Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 182

Con Tép và con lớp trưởng vừa bước lên nhà trước là cái tướng thất thểu không có chút mùa Xuân của thằng Tuấn cũng lếch thếch tới nơi. Cái mặt nó tèm lem vì nước mắt khô. Con Tép kêu trời:

– Hả? Chuyện gì nữa đây? Tự nhiên hai thằng đều khóc là sao? Khổ quá cũng khóc, giờ sướиɠ quá cũng khóc nữa hay sao?

Bổng thằng Tuấn sà vào lòng con Tép và khóc như mưa:

– Chị Tép… anh Quân… không còn yêu em nữa hả?- Dzụ gì vậy? Tin này đài nào phát vậy?

Con Tép bực bội hất thằng Tuấn ra, nó nạt một cái làm thằng nhỏ im bặt:

– Nín coi! Khóc… khóc… khóc hoài, hết thằng này tới thằng kia! Giờ đầu đuôi sao, nói khúc giữa cho chị nghe coi!

Tuấn nghe con Tép hét hết hồn mà nín khóc, nó nói:

– Em đã năn nỉ ông Quân quên hết mọi chuyện, nhưng mà… ổng không còn yêu em nữa…

Con Tép la lên:

– Mà ai nói với cưng nghe chuyện đó? Hết chuyện đi nghe lời ba cái đứa bá vơ gì đâu không!- Chính miệng ông Quân nói!

Con Tép hình như chưa nghe rõ câu trả lời của thằng Tuấn:

– Ai nói chứ?

Tuấn vừa nấc vừa nói, nó không dám khóc:

– Anh Quân nói ảnh đang yêu và hạnh phúc với người khác, ảnh đã hết yêu em rồi… ảnh…

Thằng Tuấn hôm nay chịu kêu là “ảnh” rồi đó, nhưng mà nó chưa kịp nói hết câu thì con Tép đã tiếp lời:

– Ảnh… kêu kưng đi tìm người nào khác xứng đáng hơn nó để được hạnh phúc đích thực vì nó không tốt chứ gì!

Tuấn vừa gật đầu cái rụp vì tài bói toán của bà chị này, bạn thân của nhau có khác, nhưng nó lại bất ngờ khi con Tép chụp lấy chai nước sâm rỗng và… đập liên tiếp vô đầu nó cho tới khi đã tay thì thôi:

– Ngu… nè, ngu.. nè, ngu nè….

Mỗi cái “ngu nè” là thằng Tuấn ăn 1 cái chai vào đầu (chai nhựa rỗng mà, chả có đau, không tin làm thử đi!). Sau khi đập cái chai vào đầu thằng Tuấn nó tiếp tục đập… xuống đất liên tục rồi hét lên:

– Trời ơi là trời! Cái mặt này sáng sủa như vậy sao mà ngu dữ vậy!

Tuấn ngớ người ra, nó tỉnh hẳn và không còn chút gì sụt sùi giữa, thật ra nó thấy bà chị này có cái gì đó thú vị tới nỗi nó quên mất rằng mình đang đau, con Tép kêu trời:

– Lẽ ra mày là phải thằng để cho thằng Quân nó quỳ gối, nó lạy lục, nó năn nỉ, nó van xin mày mới phải chứ, có lý nào mày ngu tới mức đi năn nỉ nó chứ! Thiệt tình mày làm tao điên tới mức động thai luôn quá!

Tuấn chỉ biết lễ phép thắc mắc, kèm theo một kết luận buồn rầu:

– Dạ, là sao ạh? Dù sao anh cũng không còn yêu em nữa…- Nó không yêu mày mà ngày nào mua bánh mì nó cũng than vãn về mày với tao suốt một năm nay àh? Một thằng Tuấn, hai cũng thằng Tuấn… thằng đó bạn tao, tao rõ lắm, nó yêu ai hôm nay là hôm sau nó trình bày chị mày ngay! Nó không yêu mày thì đâu có lên thành phố theo cái con quỷ cái gì em của thằng Kỳ Trương điều tra vụ án gì của mày chứ…

Tuấn cảm thấy tự tin hơn một chút, nó sắp mỉm cười, nhưng chưa chắc chắn lắm:

– Thiệt không chị? Sao ảnh lại nói là…- Thôi mày ngu quá thì im đi, tao biết cái triết lý ba xu ngu như cứt chó của nó rồi! Để nó đây cho tao!

Con lớp trưởng và thằng Tuấn nhìn nhau lắc đầu không hiểu, trong khi con Tép xách thứ vũ khí quen thuộc của nó hầm hầm bước vô phòng thằng Quân đang nằm. Nó quấn cái khăn vô cổ thằng Quân một tay thô bạo kéo ra, một tay gõ cái chai “bốc bốc” vô đầu thằng bạn như một môn thể thao yêu thích.

– Mày ra đây thằng kia, lần đầu cũng như lần cuối, chị dạy mày phải nghe nha!

(Có thể bạn đang nghĩ tôi cường điệu và hài kịch hóa chi tiết này nhưng nếu có dịp về quê tôi bạn sẽ thấy, giữa con Tép và thằng Quân thật sự có một tình bạn tri kỷ tuyệt vời đến như vậy. Có nghĩa là chúng hành xử như với nhau như hành xử với chính bản thân mình mỗi khi bất bình.)

Để tôi kể bạn nghe chuyện này để bạn tin hơn, hồi đó thời chưa có chồng, con Tép quậy trời gầm ở quê luôn, trong thời gian ấy nó đang cua một anh chàng nổi tiếng là hiền lành nhất khối. Sau khi cua được thì cô nàng quyết định bỏ để chạy theo tình mới, trong khi anh chàng đó thì đã yêu cô nàng thật lòng. Tất nhiên thằng Quân lúc nào cũng là quân sư quạt mo biết hết mọi chuyện. Nó phân tích cho con bạn thấy là thằng này là một người tốt thật sự, khuyên con nhỏ này nên suy nghĩ lại. Vốn mang trong mình dòng máu bồng bột của tuổi trẻ, con Tép phớt lờ đề nghị của thằng Quân, thằng Quân tức mình… quen thân với thằng bạn trai của con Tép và khuyên thằng này nên bỏ con Tép, đi tìm nhỏ khác tốt hơn. Ai dè khi nghe thằng Quân kể con Tép đang quen thằng khác tên bạn trai này đã khóc trước mặt thằng Quân. Tức mình vì con bạn ngu ngốc của mình không biết giữ lấy tình yêu thằng Quân hộc tốc đi về, tát cho con Tép 2 cái bạt tay và gây áp lực bắt con nhỏ này quay lại với thằng kia, đồng thời Quân thông báo với mạng lưới lũ bạn thân để mạnh đứa nào đứa nấy mỗi người một câu bắt con Tép phải thay đổi cách sống buông thả. Đó là thế mạnh của đám bạn bè thân suốt năm cấp ba của tụi nó. Con Tép gật đầu đồng ý, Quân báo tin mừng lại cho thằng kia thì tá hỏa ra một chuyện là cô nàng Tép gặp và chửi cho anh chàng người yêu một chập, đồng thời cô ta tập tành hút thuốc và rượu chè be bét. Lúc ấy con Tép tránh cả mặt thằng Quân. Vốn không phải là tay vừa, thằng Quân báo ngay với ba con Tép chuyện đó. Kết quả là suốt một tháng trời con Tép bị xích như chó trên gác không cho bước ra đường. Đám bạn thay phiên nhau tới khuyên răn, trong khi thằng Quân gặp là tát vô mặt con kia vì cái tật ngu. Kết thúc chuyện đó là hai đứa nó: thằng Quân và con Tép ôm nhau mà khóc. Và con Tép thực sự thay đổi từ đó!

Quay lại chuyện nàng Tép bây giờ…

Nó hất mạnh tay cho thằng Quân ngã nhào vô người thằng Tuấn, rồi chống nạnh hét to:

– Thằng Tuấn, thằng Quân nghe chị mày nói coi có đúng không nha!

Nó dõng dạt như một đàn chị giang hồ thứ thiệt, xưng hô “mày, tao” loạn xạ:

– Thấy có lỗi với em quá, vì không còn mặt mũi nào nhìn em được nên trốn chạy chứ gì? Mày ngụy biện bằng cái suy nghĩ hy sinh nhìn em hạnh phúc bên người khác còn mày không xứng đáng chứ gì? Sao? Tao nói có đúng không? Cái triết lý “tình yêu thực sự” đó của mày tao rành tám câu vọng cổ. Còn thằng Tuấn kia, nó yêu ai mà mày cũng không biết thì mày đi chết quách đi cho rãnh nợ. Ngu gì ngu quá, chừa người ta ngu với!

Tuấn ấp úng, nó hình như chưa hiểu và nghe kịp lời con Tép vì con nhỏ làm một hơi như súng liên thanh:

– Chị nói sao? Hy sinh gì chị?- Nó thấy không xứng đáng với mày vì có lỗi với mày nhiều quá nên muốn mày tìm thằng khác hiểu chưa thằng ngu!

Tuấn vẫn còn ngô ghê:

– Vậy ảnh có còn yêu em không?

Con Tép ngước mặt lên trời:

– Má ơi, chứ hổng lẽ nó yêu tao! Nam mô a di đà phật, con đang có con nhỏ trong bụng, hạ hỏa, hạ hỏa…

Thằng Tuấn lại cứ như đứa con nít, nó mỉm cười nhào tới ôm rồi thọt lét thằng Quân một cái… cầu hòa:

– Quân, tui chỉ thật sự hạnh phúc khi sống với ông thôi!

Thấy điệu bộ thằng Tuấn ôm thằng Quân con Tép mới chịu cười thật hiền, bây giờ trông nó từ một mụ phù thủy phút chốc lại thành một bà tiên. Quân gạt tay thằng Tuấn ra:

– Tôi yêu cậu thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Tôi yêu cậu chỉ làm cậu khổ thêm thôi, ai biết được sau này tôi lại…

Tuấn phủi tay:

– Kệ đi, sau này thì tới sau này tính, tui chỉ cần bây giờ…

Còn con Tép thì hiện nguyên hình:

– Má… thằng này đúng là ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo đây nè…. mẹ bà mày biết tính mình hay ghen ngu hay giận bậy thì sau này bỏ đi, đừng như vậy nữa, yêu nhau thì phải tin nhau, có vậy mà cũng nghĩ không ra cái thứ đồ… đồ…

Con Tép đang nghĩ tới một cái đồ nào khủng khϊếp lắm, dơ bẩn, kinh dị lắm để hoàn thành câu nói nhưng mà do xúc động mạnh quá nó chưa kịp nghĩ ra nên cứ lắp bắp mãi. Quân nói:

– Mà tao sợ lắm, tình yêu của nhóc dành cho tao quá lớn, tao không đủ tư cách cũng như xứng đáng để nhận…

Bốp! Chát!

Quân chưa nói hết câu thì con Tép đã nhào tới vả qua và vả lại vô mặt nó, con Tép thực sự nổi giận, trông nó thật khủng khϊếp, thằng Tuấn thấy nó yêu ông Quân nên nó sợ ông Quân, còn bà này, nó cũng phải sợ vì bả quá bạo lực:

– Mẹ bà mày, nước miếng tao là nước miếng để dành rao bán bánh mì nha con, không phải dùng để đóng cải lương với mày nha con! Ăn cơm gạo cho lắm, học hành cho dữ vô mà sao lú như con cú vậy hả? Nếu thấy tình yêu của nó lớn quá mình không xứng đáng thì cố sống sao cho xứng đáng… mà thôi. Cái thứ mít đặc như mày nói tốn hơi! Lớp trưởng, lấy cho tui sợi dây dù coi!

Quân vẫn tỏ ra cứng đầu, nó nhớ lại cái chuyện con Tép bị xích chân ngày xưa, nhưng mà hồi đó khác, bây giờ khác… Thằng Tuấn bây giờ biết Quân yêu nó nên chả khóc được, cứ mỉm cười hoài nhìn con Tép, bà chị này đúng là thú vị thật, đúng là khắc tinh của ông Quân. Sau này chắc nó còn nhờ dài dài… Con Tép chụp sợi dây từ tay con lớp trưởng và bắt đầu gầm gừ:

– Mày nhớ hồi đó mày kêu ba tao xích tao vô cột nhà để suy nghĩ không? Hôm nay tao sẽ cho mày thử cảm giác đó!

Quân khăng khăng:

– Mày cứ làm đi! Xem tao có thay đổi hay không thì biết, chân lý luôn chiến thắng!

Con Tép biết có nói chuyện với thằng trời đánh này là vô ích, nó hì hục trói chặt tay, chân thằng Quân lại. Tuấn bây giờ mới bình tĩnh hí hửng nói:

– Chị Tép! Hay để em trị ổng cho!

Con Tép vô tư:

– Ừh, chị cho cưng tùy ý phạt nó!- Chị lớp trưởng lấy cho em vài sợi dây xích để em đánh ổng đi, mấy chị phụ em một tay nữa nha!

Con lớp trưởng le lưỡi:

– Thôi, thôi, hai người làm gì làm, tui không có liên can, mắc công có án mạng! Sợi dây xích chó có chút xíu à nha!- Dạ không sao!

Thằng Quân chả hiểu chuyện gì nữa, chẳng lẽ thằng Tuấn sẽ đánh nó, nó vẫn đứng yên cho ha đứa kia giở trò, Tép thật ra cũng không biết cái đòn này trị thằng Quân cứng đầu được không nữa. Nó nhìn thằng Tuấn e dè, dù sao không lẽ… đánh thằng Quân thiệt, nó hỏi nhỏ:

– Tuấn, đánh ổng hả? Em đánh nha, chị không đánh đâu àh!

Tuấn gật đầu thật hiền thật lễ phép:

– Dạ, em phải đánh ổng thật đau để cho ổng biết cái cảm giác ổng đã gạt em!

Thằng Quân nghếch mũi lên: “Hừ, đánh cho đã tay đi nhóc, xem anh có thay đổi không!”. Tuấn nói với con Tép nhưng cố ý để cho thằng Quân nghe:

– Chị cao tay vậy mà cũng coi vẻ không trị được ổng, chứ em là bây giờ chỉ cần em biết ổng còn yêu em là em trị được tuốt!

Con Tép le lưỡi:

– Mày hay dữ, mới khóc bù lu bù loa rồi cười, lêu lêu!- Chị dám cá không? Để em trị ổng cho coi! Chị nãy giờ coi như là thất bại rồi đó!- Cá thì cá! Chị mày sợ mày chắc!- OK! Danh dự nha! Một chầu nhậu!- OK! Một chầu nhậu, chị mày chỉ ăn mồi, he he!

Thằng Quân đang điên đầu trước cục diện chiến tranh. Tình hình bổng nhiên thay đổi một cách kỳ lạ. Mẹ bà đang tra tấn mình mà hai đứa đó còn cá qua cá lại xem chừng vui vẻ lắm! Hic hic, khúc này là bi kịch hay hài kịch vầy nè trời. Tuấn nói:

– Lôi ổng vô phòng cột ổng một mình ở trỏng cho ổng biết thế nào lễ độ đi chị!

Con Tép hùa theo:

– Ừh!…

Sau khi bị cột vào cái đi-văng, thằng Quân chỉ có thể ngồi lên, nằm xuống trên giường một cách khá thoải mái nhưng hai tay và hai chân nó không thể nào đυ.ng vào nhau được. Nó buộc lòng phải lên tiếng khi thấy ba đứa kia bổng kéo nhau ra nhà trước bỏ lại nó một mình:

– Êh! Tép, bỏ tao ở đây một mình thiệt hả?

Con Tép làu bàu vì khá mệt sau chuyến lôi thằng Quân vô buồng:

– Không, tụi tao chỉ giỡn vài ba ngày thôi, đừng có lo, khi nào mày giác ngộ được cách mạng thì thôi! Ăn cơm nhiều quá nên nó nghẹt máu chảy lên óc mày rồi, phen này cho mày ăn cám xú để nó lưu thông tốt hơn.

Vậy là cả đám đó bỏ đi thật rồi! Nhưng mà đừng tưởng làm vậy nó sẽ sợ nha, hừ, trò con nít, ủa mà đang căng thẳng sao tự nhiên bây giờ giống như đang đùa giỡn với nhau vầy nè?…