Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, Tiêu Dật ở bên này cũng theo đó nín thở chờ mong câu trả lời của Trình Kiệt, hiện tại trong lúc này đây thì Tiêu Dật không thể nào mà nhận ra được sự thay đổi lớn của mình, cậu vì sao lại trông chờ câu trả lời kia của Trình Kiệt đến thế, trái tim ở trong lòng ngực cũng theo đó đập loạn liên hồi. Giọng nói của Trình Kiệt cực kỳ nam tính, lúc này cũng vì dịu dàng ôn nhu mà khiến cho Tiêu Dật cảm thấy êm ái lạ thường:
“Đặc biệt đối với tôi”
Bàn tay của Tiêu Dật hiện tại đang nắm chặt để ở trên đùi biểu hiện cho việc cậu hiện tại có chút khẩn trương:
“So với Bối Ni tôi đặc biệt hơn sao?”
Trình Kiệt ở bên này nghe thấy Tiêu Dật muốn mang mình ra so sánh với Bối Ni thì buồn cười:
“Thật ra thì em không cần đem mình ra so sánh với người khác, tôi ở phía trên không phải đã nói em là người đặc biệt nhất hay sao?”
Tiêu Dật không thích câu trả lời kia của Trình Kiệt, cậu chỉ muốn hắn trả lời ngắn gọn một câu cho cậu hiểu là có hay không mà thôi:
“Tôi cũng đặc biệt, Bối Ni cũng đặc biệt, ai đặc biệt hơn?”
Trình Kiệt rất thích Tiêu Dật truy hỏi đến cùng như vậy, bởi vì người này mỗi lần truy hỏi đến cùng để tìm ra câu trả lời đều tượng trưng cho việc Tiêu Dật đang ghen tuông. Thật ra thì Trinh Kiệt sớm đã xác định được tình cảm của mình rồi, nói hắn nhanh như vậy chấp nhận yêu một người đàn ông thật quá vô lý, có lẽ Tiêu Dật quả thật là hồ ly nhỏ chỉ trong một cái chớp mắt thôi đã câu đi được hồn phách của hắn. Tiêu Dật không có nhanh chóng như Trình Kiệt, cậu vẫn chưa thể nào nhận ra được những hành động truy hỏi đến cùng này của cậu biểu dương cho việc cậu đang ghen tuông, phải mất một khoảng thời gian lâu thật là lâu sau đó Tiêu Dật mới có thể hiểu được cái gì gọi là yêu.
“Tôi có nói Bối Ni đặc biệt sao? Tôi nói là em đặc biệt nhất, là duy nhất, là duy nhất thì sẽ không có người thứ hai, thứ ba, em có hiểu không?”
Tiêu Dật nghe câu này liền bắt đầu luống cuống, trong lòng tràn ngập những cảm xúc ngổn ngang từ vui vẻ cho đến bất an, từ yên tâm cho đến sợ hãi, từ hơi thở trầm ổn cho đến khi nín thở nghe câu nói kia. Tiêu Dật lại xấu hổ nóng bừng mặt, biết trước sẽ ngại ngùng như vậy thì chẳng hỏi ra làm cái gì, Tiêu Dật nhanh chóng bỏ lại một câu rồi tắt máy không cần quan tâm Trình Kiệt ở đầu dây bên kia có nói thêm cái gì hay không:
“Không hiểu gì cả, tôi phải đi tắm rồi”
Lại một buổi tối Tiêu Dật khó ngủ, nếu là trước đây khi vẫn còn làm việc bán thời gian ở tiệm cơm gà phố tây Tiêu Dật vừa về đến nhà đặt lưng lên giường liền sẽ ngủ li bì không biết gì luôn, nhưng mà hiện tại ăn sung mặc sướиɠ rồi, còn được theo đuổi ngành nghề mình yêu thích, chẳng hiểu sao Tiêu Dật hễ nằm xuống giường lại chẳng thể yên ổn mà ngủ, có lẽ là vì cuộc gọi điện thoại của Trình Kiệt mỗi buổi tối. Kế từ khi cậu và Trình Kiệt chính thức xác nhận giao dịch kia, Trình Kiệt mỗi buổi tối lúc nào cũng đều gọi điện cho cậu, hơn thế nữa một ngày nhất định phải hôn qua miệng cậu, sờ qua người cậu mới có thể được. Tiêu Dật không rõ bản thân mình rốt cuộc có điểm gì tốt, so với nữ minh tinh ngoài kia muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, hơn nữa bọn họ còn là phụ nữ, cậu là đàn ông một số bộ phận trên người sẽ không được tiện cho lắm, ví như ngực, ví như mông, hay ví như chính là nơi đó… Trình Kiệt mỗi ngày đều luôn miệng nói sẽ không ép buộc cậu chuyện kia, nhưng mà ngày nào hắn cũng đều thúc giục cậu nhanh một chút, cậu thì lại muốn chậm một chút mới nghĩ đến, có hai lý do quan trọng đó chính là Tiêu Dật cảm thấy nếu như mình quá dễ dãi thì sau này sẽ bị khinh thường, còn có một lý do nữa chính là cậu sợ đau. Thân thể cậu, cậu tự biết, nơi đó có thể tiếp nhận vật ngoại cỡ kia hay không thì bản thân cậu cũng tự mình biết được, nếu như hấp tấp không chuẩn bị kỹ càng nơi đó khẳng định sẽ bị phá hư, một khoảng thời gian sau đó Tiêu Dật tốn công phí sức học hỏi kinh nghiệm ở trên internet, mua rất nhiều thứ thuốc thoa, kem dưỡng nơi đó áp dụng nên mình chỉ để muốn nếu lỡ như quả thật phải đến bước đường đó thì cậu sẽ không quá lúng túng, nhưng mà mọi sự chuẩn bị của Tiêu Dật lại chẳng thể được áp dụng đúng đắn, ngày hôm ấy Trình Kiệt cứ như vậy trực tiếp đẩy cậu xuống biển… chuyện này dĩ nhiên vẫn là nên để nói sau đi.
Bạch Dịch nằm bên cạnh cảm giác được Tiêu Dật có phiền não liền quay sang hỏi:
“Tiêu Dật, cậu không ngủ sao?”
Tiêu Dật im lặng một chút, Bạch Dịch không phải là Ngô Lăng, cậu ta không có thích đàn ông cho nên mở lời hỏi cậu ta vấn đề này nhất định sẽ không giúp được cái gì, ngược lại có khi còn rước họa vào thân. Tiêu Dật suy nghĩ một chút cuối cùng liền mang câu chuyện của mình biến tấu đi:
“Bạch Dịch, tôi hỏi cậu một vấn đề này có được không, nếu như cậu quen một cô gái, là mới chỉ quen thôi đấy, cô ấy gọi điện cho cậu nói cậu rất đặc biệt là có ý gì?”
Bạch Dịch không cần suy nghĩ nhiều mà trả lời luôn:
“Còn có ý gì được nữa, còn không phải đã thích cậu hay sao”
Tiêu Dật nhíu nhíu mày:
“Tôi cảm thấy không phải như vậy, cô gái kia dường như không thật cho lắm, mới chỉ quen một thời gian ngắn như vậy đã biết cậu rất đặc biệt hay sao?”
Bạch Dịch xoay người lại nhìn Tiêu Dật, một tay mang tới kê ở bên đầu nhìn Tiêu Dật lâu thật là lâu:
“Tiêu Dật, có phải cậu có người theo đuổi hay không, nói đi là ai thế, có phải là Ân Tố Di hay không?”
Tiêu Dật có điểm khó hiểu khi Bạch Dịch nhắc đến Ân Tố Di:
“Ân Tố Di?”
Bạch Dịch chậm rãi lên tiếng:
“Ân Tố Di buổi trưa hôm nay không thấy cậu tới còn hỏi qua nhóm của chúng ta mấy lần liền, cậu buổi trưa cố tình không đến có phải là tránh mặt cô ấy hay không đây?”
Tiêu Dật xùy một tiếng, sẽ không có chuyện Ân Tố Di thích cậu, có lẽ cô ta hỏi cậu là vì muốn tạo cơ hội gặp Tống Ngộ Phàm mà thôi:
“Ân Tố Di gì chứ, thôi đi ngủ đi”
Tiêu Dật nằm xoay người lại với Bạch Dịch, Bạch Dịch cũng không lên tiếng nói cái gì nữa, có thể là cậu ta ngày hôm nay quá mức mệt mỏi cho nên rất nhanh sau đó ở bên cạnh Tiêu Dật liền truyền tới tiếng thở đều đều. Tiêu Dật lấy điện thoại của mình mở lên xem giờ, bây giờ là 11 giờ đêm, mắt thấy trên team chat của mình thông báo có tin nhắn mới, Tiêu Dật nhanh chóng dùng đầu ngón tay thon dài nhấn vào đó. Những cô gái này bình thường vào buổi sáng không có nói chuyện nhiều, cứ đến ban đêm liền bắt đầu rôm rả xôm tụ, chắc hẳn là những chuyện như thế này nên nói vào ban đêm mới có hứng thú.
[Sóc Nhỏ]: Mọi người không ngủ sao?
[Vạn Thụ Mê]: Cậu cũng chưa có ngủ mà
[Sóc Nhỏ]: Tôi có một khúc mắc cho nên ngủ không được
[Rên Ngọt]: Lại là liên quan đến tổng tài đại nhân của cậu hay sao?
[Sóc Nhỏ]: Ừ
[Đồi Hướng Dương]: Có thắc mắc gì?
[Đại Boss]: Anh ta không thể thỏa mãn cậu hay sao, giờ vẫn còn không ngủ được?
[Phúc Hắc Công]: Nói cũng đúng không ai hoàn hảo cả, tổng tài đại nhân của cậu điều kiện tốt như thế, vẻ bề ngoài cũng bắt mắt, ông trời nhất định phải lấy đi kỹ năng trên giường của anh ta.
Tiêu Dật cảm thấy mấy người này cũng giống như Trình Kiệt vậy, câu trước câu sau liền xoay ngay được tới vấn đề đáng xấu hổ này, hơn nữa còn mang ra bàn luận rất quen miệng. Tiêu Dật di chuyển hai đầu ngón tay cái lướt trên màn hình điện thoại gõ ra một dòng chữ thế này
[Sóc Nhỏ]: Anh ta ngược lại là đằng khác, nếu như ông trời lấy đi kỹ năng trên giường của anh ta thì tôi mừng phát điên rồi
[Bạo Hoa Cúc]: Thế cậu rốt cuộc có vấn đề gì đây?
[Đoạt Thiên Hạ]: Cậu nói như vậy là cậu và anh ta đã làm rồi hay sao?
[Trợ Công]: Hay là cậu gặp vấn đề chuyện không biết xử lý nơi đó như thế nào sau khi làm?
[Sóc Nhỏ]: Không phải như mấy người nghĩ đâu
[Đại Boss]: Không phải vấn đề cậu phiền não? Vậy cho tôi hỏi tí không phải là tổng tài đại nhân nhà cậu bị yếu sinh lý chứ?
[Sóc Nhỏ]: Anh ta không những không yếu mà còn dư thừa, đầu óc toàn nghĩ đến những chuyện đó mà thôi, kỹ năng của anh ta cũng cực kỳ điêu luyện, ngày hôm nay cùng tôi tuốt súng khiến cho tôi cũng phải trầm mê điên cuồng đã được hay chưa đây
Tiêu Dật chính là muốn dùng những lời lẽ không biết xấu hổ để đối phó với những người không biết xấu hổ này, có điều vẫn là cậu da mặt mỏng lời xấu hổ kia vừa nói ra da mặt ngay phút chốc cũng ửng đỏ lên một chút, thật muốn xóa đi cái tin nhắn đã gửi vừa mới rồi mà
[Dưa Chuột Lớn]: Đúng là tinh anh trong vạn tinh anh rồi, người tốt như vậy cậu còn phiền não cái gì nữa đây?
[Sóc Nhỏ]: Chính là anh ta tốt như thế cho nên tôi mới phải phân vân, mới phải phiền não
[Đại Boss]: Cậu phiền não cái gì còn không mau nói?
[Sóc Nhỏ]: Anh ta vừa mới rồi gọi điện cho tôi nói tôi là người đặc biệt, vấn đề ở đây là anh ta ngày ngày nói muốn thao tôi, tôi nghĩ không biết có phải anh ta nói ra những lời đó chỉ để dụ tôi cho thao hay không.
[Thỏ Trắng Lớn]: Muốn thao cậu thì thẳng thắn nói muốn thao cậu, anh ta nói cậu đặc biệt thì tức là anh ta nghĩ cậu đặc biệt
Tiêu Dật nhìn dòng tin nhắn mới gửi tới của nhân vật mới vào team chat sáng hôm nay, đọc đi đọc lại lời này hai lần liền cảm thấy vừa đúng vừa không đúng
[Sóc Nhỏ]: Cô không phải anh ta nên không thể biết con người anh ta thế nào, trong đầu của anh ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện thao tôi thôi
[Tiêu Hồn]: Đại ca à, anh ta không phải là tổng tài của một công ty lớn hay sao, anh ta nếu thật sự muốn thao cậu rồi thì đã trực tiếp mang cậu thao, còn có thể để cậu nhởn nhơ ở bên ngoài mãi thế này được hay sao. Tôi nghĩ anh ta có lẽ thích cậu rồi, nếu không anh ta đã không kiềm chế như thế, còn gọi điện nói với cậu rằng cậu là người đặc biệt.
Tiêu Dật ở bên này lại bị cuốn theo lời nói của [Tiêu Hồn], cậu cảm thấy vừa đúng lại vừa không đúng.
[Sóc Nhỏ]: Anh ta đúng là kiểu người ham muốn cao lắm
[Đại Boss]: Người như vậy chính là nguy hiểm nhất, nếu như cậu bỏ đói anh ta lâu quá, anh ta sau một thời gian nhịn không được nhất định sẽ không thèm quản cậu có đồng ý hay không, đến lúc đó thì… một lần hẳn nhớ đến cả đời đấy.
Tiêu Dật ở bên này lo lắng, cậu vẫn còn chưa muốn bị thao, nhưng nếu như đúng là như lời [Đại Boss] nói thì cậu phải làm như thế nào đây.
[Sóc Nhỏ]: Tôi vừa không muốn bị thao, lại vừa không muốn anh ta sau một thời gian sẽ hóa sói đói đâu
[Thỏ Trắng Lớn]: Tôi nghĩ cậu nên nhanh một chút để anh ta thao, thao sớm hay thao muộn đều không phải vẫn bị thao hay sao
[Sóc Nhỏ]: Không muốn, tôi vẫn chưa có chuẩn bị kỹ càng
[Rên Ngọt]: Tôi ở đây nói cho cậu một vài công cuộc chuẩn bị nhé, cậu trước hết nhất định phải tới mua gel bôi trơn, có mùi hay không có mùi đều được cả, nhưng tôi nghĩ vẫn là nên chọn loại không có mùi, dù sao thì nơi đó cũng đặc biệt nhạy cảm chẳng biết được những thứ mùi hương kia có phải là do đổ chất gì đó vào hay không
[Dưa Chuột Lớn]: Trước phải dùng ngón tay cắm vào tiểu huyệt của cậu để cho tiểu huyệt của cậu có thể thích nghi được, phương pháp này tuyệt đối không thể làm qua loa, làm càng cẩn thận tỉ mỉ thì khi mang điểu của bá đạo tổng tài nhà cậu cắm vào thì cậu mới không bị đau nhiều. À còn có, tốt nhất phải mang ít nhất ba ngón tay cắm vào để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi đó mở rộng ra, ít nhất là ba ngón, nhiều hơn thì càng tốt, nhưng mà tuyệt đối đừng có mang cả cổ tay đút vào, nhiều quá sẽ là không tốt đâu.
[Bạo Hoa Cúc]: Tổng tài đại nhân nhà cậu là người ham muốn mãnh liệt như thế, cậu nhất định phải thương lượng với anh ta, nói anh tuyệt đối không được ra vào quá mạnh bạo, không được làm quá nhiều lần, nếu không thì cậu hẳn sẽ thảm liệt lắm…
[Rên Ngọt]: Cô nói cái gì vậy, chuyện này chẳng khác nào khó như lên trời, anh ta một khi đã lâm vào cái trầm mê này tuyệt đối sẽ không thể dừng lại được đâu, trước nghĩ vẫn là nên khuyên tiểu thụ nhà chúng ta là cố gắng phối hợp, càng phản kháng sẽ lại càng đau đớn mà thôi
Tiêu Dật nhìn một loạt những kinh nghiệm từ những người chưa bao giờ thực hành kia truyền dạy cho mình, mồ hôi theo bên huyệt thái dương cũng muốn nhỏ giọt từng dòng, như thế nào cậu lại cảm thấy khủng bố như thế, khi đưa tay đánh chữ đầu ngón tay vẫn còn không thôi run rẩy một chút:
[Sóc Nhỏ]: Tôi là muốn hỏi các cô có cách nào không thao mà sẽ không khiến cho anh ta sau một thời gian hóa sói đói hay không, chứ không phải là nói các cô hướng dẫn tôi cách thao
[Tiêu Hồn]: Không có
[Phúc Hắc Công]: Bây giờ tôi chỉ hỏi cậu một câu đơn giản thế này thôi, nếu như cậu bị người ta không cho ăn cơm vài ngày, cậu ở trên đường nhìn thấy người ta ăn cơm có tức tốc đi đến mà cướp cơm của người ta ăn hay không?
[Đại Boss]: Tình nguyện thao hoặc bị cưỡng chế thao, cái nào dễ chịu hơn hẳn cậu cũng hiểu
[Sóc Nhỏ]: Không muốn, tôi không muốn bị thao
[Thỏ Trắng Lớn]: Tôi nghĩ vẫn có cách
[Sóc Nhỏ]: Có cách sao, cô mau nói đi
[Thỏ Trắng Lớn]: Nhưng chỉ là có thể kéo dài thời gian trong nhất thời mà thôi, không thể dùng để ứng biến lâu dài được
[Sóc Nhỏ]: Cũng được…
[Thỏ Trắng Lớn]: Anh ta nếu đói thì để cho anh ta ngửi chút thịt đi, chính là bình thường sẽ cho anh ta sờ sờ người của cậu nhiều một chút, như vậy cũng có thể cầm cự cơn đói mà
[Đại Boss]: Cái này thì cô sai lại càng sai rồi, ngửi thịt mà không ăn thịt tuyệt đối là chiêu tử, cuối cùng khẳng định sẽ vẫn bị cưỡng ép thao tới mà thôi
[Thỏ Trắng Lớn]: Thì tôi cũng nói chỉ có thể cầm cự trong khoảng thời gian nhất định mà thôi, không thể lâu dài được
[Dương Quang]: Cậu rốt cuộc làm như thế nào để anh ta muốn thao cậu như thế?
[Sóc Nhỏ]: Tôi không biết a, anh ta thật đáng sợ lắm, cùng anh ta nói chuyện anh ta chỉ nhắc đến vấn đề đó thôi
[Dương Quang]: Công ty của tổng tài cậu là gì thế?
Tiêu Dật không thể nói là công ty giải trí Trình thị được, nói ra như vậy không phải khiến cho nhóm người nơi đây biết cậu có khả năng là một nghệ sĩ sao
[Sóc Nhỏ]: Không thể nói được, nghề nghiệp của tôi có chút đặc thù nên không tiện nói
[Thỏ Trắng Lớn]: Sóc Nhỏ, cậu trước chiều chuộng anh ta một chút là có thể đấy
[Sóc Nhỏ]: Ân, cám ơn cô
Tiêu Dật tắt điện thoại để ở trên kệ bàn bên cạnh rồi nhắm mắt lại bắt đầu tự suy nghĩ mông lung tới những lời nhóm người kia nói, đối với tính cách của Trình Kiệt nếu để lâu quá nhất định sẽ có khả năng hóa thành sói đói, cậu không muốn bị ăn sạch như vậy cho nên lời của [Thỏ Trắng Lớn] kia có lẽ sẽ hữu dụng trong một thời gian dài, trước nhẫn nhịn đợi để Trình Kiệt sờ sờ một chút, ngửi thịt vẫn còn hơn không được cái gì không phải sao.