Tuấn và Quân liều mạng hai thằng bỏ xe lại trên kén, quần áo điện thoại cũng vứt ở đó luôn chúng nhờ con lớp trưởng mượn một chiếc xuồng ba lá nhỏ của một người quen trong xóm và con dao phai tung tăng leo lên đó đi dọc dòng sông đốn dừa nước. Quân mặc dù cũng là dân quê chính gốc nhưng cậu là dân ở chợ, không phải trong đồng nên không biết cách chèo xuồng nên làm nó cứ quay mòng mòng khiến thằng Tuấn cười nghiêng ngã:
– Cha già ơi! Biết thì bơi không biết thì để tui, đừng có tài khôn nha!
Trán thằng Quân đã lấm tấm mồ hôi lúc thì nó đặt cây chèo bên này mạn xuồng, lúc thì đó đặt cây chèo bên kia, lúc thì anh chự chạy lên đầu này của mũi xuồng, lúc thì cắm đầu đổi vị trí trông cứ như con lật đật, mà chiếc xuồng chỉ mới trôi đi được có đoạn nhỏ, không chừng toàn là nhờ sức nước. Thằng Tuấn thả chân xuống dòng sông quẩy quẩy vọc nước, nó thích chí cứ… reo lên sĩ nhục hoài làm thằng Quân điên tiết quăng cây xào cái ùm lên xuồng hét:
– Đó có giỏi thì bơi đi ở đó mà nói cái miệng hay lắm!- Để tui cho, coi mà học hỏi kinh nghiệm nha em!
Tới phiên thằng Tuấn thì tình hình chẳng sáng sủa hơn gì mấy. Chiếc xuống cứ cứng đầu thích xoay vòng trêu gan hai thằng chơi vậy đó! Thằng Tuấn nhe răng ra cười:
– Tui có cách rồi! Cứ để nó trôi theo dòng vậy đi! Chừng nào nước ròng thì nó… trôi về tới kén chứ gì! Ha ha ha! Bơi chi cho mệt!- Xì vậy cũng nói!
Mà quả thật là nhờ dòng nước nên chiếc xuống có vẻ trôi đi nhanh hơn cả khi người ta cầm lái nữa… Tuấn bỏ cây dầm chèo xuống xuồng nó cười hì hì:
– Giờ mình chơi trò chơi đi!
Quân đề phòng hỏi:
– Trò gì nữa?- Mình… hôn nhau đi ha!
Quân gạt phắt:
– Khùng hả? Người ta hai bên bờ sông thấy sao?- Kệ! Giờ tui muốn hung! Mình nằm sấp xuống ai mà thấy! He he!- Nhóc bữa nay lạ ghê nha! Xung dữ!
Tuấn nằm đè lên người Quân và họ bắt đầu hôn nhau. Hai thằng bất biết trời đất. Chiếc thuyền lững lờ trôi theo con nước. Từ trên bờ đất nhìn ngang thì cứ tưởng là chiếc thuyền đang trôi hoang không có người. Cả hai đang say sưa “hành sự” (chỉ là hôn nhau thôi nhé, đừng có tưởng… bậy!) thì chiếc thuyền trôi va vào một… ngôi nhà nhỏ. Quân hét lên, xô thằng Tuấn ra, nó chụp cây chèo đẩy mạnh chiếc xuống ra khỏi nơi đó, Tuấn ngạc nhiên:
– Cái đó là cái gì mà ông hết hồn vậy? Có người trong đó àh?
Quân lắc đầu:
– Không phải! Kinh dị lắm!- Cái gì mà kinh dị? Nói tui nghe coi!
Quân phun nước bọt phèo phèo cười trả lời:
– Nhóc biết “ngôi nhà nhỏ trên đồng bằng sông Cửu Long” không?- Không! Đó là cái gì?
Quân cười:
– Vô google search đi! Anh không nói đâu!- Mệt ông quá! Nói đi mà…- Không là không!- Không nói cho tui nghe vậy… hung tiếp nha!- Thôi chán lắm! Sắp vô tới vườn dừa nước rồi kìa, cầm dao lên sẳn sàng đi!…
Tuấn nằm dài trên đùi thằng Quân và nhìn mây trôi. Nó hỏi vu vơ:
– Phải chi giờ này là ban đêm nhỉ?- Để làm chi hả nhóc?- Ngắm sao! Tôi từng ước mơ là sau này sẽ ngồi trên xuồng như thế này nè vào ban đêm ấy và ngước nhìn lên trời đếm sao với người yêu…- Lãng mạn quá ta!- Ừh… mà lúc đó tôi nghĩ người yêu tôi là đứa con gái cơ! Ai dè…
Quân dứng dậy làm đầu thằng nhỏ rơi xuống gầm xuồng cái cốp:
– Ai dè sao hả? Về kiếm con Quyên mà đi xuồng đêm với nó!
Tuấn ngồi dậy xoa xoa cái đầu nhăn nhó:
– Ông sao… ghen lãng quẻ quá hà? Đang tình tứ cái tự nhiên…- Mệt! Đi xuồng tối Hà Bá nó rút giò cho mà biết!- Ghê vậy?- Trời ơi, giữa sông nước đừng có giỡn nha, linh thiêng lắm đó! Ma Da đầy…- Ghê quá!…
Xuồng trôi qua một bên bờ là đồng ruộng xanh rì như một đại dương đang gợn sóng hay một chiếc thảm thần thoại xứ Ba Tư to lớn đang phấp phới nghiêng mình lướt gió.
– Cảnh dưới quê đẹp quá ông ha! Sau này mình đi làm có tiền sẽ dọn về đây sống nha! Tui không thích sống trên thành phố nữa…
Quân hôn lên ót nhóc cười hỏi:
– Sao vậy?- Hồi đó tui cứ nghĩ dưới quê heo hút, nhàm chán, thiếu thốn phương tiện giải trí, ăn chơi tùm lum… giờ mới biết được là có những cái không bao giờ tìm thấy ở thành phố. Tự nhiên thấy hồn mình thanh thản ghê!
Rồi Tuấn nhổm dậy:
– Êh ông tui để ý nha, nãy giờ dọc sông này tui thấy nó mấy cái cây lạ ghê áh, đó đó.. cây đó là cây gì vậy?
– Àh.. cây bần đó nhóc! Kìa, thấy trái của nó hôn? Chấm muối ăn phê lắm, trái chín thì thơm thơm mà chua lè hà, ăn vô là tê cả đầu lưỡi luôn. Trong khi trái còn sống thì chát ngầm.- Chút mình hái vài trái ăn thử nha! Bông đó đẹp quá ông ha!- Mùa này chắc không có trái chín đâu! Ấy da… nhóc làm gì vậy?
Thằng Tuấn đang nằm gối đầu lên đùi thằng Quân mơ màng nghe tả cảnh, bổng nhiên nó nổi hứng sảng. Nó xoay người qua… tuột cái qυầи ɭóŧ của thằng Quân xuống và…
– Thôi mà không có giỡn nữa nha!-…- Người ta thấy sao? Nhóc, buông ra… coi, sao mà lì quá… chẳng có tác dụng gì đâu, buông ra đi mà…
Tuấn ngốc đầu dậy:
– Kệ! Ở chỗ này làm gì có ai? Mà có ai làm nó mới… hứng!- Thôi mà, không còn gì nữa đâu mà… nhóc đã.. buông ra đi!
Quân biết là có nói gì cũng vô ích với thằng nhóc lì lợm này, nó bất lực duỗi chân thẳng ra, nằm ngữa mặt lên trời, chẳng hy vọng còn sót lại chút gì sau đêm tối hôm qua. Một trái bần rơi trúng đầu thằng Quân. Nó ngước mặt lên. Trên cây bần: một thằng nhóc đang ngồi chễm chệ ở đó, tròn xoe mắt trân trối, há mồm to ra nhìn cảnh thằng Tuấn đang hì hục làm chuyện gì đó… Tên ấy há hốc tới mức làm rớt trái bần trên tay trúng đầu thằng Quân mà không hay biết. Sau phút định thần, “bốn mắt nhìn nhau… trào máu họng”, nó hét lên như sấm:
– Tụi bây ơi! Leo lên đây coi hai thằng Pede nó làm cái gì kìa! Nhanh lên! Nhanh lên!