Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 43

Thằng Tuấn thì đang say sưa chiến thắng với đám thằng Kỳ Trương, tụi nó tỏ vẻ không phục:

– Tao nghi hai đứa bây hùa nhau quá!

Tuấn cười khẩy, nó chứng tỏ mình không phải là tay vừa:

– Ý bạn là không muốn chung chầu nhậu tối nay thì quỳ lạy mình một cái, mình tha cho, việc gì phải đi nói như vậy nè! Bạn nói mình chỉ có cái miệng, bây giờ mình làm rồi mình mới biết… bạn mới là người chỉ có cái miệng!- Thằng chó, ý tao không phải vậy? Chung thì chung chứ có gì, mà ý tao muốn mày chứng minh cụ thể hơn kìa….

Tuấn nheo mắt nhìn nó:

– Cụ thể hơn nữa là sao?- Hay là tối nay tranh thủ sau khi nhậu xong rủ nó vô khách sạn đi. Mày làm vậy được tụi tao mới tâm phục khẩu phục…

Thằng Tuấn gãy đầu:

– Tự nhiên hai thằng con trai vô khách sạn, kỳ lắm, biết nó có chịu vô không?- Mày ngu quá, nếu thật sự nó yêu mày thì nó sẽ đồng ý vô ngay thôi. Vậy mới chứng tỏ là mày kua được nó! Làm xong là đi Vũng Tàu cho mày nhậu lếch bánh luôn.

Tuấn hơi ngại một tí, nó không thích làm vậy chút nào hết. Dù sao nếu muốn thì nó cũng có thể về phòng thằng Quân ngủ mà, nhưng mà quan trọng nhất cái câu nói của thằng Kỳ Trương: “Nếu nó thật sự yêu mày nó sẽ đồng ý vô khách sạn với mày ngay thôi.” Nó đang tự hỏi là thằng Quân có thích nó không? Nó rất muốn biết đều đó, và nhân cơ hội này nó muốn tạo cho thằng Quân một bất ngờ thú vị bằng chuyến đi chơi Vũng Tàu. Nó sẽ bù đắp lại cho thằng Quân những gì đã chịu đựng, nó sẽ cùng thằng Quân đi dạo dọc bờ biển và ngắm mặt trời mọc… nghĩ tới đó nó mỉm cười và gật đầu cái rụp với thằng Kỳ Trương….

Buổi nhậu nhẹt diễn ra khá vui vẻ, chỉ có thằng Quân là hơi bần thần một tí, nó chơi choáng về cái tin mới nhận của thằng Điệp về con người thằng Tuấn. Thế mà lúc trong lớp khi hôn nhau, nó cứ tưởng là thằng Tuấn rất thật lòng với nó đó chứ. Còn thằng Tuấn thì đang mãi mê với cái viễn cảnh đi Vũng Tàu nên nhậu rất sung….

Lúc ra về, trong khi chở thằng Quân bất chợt nó hỏi:

– Quân nè, tui hỏi thật lòng nha!- Gì?- Ông có yêu tui không?- Chứ không phải là đang giả vờ yêu nhau thôi sao?- Tui hỏi thật lòng mà, tui yêu ông nhiều hơn cả bản thân tôi nữa đó!

“Hừ, y chang trong phim!” Quân thầm nghĩ, nó lầm bầm với thằng Tuấn:

– Xạo pò quá nhóc ơi!- Thật mà!

Tuấn một tay cầm lái, một tay nắm tay thằng Quân kéo vòng qua ôm bụng nó. Thật sự trong giây phút đó thằng Quân thoáng bối rối….

– Đi đâu vậy? Sao lại dừng ở đây?- Lên đây với tui một chút rồi xuống, sau đó tui sẽ giải thích với ông!

Thằng Tuấn kéo tay thằng Quân đi vào khách sạn. Trước khi bước vào nó nhìn thằng Quân và hỏi:

– Ông có tin tôi không? Tôi hỏi thật lòng đó.- Tin!

Thằng Quân trả lời không cần suy nghĩ, thật ra nó đang cảm thấy quá thất vọng vì sao thằng Tuấn có thể diễn kịch hay và giống thật đến thế, ngay cả lúc hôn nhau, tại sao nó có thể nồng nàn, cuồng nhiệt đến thế… hóa ra bây giờ Quân mới nhận ra rằng trái tim nó luôn nhìn sai, chỉ có lý trí là luôn đúng. Cũng hên, nó mừng thầm vì mọi chuyện đã không đi quá xa và đã không vượt tầm kiểm soát của nó. Tuấn nín thở nói:

– Nếu ông không tin thì tui với ông về. Còn nếu ông tin thì đi theo tôi lên đây, một chút xíu rồi về.

Thật ra Tuấn nó đã tính rồi, nếu thằng Quân không chịu lên thì bức quá nó sẽ bỏ tiền ra bao cả đám đi Vũng Tàu chung với thằng Quân cũng chả sao. Nhưng nó sẽ buồn lắm vì chứng tỏ thằng Quân chưa yêu nó. Còn nếu thằng Quân chịu lên phòng thì nó sẽ được tất cả… được tình yêu của thật lòng của thằng Quân và chuyến đi Vũng Tàu nữa. Nghĩ tới nó háo hức và mỉm cười hoài. Thằng Quân mỉa mai nhìn thằng Tuấn: “Hừ sắp dụ mình lên khách sạn được nên trông cu cậu tí tởn ra mặt! Ok, thích thì chìu. Lên đó mình sẽ nói thẳng vô mặt nó luôn. Chấm dứt mọi thứ, nó nghĩ nó thắng chắc!”

Bên kia đường, đám thằng Kỳ Trương chuẩn bị ùa vào gửi xe, trong đó có cả thằng Điệp và Tân, mỗi người một âm mưu…

Từ khách sạn lên tới phòng không biết có bao nhiêu bước chân mà thằng Tuấn cứ lo lắng nhìn thằng Quân trông đến phát tội:

– Nói thật đi, lên đây có vấn đề gì với ông không? Nếu ông không thích thì mình đi xuống về liền cũng được!

Quân hất tay:

– Không có gì đâu, nói nhiều quá, anh cũng có chuyện muốn nói với nhóc đây!

“Coi như tao kêu mày là nhóc lần cuối đó thằng nhãi kia!”. Quân chờ nó mở cửa phòng cho hai đứa bước vào rồi cẩn thận khóa lại, nó muốn nói với thằng Quân nó đang là người hạnh phúc nhất trên đời. Nhân chuyện này… nó muốn thằng Quân diễn lại cảnh lúc làm trên lớp mới được. Nó thèm lắm rồi đấy! Quân nói:

– Xỉn rồi, tắm cái đi!

Đợi thằng Tuấn bước vào phòng tắm nó đi ra và mở chốt cửa, ngoài hành lang đám bạn kia đang lần mò đếm số phòng, Quân để he hé một tí. Nó quay vào giường và nằm chờ. Thằng Tuấn đang hát líu lo trong nhà tắm:

– Quân này, thế em có muốn tắm chung với anh không?

Quân chỉ cười… “mẹ bà cái đám loi nhoi lúc nhúc ngoài kia đi rình mò gì mà ồn ào như cái chợ, cãi nhau chí chóe như giặc chồm. Đúng là cái lũ nghiệp dư.” Thằng Tuấn ở trần chỉ quấn cái khăn ngang người, nó đi ra và nhảy ào lên giường ôm lấy thằng Quân từ phía sau, nó hôn ót thằng Quân thật cuồng nhiệt… nó nhắm mắt lại tận hưởng hạnh phúc đang đến. Quân hỏi lạnh lùng:

– Xong chưa?- Anh tắm xong rồi, tới lượt em đó!

“Em.. em… cái bà nội mày!” Quân rủa thầm trong miệng. Nó hất tay thằng Tuấn ra và đứng dậy nó nói thật nhỏ:

– Ý, tôi nói với cậu là trò chơi này kết thúc được chưa? Xong hay chưa đó!

Tuấn há hốc chau mày. Quân thì đều đặn nói tiếp:

– Cậu nghĩ tôi là ai vậy? Một thứ đồ chơi rẽ tiền để cậu mua vui chắc, ok, giờ cậu đã toại nguyện rồi đấy, thắng độ nè, thậm chí cậu đã khiến tôi xiêu lòng vì cậu nữa đấy! Hay thật, thế mà đã có lúc tôi thậm chí đã tin cậu, đã trao cho cậu nụ hôn chân thành của tôi… tôi biết tôi đã sai khi hy vọng. Cậu luôn là người chiến thắng Tuấn àh. Chúc mừng cậu đấy! Thật tâm tôi chúc mừng cậu đấy.

Nước mắt thằng Quân rơi làm cho thằng Tuấn chưa hiểu ra chuyện gì cả, một phần Quân cố ý nói rất nhỏ để cho tụi bên ngoài không nghe được. Tuấn chỉ ú ớ được một câu:

– Ông nói gì tui hổng hiểu…

Đám thằng Kỳ Trương ùa vào chạy đến bắt tay thằng Tuấn rối rít:

– Yeah… mày cừ lắm Tuấn, chúc mừng mày, mày đã chiến thắng làm bọn tao tâm phục, khẩu phục!

Quân quẹt nước mắt và bước ra theo thằng Điệp và thằng Tân đang chờ sẳn. Tuấn nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì cả, nó lắp bắp:

– Sao.. sao… tụi bây vô đây được? Tụi.. bây… theo tao nãy giờ hả?

Thằng Kỳ Trương vỗ đầu nó cái cốp:

– Mày bị sao vậy? Chứ không phải mày mở cửa sẳn cho tụi tao rình sao? Không đi theo mày sao biết được mày có dẫn nó lên đây không? Hỏi nhảm nhí vậy cũng hỏi. Thôi mặc đồ rồi về, cuối tuần này đi chơi mày! Hả hê ghê… Lúc trước mày chưa vô học thằng đó chảnh lắm. Bây giờ cho nó biết… Tao có chụp hình quay phim lại hết nè, mai tao…

“Bốp”

Tuấn đấm một cái thật mạnh vô mặt thằng Kỳ Trương, nó gầm lên như con hổ:

– Dẹp, dẹp hết đi! Đưa điện thoại mày cho tao! Ai kêu tụi bây theo tao lên đây vậy?

Nó chụp cái điện thoại của thằng Kỳ Trương, thô bạo vứt cục pin ra, bẻ đôi cái thẻ nhớ. Nó mặc đồ vào và lao đi:

– Không có cá độ con khỉ mốc, khỉ meo gì nữa… tụi bây biến mẹ hết cho tao.

Nước mắt nó ứa ra khi hiểu ra sự việc, nó đã thật sự thơ ngây và sơ suất…. và bây giờ cái giá nó trả thực sự là quá đắt. Nó đã làm thằng Quân khóc và hiểu lầm mất rồi….