Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai

Chương 39

Tú hí hỏm nói:

– Nhờ tối qua, vợ con cho con cái liều thuốc gì đó mà con thấy không mệt chút nào hết đó ba.

– Anh xạo…em có cho cái thuốc gì đâu! – Phương ngắt mặt anh nói

– Có mà, hehe…

– Coi kìa, hai đứa như con nít vậy đó. Bà Nội xuống kìa! – mẹ Tú nói

Bà Nội từ trên lầu đi xuống gương mặt ủ rủ hơn bao giờ hết. Từ lúc nó ra đi bà chỉ biết nằm trong phòng mà thương nhớ tới nó. Bà chậm rãi đi xuống, tuy vậy nét đôn hậu của bà vẫn còn.

– Con mời mẹ ăn cơm – ba mẹ Tú cùng nói

– Con mời Nội ăn cơm! – vợ chồng anh đẹp trai cùng nói

Bà Nội trầm tĩnh nói:

– Ừ, ăn đi!

Thấy bà Nội có vẻ mệt mõi, mẹ Tú hỏi:

– Mẹ không khoẻ sao hả mẹ?

– Không, mẹ chỉ hơi mệt, mọi người ăn cơm đi.

– Vậy xíu nữa 2 vợ chồng coi đưa Nội lên lầu nghĩ ngơi nhe hai đứa? -ba Tú bảo

– Dạ…. – 2 vợ chồng gật gù

Bỗng dưng mọi người ngạc nhiên tột độ khi bà Nội hỏi một câu:

– Đám cưới đã qua chưa vậy?

Tuy vậy, mẹ Tú vẫn trả lời kính trọng:

– Dạ…sáng nay đãi khách xong rồi mẹ, con đã cho người tháo rạp và bàn ghế hết rồi mẹ. Đám cưới đã xong xuôi hết rồi mẹ.

– Ừ, thôi ăn cơm đi.

Mọi người truyền cho nhau những ánh mắt thắc mắc, ngạc nhiên, không biết chuyện gì đã xãy ra với Nội

Bỗng dưng mới cầm đủa lên, anh đẹp trai chợt phát hiện chiếc ghế của Nho bị bỏ trống, đến lúc này anh mới tá hoả ra khi nhớ về thằng em thân thương của mình.

– Ủa, Nho…Nho đâu?

Mẹ Tú cũng chực nhớ ra:

– Ờ…Nho đâu rồi ta?

Lại một lần nữa, mọi người lại truyền cho nhau ánh mắt thắc mắc, riêng anh đẹp trai thì cảm thấy có lỗi vô cùng khi nhận ra mấy ngày qua bỏ quên một đứa em mà anh đã mang ơn rất nhiều.

Bà Nội liền tức giận, đập bàn một cái gầm:

– mọi người trong nhà sao vậy, thằng nhỏ bỏ đi mà cũng không ai hay là sao?

Mọi người lại trở nên rơi vào tình trạng bất ngờ liên tục:

– Sao mẹ, bỏ đi hả? – mẹ Tú hỏi

– Nội! sao ….sao…Nho bỏ đi….. – Anh thốt không thành lời

Bà Nội không nói gì thêm nữa, nước mắt bắt đầu đổ xuống. Bà ngậm ngùi bước lên lầu. anh đẹp trai thấy vậy cũng phóng lên theo.

Bữa con chiều trở nên lạnh lẽo và u ám

Tại phòng bà:

Sau khi, anh đẹp trai đọc tờ giấy mà nó để lại trên giường được bà Nội đưa. Anh đọc mà tim gan sôi sung sục.

Anh tự trách mình đã quá vô tâm với nó, anh đã không hề quan tâm tới nó trong súôt mấy ngày qua. Thì ra, giờ đây anh mới hiểu, những ngày này anh vui sướиɠ và hạnh phúc đến chừng nào thì nỗi đau của nó lại gấp bội anh vì một lý do riêng gì đó của nó.

Anh thấy mình thật đáng chết, thật không dám nhận vai làm anh chút nào, anh thổ thẹn và ân hận vô cùng.

Anh nói giọng ngậm ngùi xót xa:

– Sao vậy Nho, sao em không nghe lời anh, em đúng là đứa em hư hỏng. Sao lại không nói anh biết chứ!

– Nói sao được, nỗi đau của nó không hề ai quan tâm tới. Mấy người đám cưới vui lắm, vui lắm rồi. – bà Nội giọng hờn trách, nước mắt còn đâm đẫm

Anh chợt quỳ gối xuống đất xin lỗi Nội:

– Nội! con xin lỗi Nội, xin Nội đừng nói vậy. Con biết lỗi rồi Nội! – dường như anh đã thấu hiểu bà Nội giận đến mức nào vì sự ra đi của nó, anh cũng hiểu được nó đã quan trọng thế nào trong lòng bà.

– Ta không có bắt con qùy, con đứng lên đi..

– Không, Nội con…có lỗi…

Chợt bà dịu nhẹ lại cơn giận, nhẹ nhàng đở anh đứng dậy:

– Con đứng lên đi.

– Nội! -hướng mắt anh thăm dò Nội

– Đứng lên! – Bà nói

– Dạ.

Hai bà cháu cùng ngồi trên chiếc giường:

– Thật ra, Nho có nỗi khổ gì hả Nội! – anh đẹp trai hỏi

– Nỗi khổ của nó, không ai hiểu được đâu. Có thể…trên đời này sẽ không ai hiểu được nó.

– Em ấy thật là khờ. Dù có chuyện gì ít ra em ấy cũng nói với con một tiếng chứ?

Bà Nội xoay sang anh nói:

– những ngày này, con còn tâm trí nào để nghe nó nói không?

– Con…..

– Nó buồn lắm con à, những ngày sắp đám cưới của con, nó cứ như một con mèo, cứ ủ rủ bên Nội. Tối ngày nó cứ kè kè bên Nội, không nói không rằng gì cả. như vậy đó, rồi không nói với ai lừoi nào mà bỏ đi… – Bà lại sụt sùi

Bỗng anh kiên định nói:

– Không, con phải đi tìm em Nho!

– Con biết tìm ở đâu hả?

– Trong tờ giấy em ấy có ghi là sẽ tìm người thân nào đó để trú thân, vậy sao mình không đi tìm em ấy tại nhà mấy người thân chứ Nội?

Bà Nội lắc đầu:

– Nó còn ai nữa chứ? Ba mẹ thì mất tích, không một đứa bạn, không một bà con họ hàng. Biết đi đâu mà tìm nó chứ?!

Anhh nghe Nội nói vậy liền gục đầu, nắm vài sợi tóc, nhăn mặt, híp mắt mà thấy đau đớn, hụt hẫng.

– Tại sao em ấy lại làm như vậy chứ? Con còn chưa thực hiện được nhưng lời con đã hứa với em ấy!

– Bây giờ thì nó đi rồi, không còn ai bên Nội hết. Nội chỉ muốn có nó thôi – bà Nội lại bật khóc.

Anh thấy Nội khóc mà xót xa vô tận. Anh hận bản thân mình biết bao nhiêu, anh ước chi phải nó nói ra tất cả nỗi khổ riêng với anh thì tốt biết mấy, anh có thể cùng nó chia sẽ mà. Nhưng anh đâu hiểu nổi cái cảm giác đó, cái tâm sự đó là một chuyện động trời không thể nói là nói được. Vì nó….nó…nó đã yêu anh….yêu nhiều lắm.

Bà Nội vẫn đang kiềm cự, cố giấu bí mật của nó không để anh đẹp trai của nó biết sự ra đi của nó là vì anh.

Lòng bà mâu thuẫn vô cùng, nửa muốn nói nửa không. Bà sợ…bà sợ suốt đời này bà sẽ không được gặp lại nó. Bà đau như cắt.

– Nội rồi đây con sẽ cố gắng tìm kiếm Nho về bên Nội!

Bà Nội nghe anh nói vậy mà không nói được lời nào, chỉ biết thui thủi nằm xuống giường mà khóc than.

Anh cúi mặt, u sầu hơn bao giờ. Anh cũng không quên cái ngày hôm đó, anh thấy nó u sầu trong nếp cột nhà cũ của nó mà tràn trề nước mắt,khi thấy anh thì nó bỏ chạy. Anh tiếc vì hôm đó đã không đuổi theo để tìm tận nỗi buồn từ đáy lòng nó.

Tại phòng anh đẹp trai:

– Anh đừng buồn nữa mà! – Phương đang nằm trong vòng tay của anh trên giường ngủ khi anh đang buồn rười rượi

– Anh thật không tốt, anh đã hứa sẽ là người bạn, người anh tốt với Nho mà giờ này….giờ này không biết em ấy đang ở đâu, anh lo lắm.

– Em nghĩ rồi hai ba bữa nữa, Nho nhớ nhà, nhớ anh,nhớ Nội rồi sẽ quay lại mà.

Anh lắc đầu nói:

– Em không biết đâu, bản tính của Nho không giống như mấy đứa cùng trang lứa khác, cứng rắn như người lớn, dễ khóc như trẻ con nhưng khi nói gì thì phải làm. Anh nghĩ, Nho đã nói vậy thì chắc…chắc không quay lại đâu.Trừ khi…

– Trừ khi…sao anh? – Phương hỏi

– Trừ khi mình chủ động tìm Nho về.

– Nhưng mình biết tìm ở đâu chứ anh?

– Rồi để từ từ anh dò hỏi.

Phương thấy chồng mình buồn vì một đứa con nít mà cũng buồn lây theo, Phương cũng mong rồi đây Nho cũng sẽ về để cả nhà ai cũng được vui mừng.

Những ngày sau:

Trong khi cả nhà đang lo lắng và nhớ tới nó khôn xiết, nhất là bà Nội cứ ăn ngủ không yên, bà đã bắt đầu có những dấu hiệu ngã bệnh. Bà khóc liên miên…bà nhớ nó nhiều lắm. ba mẹ Tú thì cứ trách cứ mình sao lại vô tâm hững hờ với một người đã từng cứu lấy mạng sống của con trai mình đến như vậy?!, còn Phương thì dường như thấy ngôi nhà này chưa bao giờ u ám đến như vậy, Phương thầm nghĩ tại sao gia đình anh có thể đón một nàng dâu mới như vậy chứ? Một không khí không dễ chịu chút nào, chị vô cùng hụt hẫng và buồn lây theo cả nhà…tất cả đều do nó!

..Thì anh đẹp trai của nó đang dò tìm từng ngóc ngách của nó có thể đi, anh quyết không thể để cho nó thêm nhiều thiệt thòi nữa. Anh quyết tâm tìm nó tới cùng.

Dạo lê thê qua từng ngôi nhà trong xóm cũ của nó, và từng đứa bạn mà nó từng chơi, nhưng cũng ít có ai biết về danh phận của gia đình nó. Nó đến đây sống tự khi nào cả xóm không ai biết cả, do vậy cơ hội đi tìm nó rất mong manh đối với anh.

Anh suy sụp, chán nãn vô cùng khi không biết một đầu mối nào cho anh biết là nó đang trốn ẩn ở đây, anh cũng thoáng nghĩ nó đã đi xa nơi này lắm rồi.

Cả một ngày lê thê, lếch thết ở ngoài phố, bỏ cả một ngày đi học. Anh trở về nhà với gương mặt rũ rượi buồn, anh không như một ánh mặt trời sáng chói như nó từng nghĩ tới nữa mà thay vào là một ánh trăng khuyết không ngày rằm tròn trịa và tinh tương.

Tại ai, tại ai mà khiến một người con trai mới lấy vợ không thể hưởng trọn hết niềm vui vì sở hữu được một người mà mình rất yêu thương đến như vậy? Tại ai, tại ai mà khiến cho người con trai ấy cứ tối ngày cảm thấy mình có lỗi rất nhiều với một ai đó? Và cũng tại ai, tại ai mà khiến đêm đêm người con trai ấy những đêm đầu đều không dành trọn cho vợ mình hết những ngọn lửa cháy bỏng?….

….Chỉ có nó…chỉ có nó thôi…

Nhà anh người nào người nấy đang nóng ruột chờ anh. Nhất là bà Nội, ngồi ở bộ ghế sa-lông phòng khách mà cứ rươm rướm nước mắt chờ đợi tin của thằng cháu mình.

Đến khi anh bước về….

Cả nhà đều sục sôi…

– Anh! anh sao rồi….? Có tin gì của bé Nho chưa? – vợ anh hỏi

– Tú! Con tìm được em chưa con? – mẹ Tú lấp bấp hỏi

Anh thấy từng ánh mắt kỳ vọng của mọi người đều thắp lên làm anh cảm thấy áp lực nặng nề, anh cảm thấy như cả thế giới đang chờ đợi một nguồn sáng từ anh, anh cũng biết tất cả ai cũng lo lắng là cũng vì bà Nội, vì Nội có thể nói là linh hồn cho không khí cả nhà.

Anh gục đầu, lắc qua lắc lại

– Con xin lỗi cả nhà, con vẫn chưa tìm được em Nho!

Chợt biết bao ánh mắt thôi mong đợi dữ dội mà thay vào là những cặp mắt buồn thiu thỉu, gục mặt như tiếng gọi không thốt lời trong tĩnh mịch.

Chợt ba anh lên tiếng:

– Con nhìn bà Nội kìa

Cả bốn đôi mắt xoay sang bà… Bà không nói năng gì, đôi mắt lão ấy vẫn còn đọng những giọt nước lấm lem, bà bước lên lầu.

Chợt mẹ Tú bắt tay anh thật mạnh, nói:

– Tú ơi! Con ráng tìm em với con ơi! Nếu không bà Nội sẽ buồn chết mất…..con ơi!

Anh nghe từng tiếng nấc trong lòng mà gặng từng hơi thở:

– Dạ…con sẽ cố mà mẹ!

– Ừm

Anh não nề, gối một cuộn tóc thật mạnh… bước lê thê lên lầu.

Chỉ còn mỗi Phương đứng đây. Phương không nghĩ ra được gì nữa thật sự không biết phải làm thế nào khi thấy chồng mình và cả nhà thê thảm như vậy chỉ vì đứa bé.

Chiều hoàng hôn ở bến sông nhà Nu:

Đó là một buổi chiều thật mát m, gió thổi dịu nhẹ không đến nổi làm nó phải khập khiễng. Một ánh hoàng hôn thật lạ, những ánh nắng chiều tím rịm như những bông hoa sim trên đồi, mặt sông phản chiếu ánh nắng thật lộng lẫy.

Nó đứng trên bến sông có chiếc đò còn dỡ dang một đôi mái để xuôi, cứ mặc cho từng gợn sóng nhỏ làm nhấp nhô con đò. Một con đò neo trên bến vắng với một hoàng hôn màu tím làm cho lòng nó da diết, thương nhớ anh đến khôn cùng.

Nó tuy nghe lời thằng bạn nó là sẽ cố gắng sống tốt nhưng tuy bề ngoài nó luôn vui vẻ, làm việc chăm chỉ, cật lực nhưng thật sự mỗi khi chiều về là nó ra đứng bên bến sông buồn như thế này để nhớ về anh.

Một gương mặt không còn thuần khiết? Một ánh mắt không còn hồn nhiên? Một tâm hồn không còn thanh thản? Chính là nó?

Nó không còn là một thằng bé ngày nào tung tăng giữa trưa hay lụi cụi bên chân ba mẹ, nó đã khác từ khi gặp anh.

Nó đã đánh mất cái vẽ thánh thiện và ngoan hiền. Nó tiếc………

Những ngày qua nó như con thiêu thân cứ bay cứ bay mà cuối cùng không biết mình đang về đâu.

Đứng bên dòng sông, nó lại tưởng nhớ đến anh trước cái hoàng hôn màu tím này, cảnh buồn người buồn tam trạng buồn lại càng buồn hơn. Người anh nào mới ngày nào còn hứa hẹn sẽ xem nó là một đứa em thân thương nhất lại nhanh chóng qua đi, người anh sang sông bỏ lại mình nó mênh mông trên sông nước.

Chợt sau lưng giọng thằng Nu khẽ gọi khi nó còn lấm lem nước mắt:

– Nho! Lên làm cơm với tao nè, tao mới đi mò tép bắt được nhiều quá trời luôn nè, một mớ tao luộc bầu, một mớ tao kho khô..hehehee..

Nó đủ kịp để nhanh chóng vẹt vẹt đôi hàng mi để ngoảnh lại nhìn có bộ dạng của thằng Nu da trần lạnh cóng vì nước sông, cái nết của Nu vẫn vậy vẫn hồn nhiên và tinh nghịch.

Nó mĩm cười:

– Ừ, tao lên liền nè, hihi

– Mày làm cái gì ở dưới vậy?

– Tao..tao mới gác cái mái chèo lên! – Giọng nó hô

– Hehe..siêng quá he, mới mua chiếc đò để đưa khách nên chăm sóc nó kĩ qúa trời luôn hé? – giọng thằng Nu vẳng xuống.

– Hihi

Nó leo lên bờ.

– Nu! Ngày mai mình đem rau ra chợ bán được chưa?

– Được rồi, ngày mai là có tiền bỏ ống nữa rồi! hehe

Nó chợt nãy ra những cái ý kiến để kiếm ra được nhiều tiền:

– Rồi tao với mày sẽ cố trồng thêm thật nhiều rau vào, mua gà mua vịt về nuôi nữa, cộng thêm tiền chèo đò chắc cũng khấm khá đó mày, hihihi

– dạo này tao thấy mày tươi lên rồi đó, sống tốt như vậy nhé? – thằng Nu đưa tay ra để móc nghéo với nó

– Ừhm tao hứa! hihi

Trên một mái nhà nhỏ, có những đợt gió nhè nhẹ thổi, có hai đứa trẻ đang móc nghéo với nhau, hứa hẹn sẽ có cuộc sống tốt hơn nhưng dường như có một đứa đang nói dối. Tuy nói là sẽ sống tốt không nghĩ ngợi chuyện đã qua nhưng chưa chắc đứa trẻ đó sẽ làm được điều đó. Mỗi ngày đứa trẻ nó luôn nghĩ về anh…thương nhớ người anh của mình.

Tại phòng Phương:

Tại sao những ngày gần đây, hình ảnh cái cặp đèn long phụng bị tắt một cây cứ ám ảnh vào đầu Phương mãi, chị cứ thắc mắc không biết có ý nghĩa gì. Chị không nghĩ ngợi gì cả, đứng dậy đi tắm rửa để chuẩn bị đi học khi anh còn mệt nhoài trên giường ngủ.

Trước khi đi khỏi giường chị còn không quên chồm người nhè nhẹ hôn vào môi anh và nói thầm: “ Còn ít ngày nữa là hai đứa mình tốt nghiệp rồi, hai đứa mình sẽ có thể đi làm rồi tự kiếm tiền rồi anh hé? Em mong tới ngày đó, chúng ta có thể tự lo cho bản thân mình mà không trông cậy vào ba mẹ nữa! Nhé anh hihihi. Em yêu anh nhiều lắm! “

Nói xong chị bước ra khỏi giường…