Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 175: Có chút thất vọng

Thời gian gần đây Trình Kiệt rất bận rộn chuyện công ty, Tiêu Dật cơ hồ lúc nào cũng thấy Trình Kiệt ôm theo máy tính làm việc, bởi vì Trình Kiệt một khi làm việc sẽ quên ăn quên uống, Tiêu Dật lại không muốn hắn như vậy cho nên mỗi buổi trưa đều ở tiệm cà phê của mình làm một vài món đơn giản mang đến Trình thị cùng Trình Kiệt dùng bữa trưa. Nhân viên trong tiệm đều muốn ăn cơm Tiêu Dật làm nhưng bởi vì nấu thêm phần thì thời gian sẽ lâu, trong tiệm lại có những sáu người cho nên Tiêu Dật hết lần này đến lần khác từ chối.

“Ông chủ, anh mỗi lần đều ở trong tiệm nấu đồ ăn mùi thơm không chịu được, nói anh nấu cho mọi người một bữa cũng khó khăn như vậy sao?”

Khổng Tinh Tinh là thu ngân trong tiệm, mỗi lần đến giờ nghỉ trưa đều sẽ đứng ở trước gian bếp nhỏ này chống tay lên cằm oán thán. Tiêu Dật đang chiên trứng, vừa làm vừa mỉm cười:

“Cơm tôi làm không ngon đâu”

Trương Hinh Nhi bỏ tạp dề ra treo lên bếp, gương mặt ai oán liếc nhìn Tiêu Dật:

“Ông chủ, nếu như anh không cho chúng tôi ăn thì có thể đừng làm đồ ăn trong tiệm nữa được không, thật là khiến chúng tôi phải chảy nước miếng mà”

Tiêu Dật mang trứng đã chiên thành cuộn bỏ vào trong cặp l*иg giữ nhiệt, lại tiếp tục mang hành tỏi vào trong chảo phi lên thật vàng:

“Hinh Nhi, cô không phải nói tháng này giảm cân hay sao, đồ tôi làm có nhiều dầu mỡ lắm”

Tôn Ân đang rửa chén ở phía sau Tiêu Dật cũng bất mãn thay:

“Ông chủ, tại sao anh không cùng người ấy của anh ra ngoài ăn cơm, người ấy của anh mỗi lần đều bắt anh phải nấu cơm mang tới thế này thật sự không sợ anh bị mệt hay sao?”

Tiêu Dật mang thịt heo đổ vào chảo, tiếng xè xè vang lên theo sau đó là mùi thơm nức mũi, thật sự là khiến cho đám nhân viên bụng rỗng trong này thêm một hồi đau lòng:

“Không sao, sắp cuối năm rồi cho nên anh ấy gần đây rất bận rộn không có thời gian ra ngoài ăn cơm, nếu tôi còn không mang cơm đến anh ấy nhất định cũng sẽ quên mất luôn là phải ăn cơm”

Âu Mỹ Lệ ngồi ở trên ghế đợi Lại Tiếu Tiếu mua cơm hộp từ bên ngoài trở về lúc này liền cười hắc hắc:

“Ông chủ, bận rộn đến mức cơm cũng không nhớ ăn thế anh ấy có nhớ ra rằng buổi tối sẽ phải ăn thịt hay không?”

Tiêu Dật mang trứng chiên, thịt heo xào tiêu, đỗ xào tỏi, canh củ cải sắp xếp thật cẩn thận vào trong cặp l*иg cơm, lại múc thêm hai phần cơm trắng vào một chiếc hộp giữ nhiệt khác, cuối cùng mang toàn bộ bỏ vào trong một cái túi nhỏ chuẩn bị đến Trình thị:

“Tôn Ân, giúp tôi rửa chỗ chén đĩa này nhé”

Tiêu Dật mỉm cười nhanh chóng bước ra khỏi cửa tiệm cà phê, đám nhân viên trong cửa tiệm sớm đã biết mối quan hệ giữa cậu và Trình Kiệt, cậu cũng chẳng việc gì phải che giấu bọn họ cả, may mắn các cô gái kia cũng không cảm thấy có cái gì không đúng cả, ngược lại còn hùa với nhau trêu chọc cậu. Lời của Âu Mỹ Lệ Tiêu Dật đã nghe thấy rồi, không phải là cậu quá chú trọng chuyện này, nhưng mà thời gian gần đây Trình Kiệt quả thật ăn rất là ít thịt, nghĩ lại có phải là hắn quên mất phải ăn thịt rồi hay không. Trình Kiệt mỗi buổi tối đều làm việc tới tận đêm, tuy rằng giờ tan tầm luôn đúng giờ trở về nhà ăn cơm tối không có tăng ca ở bên ngoài khiến cho cậu không có gì nghi ngờ hắn có người khác, nhưng mà mỗi buổi tối đều nhất quyết ôm máy tính những mấy tiếng đồng hồ, đối vật vô tri vô giác lạnh lẽo kia hình như là còn yêu thích hơn cả cậu nữa rồi.

Đúng 11 giờ 10 phút, Tiêu Dật đẩy cửa phòng làm việc của Trình Kiệt bước vào, quả nhiên người nào đó vẫn tập trung dán tầm mắt vào máy tính chỉ lên tiếng nói với cậu một câu:

“Tiểu Dật, em đến rồi sao?”

Tiêu Dật không vui Trình Kiệt cũng chẳng biết, cậu đóng cửa phòng đi tới chỗ bàn uống nước kia mang thức ăn xếp ra trên bàn, xếp xong hết cả rồi lại gọi hắn:

“Trình Kiệt, anh ra ăn cơm đi”

Trình Kiệt mang một cặp kính trắng tập trung nhìn màn hình máy tính khẽ ừ ừ:

“Em ăn trước đi, anh sắp xong rồi”

Tiêu Dật đang cầm đũa liền đặt mạnh xuống bàn bực bội:

“Lát nữa mới ăn thì đồ ăn nguội mất rồi, anh có biết là em phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể nấu ra được những món này hay không, nấu xong rồi còn phải nhanh chóng mang tới cho anh bởi vì để chúng lâu trong hộp sẽ ảnh hưởng tới màu sắc cùng độ giòn đó”

Trình Kiệt lúc này mới chịu dừng lại công việc nhìn qua Tiêu Dật, phát hiện ra tiểu tổ tông của mình một mặt đen thui tức giận liền nhanh chóng bỏ cặp kính trắng kia ra rồi đứng dậy bước nhanh về phía cậu:

“Được được, anh đến đây, vợ của anh bỏ công sức nhiều như thế thì anh nhất định phải anh thật sạch sẽ”

Tiêu Dật mang cơm trắng lấy vào bát cho Trình Kiệt rồi đặt ở trước mặt hắn không thèm nói nửa lời, Trình Kiệt thấy vậy lại rối rít lấy lòng:

“Tiểu Dật, Tiểu Dật của anh hôm nay tâm trạng không tốt hay sao?”

Tiêu Dật đặt bát cơm trên tay xuống bàn rồi lại thở dài một hơi:

“Anh rốt cuộc là gần đây bận rộn cái gì thế?”

Trình Kiệt gần đây quả thật rất bận rộn, nội bộ công ty của hắn có người mang tin tức mật nói ra bên ngoài, hắn thời gian gần đây đang phải liên hệ lại với khách hàng giải quyết mọi chuyện, còn phải thanh lọc sạch sẽ đám cán bộ cấp cao một lượt, chuyện của Lâm Chí Huyền và Thẩm Đào vẫn còn chưa giải quyết xong, hắn muốn thật nhanh giải quyết xong số chuyện đau đầu kia, sau đó đến tết liền cùng Tiểu Dật của hắn và Tiêu Kỷ Mặc đi Nhật Bản du lịch:

“Ừ, gần cuối năm rồi cho nên công việc nhiều một chút, anh muốn giải quyết xong sớm, sau đó đến tết một nhà ba người chúng ta sẽ đi du lịch Nhật Bản nhé”

Tiêu Dật nghe thấy chủ ý kia của Trình Kiệt liền trầm mặc một phen, ba tuần nữa là đến tết rồi, mẹ Tiêu có gọi điện cho cậu nói tết này phải đưa Tiêu Kỷ Mặc về quê ăn tết, cậu cũng đã đồng ý rồi. Bây giờ nhìn Trình Kiệt một bộ dáng vui vẻ tính toán vì cậu như thế nhất thời lại cảm thấy không biết nên mở lời ra sao. Trình Kiệt không thấy Tiêu Dật nói chuyện liền nghĩ rằng cậu vẫn đang giận dỗi, hắn vòng tay qua ôm lấy cậu vào trong lòng cưng chiều hỏi:

“Hay là em không thích đi Nhật Bản nữa, không sao chúng ta đi chỗ khác cũng được”

Tiêu Dật im lặng một lúc rồi chậm rãi nói thế này:

“Trình Kiệt, mẹ em nói tết này đưa khỉ con về quê ăn tết, em cũng đã đồng ý rồi”

Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Trình Kiệt quả thật là không nghĩ đến khả năng này, khi nghe Tiêu Dật nói hắn mới giật mình nhớ ra, Tiêu Dật thời gian gần đây đều ở trên đây bận rộn công việc không có về quê, tết này nếu như cậu không về nhà thì cũng không đúng cho lắm, dù sao hai người bọn họ cũng vẫn chưa được gia đình cậu chấp thuận. Trình Kiệt buồn rầu khẽ nói:

“Là vậy sao, không sao ra tết chúng ta đi cũng được”

Thật ra thì Tiêu Dật cũng không muốn bỏ Trình Kiệt ăn tết một mình, nhưng mà mẹ Tiêu đã nói cậu nhất định tết này phải về nhà, cậu cũng chẳng phải là con gái đã gả đi, cậu là con trai mà cho nên cũng không có lý do gì nói rằng mình tết nay không về được, nếu như nói với mẹ Tiêu rằng cậu muốn ăn tết cùng Trình Kiệt, mẹ Tiêu khẳng định sẽ càng ghét bỏ Trình Kiệt hơn nữa, mà cậu lại không muốn để lại ấn tượng xấu với mẹ mình về Trình Kiệt. Tiêu Dật nắm lấy bàn tay Trình Kiệt khe khẽ nỉ non:

“Nhưng mà em sẽ cố gắng về sớm một chút, cuối tuần chúng ta đi mua đồ sắm tết nhé”.



Thời gian rất nhanh trôi qua, Trình Kiệt cảm thấy khi không có Tiêu Dật thì thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến mức hắn còn tưởng rằng một ngày có bốn mươi tám tiếng đồng hồ vậy, nhưng khi có Tiêu Dật ở bên thì chớp mắt một cái đã qua bảy ngày rồi, lại thêm vài ngày nữa là hắn sẽ không còn được nhìn thấy Tiểu Dật của hắn một thời gian.

Trình Kiệt mười mấy năm nay đều không có quan trong ngày lễ tết, ngoài mười năm đầu tiên tính từ lúc hắn sinh ra còn cảm thấy hào hứng thì dần dần lớn lên hắn cũng không có quá coi trọng gì cả. Nhưng mà năm này chẳng hiểu sao trong lòng lại có một chút nuối tiếc buồn bã, nhìn Tiêu Dật và Tiêu Kỷ Mặc đứng ở bên ngoài sân mang dây điện nhấp nháy trang trí ở bên ngoài, lại thấy hai người bận rộn ngồi ở bên trong nhà xếp cái này, treo cái kia, Trình Kiệt thật sự chỉ muốn được cùng hai người họ trải qua mấy ngày tết tới mà thôi.

“Trình Kiệt, tới đây đi, giúp em treo cái đèn l*иg này ở trước cửa” Tiêu Dật cầm l*иg đèn lớn màu đỏ cười cười gọi hắn.

Trình Kiệt giật mình bước ra khỏi suy nghĩ, hắn đi tới cầm lấy chiếc đèn l*иg kia rồi trèo lên ghế để treo cái đó lên, treo xong rồi liền đi xuống. Tiêu Dật đứng ở bên dưới bật công tắc, chiếc đèn l*иg đó lập tức sáng lên, Trình Kiệt đứng ở bên cạnh Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn, Tiêu Dật hỏi hắn:

“Có đẹp không?”

Trình Kiệt quay sang nhìn Tiêu Dật, vừa vặn bắt gặp được ánh mắt của cậu cũng đang nhìn về phía mình, trong ánh mắt kia có tia cười cùng yêu thương, Trình Kiệt thất thần hắn còn giống như là có cảm giác đôi mắt xinh đẹp kia biết phát sáng vậy, hại hắn giống như là đang lơ lửng mơ màng giữa một bầu trời sao.

“Ba, chiếc áo này của Đại Nhân hình như hơi nhỏ rồi”

Tiêu Kỷ Mặc bế theo Đại Nhân đứng ở trước hai người ngây thơ lên tiếng, Tiêu Dật nhanh chóng quay sang nhìn Tiêu Kỷ Mặc rồi cười cười:

“Ừ, đúng là hơi nhỏ rồi, ngày mai ba sẽ đi đổi lại cái lớn hơn một chút”

Tiêu Kỷ Mặc một tay bế Đại Nhân, một tay lại nắm lấy cổ tay của Tiêu Dật kéo đi:

“Ba lại đây đi, con muốn cho ba xem cái này”

Trình Kiệt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Dật, hắn thở dài chua xót một hơi, trong lòng quả thật không nỡ để cho Tiêu Dật của hắn rời đi chuyến này, hắn cũng muốn cùng cậu đón tết nữa.

Tối đó Trình Kiệt không ôm máy tính nữa, hắn hiện tại cũng không còn tâm trạng đâu mà giải quyết công việc, lúc trước hắn muốn nhanh một chút hoàn thành công việc chính là vì muốn cùng Tiêu Dật và Tiêu Kỷ Mặc đi du lịch Nhật Bản, nhưng mà tết này hai người họ lại không có ở bên cạnh hắn, hắn còn ước gì mình làm chậm lại số công việc kia một chút để khi tết còn có việc mà làm, giảm bớt thời gian mà nhớ nhung Tiêu Dật. Tiêu Dật bình thường đều ngủ trước Trình Kiệt bởi vì hắn làm việc đến tận khuya mới chịu ngủ, không nghĩ tới hôm nay lại kỳ lạ như thế mới chỉ có hơn chín giờ một chút thôi đã nằm ở bên cạnh ôm cậu vào trong lòng rồi, Tiêu Dật kỳ quái hỏi Trình Kiệt:

“Sao thế, anh hôm nay không phải làm việc hay sao?”

Trình Kiệt ôm lấy Tiêu Dật vào trong lòng, cằm đặt ở trên mái tóc mềm mại vẫn còn hương thơm dầu gội thoang thoảng kia của cậu, hắn im lặng hít thở hương thơm dễ chịu kia rồi khàn giọng đáp:

“Tiểu Dật, tết năm sau em nhất định phải ở cùng anh nhé”

Tiêu Dật nghe thấy trong giọng nói kia của Trình Kiệt có điểm buồn bã, trái tim cậu cũng vì hắn lại khẽ rung lên nhói một nhịp, cậu quả thật cũng không muốn để Trình Kiệt ăn tết một mình, dù sao thì hắn cũng chỉ có một mình mà thôi, Tống Ngộ Phàm lần trước còn nói với cậu rằng tết này sẽ đi sang Úc du lịch cùng với Vincent, Trình Kiệt tết này khẳng định là không có ai ở cùng:

“Ừm, em sẽ cố gắng lên sớm”

Trình Kiệt trang trọng đặt một nụ hôn lên trán của Tiêu Dật, đôi môi kia cũng chầm chậm di chuyển xuống sống mũi cậu, hôn tới hai bên má cậu, cuối cùng dừng lại ở cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh kia của cậu, đầu lưỡi của hắn vươn ra dễ dàng luồn được vào trong khoang miệng của đối phương, dây dưa triền miên ngậm lấy đôi môi mềm mại của Tiêu Dật, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi hồng hồng kia của cậu, hôn đến mức khuôn ngực cậu cũng bắt đầu dồn dập gấp gáp vì thiếu dưỡng khí, hôn đến mức đôi mắt kia rơi vào trạng thái mê man hắn vẫn còn chưa muốn buông cậu ra. Trình Kiệt luồn tay vào trong áo của Tiêu Dật, hắn và cậu đã lâu lắm rồi chưa có cùng nhau làm, bởi vì khoảng thời gian gần đây hắn đều làm việc tới muộn mới chịu dừng lại, khi xong việc thì Tiêu Dật của hắn đã ngủ mất rồi, hắn lại không muốn làm phiền cậu cho nên chỉ có thể ở bên cạnh ôm cậu vào lòng chìm vào giấc ngủ mà thôi.

Da thịt của Tiêu Dật mềm mại, cả người cũng mềm nhũn nhu nhu, hơi thở nóng rực ngập tràn du͙© vọиɠ, trong đôi mắt xinh đẹp kia còn lóe lên một tia khẩn cầu. Tiêu Dật của hắn là có sức hút nhất, giống như một thỏi nam châm tốt liên tục hút chặt lấy hắn, khiến cho hắn không có cách nào có thể tách rời cậu. Tiêu Dật của hắn cực kỳ động lòng, cực kỳ xinh đẹp làm cho hắn trầm mê không lối thoát, khiến cho hắn lúc nào cũng có tư tưởng mang cậu bỏ vào trong túi áo của mình, bảo vệ cậu thật tốt để không ai có thể phát hiện ra bảo bối nhỏ này của hắn.

Chiếc giường lớn king size có thể khiến cho hai người đàn ông to lớn nằm cách xa nhau mỗi người một góc, nhưng lúc này trên chiếc giường đó lại có hai thân thể quấn chặt vào nhau, ánh sáng của trăng bên ngoài chiếu vào trong phòng ngủ của Trình Kiệt làm nổi bật lên đường nét mềm mại trên gương mặt của Tiêu Dật, ngũ quan này không phải phi thường hoàn mỹ nhưng tổ hợp đó ở cùng một chỗ lại tạo nên một gương mặt hài hòa đến kiệt tác. Quần áo trên người Tiêu Dật bị Trình Kiệt lột bỏ vứt hỗn loạn ở dưới sàn, cả người cậu lúc này ở trong trạng thái giống như một đứa trẻ mới sinh, Trình Kiệt ngây người ngắm nhìn thân thể tuyệt mỹ, ánh mắt của hắn chỉ hận không thể dính chặt lấy từng đường nét trên cơ thể cậu, Tiêu Dật có một chút bất an, cậu khàn giọng xấu hổ gọi hắn:

“Trình Kiệt…”

Đèn trong phòng tuy đã tắt, nhưng rèm cửa căn bản còn chưa kéo lại, ánh trăng sáng bên ngoài chiếu tới bóng lưng của Trình Kiệt làm khuất đi gương mặt hắn, Tiêu Dật lờ mờ có thể nhìn ra được ánh mắt du͙© vọиɠ bức người kia, cũng cảm nhận được vật nam tính của Trình Kiệt chạm vào bắp đùi cậu, nhưng hắn từ nãy tới giờ đều không có hành động gì cả chỉ tĩnh lặng nhìn cậu mà thôi:

“Trình Kiệt, anh… đừng nhìn nữa”

Đối với phong cảnh tuyệt hảo thế này Trình Kiệt hắn cho dù có dùng cả đời này để ngắm nhìn cũng không biết chán, hắn bắt đầu đưa bàn tay to lớn của mình chạm lên da thịt mềm mỏng của Tiêu Dật, da thịt mát mẻ lại vô cùng đàn hồi, cảm nhận được độ cong của từng đường nét cơ thể, cảm nhận được thân thể sống động phập phồng của cậu theo mỗi nhịp di chuyển bàn tay của hắn, Trình Kiệt vừa thỏa mãn lại vừa không thỏa mãn, thân thể xinh đẹp như vậy đến cuối cùng phải làm cách nào mới có thể bảo vệ cậu thật tốt, để cho không có bất cứ ai có cơ hội đến gần cậu thưởng thức cái tốt đẹp này đây.