ biết, nước mắt không thể rơi ra khỏi mắt, lại sớm tạo thành một dòng sông chua sót trong lòng anh.



Trước khi về nhà, trong lòng Bắc Tề Lạc đã đưa ra đủ loại tình huống có thể xảy ra.

Hắn nghĩ, có thể hắn sẽ cãi nhau một trận lớn với bố mẹ, có thể hắn sẽ bị cha mẹ nhốt lại trong nhà, hoặc có thể cha hắn sẽ đóng lại mọi tài khoản của hắn, ép hắn phải chia tay với Thiệu Huân…

Lúc hắn còn trẻ lông bông, hắn cũng từng cãi nhau mấy lần với cha mẹ, bị nhốt ở trong nhà, hắn đều có biện pháp trốn ra ngoài. Nếu cha mẹ hắn niêm phong tất cả tài khoản của hắn lại, hắn càng không cần lo lắng, lúc trước hắn từng mở thêm mấy cái tài khoản phụ, đều lấy danh nghĩa của người khác để mở, phụ thân hắn cho dù có khôn khéo đến đâu cũng sẽ không nghĩ ra hắn còn có chiêu này nữa.

Nhưng mà, khi hắn lái xe về đến nhà, tất cả những thứ hắn tưởng tượng cũng không hề diễn ra.

Phụ thân hắn không nói một câu nào, chỉ gọi hắn đến để an ủi mẫu thân vẫn còn đang khϊếp sợ.

Mẹ của hắn vì bị sốc mà vẫn nằm ở trên giường, khi nhìn thấy hắn, bà cũng chỉ ôm chặt người hắn, thất thanh khóc rống lên.

“Vì sao lại là Thiệu Huân? Mẹ biết cậu ta là một người tốt, nhưng mà cậu ta là đàn ông a. Nếu cậu ta là phụ nữ, mẹ còn có thể chấp nhận, dù sao nhà chúng ta cũng không phải là nhà chú ý đến môn đăng hộ đối…”

Nhìn mẹ mình khóc khổ sở như vậy, Bắc Tề Lạc cũng cảm thấy áy náy trong lòng.

“Mẹ.” hắn vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai của mẹ mình. “Con cũng không biết vì sao nữa. Chờ đến khi con phát hiện ra con yêu anh ta, thì con đã không thể tự kiềm chế được nữa.”

Mẹ hắn nhìn hắn một cái, sau đấy nước mắt lại chảy ra, khóc càng thêm thương tâm. “Đều là lỗi của mẹ. Mẹ không nên chọn Thiệu Huân đến chăm sóc con, đều là lỗi của mẹ a…”

“Mẹ, không phải lỗi của mẹ, mẹ đừng như vậy. Từ trước khi mẹ đưa Thiệu Huân đến trước mặt con, chúng con đã từng gặp nhau rồi.”

“Cái gì?”

“Nếu không phải vì vậy, thì mẹ nghĩ vì sao con lại đột nhiên đồng ý cho phép anh ta ở lại? Con vốn vẫn luôn phản đối việc thuê quản gia.”

Nghe xong lời nói của hắn, Bắc Tề phu nhân vừa khóc vừa lắc đầu. “Oan nghiệt a….”



Bắc Tề Lạc vẫn ở bên cạnh trấn an mẹ mình, cho đến khi bà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nhìn đồng hồ, đã qua hai tiếng, giờ là tầm tám giờ rưỡi tối.

“Con chưa ăn cơm chiều đúng không? Mau lại đây ăn cùng cha.”

Phụ thân hắn mặt không chút thay đổi, lời nói cũng bình thản, làm cho Bắc Tề Lạc càng thêm quyết tâm.

Hắn biết, tiếp theo đây mới là trận đánh ác liệt nhất, cửa ải của cha hắn mới là cửa ải khó nhất.

Không lâu sau, hai người liền ngối đối diện trên bàn ăn, lặng yên chờ người hầu bưng thức ăn lên mặt bàn. Sau khi thức ăn đầy đủ, Bắc Tề lão gia bắt đầu ăn trước, thấy thế, Bắc Tề Lạc cũng chủ động ăn cơm.

Mặc dù những món ăn trước mắt đều là mỹ vị làm cho người ta thèm nhỏ dãi, hắn vẫn ăn không yên lòng. Hắn suy nghĩ, không biết cha hắn định làm gì? Không biết lúc này Thiệu Huân lại đang làm gì? Có ăn cơm đúng hạn hay không…

Vừa nghĩ vừa ăn, không ngờ bất tri bất giác, hắn cũng đã ăn khá nhiều.

Bình thường, cho dù Thiệu Huân có yêu cầu như thế nào, hắn cũng không ăn được nhiều như vậy…

Hai người ăn cơm hết hơn nửa tiếng. Bắc Tề Lạc ngồi yên lặng trên ghế, Bắc Tề Văn Thao dùng khăn lau màu trắng lau qua khóe miệng, cuối cùng mới đem tầm mắt chuyển đến trên người đứa con duy nhất của mình.

Đây là đứa con vẫn luôn luôn làm cho ông thấy kiêu ngạo.

“Hôm nay, con đã làm cho mẹ con cảm thấy rất đau lòng.” Bắc Tề Văn Thao thản nhiên nói.

Bắc Tề Lạc cũng không hề e ngại, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi của cha mình. “Nếu mẹ không thể nhận được mối quan hệ giữa con và Thiệu Huân, thì đây là điều tất nhiên.”

Bắc Tề Văn Thao hừ nhẹ một tiếng. “Ngươi chấp nhận làm mẹ mình thương tâm đau lòng, cũng không nguyện ý chia tay với Thiệu Huân?”

Bắc Tề Lạc yên lặng một lúc, mới nói tiếp. “Cha, nếu bà nội không nhận mẹ, bắt cha với mẹ chia tay, cha sẽ nguyện ý làm cho bà nội đau lòng hay nguyện ý làm cho chính mình thống khổ?”

“Ta với mẹ của con không thể xảy ra tình huống này.” Hơn nữa, chính xác là Bắc Tề Văn Thao cùng với vợ của ông là do chính mẹ ông tác hợp, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy.

“Nhưng mà con có…” Bắc Tề Lạc lộ ra một nụ cười yếu ớt. “Cha, con chỉ muốn nói một điều, tình cảm của con với Thiệu Huân, cũng giống như tình cảm giữa cha và mẹ.”

“Hắn ta là đàn ông!” Rất hiếm khi Bắc Tề Văn Thao dùng ngữ khí kích động khi nói chuyện.

Bắc Tề Lạc cười khổ một chút. “Con rõ ràng điều ấy hơn bất cứ ai.”

“Tình yêu giữa đàn ông với đàn ông là cái gì chứ?!”

“Cái này tùy thuộc vào cách mọi người suy nghĩ mà thôi.”

Đón nhận ánh mắt kiên định của con trai, sắc mặt của Bắc Tề Văn Thao càng trở nên lạnh lùng, ngực của ông còn hơi phập phồng. Lúc này ông mới làm cho người ta cảm thấy ông vẫn là một con người, chứ không phải một pho tượng lạnh như băng.

Qua gần nửa phút, cuối cùng Bắc Tề Văn Thao mới thu nhặt được chút bình tĩnh, đạm mạc nói. “Hai tiếng trước, Giang quản gia đã trở lại, con có biết ôn ta đi đâu về không?”

Bắc Tề Lạc hiểu được phụ thân nhất định sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến việc này, vì vậy trong lòng hắn cảm thấy bất an vô cùng.

“Chẳng lẽ, cha ngài làm gì Thiệu Huân …”

Nhìn sắc mặt nhanh chóng tái mét của con, ánh mắt sắc bén của Bắc Tề Văn Thao để lộ ra chút bất đắc dĩ.

Tính cách của con ông cũng có tám phần giống ông, chỉ cần nhắc đến Thiệu Huân lại làm cho người con luôn bình tĩnh của ông để lộ ra vẻ mặt kích động như vậy, có thể thấy được địa vị của cậu ta trong lòng con ông lớn thế nào.

“Cha cũng không làm gì quá phận với cậu ta, con có thể yên tâm.” Ông dừng một lúc, sau đó mới nói tiếp. “Cha bảo Giang quản gia đưa cho cậu ta hơn một trăm vạn, yêu cầu cậu ta rời bỏ con. Và cậu ta sau khi cầm tiền, đã bỏ đi rồi.”

“Không thể nào!” Bắc Tề Lạc vυ't một cái, đứng bật dậy.

“Thiệu Huân không phải là người như thế!”

“Cha không cần biết trong lòng con, hắn là người như thế nào, cha chỉ biết, hắn xác thực đã cầm hơn một trăm vạn, rời đi rồi.” Bắc Tề Văn Thao lẳng lặng nói. Ông cứ nghĩ sau khi nói ra điều này, con ông sẽ nổi trận lôi đình, chỉ trích người kia lừa gạt nó, nhưng mà hoàn toàn trái ngược lại, con ông không nói được một lời, chỉ chăm chú nhìn ông.

Bộ dáng im lặng của con trai làm cho tim ông trầm xuống.

“Cha.” Than âm của Bắc Tề Lạc không có chút phập phồng, bình thản đến mức làm cho người ta sợ hãi. “Nếu Thiệu Huân thực sự cầm tiền rời đi, chắc chắn không phải vì anh ta muốn làm như vậy, mà là vì cha tạo áp lực ép anh ta bỏ đi.”

Bắc Tề Văn Thao không nói gì, chỉ đăm chiêu nhìn ngọn nến nhỏ cắm trên chân nến tinh sảo trên mặt bàn.

“Cha, cha làm cho con thất vọng rồi. Con vẫn cứ nghĩ, cho dù cha phản đối chúng con, thì trước đấy cũng sẽ phải nói chuyện với con một lần. Từ nhỏ đến lớn, hình tượng của cha trong lòng con đều là một người đàn ông đại nghĩa, là một người cha tốt làm cho con thực sự kính trọng… con không thể ngờ, cha sẽ làm những chuyện giấu diếm sau lưng con như vậy…”

Hít sâu một hơi nhìn phụ thân mình vẫn im lặng ngồi trên ghế, Bắc Tề Lạc xoay người.

“Lần trước, Thiệu Huân vì tránh né con mà bỏ trốn, con đã đi tìm ra anh ta, mang về. Lần này, không cần biết anh ta ở nơi nào, không cần biết phải tốn bao nhiêu thời gian, con sẽ vẫn nhất định tìm được anh ta, mang về bên người con. Cha có thể đẩy anh ta rời khỏi con, nhưng không thể ngăn cản con chạy đến bên anh ta.”

Bắc Tề Lạc nở một nụ cười lạnh lùng mà chua sót, xoay người đi thẳng ra cửa chính.

Ánh mắt xa xăm của Bắc Tề Văn Thao rốt cuộc cũng quay lại nhìn vào bóng lưng ngày càng xa của con trai, bên ngoài ông vẫn rất trầm tĩnh, nhưng thực ra trong lòng, ông lại bị những câu nói tê tâm liệt phế kia của con trai làm cho mất đi bình tĩnh…

Ông nhìn bóng dáng sắp biến mất trước mắt, kia là con ông, thoạt nhìn bóng lưng của nó, vừa quật cường, lại cũng chứa đựng đau thương… Bắc Tề Văn Thao nhắm mắt lại, trong đầu ông hiện lên ánh mắt quyết liệt của con trước khi bỏ đi, ông chợt mở mạnh mắt…

“Chờ một chút!”

Bắc Tề Văn Thao đột nhiên hét to một tiếng, làm cho Bắc Tề Lạc dù không muốn cũng vẫn không thể không quay đầu lại.

“Cha có thể nói cho con biết, Thiệu Huân ở nơi nào.” Bắc Tề Văn Thao hít sâu một hơi, nhìn thẳng về phía trước, chống lại ánh mắt kinh ngạc của Bắc Tề Lạc. “Cha cũng sẽ không ngăn cản hai đứa nữa… nhưng mà, con phải đáp ứng một điều kiện!”

Bắc Tề Lạc đứng cách đó không xa, im lặng chờ đợi phụ thân nói hết điều kiện.

“Điều kiện của cha chính là, con phải cưới một người vợ.”