Song Lạc

Chương 9: PN 3: Không muốn tỉnh lại

Edit: Yuuki Titan

Năm giờ rưỡi sáng, Lạc Thư đúng giờ mở mắt. Thói quen đã hình thành nhiều năm, cho dù muốn thay đổi cũng không dễ.

Quay đầu, in vào mắt là khuôn mặt tuấn tú hiện ra góc cạnh rõ rệt.

Mày kiếm, dài hẹp, hai mắt sâu không thấy đáy cùng với ánh mắt nghiêm nghị, mũi cao thẳng, môi mỏng mà khiêu gợi… Đây là baba, baba của cậu, Lạc Dữ Thừa.

Lạc Thư cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn mĩ của người đàn ông trước mắt.

Cho dù đã trải qua hơn một tháng, Lạc Thư vẫn không thể tin, chính mình có thể gần gũi với baba.Việc này ở một tháng trước, trên cơ bản là không có khả năng thực hiện hy vọng xa vời này. Cảm xúc ấm áp hiện ở trên tay giống như đang nằm mơ vậy, tràn đầy bất an và không xác định được cảm giác.

Dùng chính thân thể bẩn thỉu để đáp trả cơ hội gần gũi với baba, cho dù nằm mơ cũng không có khả năng thực hiện hy vọng xa vời, nhưng Lạc Thư vẫn hoảng sợ như cũ, không biết khi nào bản thân sẽ mất đi cái hy vọng được cái ôm ấm áp này cả đời.

Cậu biết, giấc mộng này sẽ có một ngày phải kết thúc. Mà bây giờ chính mình lấy được, bởi vì mình bẩn thỉu vô sĩ mà baba phải thực hiện lời hứa.

Liếc nhìn đồng hồ báo thức,

kim phút đã chỉ số chín. Lạc Thư tâm tâm dực dực (cẩn thận) lấy tay baba đang khoát ngang hông mình lấy ra, im lặng xuống giường, không mang giày liền trực tiếp rời khỏi phòng đi xuống lầu. Cậu không muốn đánh thức baba. Công ty của baba gần đây bận việc ngất trời, một tuần nay baba đều gần như đều là hừng đông mới trở về nhà. Lạc Thư chú ý baba đều nhàn nhạt vết tích mệt mỏi, nhớ tơi tháng trước tìm được sách dạy nấu ăn bữa sáng, liền âm thầm hạ quyết tâm.

Thực đơn đã nằm lòng, Lạc Thư bắt đầu bận rộn trong bếp. Lấy gạo, nhặt rau, nấu canh… Cho dù Lạc thư tay chân lanh lẹ, nhưng muốn baba sau khi rời khỏi giường có thể lập tức ăn sáng, cậu vẫn bận rộn.

“Con đang làm gì?” Thanh âm trầm thấp vang lên ở sau lưng, lạnh lùng không chút lên xuống, nhưng Lạc Thư vẫn nghe ra một chút không vui.

“Ba, baba, sớm.” Lạc Thư có chút hoảng, cậu không biết mình lại làm gì khiến baba tức giận. Cho dù biết gần gũi với baba hiện tại chính là không biết xấu hổ mà cầu xin, không biết lúc nào sẽ mất đi, cậu cũng không thể quá đáng cầu xin kéo dài thêm nữa, nhưng cậu vẫn muốn thời gian kéo dài thêm chút nữa.

“…” Lạc Dữ Thừa không nói gì, mặt âm trầm nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp.

“Lại đây.” Đợi Lạc Thư đã đem vạt áo ngủ phía trước vò muốn hỏng, Lạc Dữ Thừa rốt cục đã mở miệng.

Lạc Thư ngoan dịu đi tới, sau đó bị Lạc Dữ Thừa nâng cằm lên.

Chống lại cặp mắt của baba, một giây sau, môi Lạc Thư đã bị ngăn lại.

Cái lưỡi linh hoạt trong miệng quay cuồng mυ'ŧ, thỉnh thoảng liếʍ qua lợi và điểm nhạy cảm, chờ Lạc Thư hồi thần, hai chân cậu đều đã mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào Lạc Dữ Thừa bị hắn ôm vào trong ngực.

Lạc Dữ Thừa cúi đầu liếʍ đi sợi chỉ bạc bên môi Lạc Thư, chờ sau khi đã thõa mãn, thối lui lại nhìn một chút, nhịn không được lại bị đôi môi hồng nhạt ướŧ áŧ mê hoặc, lại một lần nữa thấp đầu, gặm cắn mấy cái.

Lạc Thư hơi rũ mi mắt, xem ra baba thực sự tức giận, nghiêm phạt lại cắn cậu, không nhịn được mà thần thương. Bản thân phải giữ lại hạnh phúc, lại chính mình ngu xuẩn phá vỡ. Vừa nghĩ đến ngày sẽ bị baba ghét bỏ, thói quen được cái ôm ấm áp của baba chỉ khiến Lạc Thư cảm thấy tâm vô cùng đau đớn. Dạ dày đã dược chăm sóc cẩn thận lại theo tâm mơ hồ ẩn ẩn đau.

“Trở về phòng đi. Ta hôm nay không ăn điểm tâm.” Baba nói như vậy, xoay người lên lầu. Lạc Thư trong nháy mắt ảm đạm, baba ngay cả bữa sáng cũng không muốn ăn, cậu cắn môi dưới phòng ngừa chính mình lại khóc nức nở, tay đem ướŧ áŧ trên mặt biến mất, vẫn như cũ thuận theo lời Lạc Dữ Thừa trở về phòng trên lầu.

Một tháng trước đã vào phòng baba ở, Lạc Thư thấy baba ở trong phòng rửa tay, thật cẩn thận bước lên giường, rúc vào chăn cắn ngón tay của mình, nghĩ đến mất đi cái ôm ấm áp của baba, cả người nhịn không được mà run nhè nhẹ.

Có tiếng bước chân đến gần, cùng với âm thanh thở dài vang lên. Lạc Thư cảm giác cả người mình đều bị bế lên, ủng vào trong một lòng ngực quen thuộc.

“Ta nói rồi, không nên trùm đầu ngủ.” Thanh âm lãnh đạm, động tác khẽ động chăn lại almf cho Lạc Thư cảm giác ôn nhu.

Hoảng loạn ở trong chăn đem vết tích xấu xí trên mặt biến mất, trong một khắc chăn lại bị cướp mở ra, lộ ra bộ mặt thê lương thảm đạm khóc không thành tiếng của Lạc Thư.

Lạc Dữ Thừa chỉ cảm thấy,

tâm đều đau đớn khi nhìn thấy nước mắt của người trong ngực, làm thế nào cũng không thể giao trái tim chân thật nhất không nghĩ đều xấu xa gì. Kỳ thực, thứ hắn sợ nhất chính là bị câu xa lánh.

“Ba, baba…” Dùng âm thanh nức nở kêu lên khiến mắt của Lạc Dữ Thừa đều tối sầm. Không nên như vậy, thế nhưng Lạc Dữ Thừa lại không thể ức chế được ái dục đang nảy nầm đối với người trong lòng.

“Không nên gọi ta.” Bẩn thỉu như ta, chỉ nghĩ đến làm thế nào để hôn môi vuốt ve ngươi, hung hăng tiến nhập ngươi, căn bản không có tư cách nghe ngươi gọi cái chức vị này.

Lạc Thư lại bị cự tuyệt, cảm giác như cả thế giới đều tan vỡ. Thân thể run rẩy dữ dội hơn, nước mắt vẫn cứ như vậy chảy xuống, cho đến khi một tiếng thở dài không tránh được lại mang theo sự ôn nhu vang lên.

“Không cho phép khóc.”Nước mắt như vỡ đê vì trái tim đau như thắt lại. Lạc Dữ Thừa cúi đầu, dùng phương thức khác biệt cướp đoạt ôn nhu hôn cắn môi Lạc Thư đến bật máu, bắt đầu chậm rãi công thành đoạt đất, hút mật dịch trong miệng người ở trong lòng, công kích những điểm nhạy cảm, khiến cậu không còn khí lực xụi lơ trong lòng mình, quên cả khóc.

“Thư…” Tiếng kêu thật nhẹ giống như đã kêu cái tên này bao nhiêu lần trông thâm tâm, Lạc Dữ Thừa lấy tay vỗ nhẹ mái tóc đen mềm mại của con trai, tay kia lại di chuyển vào trong áo ngủ rộng lớn, bừa bãi trêu chọc.

Lạc Thư bị âu yếm chỉ có thể khẽ cúi đầu thở dốc, tiếng kêu nhỏ mềm mại như tiếng mèo kêu rêи ɾỉ khiến con ngươi của Lạc Dữ Thừa so với màn đêm còn thâm trầm hơn.

“Hoàn toàn không muốn làm baba của con.” Cúi đầu hôn liếʍ cơ thể người ở trong lòng, Lạc Dữ Thừa một bên nói như vậy, một bên dùng kỹ thuật cao siêu đè người dưới thân mang người nọ đến thiên đường.

Lạc Thư bị âu yếm đến động tình, thân thể hiện ra một loại *** màu hồng nhạt, giữa lúc cậu đang chìm đấm trong cái ôm ấm áp của baba, một câu than nhẹ thiếu chút nữa đã đánh rơi cậu xuống mười tám tầng địa ngục.

“Ta muốn làm, là có thể làm như thế này đối với ngươi.” Từ nơi ấy lấy ra hai ngón tay mang theo chỉ bạc *** mỹ, thứ cực đại dọa người đã sưng lên từ lâu hung hăng đến gần mật huyệt nóng ẩm ướt kia. “Ta chỉ muốn thế này.”

Điểm nhạy cảm bị va chạm, âm thanh khóc nức nở cùng với tiếng rêи ɾỉ không ngừng tràn ra bị một nụ hôn chặn lại. Đang chìm vào địa ngục một giây sau, Lạc Thư mở to mắt nghe lời nói của người phía trên, đầu óc trở nên mụ mẫm.

Sau cùng, đang bị hôn không thể phát ra tiếng nói lại bị va chạm trong đầu chỉ còn một mảnh màu trắng, nước mắt của Lạc Thư một giọt lại một giọt rơi xuống, những vẫn đưa hai tay ra, ôm chặt lấy cái người ở trên mình. Bởi vì, cậu nghe được một câu nói, một câu nói khiến cậu có thể chết đi không hề tiếc nuối chỉ có hạnh phúc.

“Lạc Thư, anh yêu em.”

Trước khi ngủ say Lạc Thư gắt gao ôm lấy thắt lưng của baba, nghĩ: Nếu như đây là mộng, cậu vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.

FIN.