Tôi Có Thể Đợi Anh Không

Chương 4

Không có ai chê tiền, nhưng mà tiền ít quá dẫn đến việc khiến người ta bứt rứt trong người tâm trạng buồn bực không yên, số tiền lớn kia mới nhận được có một nửa, phần còn lại phải hai tháng rưỡi nữa mới có thể rút nốt.

Biện Tang nằm lăn qua lăn lại trong phòng trọ của mình chơi game trên điện thoại, rồi tùy tiện đăng một trạng thái trên weibo

‘Trời thật xanh thật đẹp, chờ sau này có đủ tiền rồi bổn cung nhất định mua ngươi!’

Đăng thành công trạng thái, y thả điện thoại sang một bên cười tự giễu bản thân, không quên lẩm bẩm một mình “Sau này mua được rồi, hàng tháng người khác phải đóng thuế cho mình, giàu to!” nói xong lại cười ngốc rồi ngủ thϊếp đi.

Điện thoại reo lên là lúc 18h29 phút, là cái số mà hôm trước lưu lại của tên thần kinh thích nói nhăng nói cuội nào đó “Alo, gọi tôi có việc gì? Nhớ tôi sao?”

“Ngưng nói nhảm, tới chỗ tôi!” Giọng hắn có vẻ như đang cực kỳ bực tức chyện gì đó, muốn một phát trút giận lên người y.

Lúc này Biện Tang mới có chút hối hận, khi không lại ham phú phụ ngay cả bản thân, thật tồi mà “Chỗ cậu hả?”

“Tôi biết cậu muốn nói gì, xuống lầu đứng chờ, người của tôi tới đón cậu!” nói xong hắn trực tiếp ngắt điện thoại.

Trong

lòng y dự toán được có chuyện không lành sắp xảy ra, đáng tiếc dự đoán đó lại không một chút sai, lần này thật sự bị đem thành bao cát trút giận rồi. Tiểu trư đại trư đều không ngốc bằng y…

Chiếc xe màu đen chạy trong con đường nhỏ nhưng vẫn không giảm tốc độ, đứng trên lan can nhìn xuống khiến Biện Tang không khỏi rùng mình, tới giờ hành hình rồi sao.

Xe từ từ dừng lại, điện thoại trong túi lập tức vang lên “Xuống dưới!”

Y trực tiếp ngắt điện thoại, khoác một cái áo mỏng, từ tốn khóa sơ qua cánh cửa phòng cũ kỹ đi xuống lầu bằng thang bộ, cho mấy người kia chờ đến mọc rễ luôn càng tốt. Tiền nhận rồi, cũng có thể nói hai lời nhưng đối với người khác, còn cái tên dai như đỉa này y không dám.

Căn biệt thự lớn nằm cách trung tâm thành phố không xa, còn có tuyến xe điện đặc biệt ngầm bên dưới, nghe nói đây chính là khu nhà cao cấp trong truyền thuyết, những nơi như vậy y chưa từng nghĩ mình có thể tới, nhưng nhờ việc này mà đến được đây cũng coi như không uổng công, bất quá đại sự hôm nay là lành hay ác hiện tại khó mà đoán trước được.

Để y ở trước cổng, đám người kia lại trở về xe đi mất, để cho một mình y bơ vơ tự nói chuyện với bản thân hết gần 5 phút mới dám nhấn chuông cửa.

Chưa

kịp nhấn chuông cửa, màn hình hiển thị bên cạnh đã sáng lên, người bên trong nhìn vào camera cung kính cúi đầu chào y “Xin chào, Biện tiên sinh, ngài đã tới rồi!”

Biện Tang nhất thời hoang mang, MB cũng được tiếp đón kiểu trang trọng như vậy sao, quả nhiên không thể tin vào mắt mình được.

“X…Xin chào, xin hỏi Trương…”

“Ân, thiếu gia đang ở bên trong, mời ngài đi theo lối này!” vừa dứt câu, màn hình trở lại một màu đen, cánh cửa lớn tự động mở ra, đối với một người mù công nghệ và nghèo nàn kiến thức như y thì suýt chút nữa đứng tim mà chết.

Đi đến mỏi chân mới tới được cửa nhà chính, ban nãy đi từ xa thấy hai gian hai bên cũng lớn không kém, Biện Tang còn tính tùy tiện vào đại một chỗ, chỉ tiếc là lối đi chỉ có một dẫn tới đây, bằng không đừng trách tại sao y chạy loạn như cún con.

Cửa vừa mở, phòng khách lớn liền xuất hiện trước mắt, Biện Tang há miệng nhỏ dãi, tại sao lại có thể như vậy, cái đám dân nhà giàu phung phí tiền này, xây căn nhà lớn như vậy, nội thất cũng làm cho người ta ganh tị, xem kìa xem kìa, chiếc đồng hồ cổ điển trong chương trình bán đấu giá hôm trước y vô tình xem được trên TV đó, còn bên kia là tranh phong cảnh bản hạn chế của tác giả danh tiếng Tôn Thiết Hoằng, a bên này bên này…

Không chờ y quan sát xong, Trương Đông Hạo hắc tuyến đã xuất hiện đầy mặt, hắn đang buồn bực mới gọi y tới, ai ngờ người này tới lại càng làm cho hắn bực mình hơn, cầm lấy bật lửa hình khối lập phương trên bàn, hắn tiện tay ném một phát trúng sau đầu Biện Tang “Ngắm đủ chưa?”

Y bị ném một cái đau đến ngây người, gương mặt cực kỳ ngốc quay lại nhìn hắn, tay ôm đầu nơi vừa bị vật lạ ném trúng “Cậu làm cái gì vậy! Aish cái thằng nhóc này …” y bắt đầu bị hắn lây cho sự bực tức, nhất thời quên mất mình đang nhận tiền làm việc công, chau chặt chân mày liếc mắt đầy ám khí nhìn hắn.

“Tôi gọi cậu tới đây làm gì?” Trương Đông Hạo phục chế lại dáng ngồi ban nãy, tay nâng tách trà nhấp một ngụm, từ từ đưa mắt lên nhìn y đang đứng đối diện.

Biện Tang âm thầm hừ một tiếng trong bụng “Làm gì, ai biết cậu muốn làm gì tôi? Gọi MB tới để làm gì? Tâm sự sao?”

Hắn cứng họng, khóe môi giật giật, tên này rốt cục đang nghĩ cái gì, dám nói chuyện với hắn như vậy, ngồi im lặng hít thở một hồi để điều hòa tức giận, hắn nhếch môi tựa tiếu phi tiếu “Gọi MB đến không thể nói chuyện, phải làm việc?! Cũng đúng! Hahaha cậu có lý nếu làm tốt, kết thúc hợp đồng cho thêm cậu 50 vạn nữa!”

Giọng cười cực

kỳ man rợ này làm cho người ta không rét mà run, Biện Tang đề phòng nhìn hắn, chân vô thức thụt lùi “C…cậu…cậu cậu cậu… cậu làm gì!”

“Làm việc cậu nên làm!” hắn vừa nói vừa tiến về phía y, trong lòng có quỷ, môi cười ma mị trông thật đẹp nhưng lại càng đáng sợ hơn.

Lùi được mấy bước, Biện Tang vấp phải vật gì đó, thì ra là chiếc bật lửa ban nãy, cộng thêm với tâm hồn bé bỏng đang bị tên cổ quái biếи ŧɦái này áp bức “RẦM!” một tiếng té ngã, y đưa hai tay chống xuống sàn, sao toàn máu thế này. Lại còn chóng mặt choáng váng nữa.

Biện Tang ngất xỉu được một lát thì tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn, Trương Đông Hạo đang ngồi bên cạnh xem xem cuốn sách gì đó toàn chữ, thấy hắn quay sang, y vội giả vờ nhắm mắt rồi lại tự giác mở mắt ra thở dài than khổ “Haiz, nhắm mắt cũng không nhanh bằng cậu, cái tên tiểu tử này!”

“Nói ai là tiểu tử?” Hắn khẽ chau mày không tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng có thể làm cho y biết điều tự mình ngậm miệng lại.

Biện Tang nằm đó hồi lâu không ai đá động gì đến y nữa, chán nản ngáp một cái, thở phào nhẹ nhõm, hôm nay coi như thoát nạn đi.

Trương Đông Hạo đứng dậy khỏi ghế tựa gập cuốn sách lại đặt xuống bàn nói cộc lốc

“Đi thôi!”

“Đi…Đi đâu?” y tròn mắt nhìn hắn.

“Đi làm việc của cậu!”

“Không thể làm ở đây luôn sao?”

“Bẩn giường!”

“Ò…”

————————————————-

“Chết tiệt, thoát ra khỏi nơi quỷ quái này tôi nhất định đi kiện cậu! Cái tên ác quỷ đội lốt người không có nhân tính, tình thương con người cơ bản cũng không có, đáng thương cho cậu #!%#$&#^%”

Biện Tang vừa cầm xẻng nhỏ cuốc mớ đất lộn xộn lên rồi nhổ đám cỏ dưới đó lên vừa lầm bầm mắng chửi Trương Đông Hạo, còn hắn thì đứng tựa vào cửa kính quan sát, nghiêng đầu nhìn đến không cử động, chỉ thỉnh thoảng nói “Nhanh lên, nhổ xong cỏ ở bên này thả cậu về, sau đó hôm sau đi kiện tôi, ngày kế tiếp lại tới đây nhổ cỏ ở khu bên cạnh sau đó… À mà đầu cậu bị thương băng bó thế kia thì người ta có nghĩ cậu bị bệnh không nhỉ! Hahaha …”

Y quay ngoắt người lườm hắn, bĩu môi khinh bỉ ném đám đất cát trên tay tới chỗ hắn, nhìn màu đất nâu bám lên chiếc áo sơ mi đắt tiền khiến người ta vô cùng thương tâm, ném xong bản thân y lại cảm thấy vô cùng hối hận, lắp bắp xin lỗi “T…Tôi… tôi tôi tôi!”

Hắn mỉm cười nhưng lại có một ý nghĩa khác, tiến tới bồng y lên, nói khẽ vào tai y “Trời cũng tối rồi, cho cậu nghỉ ngơi một chút nhé!”

Gương mặt Biện Tang đếm chưa đủ mười giây đã trắng bệch như tờ giấy trắng, đêm hôm đó có một con người vô tội bị một tên cường hào ác bá làm đến khóc sưng đỏ cả mắt…

Tội em tuôi –

Chương này dài (nhất từ trc tới giờ [tuôi nghĩ v])